5 giờ sáng, rạng sáng là thời khắc yên tĩnh nhất trong đêm
Hầu hết các du khách được giải cứu đều được bố trí ở
sảnh, lúc này đại sảnh kê tạm rất nhiều giường đơn, hơn
.30 phòng được ưu tiên dành cho người giả và trẻ em nghỉ
ngơi, máy sưởi đầy đủ, họ uống canh nóng, bánh mi, đồ
ngọt, cà phê nóng, còn có một số người cầm điện thoại
gợi Về báo bình an với gia đình,
Bạn đang đọc tại Vietwriter.net
‘Thật là một đêm mệt mỏi, rốt cuộc làm cho bọn họ.
đợi được tia hy vọng rồi, cả thế xác lân tỉnh thần đều một
mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi, người đang gọi điện thoại cũng
đn dần hạ giọng,
Cả căn biệt thự cũng trở nên yên ắng,
Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy ngủ chung trong một.
phòng, tâm nước nóng rồi ăn một chứt đồ ăn khiến cô.
cảm thấy thoái mái hơn rất nhiều, nhưng nâm trên giường,
cô lại trân trọc không ngủ được,
Mà a Duy ở bên cạnh hẳn là một mỏi lâm rồi nên ngủ
tất sâu,
Kiều Bích Ngọc nhẹ nhàng bước xuống giường và
bước ra khỏi phòng.
‘Cô đang đứng trên hành lang dài này, dưới chân trải
thám dày, cách bài trí và trang trí cúa toàn bộ biệt thụ, và
.đồ đạc đều khá tỉnh tế và tráng lệ, tuy căn nhà này lớn thì
lớn thật, đẹp thì cũng đẹp thật, nhưng lại khiến người ta
cảm thấy trống vâng và vâng vẻ thậm chí là hơi u ám.
Nơi này cũng giống như nhà họ Quách, cũng nguy nga,
trắng lệ và lạnh lẽo.
Kiều Bích Ngọc đi dọc theo hành lang, ở cuối của
hành lang có vài tên vệ sĩ mặc đồng phục đứng trước một
cửa căn phòng lớn, cô biết, Quách Cao Minh đang ở trong
đó
‘Vốn đĩ cô còn đang do dự không biết có nên đi vào.
hay không, nhưng vệ sĩ trước cửa phòng đã nhận ra cô
trong nháy mất, liền đi tới cùng cô trao đổi vài câu
“Cậu Cao Minh đang ở bên trong”
Không ngờ lại để cô vượt qua dễ dàng như vậy.
Khi họ nặng rề mở cánh cửa gỗ đầu tiên, Kiều Bích.
Ngọc không chút do dự bước vào, căn phòng này hẳn là
phòng ngủ chính của biệt thự, trước của có cửa, trang
trọng và uy nghiêm.
Màn đêm quá yên tính, dường như có bất kỳ âm thanh
nào cũng sẽ vọng lại, cô vô thức bước chân nhọ đi, khi
bước đến cánh cửa thứ ba, đột nhiên có tiếng hét từ bên.
trong.
°.. Quỷ xuống cho ta!”
“Bên trong là một giọng nói khàn khân, giả nua, giọng
‘Thụy Sĩ trầm mặc và uy nghiêm: “.. Bị một con dao làm
cho bị thương… Anh khiến gia đình này cảm thấy quá xấu
hổ
Kiều Bích Ngọc không hiếu ngôn ngữ của họ, có lẽ
đoán rằng một trong những trướng trong gia đình đang
dạy con cháu.
Bên trong có người đang nói chuyện, có về bây giờ cô.
không thích hợp đứng ngoài cửa nghe trộm.
Quách Cao Minh luôn có quá nhiều chuyện riêng tư,
cô không quan tâm đến mấy chuyện công việc của anh,
cô nhớ ra răng anh luôn cố tỉnh giấu cô và đang cố tình.
báo vệ cô, tâm trạng của lúc này cô không tốt lâm.
Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc căng thắng, cô quay.
người rời đi
Lúc này, trong phòng có mấy tiếng đá.
‘Sau đó, có ai đó đang hét lên xin tha: “Tôi không cố ý,
những dân đen đó tấn công tôi trước, tôi không biết
“Tôi sai rồi xin cậu hãy tha thứ cho tôi
“Đầu óc tôi lúc ấy rất hỗn loạn, tôi thật sự không biết
tôi đã tấn công cậu..°
Đó là giọng của Anta, anh ta kích động giải thích, hét
lên
“Anh đã tấn công vợ tôi”
Người nấy giờ im lăng, đột nhiên lạnh lùng nói.
Kiều Bích Ngọc dừng lại bên ngoài cửa.
Không khí trong phòng vẫn căng thẳng: Vợ cậu, ôi
thật sự không có..
“Là cô Tiên? Tôi biết cô Hà là người của IP&G, tôi có
đặc biệt chăm sóc cô ấy tôi không…
Anta sốt sảng phủ nhận, nhưng người bên trong có vẻ
mất kiên nhẫn. Anta bị một số người vây quanh vừa đấm,
vừa đá, anh ta đau đến mức không thế nói được, chỉ có
tiếng anh ta thở hốn hến vì đau
Đúng lúc này, cánh cửa đột nhiên bị mở ra từ bên
trong,
Kiều Bích Ngọc ngơ ngác đứng ngoài cửa.
Khi những người bên trong nhìn thấy cô, họ cau mày,
lại, vẻ mặt có chút tức giận, nhất thời không biết nói gì,
mà cô cũng nhất thời không biết nói gì, cô và Quách Cao.
Minh bốn mất nhìn nhau, anh có vẻ ngạc nhiên khi thấy cô.
xuất hiện ở ngoài cửa.
**********
**********
Những người bên trong đều tung hoành trong giới
kinh doanh mấy chục năm rồi, thấy Quách Cao Minh
không lên tiếng, họ cũng hiểu được Kiều Bích Ngọc là của
mình, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của có.
Trong số họ, đứng đầu là một người đàn ông già
khoảng 70 tuổi, gật đầu với Quách Cao Minh, với giọng
trầm và khàn: Xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy
chúng tôi cũng rất kinh hoàng… Con trai tôi, Anta đã quản
lý khách sạn không tốt, làm cho du khách cũng bị thương,
và nó cố ý giết người không thành, những tội danh này tôi
sẽ xử lý nó đúng theo quy định của pháp luật và tuyệt đối
sẽ không bao giờ dung túng.
Gia đình chúng tôi vô cùng xin lỗi vì vết thương của
Họ rời đi một cách có trật tự.
Kiều Bích Ngọc lùi lại vải bước nhường đường cho
bọn họ, cô đứng bên cạnh cửa, đồng thời cô cũng nhìn rõ _.,
cảnh Anta bị đám người đó lôi ra ngoài, anh yếu ớt như.
không phái người, quản áo trên người đều bị ướt do nước.
lạnh xối. Sau lưng anh ta còn bị trả thủ mà đâm nhiều.
nhát vào lưng, máu tươi chảy đâm đĩa
“Trạng thái nữa sống nửa chết này của Anta, nhìn thấy
mà phát hoảng, sửng sốt.
Mà Quách Cao Minh ở bên trong vừa trải qua một
cuộc phẫu thuật tế iệt và rút con dao ở sau lưng ra, trên
người anh vẫn đang mặc đồ bệnh ngôi trên giường bệnh,
khuôn mặt tuấn tú có chút mệt mỏi và phở phạc nhưng
“đôi mắt anh lại phát sáng khi nhìn chẩm chấm vào cô.
Kiều Bích Ngọc nhìn vết máu kéo dài trên sàn nhà,
không khỏi sững sở nhìn anh.
“Kiều Bích Ngọc, muộn như vậy rồi sao em không đi
nghỉ ngơi
Lục Khánh Nam cũng ở trong phòng, anh ta chạy
châm tới chỗ cô, sau đó nửa lôi nửa kéo cô đi, ghé vào tai
cô thì thầm: “Đừng nhìn”
Kiều Bích Ngọc vô ý thức nhìn lại, Quách Cao Minh cứ.
nhìn cô bằng ánh mát phức tạp cho đến khi cửa bị đóng
lại và vài người dọn vệ sinh cũng vội vã đến xử lý vết máu
trên sàn,
“Tại sao cô lại đột nhiên đến tìm Cao Minh?” Lục
Khánh Nam kéo cô đi một lúc lâu mới buông ra.
Những việc họ giải quyết bên trong đó đều những.
cảnh bạo lực và đắm máu, tốt hơn hết là phụ nữ nên ít
xem, và châc chắn Quách Cao Minh cũng không muốn cô.
tiếp xúc quá nhiều.
Kiều Bích Ngọc biết tại sao mình đột nhiên lo lắng
như vậy, giọng cô đều đều: “Trước đây tôi đã từng gặp
cảnh như vậy rồi”
Không lâu sau khi họ kết hôn, có một lần Quách Cao
Minh quái lạ mà đưa cô đến một tầng hầm hẻo lánh, anh
trực tiếp với những tên thuộc hạ không vâng lời, anh
mmuốn nói với cõ rằng tốt nhất nên nghe lời, nếu không cô.
sẽ có một sự kết thúc tàn nhẫn như thế này.
Khoảng thời gian sau đó, cô thực sự rất sợ anh.
6 có muốn một tách cả phê không?”
Lue Khánh Nam đi bên cạnh cô, anh ta chủ động đi tới
máy pha cà phê ở sảnh, mang hai tách cả phê nóng đến
Kiều Bích Ngọc nhận lấy và nhấp một ngụm, cả phê
nóng không có đường, rất đẳng nhưng rất sảng khoái.
“Lúc nãy cô tìm Cao Minh có chuyện gì không?” Lục.
Khánh Nam một hơi uống cạn ly cà phê vừa nóng vừa
đảng, có tính thần hơn một chút, chạy việc vặt thật sự rất
mệt,
“không có chuyện gì, không ngủ được, nên muốn hỏi
xem thương tích của anh ấy sao rồi… Anta ban đầu là
hướng đến tôi, cho dù là người xa lạ giúp tôi,tôi cũng phải
nhìn vết thương cúa người kia
Giọng điệu hàm hồ, Kiều Bích Ngọc tuỷ tiện giải thích.
Lục Khánh Nam quay đầu nhìn cô, chế nhạo nói: “Cô
nói câu này, cứ như cô với Cao Minh là người xa lạ không
bảng”
Kiều Bích Ngọc vẻ mặt căng thẳng: “Tôi không kêu
anh ẩy cứu tôi” Lời này nói đến có chứt hụt hơi,
úc đó tôi kêu anh ấy buông tay, nhưng anh ấy không
chịu nghe… anh ấy có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không,
chịu nghe ý kiến người khác, không bàn bạc với tôi… anh
ấy đáng lâm, tự mình tìm tội”
Kiều Bích Ngọc cám thấy vị cà phê trên lưỡi quá đắng,
đảng đến cô không kim được cảm giác muốn chứi rủa.
“Thấy cô đột nhiên tức giận, Lục Khánh Nam thú vị gật
đầu: “Có lúc tôi cũng nghĩ anh ấy thật quá đáng.”
Người ta nói rằng Kiều Bích Ngọc tuỷ ý và tính tỉnh
không tốt, nhưng cô ấy thường bị Hà Thuý Tiên chọc tức.
đến nội thương nhưng không la mắng gì to tát, nhiều nhất
là cö ấy hay hờn dồi một mình và không nói chuyện với
người khác.
Lục Khánh Nam cảm thấy hơi bưỡn cười khi nhìn thấy
bộ dạng tức giận của có tối nay.
“Kiều Bích Ngọc, thật ra cô không phải rất hận Quách
‘Cao Minh, phải không?”
Vốn dĩ giữa nhà họ Kiều và nhà họ Quách đã có rất
nhiều mâu thuẫn, còn thêm việc Quách Cao Minh giấu
giếm cô chuyện đã giấu con đi nên Lục Khánh Nam có
chút lo lâng với tính tình nóng náy cúa cô, cô sẽ trực tiếp
chia tay với Quách Cao Minh.
Khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc tràn ngập sự bực bội,
cô dùng tay phải ném cốc cà phê vào thùng rác, ngước.
mật lên chửi rủa: ‘Tôi hận cái gì? Tôi còn có thể làm gi?
Anh ấy đã giấu con trai tôi. Tôi đều nói tôi chỉ muốn đơn
giản mà sống quan ngày thôi, là anh ấy nhất định muốn
làm phiền tôi!”
Quách Cao Minh cứ muốn làm phiên cô sao?
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe nói Quách Cao Minh bị
người khác ghét bỏ, anh ấy thực sự biết làm phiên người
khác sao?
Lục Khánh Nam không thể nhịn cười khi nghe điều này.
Chương 402: Không thấy nhiếp ảnh gia
“Thật buồn ngủ.
“Tôi vẽ phòng nghỉ đây”
Uống hết nửa ly cà phê, Kiều Bích Ngọc đột nhiên.
eảm thấy buồn ngủ, hoặc có thế là lời tôn đọng lâu ngày
trong lòng đã được nói ra hết ồi, tiêu tan hết rồi
‘Đương nhiên, lúc này Lục Khánh Nam không dám
chọo giận cô Kiều: “Bây giờ cô về phòng ngủ đến chiều rồi
lại dây, ngủ nhiều chút đi” Vừa tồi cô rất tức giận mắng
Quách Cao Minh nghe thật đã tai.
“Đồng hồ trong đại sảnh đã điếm 6 giờ sáng, gió tuyết
kéo dài mấy ngày nay cuối cùng cũng tạnh, mây mù trên
trời lộ ra một tia nắng sớm, ngoài trời mờ mịt có một tia
ban mãi.
Những khách du lịch trong phòng cũng dần tỉnh dậy
và không thể không nhìn ra ngoài cửa sổ trong ánh ban.
mai, tâm trạng của họ cũng khá lên, mọi người trong đại
sánh bắt đầu thấp giọng bản luận.
“Thời tiết đã tốt hơn và họ nóng lòng muốn về nhà
Nghe đài phát thanh nói sân bay đã mớ cứa,
nhưng về máy bay đã hết sạch, mua không được.”
* Hai ngày trước sân bay đóng cửa, có rất nhiều hành
khách bị mắc kẹt ở đó. Cho dù bây giờ chúng ta có thể
mua được vé thì chúng ta vấn sẽ phải xếp hàng chờ trong
hai hoặc ba ngày..”
Kiều Bích Ngọc và Lục Khánh Nam đi qua đám đông,
nghe thấy những cuộc tháo luận đầy lo lắng của họ.
“Đột nhiên, ánh mắt anh đụng phải ‘người quen cũ tên
âu tia đang chọc phá một nhân viền phục vụ hét lên:
“Chúng tôi là khách VIP Tôi rất thân với người phụ trách
khách sạn. Các người phải thu xếp cho chúng tôi vẽ nhà
ngay lập tức”
“Thưa ngài tôi rất xin lôi, chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp.
chuyển đi của ngài trong thời gian sớm nhất, nhưng về
thời gian, có thể phải đợi thêm ba ngày nữa
“Ba ngày!”
“Tên râu ria lập tức nố tung, thô bạo hết lên một tiếng:
“Là khách sạn của các người có vấn đồ, tôi muốn lập tức
về nhà, mau lấy vé máy bay cho tôi!”
“Thực xin lỗi, nhưng hôm nay thực sự không được”
Cái tiếng la hét ồn ào này, Kiều Bích Ngọc cau mày, và
cảm thấy ra nước ngoài du lịch mà bị giữ lại như vậy cảm
giác thật hỏng bết
“Thấy Kiều Bích Ngọc có vẻ lo lắng về việc ởllại, Lục
Khánh Nam tùy ý nói với cô: ‘Hiện tại chúng ta cũng có
thể rời đi bằng chuyên cơ, đừng lo lắng”
Có thế đi ngay bây giờ?”
“Tên râu tia nghe thấy vậy lập tức quay đầu, vài bước
đổi đến trước, cánh tay rẫn chắc trực tiếp túm lấy Lục
Khánh Nam, lớn tiếng,
“Tôi là khách VIP cúa khách sạn này, muốn đi cũng
phải tôi đi trước. Máy bay đang đậu ở đâu và về máy bay
đâu? Các người nghĩ đến việc một mình chạy trốn.”
Lục Khánh Nam không kiên nhẳn ném tay ông ta đi:
‘Ông muốn rời đi thì đi tìm người của khách sạn”
“Lời này của anh có ý gï?” Khuôn mặt của tên râu ria
trông dữ tợn.
Kiều Bích Ngọc lạnh lùng bước tới trước mặt tên râu
ria:ˆÝ là ông sống hay chết, không phái việc cúa chúng.
ta” Cô đột nhiên đá mạnh vào chân ông ta.
Chân phải của tên râu ria bị một cú đá làm đau, co.
chân lại, sắc mặt tái nhợt
Kiều Bích Ngọc đã muốn dạy dỗ ông ta từ lâu rồi, một
người ích kỷ như vậy không căn khách khí
Lục Khánh Nam phủi bụi quần áo, nhìn người đàn ông
râu ra kia đau đến rút chân lại, quá nhiên khi Kiều Bích
Ngọc đang tức giận thì đừng chọc tức cô ấy, đây là tìm
người để trút giận.
“Tên râu ria hiếm thấy thấp giọng nói: ‘Các người đi
chuyên cơ rời đi, nhân tiện đưa chúng tôi đi với. Nhà của
chúng tôi ở Đức…
“Nhà ông ở đâu liên quan gì đến tôi”
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước nhanh tới,
Lucy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, vẻ mặt u
ám cùng tâm trạng không tốt: ‘Không có chỗ của các
người, cứu”
Không biết có phải do khí thế của Lucy quá u ám và
đáng sợ không, tên râu ra liên im bặt không dám nói
thêm tiếng nào, ngay cả nhân viên phục vụ bên cạnh cũng
lùi lại vài bước.
Một lúc sau, tên râu ria cũng giận mà không dám nói,
quay lưng bỏ đi thì thăm than thở,
Mẹ kiếp, vậy mả lại để một con gà yếu ớt chạy mất”
Khuôn mặt Lucy u ám, khẽ chúi rửa.
Kiều Bích Ngọc không biết cô ta đang mắng cái gì,
ngẩng đầu nhìn cô ta, Lục Khánh Nam đột nhiên trở nên
cảnh giác, ghé sát tai Kiều Bích Ngọc, nhắc nhở: “Người
phụ nữ này rất tàn nhẳn, đừng tiếp xúc với cô ấy quá
nhiều..”
“Anh đang huyện thuyên nói cái gì vậy” Lucy liếc nhìn
lại lạnh lùng nhìn Lục Khánh Nam.
‘Câu nói của cô ta đã khiến Lục Khánh Nam choáng.
váng, không đáp lại, Lucy nhìn Kiều Bích Ngọc và nói
thắng.
“Tên yếu đuối bị mắc kẹt trong hang đá với cô tên là
gì? Anh ta đã từng nói gì với cô và nói cho tôi biết tất cả
những gì cỏ biết vẽ anh ta”
Giọng điệu của Lucy nghe có vé thô lỗ, và có một số
mệnh lệnh,
Kiều Bích Ngọc không bận tâm, c‹
đang hỏi liệu có phái người đàn ông chụp ảnh đã mâc kẹt
cùng cô không.
“Anh ta sao rồi?”
Luey không chịu được sự chậm chạp của cô, vẻ mặt
vô cùng ám đạm: ‘Tôi đang hỏi cô, đừng lãng phí thời gian
của tôi, mẹ kiếp, anh ta đã chạy mất rồi, cô biết gì lập tức
nói…”
“Cô ấy không có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho cô.`
Thấy cô ta ép người như vậy, mật Lục Khánh Nam
càng khó chịu và nhấn mạnh: “Tôi nghĩ Quách Cao Minh.
cũng không muốn cô ấy tham gia quá nhiều. Bây giờ cô ấy
căn được nghỉ ngơi.`
‘Vé mặt cúa Lucy trớ nên lạnh lẽo hơn, cô ta nhìn Lục.
Khánh Nam một cái, sau đó quay đầu nhìn Kiều Bích
Ngọc: ‘Tôi đã phái tám người nhìn châm châm vào anh ta
nhưng anh ta vẫn có thể chạy trốn. Cô Kiều, tôi nghĩ anh ta
e6 lai lịch không hề đơn giản”
Nối xong Lucy không lại hỏi thêm cảu nào nữa, mặt
mũi cô ta tối săm, dường như đêm nay tâm trạng cô ta rất
tế, quay lưng sải bước đi
Kiều Bích Ngọc nhìn theo bóng dáng tức giận của
Luey rời đi
“Thấy cô đang ngấn người, Lục Khánh Nam dùng củi
chó chạm vào cô: ‘Đừng quan tâm đến cô ấy, chắc là do
mọi chuyện không ổn, nên tâm trạng không tốt lầm. Cô vẽ
phòng nghỉ ngơi đi
Ngủ dậy rồi tính.
Kiều Bích Ngọc và anh ta, hai người ai về phòng người
nấy nghí ngơi
Cô mệt mỏi duỏi tay ra, thật nhiều chuyện, người đàn
ông nhiếp ánh gia kia, cô cũng cám thấy rất kỳ quái, anh ta
có lai lịch gì
‘Với một câu hỏi kỳ lạ trong đầu, cô dần chìm vào giấc
ngủ sâu.
Kiều Bích Ngọc ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy, đã 12 giờ.
trưa.
Cô phát hiện Châu Mỹ Duy bên cạnh đã dậy, trong
phòng chỉ còn lại có mình cô, a Duy có lẽ không muốn.
‘quấy rãy việc nghỉ ngơi của cô, ngú một giấc tinh thần
thất sáng khoái, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Cô Kiều, cô tỉnh rồi a, chúng tôi số mang bữa trưa
đến cho cô ngay”
Ngay khi Kiều Bích Ngọc mở cửa, cô ngạc nhiên vì có
một người phụ nữ canh cửa.
**********
**********
**********
“Không cần, tôi không đối
“Tôi có thế giúp gỉ cho cô không?”
Cô suy nghĩ một chút tồi hỏi: “cô có biết cô gái ở cùng
phòng với tôi đã đi đâu không?” Mỹ Duy đã đi đâu.
Người phụ nữ nhìn cô với thái độ cung kính: Ở chỗ
của cậu Quách”
Đêm qua, Quách Cao Minh đã thực hiện một ca phẫu
thuật nhỏ để lấy con dao trên lưng ra, anh là một bệnh
nhân, Bùi Hưng Nam tính rắng anh ta sẽ đưa Châu Mỹ Duy.
và Bùi Thanh Tùng đến thăm anh.
kiều Bích Ngọc sắc mặt nhàn nhạt, cô đi thẳng đến
căn phòng lớn ở cuối hành lang.
Lúc này ngoài cổng không có bảo vệ, cô tự nhiên mà
đẩy cửa đi tới, căn phòng rông lớn như vậy nhưng lại rất
yên tĩnh, đi mười mấy bước mới đần dần nghe thấy vài âm
thanh.
Có một giọng nói trẻ con và phấn khích: à cháu! Là cháu”
Dì Quách nói rằng nếu buối tối ngủ không được thì
xem phim… Chúng cháu đã xem thế giới động vật. Dì
‘Quách nói rắng dì ấy không thích sư tử đực vì chúng quá
lười biếng và đối xứ không tốt cho sư tử cái. Chúng là
những tên đàn ông cặn bã”, Bùi Thanh Tùng học cách nói
của người lớn, nói được rất hay
Có tiếng cười truyền ra từ trong phòng.
Kiều Bích Ngọc mớ cứa, tất cá mọi người đều quay lại
nhìn cô.
Quách Cao Minh đang ngồi trên giường lớn, mặc một
bộ đồ của bệnh nhân và nghỉ ngơi cá đêm, bây giờ sắc.
mặt của anh đã cải thiện rất nhiều, ánh mắt anh sáng
‘quắc mà nhìn nhìn cô đang ở cửa
Kiều Bích Ngọc không khỏi cảm thấy khó xử hơn một
chút, và bước lại gần phòng.
Gia đình của Bùi Hưng Nam đang ở trong phòng, họ
đường như đã hiểu ngầm, ngay lập tức đứng lên, Bùi
“Thanh Từng cũng được dẫn ra ngoài
Bùi Thanh Tùng như một chú quản gia nhỏ, quay đầu
nhìn lại còn không quên lo lắng nhắc nhở: “Chú Quách, chú
phải nghỉ ngơi nhiều hơn, vết thương sau lưng không được
đụng nước, phải nâm nghiêng ngủ, đừng đè lên vết
thương. Ôi khó quát Chú phải chịu đựng nó. ”
Bùi Hưng Nam bật cười và trêu chọc con trai: “Tự.
dưng con lớn rồi”
Bùi Thanh Tùng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: ‘Đương
nhiên rồi, dì Quách nói, dì Hạ rất sợ hãi, cho nên bọn con
không thể sợ hãi. Bọn con phải giúp đỡ người khác ”
Bùi Hưng Nam nâm lấy bàn tay nhỏ bé cúa cậu bé đối
mặt với Kiều Bích Ngọc, cười nói: ‘Cảm ơn cô, xem ra cô.
đã dạy thẳng bé rất nhiều.”
Bộ dáng chân chó đó của Bùi Thanh Tùng, những gì
Kiều Bích Ngọc nói, cậu bé đều đặc biệt ghi nhớ ở trong lòng.
Kiều Bích Ngọc nhìn cậu nhóc với đôi mắt sáng ngời,
vươn tay xoa đầu cậu nhó, Châu Mỹ Duy đứng bên cạnh,
nói nhỏ với cô, tớ chờ cậu ở bên ngoài, sau đó cả nhà ba.
người rời đi.
Cô và Quách Cao Minh bị bỏ lại trong căn phòng rộng
rãi, không khí đột nhiên trở nên hơi xấu hổ,
Chương 403: Tôi là vợ của anh
“Vết thương của anh sao tồi?”
Kiều Bích Ngọe nhìn anh trong bộ đồ của bệnh, giọng
khó xử hỏi
Cô không tới gần mà đứng cách chân giường hai mét
Quách Cao Minh đang nghi trên giường, bên phải
glường có mấy bình nước biển đang trên giá st, anh còn
c6 hai bình, ánh mắt anh sâu thẳm và phức tạp nhìn chấm
chăm vào cô đang đứng cách đó hai mét, cô cứ đứng
cách xa như vậy, không đi đến gần anh.
“Không sao cả” Anh trầm giọng đáp.
Có thể là do ánh mắt của anh quá tập trung, Kiều Bích
Ngọc không thế nhìn thẳng vào mặt anh, cô quay đầu lại
liếc nhìn xung quanh trong phòng này, sau đó lại là một
lần nữa không khí trở nên trầm lắng. I
“Tâm mắt của Kiều Bích Ngọc dừng lại nhìn chiếc
đồng hồ quả quýt màu vàng mâu vàng trên chiếc tủ ở đầu
giường, tuy rằng ngoài mặt cô rất bình tĩnh, không nói lời
nào nhưng trong lòng lại dâng trào một vài cám xúc lạ.
Là cô đã kêu Lục Khánh Nam trả lại chiếc đồng hồ
“quả quýt màu vàng này cho anh.
Chiếc đồng hồ quả quýt màu vàng này, dường như đã
thực sự trở thành thói quen của anh, anh mang nó đi khắp.
nơi,
Suy nghĩ của cô cứ thế trôi đĩ, đôi mật cô cụp xuống.
suy nghĩ về nhiều thứ, cho đến khi Quách Cao Minh đột
nhiên nói: ‘Về nhà với tôi”
‘Cô sửng sốt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú cúa
anh
Con ngươi sâu thắm của Quách Cao Minh rất sắc bén,
sáng rực nhìn vào mắt cô, trầm giọng lặp lại: “Kiều Bích.
Ngọc, trở lại nhà họ Quách với anh” ,
Về nhà họ Quách
Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đột
nhiên trực tiếp nói như vậy, sửng sốt, không biết nên trả
lời như thế nào với anh, nhưng ít nhất trong sâu thẩm
trong lòng cô cũng không kháng cự ý tưởng này
Điện thoại trên bản cạnh giường đổ chuông.
“Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến bầu
không khí tịch mịch của họ trở nên tự nhiên hơn một chút,
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại không nhìn anh, sải bước đi
về phía tủ đầu giường,
“Tay phải của Quách Cao Minh vẫn còn đang truyền
nước biển, Kiều Bích Ngọc cũng không rề rà mà giúp anh.
lấy điện thoại, đi đến bên anh và đưa cho anh,
Cô liếc nhanh, thấy người gọi đến là Ông nội.
Quách Cao Minh lếc nhìn cô, lúc này cô đang đứng
trước mặt anh, cách anh chưa đốn nửa mét, anh duỗi tay
trái ra nhận lấy điện thoại, ngón tay mảnh khánh chạm vào
tay cô có chút mất lạnh.
‘Chuông điện thoại cứ reo liên tục, thật phiền nên
‘Quách Cao Minh nhanh chóng nhấn vào nứt trả lời
Điện thoại phát ra một giạng nói thô bạo và tức giận:
ˆCó chuyện gì vậy!
“Đã phái nhiều người như vậy còn mượn đường bay.
vậy mà làm cho bản thân mình bị thương, đồ vô dụng!”
Ông cụ Quách uy nghiêm chửi rủa
Mắc dù Quách Cao Minh không bật loa ngoài nhưng,
Kiều Bích Ngọc đứng bên cạnh vẫn nghe được rất rõ, ông
nội không bao giờ khách sáo với cháu trai, rõ rằng là quan
tâm đến cháu, nhưng ông cụ chửi bới thậm tệ.
Ông nội tức giận đến mức hết vào điện thoại: ‘Anh và
Kiều Bích Ngọc rốt cuộc là làm sao vậy, hai đứa đều chạy
đến nước ngoài, không căn cấp sinh đôi ở nhà nữa đúng
không?”
**********
Chàng Rể Cực Phẩm
Có lẽ vì đầu dây bên này không có ai trả lời, nên ông.
cu Quách mâng không đã, ông càng thêm tức giận mà.
mảng anh: Có nghe thấy tôi nói gì với anh không? Cút về
đây ngay lập tức!”
Quách Cao Minh nhìn điện thoại mà không lên tiếng,
nhưng Kiều Bích Ngọc đáp lại một cách tự nhiên:
tạ biết
đầu dây bên kia ông cụ Quách ngớ ra một lát, ông
không ngỡ được Kiều Bích Ngọc trả lời
“Hôm nay chúng chấu số bay về”
Quách Cao Minh không nhanh không chậm trả lời và
cúp máy trước.
“Hiôm nay bay về có gấp quá không?”
Khi Lụe Khánh Nam và những người khác biết rắng họ.
chuẩn bị trở về nước, mỗi người đều có chút ngạc nhiên
và tiếc nuối. “Tôi còn dự định đợi sau khi bão tuyết dừng
lại, sẽ ở lại Thụy Sĩ một hai ngày nữa, Gần thị trấn nhỏ này
c6 vài khu du lịch, suối nước nóng cũng rất nổi tiếng
Lục Khánh Nam bí mật dùng củi chỏ chạm vào Kiều
Bích Ngọc bên cạnh, hạ giọng nói:’Đi nói với Cao Minh đi,
chúng ta lại chơi hai ngày nữa rồi về.
Kiều Bích Ngọc phớt lờ anh ta.
“Thực ra cô cũng cảm thấy hơi vội vàng, dù gì Quách
‘Cao Minh cũng bị thương nhẹ ở lưng, tốt hơn là nên nghỉ
thêm một ngày rồi hăn rời đi
Nhưng Quách Cao Minh đã nổi như vậy ồi, có lẽ anh
ấy có việc gấp phải về nước giải quyết, dù sao anh ấy
cũng là một người bận rộn.
“Ra sảnh ăn chút gì đó đi, một tiếng nữa xuất phát”
‘Cô bước về phòng của mình.
Lục Khánh Nam rất oán hận mà nhìn theo bóng lưng
của cô: ‘Này, Kiều Bích Ngọc, hiếm khi chúng ta cùng
nhau ra ngoài chơi. Cô cứ xem như là cô cùng Cao Minh
đi du lịch trăng mật đi, lại thêm hai ngày đi”
“Triết lý sống của Lục công tử là ăn tốt, ngú tốt và chơi
tốt, đặc biệt là sau khi trải qua chuyện bithám ở vùng núi
tuyết phủ trước đó, làm sao anh ta cũng phái đối xử tốt
với bản thân.
Nhưng khi Kiều Bích Ngọc nghe thấy cụm từ ‘du lịch
trăng mật, bước chân của cô cảng nhanh hơn.
Những điều ngọt ngào và đẹp để này và cuộc hôn
nhân của cô không liên quan gì đến nhau cả.
Đàn em dưới quyền của Quách Cao Minh làm việc rất
hiệu quả, chỉ một giờ sau, bọn họ đã trên đường đến sản.
bay.
“Sau khi họ đã ổn định ngồi trên khoang máy bay thì
máy bay cũng bắt đầu cất cánh với tốc độ cao và cao
hàng chục ngàn feet, với một bầu trời rong xanh, Mặc dù
thời tiết vẫn còn lạnh, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ máy
bay, tâm trạng vẫn là đẹp hơn một chút, như thể những
khó khăn của ngày hôm qua, chỉ là một giấc mộng.
Kiều Bích Ngọc cũng cảm thấy cuộc sống có đôi lúc
thực sự như một giấc mơ khi thỉnh thoảng nhớ lại
Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, máy bay từ Thụy Sĩ bay
vẽ thành phố Bắc An, vừa xuống máy bay đã có người đến
đón, cô chưa kịp suy nghĩ gì hết đã bị giục lên xe chuyên
dụng đi thẳng đến biệt thự của nhà họ Quách ở trung tâm.
thành phố Bắc An
Kiều Bích Ngọc có chút bối rối, căn biệt thự có kiến
trúc nguy nga quen thuộc này, đã âu rồi cô chưa bước —_ |
chân vào nhà họ Quách.
Từ lúc xuống máy bay, cô thậm chí còn chưa nói
muốn tìm xe đưa cô về thành phố Hải Châu. Quách Cao.
Minh giống như rất vội vàng mà thúc giục cô, thậm chí
không cho cô có cơ hội từ chối
“Ông nội đầu?” Trông cô có chút thận trọng.
Di Phương trước mặt tràn đầy vui mừng, nhiệt tỉnh
chào hỏi: ‘Cô chú, cô đã về rồi. Ông cụ Quách có việc đột
xuất nên vội văng đi ra ngoài, ông ấy nói là ở nhờ nhà bạn
vài ngày, cô có mệt không? Phòng ngủ chính đã được dọn
.đẹp rồi. Tôi pha sẵn nước cho cô tâm rồi, nhà bếp cũng
đang chuẩn bị những món ăn yêu thích của cô
“Õ” Kiều Bích Ngọc gật đầu, cô không biết nên nói gì
khi đối diện với sự nhiệt tình của dì Phương
‘Vẽ phần ông cụ Quách, ông cụ đã ra ngoài rồi, vốn dĩ
eð còn đang vướng mắc không biết nói gì khi gặp lại ông
cu, dù gì thì lân cuối cùng cô rời khỏi nhà họ Quách cũng
là bị đuối đi, dù cô biết đó là yêu cầu của dì cô thì cô vẫn
cảm thấy khá khó xử l
‘Cô nhìn nhà họ Quách vừa quen vừa lạ trước mặt,
trong lòng có chút khó chịu.
” Cô chủ, để tôi đưa cô đến phòng em bé xem hai đứa
bé”
Dì Phương trông rất phấn khích và gần như kéo cô
đến nhà trẻ
Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc hơi giật mình khi nghe.
thấy tiếng ‘phòng em bế, nhưng cô không từ chối mà có
chút giống như mộng du, cả người chậm chạp mà đi theo
đi Phương
Quách Cao Minh ở phía sau đang lặng lẽ theo dõi
phản ứng của cô, khi nhìn thấy cô đi lên lâu cùng với dì
Phương, nhưng nỗi lo lâng không biết tên trong anh cuối
cùng cũng được thả lỏng rồi
Buộc cô ấy để cô ấy không có cơ hội từ chối
Ánh mắt anh phức tạp, đây là tác phong quen thuộc
của anh khi đối mặt với cô.
Anh biết rằng điều này thật đáng khinh bỉ và xấu hố
đối với cô, nhưng anh còn có thể làm gì khác.
Quách Cao Minh không vào phòng trẻ em, quay trở lại
phòng ngủ chính của Đông Hải, anh cởi áo khoác, lấy
chiếc đồng hồ quả quýt mẫu vàng trong túi ra, cầm nó
trong lòng bàn tay, anh chăm chú nhìn chiếc đồng hồ quá
‘quýt màu vàng, đã nhiều năm như vậy
Khi gấp cô, ngay từ đầu anh đã lén lút cưỡng bức cô,
trong lòng đột nhiên có cảm giác mệt mỏi cá về thể xác
lần tỉnh thần,
Anh nhâm mất và thớ ra một hơi dải
Ít nhất thì cô đã trở lại
Quách Cao Minh ngồi trong phòng ngủ chính 20 phút,
thực ra anh vội vàng về nước không phải do có việc gì
sếp, cuối cùng cũng trở về nhà, lặng lẽ ngồi nhìn quanh
phòng ngú, nhưng trong lòng lại bắt đầu có chút sốt ruột,
thính thoảng lại đáo mật vẽ phòng ngủ. Nhìn ra cửa, 50
phút sau vẫn không thấy ai gõ cửa phòng ngủ
:
Anh đột nhiên đứng dậy, sải bước, có chút sốt ruột mà
đi đến phòng em bé.
Trong phòng em bé, Kiều Bích Ngọc vẫn chưa rồi đi,
cô vân còn ở đây.
Anh không giỏi bộc lộ cảm xúc, anh không muốn cô,
vừa trở về đã cảm thấy bản thân bị ép buộc, hay không tự do.
Quách Cao Minh không muốn vào phòng em bé, anh
không biết phải nồi gì với cô, chỉ cần cô vẫn còn ở nhà họ
‘Quách là được tồi, anh quay người lại, giảm tốc độ và định
đi vào phòng làm việc.
‘Tuy nhiên, Kiều Bích Ngọc trong phòng em bé hơi kỳ
lạ,và anh quan sát cô một lúc.
Kiều Bích Ngọc lãng lẽ đứng bên nôi em bé, cô cúi
xuống, thật cẩn thận đưa tay chạm vào hai đứa trẻ sinh
đôi đang ngủ say, sau đó mặt cô có vẻ ngạc nhiên, cô.
nhanh chóng thu tay lại, nhìn châm chấm vào chiếc bụng
phẳng lì của cô mà ngẩn ngơ.
‘ ,
“Chúng là do em sinh đó” Quách Oao Minh nhìn vào
trong phòng nói, giọng điệu trầm thấp và bất lực.
kiều Bích Ngọc ngơ ngác nhìn lại, ánh mắt chạm vào.
con người của anh, vẻ mặt thất thần.
Bảo vệ chiếc bụng trần của, cô vội vàng xé áo khoác,
xấu hổ lấm bấm: ” Tôi có phải đang năm mơ không… sao.
tôi lại sinh ra hai đứa bé” Giữa hai đầu mày cô dường như.
thật sự bối rối
Hai đứa bé đã lớn như vậy rồi, cũng đã nửa tuối rồ
nghĩ như nào cũng không thể tin được.
Nhĩn dáng vẻ của cô, những nỗi phiền muộn trong
lòng trước đây Quách Cao Minh đột nhiên được quét
sạch, trầm giọng cười
Chương 404: Quách Cao Minh anh thành thật một chút cho tôi
“Khoảng thời gian tôi vừa mới sinh con, ngày.
nào Đường Tuấn Nghĩa cũng giúp tôi thoa thuốc”
Kiều Bích Ngọc nhìn chảm chảm chiếc bụng.
bằng phẩng, không có vết rạn khi mang thai để lại,
không có vết sẹo do sinh mổ để lại nói một cách rất
tự nhiên, cứ như cô chưa từng mang thai.
Chẳng có một chút vết tích gì cả cứ như là một
năm cô gả đến nhà họ Quách chỉ là một giấc mộng.
“Không biết Đường Tuấn Nghĩa giúp tôi thoa
thuốc gì mà hiệu quả tốt thật” Cô nhìn về phía cặp.
song sinh đang ngủ trên giường nhỏ giọng lầm
bầm.
Quách Cao Minh đang đứng sau lưng nhìn
gương mặt nghiêng của cô, nguyên nhân ban đầu
dân đến việc cô và anh kết hôn thật sự rất hoang
đường nên mới khiến cô cảm thấy nó như một giấc
mộng không chân thật
Khi cô sinh, ở cữ, hay trầm cảm sau sinh anh
đều không ở bên cạnh cô.
Anh luôn đóng vai một kẻ xấu lúc nào cũng
cưỡng ép cô còn Đường Tuấn Nghĩa lại là thần báo.
hộ của cô.
Đôi môi mỏng của Quách Cao Minh hơi nhếch,
sắc mặt anh phức tạp, mà Kiều Bích Ngọc thì vẫn
luôn nhìn chấm châm hai đứa nhỏ trên giường, cả
căn phòng bông chốc chìm trong im lặng, không ai
biết phải nói gì
Khi dì Phương bước vào trong phòng, nhìn thấy
hai người trầm mặc mà ở chung trong lòng thở dài,
không dám nói bừa.
Bà ấy đứng bên ngoài, quy củ mà gõ cửa
phòng: ” Cậu Cao Minh, cô chủ”
Kiều Bích Ngọc trước tiên quay đầu lại nhìn qua.
“Trên tay đì Phương cầm một chiếc điện thoại
thành thật nói: “ Cô chủ, cha cô gọi đến tìm cô”
Điện thoại của Kiều Bích Ngọc đã hư lúc gặp
nạn ở núi tuyết, phỏng chừng cha cô Kiều Văn Vũ.
đã biết tin cô đã về nước rồi, gọi cho cô không
được nên mới trực tiếp gọi đến nhà họ Quách.
Kiều Bích Ngọc biết quá rõ tật xấu của cha cô,
cô không dám chậm trễ nhận điện thoại từ tay của
dì Phương “ Cha”
“ Cô ở nhà họ Quách làm gì?” Quả nhiên Kiều
‘Văn Vũ nổi giận đùng đùng ở đầu bên kia
“ Con vừa mới Về nước.”
Đó là lời nói thật, cô vừa từ Thuy Sĩ trở về còn
chưa được một tiếng đông hồ nữa.
Kiều Văn Vũ không quan tâm lời giải thích của
cô, tức giận mà trách mắng “ Trước đây tôi đã nói gì
bây giờ cô ngay lập tức quay về nhà họ Kiều cho
tôi, cô? Tôi đã nói cô không được đi lung tung,
Sau đó, ông ta cứ như vậy mà cúp điện thoại.
Bên tai của Kiều Bích Ngọc vẫn còn vang vọng.
sự giân dữ của cha cô, thật rõ rằng, ông ta không.
đồng ý cô quay về nhà họ Quách, ông ta cho rằng
quay về nhà họ Quách là đi lung tung,
Đến cả đì Phương cũng nghe rất rõ tiếng trách
mảng ở đầu dây bên kia, bà ấy nhất thời ngơ ngác,
nhìn xem Kiều Bích Ngọc rồi lại nhìn xem Quách
Cao Minh sắc mặt phức tạp, vẫn luôn trầm mặc
đứng một bên.
“Cậu Cao Minh, cơm tối đã chuẩn bị xong rồi
bây giờ cậu có muốn ăn chưa?“ Dì Phương do dự
hỏi.
Đây là nhà họ Quách, nếu Quách Cao Minh
không thả người thì Kiều Bảo Ngọc không thế nào
rời đi được.
“Dọn cơm” Sắc mặt anh bình tĩnh mà dặn dò.
Có nghĩa là bây giờ xuống lầu ăn cơm.
“ Bây giờ tôi phái về nhà”
Kiều Bảo Ngọc kiên quyết nói, cô quay người
bước nhanh ra cửa
“Ăn cơm trước”
“Không đói”
“ Vậy cô đừng hòng quay về nhà họ Kiều” Anh
nhìn bóng lưng anh chóng rời rời đi của cô, giọng
nói có chút cường thế.
Kiều Bích Ngọc dừng chắn, quay đầu nhìn anh.
một cách tức giận
“Cô chủ, hai người mới từ Thuy Sĩ trở về, cho dù
cô không đói, không muốn ăn món chính vậy thì
uống một chén canh đi, bồi bổ một chút” Dì
Phương lập tức giảng hoà, khuyên nhủ nói
Kiều Bích Ngọc đen mặt, hậm hực đến nhà ăn.
uống canh.
Cô rất cảm kích dì Phương đã chuẩn bị cơm tối
cho cô, cô cũng biết nhà họ Quách không phải khó
ở chung như trong lời đồn nhưng mà mỗi lần Quách
Cao Minh nói chuyên với cô đều dùng cái giọng ra
lệnh mà gào vào mặt cô, cô không phục.
“Anh muốn làm gì?”
Vốn dĩ tâm trạng cô đã không vui rồi vậy mà khi
cô buông chén xuống lại còn nghe được Quách Cao
Minh dặn dò dì Phương chăm sóc hai đứa nhỏ, anh
muốn đi thành phố Hải Châu
“Anh muốn đến nhà tôi?” Giọng Kiều Bích Ngọc
có chút ngập ngừng.
Khuôn mặt đẹp trai của Quách Cao Minh không
có biếu cảm gì hết, con ngươi anh bình tính mà nhìn
về phía cô, con ngươi đó như đang nói không lẽ anh
không được đến nhà cô?
Kiều Bích Ngọc quay đầu đi, không muốn đối
mặt với anh.
Ông lớn như anh mi trốn đi đâu thì đi dù sao đi
nữa thì cha cô cũng sẽ không hoan nghênh anh, nói
không chừng khi Quách Cao Minh đến nhà cô sẽ bị
cha cô trực tiếp sập cửa vào mặt, tự làm mình khó
chịu
“Cô chú, cho dù là về nhà mẹ đề thì cũng không,
thể không mang theo quà cáp gì được, tôi không
biết cha cô bọn họ thích gì nên chút đông trùng hạ
thảo và huyết yến này cứ xem như là chút lòng
thành đi” Dì Phương còn đặc biệt chuẩn bị cho
người nhà cô ít quả cáp.
Về nhà mẹ đẻ?
Nghe xong câu này, Kiều Bích Ngọc cảm giác.
có chút hồ đồ.
Sau khi hai người họ kết hôn, thật sự vẫn chưa
có chính thức dùng danh nghĩa vợ chồng cùng trở
về nhà họ Kiều, lúc trước họ cũng từng cùng nhau
đến thành phố Hải Châu nhưng lúc đó quan hệ của
cô và nhà họ Kiều không tốt lầm, Quách Cao Minh
cũng có việc phải làm.
Giống như những người nữ khác mang chồng,
về nhà mẹ đẻ, cái cảm giác này… cô cảm thấy có
chút kì lạ. Cô tưởng tượng không được dáng vẻ
Quách Cao Minh làm con rể tốt giống như những
người khác, cái cảnh này rất kì quái
Cô cũng không hỏi Quách Cao Minh tại sao lại
muốn đến nhà họ Kiều. Anh muốn đi thì cứ đi đi, dù
gì cô cũng không ngăn anh được. Chỉ là tại sao lại
không đi máy bay nha.
“Ngồi máy bay bay qua đó chỉ cần nữa tiếng là
đến rồi”
Kiều Bích Ngọc ngồi trên chiếc xe xa hoa cô
không ngại phiên mà nhìn cánh vật trôi nhanh như.
bay ở ngoài cửa số, xe chạy thực sự rất vững, rất
nhanh nhưng vẫn không nhanh bằng máy bay.
Bình thường họ từ thành phố Bắc An đến thành
phố Hái Châu đều đi bằng máy bay, máy bay tư
nhân của nhà họ Quách không căn thú tục gì hết rất
nhanh gọn nhưng Quách Cao Minh lại cứ muốn đi
xe
“Đi xe nhanh nhất cũng phải mất bốn tiếng” Cô
tức giận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
“Chúng ta không gấp” Quách Cao Minh vẫn
bình tĩnh nói.
Kiều Bích Ngọc cau có, vặn đầu đi không đế ý
đến anh.
Lúc nào cũng là ông lớn như anh nói là được.
Tài xế của nhà họ Quách vừa lái xe vừa nơm
nớp lo sợ, anh ta cũng không hiểu tại sao phái đi xe
đến thành phố Hải Châu, cậu Cao Minh cúa họ
trước giờ làm việc luôn hướng đến hiệu quả mà,
anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, không khí của hai vị
chủ nhân ngồi ở phía sau có chút kìm nén. Anh ta
cũng muốn chạy nhanh hơn nhưng cậu Cao Minh
lại yêu cầu tốc độ, aili, tâm tư các chủ nhân của
nhà họ Quách thật khó đoán.
Xe cứ chạy từ từ, Kiều Bích Ngọc dựa vào lưng,
ghế êm ái của chiếc xe, đột nhiên cô có chút buồn
ngủ
‘Thật ra cũng không phải là rất gấp, hôm qua cô.
còn trải qua một trận sạt lở tuyết ở Thuy Sĩ m
hoảng sợ không ít, sau khi được cứu thì cả tỉnh
thần và thể xác đều mệt mỏi nhưng chỉ được nghỉ
có vài tiếng lại phải bay về nước, vừa mới đến nhà
họ Quách ở Bắc An lại phải chạy về nhà họ Kiều ở
Hải Châu.
Đột nhiên cô nhớ đến ở sau lưng của Quách
Cao Minh còn có một vết thương.
Đường như Quách Cao Minh đã nhìn cô rất lâu,
cô vừa quay đầu lại đã đối mặt với đôi mắt sâu
thẩm của anh, Kiều Bích Ngọc có chút không biết
phải làm sao, hai má có chút mất tự nhiên.
Tuy rằng Quách Cao Minh đang mặc tây trang,
thân hình cao to, khí chất bất phàm nhưng trên
khuôn mặt lạnh lại lộ rõ sự mệt mỏi, hai mắt giăng
đầy tơ máu.
“Sao lại phái theo tôi vẽ nhà họ Kiều” Cô rũ mắt,
thấp giọng phàn nàn.
Quách Cao Minh đột nhiên gọi cô, anh nghe
không được cô đang lẩm bẩm cái gì. “kiều Bích
Ngọc”, giọng anh hơi khàn, có vé là thản thể không
thoải mái.
Kiều Bích Ngọc nghe được giọng anh như vậy,
trong lòng có chút quan tâm rồi
“tầm gì?”
Cô nhăn nhó mặt mày, bảo trì vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Ngồi xích qua đây”Anh trực tiếp ra lệnh.
Kiều Bích Ngọc hơi trừng mắt, vốn muốn dõi
anh một câu không, nhưng, chắc là do giọng anh có
chút yếu ớt, cũng không có cường thế như trước,
nên cô suy nghĩ ba giây rồi mới ngượng nghịu xê
dịch đến bên cạnh anh.
Quách Cao Minh trực tiếp dùng hai tay ôm lấy
sô, hơi thở nam tính độc đáo lạnh lùng cuốn lấy cô,
Kiều Bích Ngọc hơi lúng túng, ngượng ngùng, nhìn
về phía tài xế đang lái xe: “Này” Cô đấy anh.
Nhưng cái đầu to của Quách Cao Minh vẫn
không khách khí mà dựa vào vai trái của cô, anh hít
một hơi thật sâu, có vẻ rất mệt mỏi, hơi thở ấm áp
nhẹ nhàng phả vào tai cô, Kiều Bích Ngọc trực tiếp
cứng đờ.
Anh cứ như thế này dựa vào cô.
Tài xế ở vị tríl ái xe nhìn bọn họ trong gương
chiếu hậu, trong lòng không khói sửng sốt, nhưng
anh vẫn không đổi sắc mặt, xe vẫn chạy êm ru.
Kiều Bích Ngọc duỗi tay phải về phía sau, vốn
tưởng Quách Cao Minh giở trò đồi bại định đẩy anh
ra nhưng thấy lông mày anh cau lại, cô mới nhớ.
đến lưng anh bị thương không thể dựa vào lưng ghế
nên mới phái ôm cô như thế này dựa dâm.
Nghĩ thông những việc đã xảy ra, cô thoáng
thấy nhẹ nhõm.
Tính tình cô thẳng thân như con trai, từ nhỏ đã
có nhiều bạn khác giới hơn bạn cùng giới, việc hỗ.
trợ và giúp đỡ nam giới với nhau là chuyện khá bình
thường, cô và Lục Khánh Nam chính là trộn lần như
vậy nên mới quen thuộc.
Nhưng Quách Cao Minh nghiêng đầu, thấy cô
ấy trông thoải mái tự nhiên, trong lòng anh ngược.
lại có chút hờn dõi.
Anh cố ý đè thân thể nặng rề của mình lên
người cô, Kiều Bích Ngọc ngả người về phía sau
một chút, cô rất có nghĩa khí nói: ‘Nếu anh mệt thì
đi ngủ đi tôi sẽ hỗ trợ anh”
Cũng giống như trong vùng núi tuyết phủ, cho
dù là Hà Thuỷ Tiên con người thường xuyên bất hòa
với cô, gặp khó khăn, cô ấy sẽ cố gảng hết sức để
giúp đỡ. Thật ra, cô ấy nói như vậy do tâm tư của
cô rất đơn giản, chính là muốn để Quách Cao Minh
ngủ khi anh muốn ngủ, đừng lo lảng anh sẽ ngã khi
xe đang chuyển hướng, cô ấy sẽ đỡ anh.
Ông ngoại cô đã dạy cô có tình có nghĩa biết bao.
ngực Quách Cao Minh càng bị chặn.
lông mày nhíu chặt, cảm giác ngột ngạt khó thở kéo
dài, không biết đang giận chuyên gì, hai cánh tay
anh siết chặt bờ vai mảnh mai của cô, anh khế
ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng hơi ướt chỉ hôn lên
vành tai mắn cám của cô, hôn đến động tình, cần,
trân trọc mút
‘Cả người Kiều Bảo Nhỉ đều đã tê liệt, bình tĩnh
gì cũng mất hết rồi
Quách Cao Minh, anh, thành thật một chút
cho tôi Cô tức đỏ cả mặt, suýt chút nữa muốn
dùng nằm đấm đập vào đầu anh.
Chương 405: Tôi và em ấy là vợ chồng
Lúc Kiều Bích Ngọc về nhà họ Kiều thì đã 12 giờ
khuya.
“Sao con về muộn vậy?”
Cung Nhã Yến nghe thấy tiếng chuông cứa, thì
lập tức ra mớ cứa, nhưng ngoài nhìn thấy Kiều Bích.
Ngọc ra còn có một vị khách khác ở cửa, đột nhiên
vẻ mặt bà ấy có chút mất tự nhiên.
“Dì ơi” Kiều Bích Ngọc gọi bà ấy.
Cung Nhã Yến định thần lại, nhận thấy vẻ mặt
của Kiều Bích Ngọc có chút khó chịu, trong khi
khuôn mặt điển trai của Quách Cao Minh thì không
biến đổi gì cả, anh vẫn đứng thẳng người, trên tay
còn xách hai túi quà lớn có vẻ rất đắt giá.
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc bỗng tối sầm lại
Rõ ràng có thế thuận lợi, thanh thản về bằng,
máy bay, nhưng đành phải đi ô tô xuyên đêm. Cái
tên Quách Cao Minh này, còn ngồi dựa vào cô trong
vài giờ, khiến vai cô rã rời cả ra
Cô phớt lờ người đàn ông thối tha sau lưng rồi
cứ thế đi thẳng vào nhà mình.
Nhưng Quách Cao Minh đứng ngoài cửa thấy
người phụ nữ trước mặt mình không có chút lương
tâm nào mà cứ sải bước đi vào, anh đưa mắt nhìn
Cung Nhã Yến đang đứng trước mặt, giọng nói
cũng không chứt ấm áp: “Xin chào”
Cung Nhã Yến thận trọng gật đầu chào lại anh.
Biết được Kiều Bích Ngọc muốn quay lại nhà họ
Kiều từ trước, nên bà ấy rất vui mà đợi cô ở trong
phòng khách, nhưng không ngờ rằng Quách Cao
Minh cũng sẽ đến.
“Cái này tặng cho mọi người” Quách Cao Minh
đưa hai túi quà lớn trên tay ra.
Bây giờ trong nhà họ Kiều không có người hầu,
nên không có ai bước tới nhận những thứ anh đang
cầm trên tay, Quách Cao Minh có chút không quen
mà chỉ biết mở lời, Cung Nhã Yến sững sờ rồi lập.
tức đưa tay ra nhận, đúng lúc định nói không cần.
khách sáo tặng quà đầu, nhưng lúc đó lại có tiếng
hét trong phòng vọng ra
“Tôi để cho cô về nhà họ Kiều, đừng có đi lung
tung, đừng có mà không nghe lời, suốt ngày chỉ biết
làm cho dì và bà nội lo lắng thôi, cô bao nhiều tuổi
rồi hả..7 giờ thì tôi đã giục cô mau quay về rồi, lại
còn lề mà lề mề gì nữa, sáng nay phải đợi đến nứa
đêm, để cá nhà phi chờ.
Kiều Văn Vũ nổi nóng và tức giận la mảng cô.
Kiều Bích Ngọc bị cha mảng thê thảm như vậy,
nên cô không dám hé răng nửa lời
Quách Cao Minh cau mày, bất chấp mọi lễ
nghĩa, anh sải bước vào nhà: “Là tôi đã bảo em ấy
cùng tôi về nhà họ Quách trước Giọng anh trâm
lạnh một cách tự nhiên, pha chút răn đe.
Ý anh là, anh đưa ra ý định yêu cầu cô về nhà
họ Quách với anh ta trước thì đã sao, ai không hài
lòng.
Vốn dĩ Kiều Văn Vũ đang dạy dỗ đứa con gái
bất hiếu của mình, nhưng khi nghe thấy những lời
này, ông ta liền ngắng đầu lên nhìn thì cảm thấy
cảng thêm bực bội
Ông ta đang dạy dỗ con gái mình thì có liên
quan gì đến người nhà họ Quách này.
Vẻ mặt Kiều Văn Vũ u ám lại, ông ta cố tình.
phớt lờ sự hiện diện cúa Quách Cao Minh.
Giong nói ông ta trở nên lạnh nhạt hơn, ông ta
trừng mắt nhìn con gái: ‘Ai bảo cô mang cậu ta vẽ
đây?”
Vốn dĩ Kiều Bích Ngọc đang cúi đầu ngoan
ngoãn chịu mắng liếc nhìn người đàn ông phía sau và
nhanh chóng giải thích: “Cha, không liên quan tới
tôi, là tự anh ấy muốn đến thôi”
Thấy cô bị mảng đến nỗi không dám cãi lại, mà.
lại có thể vội vàng giải thích rõ mối quan hệ với ông
ta.
Vẻ mặt Quách Cao Minh có hơi khó coi, có vẻ
anh rất bực bội
Kiều Văn Vũ đột nhiên cảm thấy rất thoải mái
trong lòng và cảm thấy tốt hơn nhiều.
Cung Nhã Yến đóng cửa lại, rồi vội chạy vào và
nói: ‘Bích Ngọc, con đã ăn tối chưa? Bữa tối được
chuẩn bị sẵn ở nhà.
“Con không đói, con uống chút canh ở nhà họ.
Quách rồi” Kiều Bích Ngọc thành thật trả lời.
“Ăn rồi thì tốt, đi và bà nội còn sợ con sẽ trở về
với cái bụng đói đấy chứ” Cung Nhã Yến liếc nhìn
Kiều Văn Vũ tỏ ý trách móc: “Cha con cũng thật là,
sớm đã biết con vừa mới từ Thụy Sĩ trở về vừa đói
vừa mệt, mà lại còn tức giận hét ầm ầm vào điện
thoại để giục con mau trở về nhà họ Kiều.
Cung Nhã Yến cảm thấy Kiều Bích Ngọc ngày.
mai về cũng được, không cần phải vội vàng như vậy.
“Lúc trước con nói ở Thụy Sĩ có một trận tuyết
lở, vậy có chuyện gì xảy ra không? Con và Mỹ Duy
có gấp khó khăn hay bị thương gì không?” Cung
Nhã Yến kéo cô rồi lo lẳng hỏi han,
Nghe thấy tiếng tuyết lở, Kiều Văn Vũ quay
nhìn cô, ánh mắt cũng nghiêm túc lên hẳn.
Kiều Bích Ngọc trông có vẻ bình tĩnh: “Chúng
con ởtrong khách sạn mấy ngày, chỉ là ngọn núi
phía sau xảy ra tuyết lở, nên cũng không bị ảnh
hưởng gì” Rõ rằng là cô đang nói dối thế mà trông
có vẻ rất tự nhiên
ung Nhã Yến là người chứng kiến cô lớn lên,
nên không dễ bị lửa như vậy, liền hỏi một câu
“Trước đây dì đọc tin tức nói rắng có rất nhiều du
khách bị chôn vùi trong trận tuyết lở đó mà:
„ những người đó đã chạy ra ngoài nhưng
không may bị chôn vùi trong một trận tuyết lở.
Kiều Văn Vũ mở to mắt rồi khịt mũi: “Cô không
chạy ra ngoài với họ sao?” Giọng điệu của ông ta
đầy vẻ hoài nghỉ
Kiều Bích Ngọc trở nên căng thẳng, không khỏi
đỏ mặt mà đảm bảo : ‘Có đâu, Mỹ Duy và tôi vẫn
luôn trú ẩn trong khách sạn để chờ cứu viện”
Có một cảm xúc trong ánh mắt của Quách Cao
Minh, tồi anh nghiêng mặt nhìn cô.
Có lẽ là do chột dạ, nên Kiều Bích Ngọc nhanh
chóng nói thêm: “Tôi và Mỹ Duy đều không sao cả,
chỉ là Quách Cao Minh có một vết dao sau lưng:
Những lời này làm chuyến hướng sự chú ý của
Kiều Văn Vũ và Cung Nhã Yến, họ nhìn Quách Cao
Minh trước mặt, thấy vẻ mặt của anh vẫn còn bình
thường, nhưng trông anh ấy có chút mệt mỏi.
“Chỉ là vết thương nhỏ” Quách Cao Minh thì
thầm đúng lúc.
“Không sao thì tốt rõi” Cung Nhã Yến thở dài,
liếc nhìn đồng hồ treo tường, thì thấy trời cũng đã
sáng, liền thúc giục: “Bích Ngọc, phòng của con đã
được sửa sang dọn dẹp sạch sẽ rồi đấy, con cứ vào
phòng nghỉ ngơi trước đi..
Mới nói một nửa, thì Cung Nhã Yến hơi lúng
túng, bà ấy không dọn dẹp phòng khách, kẻ từ sau
khi nhà họ Kiều không thuê người hầu nữa nên
những đồ ít dùng đến cũng hạn chế mua lại, trong
nhà không có ga trải giường mới, thế th tối nay
Quách Cao Minh ngủ ở đâu?
“Trong nhà không có phòng khách Kiều Văn
Vũ lạnh lùng nói, tỏ ý muốn đuổi người đi.
Rõ ràng ông ta muốn đuổi Quách Cao Minh đi.
Kiều Bích Ngọc nhìn cha mình với đôi mắt rạng
rổ, và trong lòng cô bỗng dâng trào một sự sùng
kính,
Quách Cao Minh nhìn biểu hiện của cô, thì
khuôn mặt tuấn tú cúa anh lại tối sâm lại, thái độ
đối với Kiều Văn Vũ rất kiên định: “Tôi với em ấy là
vợ chồng.”
Điều này có nghĩa là vợ chồng thì ngủ chung,
một giường, không cần phải có phòng khách.
Kiều Văn Vũ bình tĩnh nói: “Ở đây là nhà họ Kiều”
Ở đây, tất nhiên ông ta là người có tiếng nói
nhất.
“Bích Ngọc, qua đây!” Kiều Văn Vũ rất khó chịu
vì con gái mình đứng quá gần với Quách Cao Minh.
Kể từ khi Kiều Văn Vũ nổi cơn thịnh nộ, thì Kiều
Bích Ngọc thực sự trở thành một đứa con gái hiếu
thuận, cô căn bản không dám làm trái lời cha nữa,
rồi ngoan ngoãn bước đến chỗ Kiều Văn Vũ, khi đi
ngang qua Quách Cao Minh, cô không quên hạ
giọng nhắc anh: “Anh đừng giận cha tôi”
Quách Cao Minh lườm cô một cái, anh vô cùng
tức giận.
Nhìn thấy sự đối đầu của họ, lúc này Cung Nhã
Yến nghĩ ra một cách để thỏa hiệp: “Cao Minh, tối
nay con cứ ngủ trong phòng của Bích Ngọc đi:
Vừa nói xong, ánh mắt không hài lòng của Kiều
Văn Vũ liền đảo qua đó, bà ấy nhanh chóng nói
thêm: “Còn Bích Ngọc tối nay sẽ ngủ cùng phòng
với dì” Thế là xong
“Tại sao lại đế anh ấy ngủ trong phòng của con”
Kiều Bích Ngọc bị dì của cô kéo đi một nửa, cô
quay lại thì thấy khuôn mặt cha mình đang tối sâm,
liền thì thầm: ‘Cứ để Quách Cao Minh ra ngoài tìm
một khách sạn ở là được rồi
“Con còn muốn hả hê nhìn Quách Cao Minh bị
cha con đuối đi à” Cung Nhã Yến kéo cô vào phòng
rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại
“Lần trước Quách Cao Minh đến nhà họ Kiều
tìm con, thì cha con liền lạnh lùng đuổi người ta đi,
cậu ấy có lòng quay lại, thì chúng ta cũng không thế
cứ lần này tới lần khác mà đuổi đi được” Cũng
không nhìn ra Quách Cao Minh là hạng người gì,
mà có thể tùy tiện đuổi đi được sao.
Kiều Bích Ngọc rất ngạc nhiên, cha cô thực sự
đã đuối Quách Cao Minh ra khỏi nhà, thật khó có
thế tưởng tượng được vẻ mặt của anh lúc đó.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Quách Cao Minh bị
người khác đuối đi như vậy.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Kiều Bích Ngọc có chút
khó xứ, rồi cô nói một cách quái lạ: “Là tự anh ẩy
muốn đến đấy thôi, tự tìm nhàm chán, đáng đời”
Cung Nhã Yến không vui rồi cười nói: ‘Lúc đó,
bà nội con còn sợ sau khi cậu ấy về nhà họ
Quách thì sẽ trả thù chúng ta, nhưng cậu ấy đã
không làm gì cả”
Trước đây bà ấy thực sự có thành kiến với nhà
họ Quách, cũng không muốn Kiều Bích Ngọc qua
lại với người nhà họ Quách, nhưng sau nhiều
chuyện như vậy, từ từ bà ấy nảy sinh những cách
nhìn khác đổi với người nhà họ Quách.
Cung Nhã Yến đột nhiên hỏi cô: “Bích Ngọc,
mối quan hệ của con với Quách Cao Minh bây giờ
thế nào rồi?”
‘Vé mặt cúa Kiều Bích Ngọc có chút phức tạp,
như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cô lại không
trả lời
Cung Nhã Yến không hỏi thêm nữa, tìm một cái
gối mới và một bộ đồ ngú mới, rồi giục cô: “Chắc.
con rất mệt, đi ngủ sớm đi, con đừng nghĩ cha con.
và đi không biết, chắc chản chuyến đi Thụy Sĩ lần
này con đã cực lảm, lúc nào con cũng nói dối mỗi
khi gặp rắc rối bên ngoài ”.
Kiều Bích Ngọc chột đạ, cô thay đô ngủ, bịt túi
ngủ lại rồi đi ngủ,
Hóa ra Kiều Bích Ngọc cũng biết nói dối, thậm
chí còn nói dối đến mức mặt không đỏ tim không
loạn nhịp, rõ rằng là đã quen việc nói dối này rồi.
Lúc này Quách Cao Minh mới bước vào phòng.
ngủ của cô, nhớ tới chuyện vừa nấy cô nói dối mà
chưa chuẩn bị trước thì anh liền cười nhẹ, anh luôn
cho rắng người phụ nữ này không giỏi nói dối nên
đã đánh giá thấp cô.
**********
**********
Phong cách trang trí phòng của Kiều Bích Ngọc.
rất đơn giản với màu trang trí chủ đạo xanh lam
nhạt, bàn làm việc, tủ quần áo và giường, tất cả đều
đơn giản. Mặc dù không lớn bắng phòng ngủ của
anh ở nhà họ Quách nhưng nhìn chung nó cũng rất
rông rãi và thoải mái. Thâm chí cả cái bàn trang
điểm cho phụ nữ cô cũng không có, mà chỉ có một
vài sán phẩm chăm sóc da được đặt trước gương
trong phòng tắm nhó của căn phòng,
Tâm trạng Quách Cao Minh rất tốt, trí tò mò
khiến anh muốn kiểm tra kỹ căn phòng này, ở tuổi
của anh, tính cách luôn điềm đạm đã rất lâu không
có tính tò mò như vậy, anh còn tìm thấy một cuốn
album ảnh trong ngăn tú thấp nhất của bàn làm.
Anh ngồi trên chiếc giường của Kiều Bích Ngọc,
nhìn những cuốn album chỉ lại quá trình trưởng
thành thời thơ ấu của cô. Mỗi một bức ánh đều
chụp lại hình ảnh của cô, từ dáng vẻ của một đứa
bé vừa tròn tuổi trăng tròn, rồi khoảng thời gian cô.
mới tập đi, còn có hình lần đầu tiên cô mặc váy hoa
thắt bím hai bên và nở nụ cười rạng rỡ ở trường
mẫu giáo Thiên Xương.
Kiều Bích Ngọc trông rất giống mẹ của cô, từ
nhỏ cô đã đẹp rồi, lúc nhỏ trông cô rất trắng trẻo,
dịu dàng và hơi mụ mắm, đôi mắt to đen láy sáng
long lanh trông rất đổi dễ thương, lúc nào cô. cũng
rất hoạt bát và năng động, còn có bức ánh chụp cô
khi tức giận, khi vui.
Đôi mắt của Quách Cao Minh tập trung vào.
những bức ảnh này, khóe môi anh bất giác nhếch
lên rồi anh nhìn căn phòng cô đã ở từ nhó, đột
nhiên anh cảm thấy có điều gì đó dạt dào trong
lòng mình mà không thế tả xiết, hạnh phúc chỉ đơn
giản vậy thôi
Đặt cuốn album xuống giường, Quách Cao.
Minh cũng đã cám thấy mệt.
Trước đó, anh nhận được tin cô bị mắc kẹt ở
“Thụy Sĩ, anh bận mấy ngày liền mới giải quyết xong.
sự việc rồi đưa cô trở về.
“Còn không biết xấu hổ mà nói trú ẩn trong
khách sạn đợi cứu viện nữa chứ…” Anh nắm xuống
trên chiếc giường của cô, rồi thở dài thườn thượt và
không vui thì thầm.
Quách Cao Minh sớm chìm vào giấc mộng, căn
phòng phụ nữ xa lạ này, chiếc giường này, có lẽ là
nơi anh muốn đến nhất khi còn trẻ…