Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 709: Rafael, cha con gặp nhau


Cây quyền trượng vàng dài một mét bảy, trên thân quyền trượng khäc chỉ chít những hình vẽ hay văn tự xưa cũ, những câu thần chú có thể hủy thiên diệt địa, cải tử hoàn sinh trong truyền thuyết, mà giờ đây chúng đã thất truyền rồi, không còn ai biết đọc những văn tự cổ ấy nữa. Đầu quyền trượng vàng là một cái đầu rằn hung dữ hình dẹt, sinh động như thật, đầu rắn được khảm một viên ngọc đỏ.


Khi một phần ba cây quyền trượng được gắn vào, viên ngọc đỏ trên cây quyền trượng lập tức phát ra một ánh sáng chói mắt, cả hang động đều bị ánh sáng màu máu chiếu rọi, làm tất cả mọi người đều kính sợ cây quyền trượng này.


Thế nhưng khi Kiều Bích Ngọc cầm vào cây quyền trượng quý báu này, cô không có khí chất của một người mạnh, không có sức mạnh của một ông vua mà lại kinh sợ và khiếp đảm, chỉ biết nhìn Rafael cầu cứu.


“Làm thế nào, phải làm thế nào, em không biết dùng nó.”


Rắn Thần Naga nhìn thấy cây quyền trượng trong truyền thuyết lại được ghép lại một lần nữa, như nghìn năm trước, nó phát ra ánh sáng ngọc màu chói mắt, lúc này, Naga vô thức lùi về đăng sau.


Thế nhưng câu nói vừa nãy của Kiều Bích Ngọc làm nó dần dần tỉnh táo lại, đã qua hàng nghìn năm rồi, làm gì còn ai biết sử dụng cây quyền trượng này nữa, không hề phải sợ.


“Cây quyền trượng này phải thuộc về ta, những người thấp hèn như các ngươi không xứng có được nói”


Rắn Thần Naga gầm lên với bọn họ bằng âm thanh to lớn, già nua của mình.


“Ta sẽ xông ra khỏi cái nhà giam này, ta sẽ thống trị hòn đảo này một lần nữa!”


Trong lòng Rắn Thần Naga đã chất chứa sự thù hận qua nghìn năm, nó bị nhốt trong thác nước lớn này quá lâu rồi, nó khát vọng được lao ra ngoài, khát vọng được uống máu tươi, dùng giết chóc để chứng minh địa vị của mình, để vạn vật sinh linh ở đây đều phải thành kính quỳ lạy nó.


Đầu rắn to bổ nhào về phía Kiều Bích Ngọc.


Mà cô chỉ có cách ôm cây quyền trượng chạy trốn trong sợ hãi. Trong hang động, trên mặt đất ẩm ướt đều là đá vụn, cô vấp chân, cả người loạng choạng bổ về trước, bàn tay và Sắc mặt cô kinh hoàng trắng bệch, con rắn lớn phía sau xông đến, cô muốn bò dậy, thế nhưng sự sợ hãi quá lớn làm cơ thể cô không nghe lời mà trở nên cứng đờ, chân nhữn ra, mà cây quyền trượng chỉ là một vật để trang trí, là một công cụ làm vướng tay cô mà thôi.


“Vung cây quyền trượng về phía nó.”


Rafael ở một bên vội vã hét lớn.


“Vô dụng thôi!”


Kiều Bích Ngọc cam chịu, hận không thể vứt cây quyền trượng này đi cho hả giận, cây quyền trượng mà tất cả mọi người đều đang tranh giành này chính là mầm tai họa.


Cô vội vã chạy trốn trong hang động u tối, sắc mặt trắng bệch, vung loạn cây quyền trượng trong tay mình ra sau lưng, thế nhưng không có hiệu quả gì.


Cuối cùng con rằn to lớn mở miệng ra định nuốt chửng cô. Kiều Bích Ngọc gặp phải một động vật đáng sợ, cô ngã xuống đất, chân tay cứng đờ lại, ánh mắt dại ra.


Rắn Thần Naga định nuốt cô vào trong bụng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có mấy bóng đen trong không trung nhảy ra một cách nhanh chóng, bò lên phần đầu của thần rắn, cứ cào cấu ở khóe mắt Naga.


Toàn thân của Rản Thần Naga như được mặc một lớp giáp sắt, không có kế hỡ có thể tấn công, chỉ duy nhất đôi mắt của thần răn là điểm yếu lộ ra ngoài Bá tước Hắc Miêu nhảy nhót nhanh nhẹn trên người của Naga, như một con kiến nhảy trên người voi.


Mắt của Naga đau đớn, quay đầu định giết chết Hắc Miêu sau lưng. Thế nhưng Hắc Miêu rất linh hoạt, cho dù là thân răn cũng không có cách nào điều khiển được nó, điều này làm Rắn Thần Naga càng nóng nảy, không ngừng vùng vậy phần thân to lớn của mình để cho mèo đơi rơi xuống.


Cả ngọn núi rung chuyển rất mạnh như có động đất, đá vụn không ngừng rơi xuống đất, bụi nổi lên khắp nơi, Kiều Bích Ngọc và Rafael hoảng loại chạy trốn, khung cảnh càng ngày càng hỗn loạn “Làm thế nào bây giờ!” Kiều Bích Ngọc vô cùng lo lắng hỏi anh ta.


Sắc mặt Rafael trở nên phức tạp nhìn cánh tay phải đang cầm quyền trượng của Kiều Bích Ngọc.


Thật ra Rafael cũng không biết cụ thể phải dùng như thế nào, anh ta chỉ nhớ ở trong sách có hình vẽ một ông già vung quyên trượng lên, tấn công Naga, sau đó giam cầm nó.


”. Em đỡ anh lên trước, đúng †a ra ngoài đ Nhanh lên, Bá tước Hắc Miêu không chống cự được lâu đâu”


Cuối cùng, Rafael vẫn chọn thỏa hiệp.


Kiều Bích Ngọc đỡ bên phải của anh ta, Rafael dựa vào cô thì có thể bước đi một cách miễn cưỡng, thế nhưng mặt anh ta trắng bệch, rõ ràng đã bị thương rất nặng.


Rắn Thần Naga và Bá tước Hắc Miêu đánh một trận, động bên trong rung chuyển. Trong trận đánh này, Bá tước Hắc Miêu chỉ cần hơi lơi lỏng một chút, ngã xuống từ trên thân rắn như đổ mỹ, lúc ấy nhất định nó sẽ chết.


May mà hang động trong thác nước đủ lớn, Kiểu Bích Ngọc đỡ Rafael tránh xa trận đánh của hai con vật, bước chân vội vã hướng về lối ra của hang động.


Bởi vì Rafael bị thương nặng, một nửa trọng lượng của anh ta đều ép lên Kiều Bích Ngọc, Kiều Bích Ngọc cảm thấy rất tốn sức, đành phải dùng cây quyền trượng làm vật chống, lúc ấy vết thương chảy máu lúc trước của cô chạm vào viên ngọc đỏ.


“Hổ trắng còn chưa chết, em phải đưa nó ra ngoài.”


Lúc đi qua con hổ trắng đã bị đá vụn vùi lấp, Kiều Bích Ngọc không nhịn được mà dừng lại.


Hơi thở của hổ trắng rất yếu, nó đang gắng sức vùng vẫy, muốn đẩy tảng đá trên người ra, thế nhưng không có tác dụng, tảng đá ấy đã làm chân hổ trắng bị thương. Tảng đá này quá nặng, dù có cố găng thế nào cũng không đẩy ra được.


Con hổ trằng rất ngoan cường, cho dù đã hấp hối, vẫn không từ bỏ bản năng muốn sống của mình, vẫn giãy dụa trong đau đớn.


Rafael nhìn hổ trảng, quay đầu khiển trách: “Em không cứu nối nó.”


“Không có sức mạnh thì đừng có phô trương”


“Em muốn làm anh hùng sao, anh nói với em, em chỉ là một đứa ngu ngốc thôi!”


Những lời của Rafael như sấm đánh bên tai, đây chính là sự thật, cô chỉ đang phô trương, nói ngoài miệng thôi, cô không có sức mạnh ấy. Đó là những suy nghĩ mà tự Kiều Bích Ngọc lừa dối chính mình, để cho lương tâm không phải cắn rứt.


Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái xanh, xấu hổ, tức giận, bao nhiêu cảm xúc phức tạp đều bốc lên đầu.


€ô đang tự lừa chính mình, như một giấc mộng cao lớn của một đứa trẻ bị người ta dập tắt, cô thẹn quá hóa giận, càng trở nên không can tâm.


Cô nắm chặt quyền trượng, hét lớn lại: “Em đang phô trương đấy, em không có sức mạnh, em đỡ anh ra ngoài rồi vẫn sẽ trở lại tìm nó, em sẽ nhìn nó đến khi hơi thở cuối cùng dừng lại, lúc ấy em mới can tâm rời đi… Nó vẫn chưa bỏ cuộc, em không biết, em không biết mình phải bỏ cuộc như thế nào!”


Mắt Kiều Bích Ngọc đỏ lên, tức đến vứt thật mạnh cây quyền trượng trong tay ra.


Sau đó, một sức mạnh vô hình đã đẩy tảng đá lớn trên người hổ trăng bay ra xa, đập vào vách núi kêu ầm một tiếng, còn để lại một dấu vết vô cùng đậm.


Cảnh tượng ấy làm Rafael và Kiều Bích Ngọc đều ngây ra, không phản ứng kịp.


Hổ trắng thở hổn hển, gầm gừ một tiếng, nó cố gắng hết sức bò lên, tứ chỉ vẫn còn run rẩy, đi đến trước mặt bọn họ.


“Vừa nấy, em làm thế nào vậy?” Rafael đột nhiên cảm thấy hưng phấn trong lòng.


Phản ứng đầu tiên của Kiều Bích Ngọc là nhặt cây quyền trượng lên: “Em không biết”


Cô nói như sự thật, nhưng có thể khẳng định, cây quyền trượng này có một sức mạnh không thể tưởng tượng được.


Nhất thời Rafael cũng không rõ nguyên nhân vì sao, thế nhưng cũng không gặng hỏi nữa, ngày sau còn dài, lúc nào bọn họ cũng có thể tìm ra được mấu chốt.


Bọn họ xông ra ngoài, xuyên qua thác nước lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời chiếu rọi bên ngoài “Giao quyền trượng ra đây” Thế mà trước thác nước đã có người ở đó, đại trưởng lão.


Fusco ra lệnh cho họ.


Hổ trăng bị thương ở chân sau nhưng nó vẫn xông lên trước Kiều Bích Ngọc và Rafael, hổ trắng nhe răng trợn mắt, đối mặt với đám người được trang bị vũ khí đầy đủ.


Sắc mặt Rafael cứng đờ, nhìn người đàn ông trung niên mặc áo bào vàng dài dẫn đầu ấy.


Cha của anh ta, thủ lĩnh dòng họ Strozzi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK