Đúng là cô ấy rất thích chiếc vòng cổ này, bình thường Phương Mai luôn dành tiền của mình vào việc mua sách, thành tích học tập của cô ấy vẫn luôn rất tốt, kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay có thể thả lỏng được rồi, mấy trường đại học trong nước cũng đã gửi giấy tuyển thẳng cho cô ấy, hiện tại sau khi tốt nghiệp xong cô ấy có thể trực tiếp đi học đại học, hiếm khi mới gặp được món đồ mà bản thân cảm thấy thực sự thích, chính là muốn mua nó coi như là phần thưởng cho ba năm cấp ba đã không ngừng cố găng.
Nhưng bây giờ bị người khác coi trọng, cô ấy cũng không dám lên tiếng.
Người ta là người nổi tiếng, không phải những người bình thường như mấy người các cô có thể trêu vào.
“Kiều Bích Ngọc đem đồ trả lại cho người †a, chúng ta mau đi thôi” Phương Mai thấp giọng thúc giục cô, có chút lo lắng Châu Mỹ Duy luôn ủng hộ sự ôn hòa là điều quan trọng nhất, cũng nhỏ giọng nhắc nhở: “Phía trước còn rất nhiều cửa hàng, nói không chừng còn có những cửa hàng khác tốt hơn”
Kiều Bích Ngọc nghe họ nói như vậy cũng có ý định trả lại đồ, nhưng cô gái tự cho mình là ngôi sao nổi tiếng kia lại lên tiếng nói một câu: “Các người mua không nổi thì đừng làm bẩn hộp của tôi.”
Kiều Bích Ngọc vừa nghe thì lập tức tức giận: “Ai nói chúng tôi không có khả năng!”
Người đẹp gặp người đẹp càng dễ sinh ra địch ý, ngôi sao mới nổi này nhìn thấy gương mặt của Kiều Bích Ngọc ngữ khí càng không tốt “Đám học sinh như các cô thì có thể có bao nhiêu tiền, đừng lãng phí tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ mấy người, nơi này vốn không phải là nơi để mấy người có thể đi vào, có tin tôi gọi bảo vệ trung tâm đuổi các người ra ngoài không?”
Tống Manh Manh cũng bị chọc giận, cô ta đem tấm thẻ cha mình đưa cho đặt lên mặt quầy cửa hàng trang sức, lớn tiếng nói: “Chúng tôi là học sinh nghèo đấy thì làm sao, vẫn có thể mua một chiếc vòng cổ cỏn con này, mau thanh toán, thanh toán.”
Thấy mấy người Kiều Bích Ngọc muốn mua đương nhiên nhân viên ngay lập tức cũng sẽ không bán cho các cô, bọn họ đang cân nhắc thiệt hơn, đương nhiên việc trước mắt là phải che chở cho cô nàng nổi tiếng trên người đều là quần áo hàng hiệu này trước.
“Thưa cô, nếu cô ăn trộm từ cửa hàng của chúng tôi, chúng tôi có quyền gọi cảnh sát”
Ngữ khí của quản lý quầy mang theo vài phần uy hiếp, lạnh lùng nhìn thẳng về phía Kiều Bích Ngọc: “Mong cô lập tức trả lại đồ cho chúng tôi.”
“Các người đừng có mà vu oan cho người khác!”
Mấy cô nàng học sinh còn non nớt này sao có thể so với những người đã có nhiều kinh nghiệm như bọn họ được chứ.
“Ai ăn trộm của các người, chúng tôi muốn mua, chúng tôi có tiền” Tống Manh Manh lập tức lên tiếng.
Ngôi sao nữ kia chỉ đứng thẳng lưng không cần lên tiếng, trong cửa hàng lập tức có người bênh vực cô ta, lên tiếng cười nhạo: “Các ngươi có tiền, các người thì có bao nhiêu tiền được” Rõ ràng là bọn họ đang giễu cợt.
“Dây chuyền đang ở trong cửa hàng của chúng tôi, chúng tôi có quyền không bán. Nếu cô dám gây chuyện lần nữa, chúng tôi sẽ lập tức gọi nhân viên bảo vệ và thậm chí đưa các cô đến đồn cảnh sát. Hy vọng các người ý thức được chuyện này.”
Chương 793
Người quản lý quầy nói chuyện lão luyện thành thục, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh thường.
Kiều Bích Ngọc mở hộp trang sức trước mặt họ, lấy sợi dây chuyên bạch kim ra, sau đó cầm nó vào trong tay dùng sức một chút, khiến cho chiếc vòng cổ kia đứt thành hai.
Những người có mặt đều chết lặng.
Ai cũng không ngờ được, cô học sinh này có thể trước mặt mọi người giựt đứt sợi dây chuyền này.
“Ngại quá, tôi làm đứt mất rồi” Kiều Bích Ngọc cũng cố ý lắc sợi dây chuyền bị đứt làm đôi trước mặt bọn họ.
“Cô, cô, cô mau bồi thường!”
Người quản lý quầy tức giận vô cùng, chỉ tay vào mặt cô mà mắng.
“Được” Kiều Bích Ngọc giọng điệu bình tĩnh, cũng ngay lập tức đồng ý.
Dường như trong nửa giây này, những người trong quán này càng tức giận, muốn chửi thề, cô gái này thật sự là một người tàn nhẫn.
Kiều Bích Ngọc chính là thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành.
Nếu không muốn bán thì sẽ phá hỏng nó.
Khuôn mặt của nữ nhân đeo kính râm trước mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng trước mặt đông người như thế này cô ta cũng không thể làm gì được, chỉ đành nhịn xuống, móng tay sắc dài của cô ta chỉ hận không thể để lại dấu vết trên mặt Kiều Bích Ngọc.
Không khí tại hiện trường căng thẳng, những vị khách đi ngang qua không khỏi liếc mắt nhìn sang bên này, Phương Mai và Châu Mỹ Duy, hai cô gái chưa từng thấy được sự tàn khốc của xã hội lại trở nên vô cùng lo lăng.
“Manh Manh thanh toán đi, mình đói bụng rồi, chúng ta còn phải đi ăn nữa” Kiều Bích Ngọc lên tiếng, Tống Manh Manh ngay lập tức hưởng ứng, nói nhất định phải thanh toán.
Kiều Bích Ngọc chính là bày ra vẻ mặt “tôi là học sinh nghèo đấy, tôi có sợ ai đâu”, sau đó liền trừng mắt nhìn về phía ngôi sao mới nổi kia.
Lôi kéo hai người mất hồn Phương Mai và Châu Mỹ Duy rời đi, bước vào thang máy, đi lên khu vực ăn uống trên tầng cao nhất, lúc này Phương Mai dần dần hoàn hồn lại: “Cho cậu” Kiều Bích Ngọc đưa cho cô ấy chiếc vòng cổ và chiếc hộp.
Vòng cổ chỉ bị đứt ở đoạn giữa, cậu tìm một cửa hàng trang sức chỉ cần mất một chút thời gian là có thể nối lại chúng với nhau, hơn nữa mặt dây chuyền có thể che được, căn bản sẽ không nhìn ra đâu.”
Kiều Bích Ngọc có thể thấy rằng Phương Mai chủ yếu thích mặt dây chuyền hình cánh thiên thần này.
Kiều Bích Ngọc chưa bao giờ coi trọng đồ trang sức, cô nghĩ sợi dây chuyên bị hỏng cũng không sao, chẳng qua cũng chỉ để đeo.
Phương Mai cầm nó trên tay, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, dường như cô ấy đã chịu đựng rất nhiều, không ngừng nấc lên nhưng vẫn gọi tên cô: “Kiều Kiều Bích Ngọc”
Là bạn cùng phòng giúp cô nàng giải quyết phiền toái, lúc này Phương Mai vô cùng cảm động, nước mắt lưng tròng.
Chương 794
Kiều Bích Ngọc mỉm cười và vỗ vai cô ấy: “Hội trưởng học sinh của trường chúng ta đã từng là bất khả chiến bại đâu rồi, ban nấy gặp người phụ nữ kia đã bị dọa sợ rồi, sau này nếu như gặp phải sài lang mãnh thú thì phải làm sao bây giờ”
Châu Mỹ Duy nghẹn một lúc lâu, bây giờ mới có thể nói ra: “Khi nấy làm mình sợ chết đi được.”
Thực sự không phải những nữ sinh này nhát gan, mà là Kiều Bích Ngọc quá dũng cảm.
“Ban nãy thanh toán hết bao nhiêu?” Kiều Bích Ngọc nhanh chóng kéo Tống Manh Manh, cô quan tâm hơn đến số tiền thực chỉ kia hơn.
Tống Manh Manh giơ hai ngón tay.
“Hàng hiệu cao cấp, không có cách nào khác” Phương Mai cẩn thận cất chiếc vòng cổ vào túi, cảm thấy nhẹ nhõm hơn, nói với Tống Manh Manh: “Manh Manh, cuối tuân mình về nhà sẽ chuyển tiền cho cậu”
Ở trong phòng ký túc xá của bọn họ, Tống Manh Manh là một tiểu phú bà, vô cùng hào sảng khoát tay nói: “Được rồi, được rồi, không vội không vội, khi nào cậu vào trường đại học có thể chuyển cho mình cũng được”
Đối với những học sinh có xuất thân bình thường như bọn họ mà nói, mua một sợi dây chuyền gần sáu mươi triệu quả thực là một chuyện quá lớn, sản phẩm ở quảng trường trung tâm này quá cao cấp, họ vẫn mặc kệ, đi thẳng đến nhà hàng mà bọn họ đã hẹn trước để ăn cơm.
Giá thuê các cửa hàng ở đây cao ngất ngưởng, các nhà hàng trên tầng cao nhất đều được trang trí bằng vàng, đồ ăn đắt nhưng hương vị rất ngon Nhiều người đến ăn ở nhà hàng này, chẳng trách họ phải hẹn trước, hầu hết những người đến ăn đều là những người thuộc tầng lớp.
thượng lưu, Kiều Bích Ngọc và những người khác dường như lại có chút lạc lõng với nơi này bởi trang phục trên người họ.
Khi họ bước vào, nhân viên giữ cửa còn cố ý tiến lên hỏi có phải mấy người các cô đi nhầm rồi không, nơi này thực sự không thích hợp với học sinh.
“Chúng tôi có hẹn trước” Cảm ơn cha của Tống Manh Manh.
Kiều Bích Ngọc và những người khác được đặt ở một cái bàn ở cửa chờ dùng bữa.
Chính là đang dùng bữa, thật sự là oan gia ngõ hẹp, bọn họ thấy ngôi sao nữ ở cửa hàng trang sức ban nãy cũng tới đây ăn cơm.
Cô ta cùng đi vào với một người đàn ông, giọng nói lúc này vô cùng nhỏ nhẹ, không khó để có thể nhìn ra cô ta đang không ngừng lấy lòng người đàn ông này. Tống Manh Manh khẽ đá chân Kiều Bích Ngọc đang ngồi ở phía đối diện, nhỏ giọng nói: “Người đàn ông đi cùng với cô ta không phải là anh chàng tóc vàng đẹp trai mà chúng ta đã thấy ở cổng trường sao?”
Kiều Bích Ngọc sửng sốt một chút, cô cũng không biết người này, nhưng mái tóc vàng cùng một loạt khuyên tai bằng kim cương vô cùng chói mắt của anh ta, quả thật khiến cho người khác không ấn tượng không được.
Chương 795
Ở trước cổng trường anh ta còn cố ý hù dọa cô, đúng là không biết xấu hổ.
Vừa rồi còn ở trước cổng trường còn làm quen với một người đẹp, bây giờ còn tìm tới một ngôi sao nổi tiếng, quả nhiên người đàn ông này không đơn giản, đối với loại đàn ông trăng hoa này, Kiều Bích Ngọc không khỏi cảm thấy khinh thường.
Trong lúc đang chờ món ăn được mang lên, Kiều Bích Ngọc mới cúi đầu, nhìn chăm chăm vào hai người như đang xem một buổi biểu diễn.
Nữ minh tỉnh ôm người đàn ông vào lòng, tỏ vẻ rất hạnh phúc, vẻ tức giận ban nãy đã đổi thành nụ cười duyên dáng để lấy lòng người khác, căn bản không để ý tới mấy nhân vật quần chúng có mặt trong quán như Kiều Bích Ngọc.
Trên mặt Lục Khánh Nam vẫn mang theo nụ cười phong lưu phóng khoáng như trước, cùng bạn gái đi về phía nhà hàng, nhìn xung quanh, như thể đang tìm ai đó.
“Gá mè một lứa” Kiều Bích Ngọc khinh thường nói một câu, cảm thấy người bọn họ tìm cũng không phải chuyện tốt.
Điều làm cho Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không ngờ đến chính là, người đàn ông ngồi kia tựa hồ nói một câu gì đó, sau đó liền đẩy người phụ nữ ở trong lòng mình ra, trên mặt ngôi sao nữ kia vô cùng khó coi, tức giận bất bình, sau đó đành phải rời đi.
Khoảng cách xa, vách ngăn giữa các bàn bị chặn lại, Kiều Bích Ngọc không thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông kia, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy dường như mình đã gặp người này ở đâu đó.
Tống Manh Manh hưng phấn kéo cánh tay cô: “Kiều Bích Ngọc, nhìn xem, ngôi sao lớn bị đuổi ra ngoài”
Kiều Bích Ngọc bị lôi kéo đến mức không thể nhìn kỹ hơn bộ dạng của người đàn ông bên trong.
“… Hình như là bị người người đàn ông bên trong đuổi đi” Nhìn thấy vẻ xấu hổ, khó chịu của nữ minh tinh lúc này mới biết mình bị đá “Chậc chậc, còn thảm hơn lũ học sinh nghèo chúng ta” Tống Manh Manh chính là đang vô cùng hả hê khi người khác gặp họa.
Người phục vụ lần lượt bê từng món ăn lên, Kiều Bích Ngọc và Tống Manh Manh hiện đang cố gắng không để bản thân mình quá càn rỡ, hiện tại tất cả những chuyện khác cũng không thể ảnh hưởng đến việc ăn cơm của mấy người bọn họ.
Mấy cô gái đối với việc ăn uống cảm thấy tương đối vui vẻ, hai người đàn ông ngồi phía bên trong lại không có hứng thú với các món ăn ở đây, họ gọi tám món mặn một canh, chỉ động đũa vào đĩa rau xanh.
“.. Cao Minh, vừa rồi thật ngại quá, lắm rồi không về nước, ấm đầu liền quên mất”
Lục Khánh Nam ngượng nghịu cười.
Quách Cao Minh có một tính cách kỳ quặc, anh ghét phải tiếp xúc với phụ nữ càng không thích ngồi cùng với một người phụ nữ xalạ.
Trước đây mấy người bạn thân bọn họ mang theo bạn gái ra ngoài chơi, cho dù đang trong thời kỳ ngọt ngào cưồng nhiệt cũng không dám thể hiện trước mặt Quách Cao Minh.
“Hôm nay là ngày 8 tháng 3”
“Nghe nói nhiều nhân viên nữ còn có thể nghỉ làm nửa ngày, có nơi tổ chức hoạt động chúc mừng…
Lục Khánh Nam giống như nói chuyện với không khí, luôn bày tỏ ẩn ý, mặc kệ Quách Cao Minh ngồi ở phía đối diện có đang nghe hay không, thỉnh thoảng đặt chỉ gắp vài đũa để tượng trưng.
Lục Khánh Nam có một trách nhiệm nặng nề, ông cụ Quách muốn anh ta tới nói chuyện với Quách Cao Minh.
Chương 796
Nếu đổi lại là người khác thì đã sớm bị người đối diện tẻ ngắt làm cho cứng họng từ lâu rồi, có thể nói Lục Khánh Nam là người có thần kinh thô, vẫn có thể chống đỡ được.
Lục Khánh Nam cũng coi như không có chuyện gì tiếp tục trò chuyện với không khí: “Cao Minh, có vẻ như trường học chỗ anh đang dạy cũng đang tổ chức hoạt động này, hơn nữa mấy trường bên cạnh cũng cùng nhau tổ chức hoạt động ngày 8 tháng 3, anh không cảm thấy có chút kỳ lạ sao?”
Quách Cao Minh nghe thấy đối phương nói chuyện không ngừng hơn nữa còn một mực cợt nhả cũng không cảm thấy tức giận, anh đặt đũa xuống, cầm lấy ly nước bên cạnh lên để uống.
“Cao Minh, tại sao anh đột nhiên muốn về nước làm giáo viên?” Lục Khánh Nam rốt cuộc cũng ấp úng hỏi.
Tuy nhiên, người bên kia dường như hoàn toàn không nghe thấy, dường như đang phớt lờ anh ta.
“Cao Minh, anh tính ở trong nước bao lâu?”
Quách Cao Minh cuối cùng cũng lên tiếng “Không biết.”
Câu trả lời này chính là có cũng như không.
Kỹ năng vô liêm sỉ của Lục Khánh Nam dường như cũng đã phát huy tới cực hạn, những năm tháng tích luy kinh nghiệm tình trường của anh ta, dường như đều đã sử dụng hết trên người của Quách Cao Minh Dù sao những gì nên hỏi cũng đã hỏi hết rồi, không có kết quả như mong đợi, Lục Khánh Nam thả lỏng vai, cầm đũa lên, bắt đầu tập trung vào chuyện ăn uống.
Lục Khánh Nam thường thích những món ăn có hương vị nặng, mặc dù món ăn trong nhà hàng này này rất ngon nhưng anh ta ăn không đủ no.
Người này đang ăn, đầu óc dường như nghĩ ra điều gì đó, đột nhiên anh ta nói: “Cao.
Minh, ông nội của cậu rất tức giận đấy”
Quách Cao Minh nhướng mày liếc anh ta một cái, cố ý hỏi: “Bây giờ ông nội tôi đang ở đâu?”
“Ông Quách và quản gia đã đến chỗ ở trước đây của một người bạn cũ…
Lục Khánh Nam vẫn còn ngậm miếng sườn chua ngọt trong miệng, nhất thời hoảng hốt khi mình đã vạch trần đồng đội, không ngừng ho sặc sụa, võ vỗ ngực làm mất đi hình tượng đẹp trai của anh ta, vẻ mặt đẹp trai phong lưu của anh ta hoàn toàn mất hết, thiếu chút nữa bị một miếng xương bán đứng.
“Tôi đi vệ sinh một chút” Lục Khánh Nam chật vật mà đứng dậy cũng mang theo vài phần xấu hổ.
Quách Cao Minh đột nhiên quyết định ở lại giảng dạy trong một trường trung học bình thường trong nước, tất nhiên sẽ gây chấn động mạnh, mà ông nội của anh nhất định sẽ cho người tới thăm dò.
Nếu đoán không sai thì hôm nay ông nội anh đang ở thành phố Hải Châu này.
Quách Cao Minh không định hỏi kỹ, vờ như không biết. Trong nhiều trường hợp, sự im lặng của anh có thể khiến người ta cảm thấy thờ ơ, vô cảm Sự phân biệt giữa đám đông của Quách Cao Minh rất đơn giản, người ngoài và người của anh, sống chết của người ngoài không liên quan gì đến mình, giống như ông nội thường thích làm ầm ĩ mọi chuyện bình thường anh sẽ chọn giả vờ như không biết.
Cô ấy là người ngoài hay người một nhà?
Quách Cao Minh nhân cơ hội Lục Khánh Nam đi vệ sinh, cúi đầu ánh mắt lơ đãng nhìn xuống túi hồ sơ đựng trong túi giấy bên cạnh ghế, trong đó có thông tin của nhà họ Kiều ở thành phố Hải Châu này.
Đây là thông tin anh đã tự mình kiểm tra cũng đồng thời sao chép lại, giống như một bí mật mà anh luôn giấu kín không muốn qua tay người khác.
Chương 797
Lục Khánh Nam bởi vì nghẹn miếng xương sườn mà cả mặt đỏ bừng, định đi vào nhà vệ sinh để chỉnh trang lại vẻ ngoài tuấn tú của mình, đột nhiên anh ta bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Đó là cô gái mà anh ta đã để chạy mất trước cổng trường cấp ba.
Lục Khánh Nam tính tình khó thay đổi, đối với phụ nữ xinh đẹp sẽ rất nhạy cảm, cho dù khoảng cách bao xa, chỉ cần cảm nhận được mục tiêu cả người anh ta lập tức trở nên vô cùng hăng hái.
“… Cô gái này càng nhìn lại càng đẹp, nhưng lại có chút mộc mạc.”
Lục Khánh Nam nhất thời quên mất mình đang muốn đi đến nhà vệ sinh, nhìn chằm về phía bàn của Kiêu Bích Ngọc ở trong nhà hàng.
Bàn của cô có bốn người ngồi, hôm nay mấy cô gái đều trang điểm một chút, trông rạng rỡ và cuốn hút hơn mọi khi, đặc biệt trong mấy cô gái này có một người giống như một mặt trời nhỏ.
Kiều Bích Ngọc đi một đôi giày nhỏ màu trắng, quần jean xanh đậm bình thường, áo len giản dị với mũ trùm đầu màu tím, mái tóc dài dày và mềm mại được cột cao kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt không hề thoa phấn, mà chỉ thoa một lớp kem chống nắng, cũng thoa một chút son màu đỏ, mắt ngọc mày ngài.
Cô có đôi mắt to và sáng, không cần đeo kính áp tròng thẩm mỹ, đôi mắt như sáng như sao, án mắt trong trẻo không yếu đuối có thêm vài phần kiên nghị Lục Khánh Nam nhìn cô chăm chú, càng nhìn càng cảm thấy dường như trước đây anh †a đã từng nhìn thấy gương mặt này: “… Nhìn thế nào cũng giống như tình địch trước đây của mẹ” Nghĩ đến đây, Lục Khánh Nam không khỏi nhíu mày.
Tình địch trước đây mà mẹ anh nói đương nhiên cũng là do bà nghĩ ra, cha anh ta có bao nhiêu trung thực, cũng chính là không lường trước được tai họa phía trước, hình như là một người nổi tiếng tên là Cung Nhã Trang Cô cả nhà họ Cung, Cung Nhã Trang, có thế nói là mỹ nhân được yêu thích nhất thời của cha anh ta, nghe nói bà ta là một người cao ngạo, có rất nhiều cậu ấm theo đuổi nhưng cũng không vừa mắt một ai nhưng cuối cùng cũng không biết xảy ra chuyện gì lại gả cho một tên như Kiều Văn Vũ.
Những chuyện này Lục Khánh Nam đều là nghe mẹ mình nói Bởi vì bố của anh ta đã từng cất giữ một bức ảnh Cung Nhã Trang chơi piano trên sân khấu, ông thắng thắn nói rằng bởi vì cảm thấy đẹp cho nên mới tùy tiện giữ lại.
Mà hiện tại, nhà họ Cung cũng đã sớm sa sút từ lâu, nhà họ Kiều lại càng ngày phát triển, ở thành phố Hải Châu này cũng coi như có chút tiếng tăm, miễn cưỡng cũng có thể coi là có chút ảnh hưởng ở nơi này.
Không có khả năng.
Lục Khánh Nam cẩn thận mà nhìn kỹ Kiều Bích Ngọc vài lần, mặc dù cô gái này trông giống với Cung Nhã Trang, nhưng cách ăn mặc của cô gái này quá mức đơn giản.
Con gái duy nhất của Kiều Văn Vũ cũng không thể chịu đựng khổ sở như vậy, nhất định sẽ được theo học ở một trường danh tiếng.
Một đôi mắt vẫn không ngừng trộm nhìn mình, Kiều Bích Ngọc dù bị mù cũng có thể cảm nhận được, khi cô đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức không được tốt lắm Cô có ấn tượng rất xấu về anh ta, chỉ cảm thấy người tóc vài lái xe đến trước mình nhất định không phải là người tốt.
Lục Khánh Nam nhìn thấy vẻ mặt không vui của Kiều Bích Ngọc, vẻ mặt lại không giấu được buồn cười, liền khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ của mình.
Vô thức muốn đi tới trêu chọc cô một chút, nhưng ngay lập tức nghĩ đến sự có mặt của Quách Cao Minh, anh không thích tiếp xúc với phụ nữ, thời cơ không thích hợp, quả thực đáng tiếc.
Kiều Bích Ngọc lập tức trở nên cảnh giác, giống như một con mèo sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
May mà anh ta không đến, Lục Khánh Nam trực tiếp đi tới quầy lễ tân, nhìn danh sách khách ăn uống “Tống Manh Manh, trong lòng thầm nhớ kỹ cái tên này, hóa ra là Tống Manh Manh, quay đầu lại ném cho Kiều Bích Ngọc một nụ cười phong lưu.
Kiều Bích Ngọc chỉ cảm thấy kẻ tóc vàng này cười chẳng khác nào mấy tên trộm.
Lục Khánh Nam lần này lại rất an phận, chỉ cười cười rồi nói với Kiều Bích Ngọc “Hẹn lần sau gặp lại”.
Kiều Bích Ngọc không khỏi cảm thấy nổi da gà.
“Mau rút lui” Sau khi ăn xong Kiều Bích Ngọc nhanh chóng giục đám người Tống Manh Manh quay về trường học.
Cô sợ tên tóc vàng kia lại tìm đến mình để gây khó dễ, mấy đứa con trai trong trường thường chọc phá cô, cô còn có thể xử lý được, vừa nhìn thấy tên tóc vàng này liền cảm giác mình đắc tội không nổi.
Tống Manh Manh nhét chiếc bánh bao cuối cùng vào miệng, vẫn còn muốn gói một ít đồ ăn mang về, ở nhà hàng này quá sang trọng bọn họ ăn cũng không được tự nhiên, vẫn nên gói về ký túc xá ăn thì hơn.
“Không cần thanh toán?” Khi mấy người họ đi đến quầy thanh toán nghe vậy thì không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Chương 798
Mấy người Kiều Bích Ngọc vốn dĩ còn cảm thấy ngượng ngùng khi bắt Tống Manh Manh trả tiền bữa ăn này, nhưng lại không nghĩ tới trước đó đã có người giúp bọn họ thanh toán.
“Hả?” Châu Mỹ Duy thậm chí không tin: “Là thật hay giả vậy?”
Nhân viên thu ngân trước quầy thanh toán không biết vì sao lại tươi cười với bọn họ hơn nữa còn rất khách khí: “Trước đó có một khách hàng nam đã dặn qua, bữa ăn hôm nay cứ tính cho anh ấy, quý khách có thể đi được rồi… Còn muốn đóng gói gì không ạ?”
Phương Mai vẫn luôn rất đứng đản, luôn tuân thủ quy tắc không nhận không của người khác: “Chúng ta vẫn nên tự mình thanh toán địt “Mong quý khách đừng làm chúng tôi khó xử Cô gái ở quầy thanh toán có chút khó xử, bên kia là khách quý nên không dám sơ suất.
“Vấn đề là ai trả tiền cho chúng tôi, chúng tôi cũng không biết anh ta. Anh ta tên là gì?”
Phương Mai và Châu Mỹ Duy cẩn thận nhìn xung quanh trong nhà hàng này, mấy người họ cũng không quen ai trong nhà hàng này, trong lòng có chút lo lắng nhưng cũng cảm thấy vui mừng, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy.
Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn bàn trong cùng của nhà hàng, trong lòng thầm đoán chính là tên tóc vàng kia .
Lục Khánh Nam nhuộm tóc vàng nhạt, anh ta rất đẹp trai và năng động, vừa trở lại chỗ ngồi, anh ta nhìn thấy Kiều Bích Ngọc đang nhìn mình, anh ta lập tức nở một nụ cười thật tươi.
Kiều Bích Ngọc thực ra không cảm thấy chán ghét gương mặt cợt nhả này của anh ta, chỉ cảm thấy người này có chút hồ đồ.
Lúc này Kiều Bích Ngọc đang vật lộn trong biến nghèo, cô cũng không có cảm tình gì với người kia, không ăn chính là không ăn.
Đẩy Phương Mai cùng Châu Mỹ Duy đang do dự ra, kéo tay Tống Manh Manh: “Đi thôi đi thôi, chúng ta nhanh chóng quay về trường, còn phải đến hội học sinh nữa”
Sau khi Lục Khánh Nam nhìn thấy mấy cô gái rời đi, trên mặt vẫn còn duy trì một nụ cười gian trá.
“Có chuyện gì vậy?” Ngay cả Quách Cao Minh cũng không nhịn được nhếch mép.
Lục Khánh Nam nhếch miệng cười, liều mạng xua tay: “Không có gì, không có chuyện phụ nữ, chắc chắn Quách Cao Minh không có hứng thú, đừng nói ra không lại làm hại tới lỗ tai của ai kia.
Quách Cao Minh nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh ta, cùng liền quay đầu lại nhìn theo hướng của người kia, nhưng cũng không nhìn thầy có gì khác thường.
“Cao Minh, anh có biết vị lão tướng quân họ Cung trước kia ở thành phố Hải Châu không?” Lục Khánh Nam tựa hồ sau khi gặp.
Kiều Bích Ngọc, hứng thú với chuyện của nhà họ Cung, thuận miệng trò chuyện.
Kỳ thật chuyến đi này tới đây, ông cụ Quách vốn là đi cùng Lục Khánh Nam, bất quá ông cụ Quách nói khó có cơ hội được tới thành phố Hải Châu, muốn đến nhà của một người bạn cũ thăm một chút, kỳ thật chính là nhà của lão tướng quân họ Cung uy danh kia.
Quách Cao Minh không nghĩ tới cái tên anh em cây khế của anh đột nhiên nhắc tới nhà họ Cung.
Đáy mắt Quách Cao Minh hơi hiện lên kinh ngạc, lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh “ừ” một tiếng.
Lục Khánh Nam tiếp tục đánh máu gà nói: “Tính tình thối hoắc của vị lão tướng quân họ Cung kia kỳ thật rất giống ông nội Quách, ông nội tôi cũng thường xuyên nhắc tới chuyện hai người bọn họ cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng Bọn họ đều là bạn bè tốt quen biết rất lâu, chẳng qua lão tướng quân họ Cung theo chính trị, tựa hồ có chút coi thường ông nội Quách cùng ông nội tôi là gian thương…”
Nói đến đây, Lục Khánh Nam cười hắc hắc, sờ sờ mũi.
Chương 799
Cũng không biết có phải là thật hay không, nói lão già nhà họ Cung coi thường nhà họ Quách và nhà họ Lục, đều là những người tâm cao khí ngạo, ai cũng coi thường ai, tự nhiên rất ít lui tới “Ông nội tôi trước kia cùng lão tướng quân họ Cung vẫn có chút giao tình”
Bởi vì tính tình nhà họ Lục ôn hòa, Lục Khánh Nam trực tiếp thừa hưởng tính cách tổ tiên của anh ta, nên có chút năng động hòa đồng.
“Nghe nói dưới gối lão tướng quân họ Cung kia tự mình giáo dưỡng một đứa cháu gái, ông nội tôi đã gặp qua một lần, mua một đống lễ đưa đến nhà họ Cung nói muốn đứa cháu kia làm cháu dâu nhỏ cho lão nhà họ Lục tôi. Nghe nói đứa cháu gái đó được lão tướng quân họ Cung xem như bảo bối, cô gái nhỏ kia phỏng chừng cũng rất xinh xắn đáng yêu, ông nội tôi gặp một lần liền liều mạng, sống chết quấn quýt nói sau này nhất định phải cưới về nhà”
Sắc mặt Quách Cao Minh khẽ biến đổi, nghe Lục Khánh Nam nói, tâm tình có chút phập phồng.
Lục Khánh Nam không chú ý đến sự khác thường của Quách Cao Minh lúc này, tiếp tục cảm thán.
“Đáng tiếc à, nhà họ Cung người ta thật sự coi thường nhà chúng tôi, ông già nhà họ Cung xụ đen mặt bảo ông nội tôi đừng có mơ mộng. Lão già đáng chết kia không coi ai ra gì.
Nếu không, khi còn bé tôi đã có một cô vợ nuôi từ bé rồi. Thật sự là tiếc nuối”
“A, thật sự là đáng tiếc.’ Quách Cao Minh âm dương quái khí mở miệng, vậy mà đáp lại một câu như vậy.
Lục Khánh Nam ngừng nói lại, lúc này anh ta mới đột nhiên cảm giác không khí có chút áp lực, Quách Cao Minh ngồi ở đối diện bàn ăn sao đột nhiên tâm tình không tốt.
“Vừa rồi tôi…” Lục Khánh Nam đang suy nghĩ rốt cuộc mình vừa rồi nói sai chỗ nào, ánh mắt lại quan sát sắc mặt của Quách Cao Minh, nhất thời cứng lưỡi, lại nói nhảm: “Vừa rồi tôi nhìn thấy một nữ sinh, dáng vẻ của cô ấy thật sự rất giống Cung Nhã Trang, chính là cái vị cô chủ danh giá lúc trước có nhiều tin đồn với cha của tôi, con gái lớn của lão tướng quân họ Cung”
Quách Cao Minh tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, anh đột nhiên ngẩng đầu lên, cẩn thận đánh giá xung quanh nhà hàng này một vòng, nhưng cũng không thấy bóng dáng người đó.
Lục Khánh Nam lẩm bẩm: “Lão tướng quân họ Cung là người cổ hủ như vậy không ngờ lại sinh ra một đứa con gái lẳng lơ như Cung Nhã Trang, thật là kỳ quái. Nhưng nghe nói nhà họ Cung còn có một cô con gái nhỏ khác là Cung Nhã Yến rất ngoan ngoãn, là một người phụ nữ có tài, hiện tại gần 50 tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn. Phong thủy nhà họ Cung không biết xảy ra vấn đề ở đâu, con cháu quả thật quá đơn bạc”
Hai người rời khỏi nhà hàng.
Lúc đi ra quảng trường trung tâm, không hiếu sao Quách Cao Minh lại nói một câu: “Có vẻ như anh rất hiểu biết về nhà họ Cung nhỉ?”
Giọng điệu vô cùng thản nhiên.
Trên mặt Lục Khánh Nam mang theo nét cười đùa: “Chỉ là mẹ tôi ghen tuông, cả ngày lo lắng Cung Nhã Trang có thể trở thành tình địch của bà ấy, nên bà ấy lén lút hỏi thăm cẩn thận”
Lúc Lục Khánh Nam cúi đầu, lúc này mới phát hiện, tay trái Quách Cao Minh nắm một bản tài liệu cất trong túi giấy kraft, thoạt nhìn rất bí mật.
Lục Khánh Nam tò mò hỏi: “Cao Minh, trên tay anh là cái gì vậy?”
Tựa hồ là bị câu hỏi đột ngột này, anh có chút chột dạ, Quách Cao Minh nắm chặt tài liệu trên tay, giọng điệu lại lạnh lùng thản nhiên nói mấy chữ “Không có gì”, rõ ràng là không muốn nói với anh ta.
Tư liệu trên tay Quách Cao Minh chính thông tin về là nhà họ Cung và nhà họ Kiều.
Quách Cao Minh không thích nói nhiều, Lục Khánh Nam cũng không có can đảm hỏi tiếp, tự mình lắc đầu cảm khái, gật đầu đắc ý: “…
Nghe nói Cung Nhã Trang cũng đã qua đời lâu rồi, chồng của bà ta là Kiều Văn Vũ cũng cưới người mới, cháu gái mà lão tướng quân họ Cung từng xem như bảo bối hiện tại phỏng chừng bị mẹ kế ngược đãi. Ôi, nếu năm đó nguyện ý gả cho nhà họ Lục của tôi, vậy cuộc sống của cô ấy khẳng định tốt…
Chương 800
Quách Cao Minh lạnh lùng liếc anh ta một cái Lục Khánh Nam cảm thấy, có thể là bởi vì trong lời nói của anh ta luôn nhắc tới cháu gái của người ta, ha ha cười, anh ta biết Quách Cao Minh không thích nghe những tin đồn trong giới không dinh dưỡng này.
Lục Khánh Nam có đần độn đến thế nào, ngược lại có một chuyện khiến anh ta chú ý rõ ràng.
Bọn họ đi tới đi lui sau đó dừng chân tại một khách sạn, nhưng lúc đi ngang qua cửa hàng trà sữa nhỏ, Quách Cao Minh cố ý nhìn về phía cửa tiệm trà sữa kia.
Lục Khánh Nam bắt được hành động dị thường của anh, nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Quách Cao Minh lần này về nước cả người đều trở nên rất kỳ quái.
Một số hoạt động tổ chức trong khuôn viên trường trung học phổ thông do học sinh tố chức, Lục Khánh Nam không có hứng thú tham gia các loại trò chơi nhỏ này, anh ta quyết định lựa chọn đến khu hộp đêm ở thành phố Hải Châu.
‘Vốn dĩ anh ta rủ Quách Cao Minh cùng đi phóng túng, không ngờ anh lại nói hai chữ “Soạn bài”, Lục Khánh Nam nghe mà có cảm tưởng hồn lìa khỏi xác.
Vào lúc 7 giờ tối, màn đêm buông xuống.
“Tôi rất đồng tình với người đàn ông đứng bên cạnh cậu ấy” Tống Manh Manh ở dưới đài cười, lên tiếng nhận xét.
“Không nghĩ tới, vị học đệ này so với Yến Ngân năm ngoái còn thê thảm hơn”
Kiều Bích Ngọc đảm nhiệm làm dẫn chương trình các hoạt động lớn của trường mấy lần rồi, bình thường mỗi lần người đứng bên cạnh cô đều trở thành pháo hôi, năm nay bộ váy dạ hội của cô lại cao cấp kỳ lạ, lần này nam dẫn chương trình tuy rằng là cậu chàng đẹp trai nhất năm thứ hai, nhưng nơi nào có thể so sánh được với cô, nhìn thật sự là thảm.
Giáo viên và học sinh dưới sân khấu ngồi đầy đủ, sân bóng đá ngoài trời này đã trở thành nơi họ để xem chương trình, không ít học sinh ngoài trường cũng vào.
Chương trình biểu diễn trong khuôn viên trường có mười hạng mục, có kịch ngắn, song ca, ca hát nhảy nhót các ca khúc đang hot trên mạng, hợp tấu violin và piano…
Cuối cùng là một bản hợp xướng. Ban giám khảo và giáo viên hàng đầu sẽ đánh giá chương trình và cuối cùng trao giải thưởng cho các thứ tự thiết mục.
Kiều Bích Ngọc không có áp lực gì, công việc của dẫn chương trình nữ cô đã rất quen thuộc, cầm bài phát biểu, tương tác với nam MC một chút, mỗi lần đổi chương trình mới cô phải lên sân khấu một lần, sau đó lại xuống hậu trường chờ đợi.
Hy vọng duy nhất của cô bây giờ chính là hoạt động nhanh chóng chấm dứt, những buổi diễn tập này cô đã làm rất nhiều lần sớm chán ngấy, ngày 8 tháng 3 này trong khuôn viên trường lại long trọng như vậy, Kiều Bích Ngọc thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, hết lần này tới lần khác các lãnh đạo lớn đặc biệt coi trọng.
Chương 801
Lại nhìn bộ lễ phục dạ hội quý giá trên người mình, Kiều Bích Ngọc cảm thấy bộ quần áo này ít nhất đáng giá 175 triệu, nếu là tác phẩm thiết kế các thương hiệu nổi tiếng thì còn phải cộng thêm số 0 ở phía sau. Lần này phía nhà đầu tư tài trợ quá nhiều tiền cho trường của bọn họ.
Vì sự kiện này do ba trường cùng tổ chức nên học sinh không phải xem từ đầu đến cu thật sự là đám học sinh cũng không cảm thấy thú vị, chúng có thể đến khu bên cạnh vườn trường, có đèn lồng, có bánh ngọt, có đồ uống miễn phí, còn có rất nhiều hoạt động vui chơi khác nữa.
“Nếu không phải hai trường bên cạnh có trai đẹp, tớ đoán không chừng người nơi này đã sớm chạy hết rồi” Tống Manh Manh thì thầm vào tai Phương Mai.
Phương Mai mỉm cười.
Không ai ngờ rằng một lễ hội bình thường như ngày 8 tháng 3 lại được tổ chức hoành tráng như vậy, chương trình diễn ra tương đối vội vàng, quả thực không có gì đáng xem, những người lưu lại phần lớn đều là các học sinh nam, đều chỉ muốn nhìn thấy Kiều Bích Ngọc.
Mấy học sinh nam bên dưới sân khấu quả thực như lang như hổ, không cần biết chương trình đang biểu diễn tiết mục gì, chỉ cần cô đứng ra giới thiệu tiết mục biểu diễn tiếp theo, bên dưới sân khấu truyền đến từng đợt ồn ào, vốn dĩ Kiều Bích Ngọc đã rất nổi tiếng ở mấy trường cấp ba gần đó, hơn nữa hôm nay còn xinh đẹp như vậy khiến người khác vừa gặp đã thương, những học sinh nam này làm sao.
có thể cưỡng lại được.
Đôi mắt của mấy chàng trai dưới sân khấu sáng rực lên, Kiều Bích Ngọc cũng không ở lại đến lễ trao giải, đã cởi bỏ bộ váy dạ hội chói lọi này ở hậu trường rồi chuồn mất.
“Kiều, chị Kiều, chị có muốn đến chỗ vườn trường không?”
Một giọng nói ngượng ngùng vang lên từ phía sau, Kiều Bích Ngọc không cũng không nhận ra người này là ai, chỉ mơ hồ nhớ rằng đối phương là người bên ngoài tới tham gia hoạt động hôm nay của trường “Phải” Cô đang nhìn về phía người này, ánh mắt mang theo vài phần uy hiếp.
Kiều Bích Ngọc có chặn hay không cũng không quan trọng, dù sao cô chỉ muốn chuồn đi, ở đó đồ ăn đồ uống đều là miễn phí, cô lo lằng đi muộn sẽ không còn nữa.
“Em có thể đi cùng chị không?”
Người bên kia dường như không chịu nổi ánh mắt của cô khi trực tiếp nhìn mình như vậy, cúi đầu xuống, như lấy hết can đảm lên tiếng, giọng nhỏ như muỗi kêu.
“Tùy em thôi”
Kiều Bích Ngọc không thể nghe thấy tình cảm trong những lời này, nhưng cảm thấy rắng cậu bé nhỏ con này có thể muốn trốn nhưng không có gan làm chuyện này, cho nên mới cho phép cậu ta đi cùng mình.
Hai người một trước một sau rời khỏi nơi này.
Có rất nhiều lồng đèn giấy đủ màu sắc được treo trong vườn trường, bên trong lồng đèn có một câu đố, nếu như đoán đúng thì có thể nhận được một phần thưởng nhỏ.
Kiều Bích Ngọc vắt óc suy nghĩ nhưng cũng chỉ đoán đúng có hai câu đố, hầu hết các câu đố ở đây đều liên quan đến các anh hùng trong lịch sử, về phương diện này cô hoàn toàn không biết.
“Không nhận ra em lại lợi hại như vậy”
Kiều Bích Ngọc đối với cậu nhóc đang đi bên cạnh mình hào phóng mà khen ngợi một câu.
Cậu nhóc có dáng người cao gầy, hôm nay mặc một bộ quần áo thể thao hàng hiệu màu trắng với mái tóc đen ngăn, bộ quần áo bó sát người mềm mại, trông cậu ta như một cậu học sinh trắng trẻo và ngoan ngoãn.
Khuôn mặt tái nhợt của cậu nhóc này hơi đỏ lên, khó khăn lắm mới có thể nặn ra một tiếng, lắp bắp nói: “Em, em, chỉ đủ biết thôi”
Rất khiêm tốn.
Cậu nhóc đem những phần thưởng nhỏ mà bản thân giành được đưa hết cho cô, đều là những thứ linh tinh như bút, vở mà thôi.
Hiện tại những cục gôm tay có màu sắc cùng hình dáng vô cùng đáng yêu như động vật nhỏ hay hoa quả, khiến người khác nhìn vào thực sự rất muốn cắn một miếng.