Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh, cái tay heo của anh!”

Lúc Kiều Bích Ngọc kịp phản ứng lại, nhanh chóng chống lại, theo bản năng tay phải cầm thanh đao Quân đội Thụy Sĩ của mình, đế lên cổ Quách Cao Minh.

“Anh dám là bậy, em sẽ không khách khí với anh!” Mặt cô cũng đỏ lên vì tức giận, cô lớn tiếng cảnh cáo anh.

Quách Cao Minh chăm chú nhìn vào thanh đao sắc nhọn trên cổ mình, rồi nhìn vào người phụ nữ trước mặt.

Anh khó chịu đè xuống dục vọng, nhìn ánh mắt trong veo của Kiều Bích Ngọc, thật đúng là tức giận.

Hai người cách nhau rất gần, cho dù hiện giờ trong phòng rất tối, nhưng Quách Cao Minh mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài, tỉ mỉ quan sát cô, thân thủ của cô nhạy bén mau lẹ hơn trước rất nhiều, da cô cũng hơn đen đi, cô rất khỏe mạnh rất tốt.

“Tôi tới đây là tìm mẹ của con tôi.”

Quách Cao Minh nhìn thẳng vào mắt cô rồi thấp giọng nói.

“Kiều Bích Ngọc em là vợ tôi, tốt nhất em hay nhanh chóng thích ứng với điều này”

Dù cô còn nhớ hay không, thì đây cũng là sự , anh không cho phép cô có cơ hội chối bỏ.

“Vậy thì thế nào!”

Thị Biểu cảm của Kiều Bích Ngọc có chút ảo não, hết lần này đến lần khác cô đều không vui thừa nhận, nhìn anh cậy mạnh chuyên chế như vậy cô liền thấy không phục.

Thu lại thanh đao quân đội Thụy Sĩ, không muốn tranh luận với anh về vấn đề này: “Tôi bưồn ngủ, anh ra ngoài đi”

Quách Cao Minh còn nhiều thời gian ở bên cạnh cô, không biết bao nhiêu lần người phụ nữ này muốn đuối anh ra khỏi phòng.

*…Chúng ta là vợ chồng, tôi không ngủ với em, thì em muốn tôi đi đâu?”Quách Cao Minh có ý nghiêm túc hỏi ngược lại Kiều Bích Ngọc nghẹn lại một lúc.

“..Anh, anh ngủ cùng giường với Lục Khánh Nam” Cô cao giọng quát anh, nhưng mặt lại xấu hố đến đỏ bừng.

Quách Cao Minh rất hiếu tính cánh cô, biết cách làm sao gây khó dễ với cô, đột nhiên anh có cảm giác, vừa rồi anh gấp gáp táo bạo hôn cô như vậy có chút thất sách.

Vợ của anh, anh còn rất nhiều kiên nhẫn để đối phó với cô.

“Tôi sẽ ngủ cái giường này, em cũng đừng nghĩ đến việc đi phòng khác, tất cả đã được sắp xếp xong, không còn chỗ trống đâu” Quách Cao Minh đứng đắn nói với cô, anh thu lại tất cả dục vọng.

Mặt Kiều Bích Ngọc cứng lại, còn muốn quát một câu, tôi không tin Nhưng Quách Cao Minh bình tĩnh nói một câu: ”…Có phải em cho rằng chúng ta ngủ trên một cái giường chỉ biết làm chuyện kia không?”

Trong phòng rất tối nên không thể nhìn rõ gương mặt Kiều Bích Ngọc lúc này đang đỏ lê: người đàn ông này quá không biết xấu hổ, nói rõ ràng như vậy.

Ngay sau đó Quách Cao Minh tiếp tụ thấp giọng nói: “„..Bây giờ tôi rất một, chỉ muốn nghỉ ngơi sớm một chút, em có nhu oầu gì thì để hôm khác làm”

Quách Cao Minh không nhìn cô nữa, tự mình nắm lên giường.

Anh thể hiện mình rất mệt mỏi, tôi lên giường nghỉ ngơi, em đừng quấy rầy tôi Kiều Bích Ngọc không chơi thẳng được anh, sau khi sửng sốt, cô vừa tức giận vừa hận trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trên giường, có ý gì, căn bản cô không hề nghĩ đến điều đó.

Kiều tiểu thư tính tình kiêu ngạo bộc phát, nhìn anh ngủ thư thái như vậy, dựa vào cái gì để cho anh được như ý chứ, chắng lẽ muốn cô ra hành lang ngủ sao?

Dĩ nhiên Kiều Bích Ngọc sẽ không làm vậy.

Cô vốn dĩ vừa mệt mỏi vừa bưồn ngủ, vừa vào phòng đã muốn nghỉ ngơi, phải trách anh, vội vàng bò lên giường lại còn muốn chiếm một nửa giường mới thỏa mãn, cô không phải người dễ chịu thua.

Cô và Quách Cao Minh đưa lưng về nhau, lần lượt ngủ.

Hình như anh rất mệt, ngủ rất sâu, một chút phản ứng cũng không có, Kiều Bích Ngọc còn cố ý lấy tay đẩy đầu anh cướp gối.

‘Đoạt chăn, đoạt gối, giường cũng chiếm một nửa.

Anh ngủ rất ngoan, lần này chắc cô có thể yên tâm ngủ rồi nhưng Kiều Bích Ngọc lại phát hiện cô không ngủ được.

Đầu óc cô cũng không suy nghĩ gì, nhưng vẫn rất rối loạn, hơi thở lành lạnh thuộc về phái nam của Quách Cao Minh và nhiệt độ cơ thể anh, làm cô không ngủ được.

Trước kia Kiều Bích Ngọc cũng ngủ cùng Tang Ba, Tang Ba bảo vệ cô, nhưng cô cũng không dối loạn như lúc này.

Cô nhắm chặt hai mắt lại, cố gắng để mình không suy nghĩ gì, không phải chỉ là Quách Cao Minh sao, có gì phải sợ anh, mặc dì lúc đầu lạc ở trên đảo này, trông đầu cô luôn âm thầm mong đợi anh sẽ đến tìm cô, nhưng thời gian lâu dần, cô cũng không còn mong đợi nữa.

-Thì ra anh tới thật.

Buổi sáng ngày hôm sau, Kiều Bích Ngọc mang hai cái quầng thâm mắt đen sỉ tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy Quách Cao Minh tinh thần sảng khoái, trong lòng cô càng tức giận.

Tối qua cô nghĩ rất nhiều thứ, rất phiên muộn còn anh thì lại ngủ ngon như vậy.

“…Ai, Kiều Bích Ngọc, có phải tối qua cô cùng Cao Minh chơi quá muộn không, cẩn thận cô không chịu nổi đó, người trẻ tuổi thật là.”

Lục Khánh Nam nhìn thấy bộ dạng chưa ngủ đủ giấc của cô lật tức tới gần cười xấu xa nói.

Kiều Bích Ngọc thực sự ngủ chưa đủ, cộng thêm hôm qua suy nghĩ quá nhiều, nên lười nghĩ liếc anh ta một cái nói: “..Tôi không hiểu, tôi làm sao kaij có loại bạn như anh”

Theo lý mà nói, cô sẽ không thèm kết bạn với Lục Khánh Nam, loại hoa hoa công tử bạc tình, nhìn đức hạnh của anh ta chính là muốn đánh.

“…Kiều Bích Ngọc, cô không thể nói như vậy sẽ làm tôi đau lòng” Lục Khánh Nam biểu tình rất khoa trương, anh ta bắt chước bà nội nhà họ lục xoa xoa khóe mắt, “Chi bằng chúng ta cùng nhau ăn sáng, sau đó cô dân tôi ra nói tụ họp của người hoang dã tìm hiểu một chút, cũng làm tăng thêm tình cảm của chúng ta”

Nói trắng ra là Lục Khánh Nam muốn đi chơi.

Hôm qua Kiều Bích Ngọc kể cho bọn họ về cuộc sống của người hoang dã, đúng là để bọn họ mở mang tầm mắt.

“…Tôi cũng muốn đi” Hầu Tử từ phía xa nghe.

được chuyện của bọn họ cũng muốn tham gia.

Trong lúc ăn sáng mọi người la hét ồn ào, Kiều Bích Ngọc cũng muốn ra ngoài, mặc dù hôm qua cô nhẫn tâm nói với Tang Ba, sau này bọn họ sẽ không gặp lại nữa, cô phải trở về.

Nhưng Lucy đã để lại tin tức, bọn họ không thể rời đi, nếu đã như vậy cô cũng có thể đi gặp Tang Ba một chút, lén xem ông sống thế nào là được rồi.

Nhưng mà ngay lúc bọn họ đang hưng phấn chuẩn bị ra ngoài thì mấy người làm cả nam lần nữ sắc mặt gấp gáp chạy đến: “Có chuyện khác thường xảy ra!”

Người giúp việc đều được bọn họ mua từ bên ngoài đảo vào, phần lớn bọn họ đều nói tiếng anh, Lục Khánh Nam và mọi người lập tức quay đầu lại nhìn Nữ giúp việc kia nói bằng tiếng Anh, giọng cô ta rất gấp gáp: “Hôm nay trong cung điện rất nhiều người đột nhiên bị đau bụng.”

Châu Mỹ Duy cũng quan tâm hỏi một câu: “Bọn họ bị bệnh sao?”

Người phụ nữ được thua kia liền lắc đầu thật mạnh, sắc mặt cũng có chút sợ hãi.

Hầu Tử lập tức cảm giác được có gì đó không đúng, giọng nói nghiêm túc: “Nói rõ một chút đi”

“…Bọn họ đều đột nhiên đau bụng, sau đó liền sùi bọt mép, họ đau đến nỗi lăn lội trên đất”

Người đàn ông được thuê lý trí hơn, anh ta bình tĩnh nói: “Vốn chúng tôi cũng không để ý, cho bọn họ uống một ít thuốc, nhưng càng ngày càng có nhiều người bị như vậy, giống như bị bệnh truyền nhiễm vậy”

“Bây giờ trong cung điện, một nửa người giúp việc đều bị như vậy, chỉ cần tiếp xúc với người bệnh thì không lâu sau liền bị đau bụng khó chịu, thuốc cũng không có hiệu quả, hơn nữa..”

Giọng nói người đàn ông được thuê kia run run nói: “Hơn nữa, trong cung điện của người hoang dã, có lời nguyền rủa, không thể cứu được”

Kiều Bích Ngọc cau mày, Lục Khánh Nam thì mắng to: “Nói bậy nói bạ”

“Người hoang dã không có đầu óc, các người cũng không có đầu óc.”

Mà ngay lúc này một người giúp việc nữ khác cũng vội vã chạy vào, kia là cô gái phiên dịch Lily, sắc mặt cô ta tái nhọt, giống như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ vậy, thấy chỗ bọn họ có nhiều người lập tức sông tới “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Lily chỉ tay ra bên ngoài, môi run run nói: ngoài dòng sông, trong nước tất cả cá đều đã chết hết” Trong một đêm, tất cả cá đã chết hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK