Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 470: Yêu em, cam tâm tình nguyện



Muốn Kiều Bích Ngọc tự kiểm điểm bản thân là không thể nào, cả đời cũng không thể.

Cho nên Quách Cao Minh không còn cách nào khác, chỉ có thế chịu thua trước.

Sáu giờ chiều, khi gần hết giờ làm việc, Kiều Bích Ngọc và Châu Mỹ Duy cùng một nhóm phụ nữ vừa cười nói vừa bàn tán về một chút chuyện vụn vặt của công ty khách hàng.

Gái mập còn đề nghị mọi người đi ăn lấu vào tối nay, vốn dĩ là chờ các chị em trả lời lại nhưng vừa bước ra đến cửa công ty thì nhận ra các chị em rất ăn ý với nhau mà cùng im lặng.

470-1.jpg


Bởi vì hình tượng và khí chất của anh quá nối bật nên ngay cả khi anh cho người lái xe rời đi thì vẫn có nhiều người đi đường tò mò nhìn theo, Khoảnh khác Kiều Bích Ngọc nhìn thấy anh, cô có một cảm xúc rất phức tạp.

‘Thật giống như gặp phải khác tinh, không biết tại sao cô lại chột dạ mà muốn bỏ chạy.

Gần đây cô với anh đang chiến tranh lạnh với nhau, theo lý mà nói khi đang trong cuộc chiến tranh, hai bên giao chiến không được qua lại với nhau, vậy anh tới đây làm gì? Ý của anh là saơ? Đây là chủ động tấn công à, kẻ địch mạnh, ta thì yếu, nhất thời Kiều Bích Ngọc không có chủ ý gì hết Khi Kiều Bích Ngọc đang miên man suy nghĩ thì Quách Cao Minh đã đi về phía cô Không thể né tránh.

Châu Mỹ Duy và Phạm Ngọc Hân cũng có chút căng thẳng, sau lại nghe thấy Kiều Bích Ngọc nói trước: “Anh đi ngang qua đây à?” Các cô chỉ biết vuốt trán, còn tưởng rằng Kiều Bích Ngọc nói cái gì, ai ngờ lại tìm cái cớ dở hơi như vậy chứ, đây không phải là rõ ràng tới để bắt người sao “Không phải” Quách Cao Minh đứng cách cô ba bốn mét, giọng điệu trầm thấp, nói thẳng: ‘Đi dạo phố, ăn cơm, xem phim” Kiều Bích Ngọc sững sờ, không hiểu gì, Quách Cao Minh nhìn liếc qua đám người Châu Mỹ Duy đang có vẻ mặt quái dị, các cô còn đang tức giận vì bị người khác nhìn chấm chấm như vậy thì anh đã đưa tay ra kéo Kiều Bích Ngọc đi, cũng không cho cô cơ hội từ chối.

“Tôi còn chưa chào hỏi bạn của mình mà, a, làm sao mà tôi có thể cứ thế mà rời đi như vậy…” Chờ đến khi Kiều Bích Ngọc phản ứng lại thì cô đã bị kéo ra ngoài, cách đấy hơn trăm mét rồi Cũng không biết hôm nay Quách Cao Minh có tâm tư gì mà không có mở xe trực tiếp đưa người đi, mà là sánh bước cùng cô đi giữa đám đông, như thế những người bình thường đang tản bộ sau khi tan việc vậy.

Chiếc túi xách màu đỏ hồng mà Kiều Bích Ngọc đeo ở một bên vai bị Quách Cao Minh cầm lấy một cách rất tự nhiên. Từ xa nhìn lại có thể thấy được hai bóng người thân mật dựa sát vào nhau, trai tài g khiến người khác kinh ngạc.

Châu Mỹ Duy và Phạm Ngọc Hân đứng đờ tại chỗ, nhìn dáng người hai bọn họ càng lúc càng xa, trong lòng vô cùng xúc động.

470-2.jpg


Châu Mỹ Duy cũng cảm thán một câu: “So với Kiều Bích Ngọc, tôi cảm thấy mình rất hỗn loạn? Mỗi khi ở nhà cô ấy xảy ra vấn đề gì thì đều là cô ấy nhận sai trước, Bùi Hưng Nam xấu xa kia còn chờ cô ấy nói câu xin lỗi nữa chứ.

Mấy người phụ nữ này biến nỗi buồn và sự tức giận của họ thành cơn thèm ăn, họ quyết định sống chết với dạ dày của mình vào tối nay.

Mà ở chỗ Kiều Bích Ngọc, thật ra thì cũng không lãng mạn như những gì các cô đã ảo tưởng. Trong lòng cô vẫn còn có vướng bận, có chuyện gì xảy ra với Quách Cao Minh vậy, chẳng lẽ lần trước gây gổ cô đã trách mắng anh quá đáng lắm sao.

“Tại sao lại ra ngoài đi dạo vậy, không phải là anh không thích đi trên đường có nhiều người sao?” Cô liếc xéo người đàn ông bên cạnh, Kiều Bích Ngọc đang ngấm ngầm suy đoán xem anh có muốn nhân cơ hội này mà dạy dỗ mình vì không biết quy củ không.

Quách Cao Minh cũng không nói gì nhiều, anh dẫn cô vào một phòng ăn tư nhân trong nhà hàng.

Rõ ràng là Quách Cao Minh đã có hẹn trước, người quản lý thấy anh đi vào, mặt mũi lập tức trở nên vui vẻ, lập tức tiến lên đón tiếp: “Hôm nay anh Quách đưa bà xã đến nhà hàng của chúng tôi dùng bữa, chúng tôi vô củng vinh hạnh” Kiều Bích Ngọc được nhân viên phục vụ lịch sự.

dân đi rửa tay, rửa mặt và trang điểm.

Cô đi dạo trong nhà hàng này một vòng, không gian trang trí thật trang nhã, phong cách tối giản của Nhật Bản, khi cô cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy âm thanh róc rách của nước chảy qua ống tre, âm thanh thanh thúy giúp cho tâm trạng cô nhẹ nhõm, thoải mái.

“Tại sao lại không vị khách nào khác vậy?” Kiều Bích Ngọc nhận ra là không có một vị khách nào đang.

dùng bữa ở nhà hàng này.

Cô nhân viên phục vụ đi cùng ở phía sau lưng cười dịu dàng: “Tổng giám đốc Quách đã bao hết toàn bộ, mong rằng ngài cảm thấy thích” Ánh đèn mờ ảo, mọi vật trang trí đều tinh tế và trang nhã, một nghệ sĩ violon nước ngoài cất lên tiếng nhạc du dương, cho dù không có cái gọi là bữa tối dưới ánh nến như người khác nhưng bầu không khí này vẫn thực sự rất lãng mạn.

Kiều Bích Ngọc ngồi đối diện với Quách Cao Minh, người quản lý tận tay bưng lên mâm thức ăn cho bọn họ. Các món ăn đều gọi theo sở thích của Kiều Bích Ngọc, người đầu bếp còn tự mình ra trao đối với bọn họ một lúc, hỏi xem bọn họ có thích những món ăn này hay không. Kiều Bích Ngọc cúi đầu nhìn trứng cá muối, gan ngông ở trên bàn, cô ngấng đầu lên nhìn Quách Cao Minh một cái: “Rất ngon“ Quách Cao Minh nhướng mày nhìn cô, còn đầu bếp nhận được câu trả lời như vậy, bối rối không biết rắng món ăn này có thật sự ngon hay không, hay chỉ là trả lời qua loa lấy lệ, nhưng cũng không dám quấy rầy khách đang dùng bữa nên chỉ lễ phép mỉm cười, gật đầu rồi lui xuống.

Bữa tối lãng mạn này của hai người diễn ra rất bình thường và quy củ, bọn họ không nói chuyện, chỉ an tĩnh thưởng thức từng món ăn một.

Người quản lí đứng ở bên cạnh bọn họ nháy mắt ra hiệu với ngươi phục vụ ở bên cạnh, anh ta luôn cảm thấy không khí bữa tối này quá bình thường, không biết rằng bọn họ có cảm thấy hài lòng với sự phục vụ của nhà hàng hay không.

Cuối cùng là món tráng miệng, vẫn là món ăn được làm bắng những nguyên liệu cao cấp nhất Kiều Bích Ngọc ăn hai muỗng, ngọt nhưng không béo và ngây, đối với người sành ăn thì đây chính là món kích thích vị giác hàng đầu, nhưng đối với người từ trước đến giờ không có hứng thú gì với ăn uống như cô thì nó cũng không có gì quá đặc biệt Quách Cao Minh cổ ý nhìn cô một cái, dường như cảm thấy hiệu quả của bữa ăn này không như anh mong muốn.

Hai người nhìn nhau, Kiều Bích Ngọc nảy sinh ra một ý tưởng, cô cầm lấy chiếc thìa bạc tuyệt đẹp bới bởi cái bánh ngọt, bới đến thấy đáy, cô cau mày thất vọng: “Tại sao anh không chôn nhắn kim cương vào.

đây?” “Nhẫn kim cương?” Quách Cao Minh không hiểu gì.

Kiều Bích Ngọc thở dài: “Tôi còn tưởng rằng bên trong bánh ngọt sẽ được chôn một chiếc nhẫn kim cương chứ” Chôn một chiếc nhẫn kim cương ở trong bánh ngọt sao? Quách Cao Minh nhìn cô, nghiêm túc nói: “…Bỏ một chiếc nhẫn kim cương vào bánh ngọt sẽ dễ bị nuốt vào: “Lát nữa đến cửa hàng trang sức, tôi sẽ bảo Kevin đặt cho em..” Đây chính là ý tưởng của Quách Cao Minh.

470-3.jpg


cuộc hội ngộ xa cách ở trong phòng chiếu tối om khiển người mê mẩn, kích thích tất cả mọi người, bên tai có thể nghe thấy tiếng đàn ông và phụ nữ đang nóng bỏng dây dưa ở chung một chỗ.

Kiều Bích Ngọc chăm chú nhìn vào màn hình, sau đó cô ngáp một cái “Đây là một bộ phim nhàm chán…” Cô nắm một nấm bỏng ngô và bỏ vào miệng nhai Quách Cao Minh nhìn xung quanh, trong bóng tối những đôi nam nữ kia bị bộ phim kích thích, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh lại vô cùng bình tĩnh.

Lục Khánh Nam nói bộ này không đáng tin cậy chút nào.

Khi ra khỏi rạp chiếu phim, bọn họ đi đến khu trung tâm mua sắm ở gần quảng trường, Quách Cao Minh và Kiều Bích Ngọc như những mỹ nam, mỹ nữ thu hút ánh mắt của rất nhiều người, liên tục có rất nhiều người quay đầu lại nhìn bọn họ, một số học sinh trung học nữ còn hưng phấn đến mức lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh Có rất nhiều người ở trên quảng trường, vốn dĩ Kiều.

Bích Ngọc muốn đi vào một cửa hàng bán đồ nổi tiếng ở trên mạng để mua vài xiên cá nướng. Nhưng những người xung quanh đều nhìn bọn họ như soi đói, thật giống như bọn họ làm cái gì cũng đều là tâm điểm của sự chú ý, cô cũng xấu hổ khi phải ăn ở trước mặt mọi người như vậy.

“Muốn cái gì?” Quách Cao Minh trực tiếp phớt lờ những người này, quảng trường này chủ yếu bán quần áo, đồ trang sức.

cho phái nữ: “Có muốn nhẫn kim cương không?” Anh thuận miệng nhắc lại.

Quảng trường có rất nhiều người, hơi chật chội, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu xám tro đột ngột lao tới từ phía sau lưng bọn họ, Quách Cao Minh phản ứng nhanh, theo bản năng ôm Kiều Bích Ngọc vào trong lng ngực mình Người đèn kia cũng không làm chuyện gì xấu, chẳng qua là anh ta vội vàng nên đụng phải bả vai trái của Quách Cao Minh một cái, sau đó nhanh chóng bỏ chạy. Truyện 88 chuyên đi ăn cắp

“Này, anh đụng vào chồng tôi rồi… Đáng ghét, anh đi đường không mang theo mắt à?” Bản tính ác ma của Kiều Bích Ngọc nổi lên, cô nổi giận đùng đùng ngay lập tức, tức giận đến mức chạy ra ngoài đuổi theo người ta.

Quách Cao Minh nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, chuyện nhỏ nhặt như vậy không đến mức phải đích thân phí sức đuổi theo.

“Anh có sao không, người kia có làm anh bị thương không?” Kiều Bích Ngọc tức giận, quay đâu lại cẩn thận nhìn anh, sau đó lo lằng sờ soạng túi quần túi áo của anh: ‘Quách Cao Minh, ví ¬n của anh còn không?” Cô cảm thấy người kia rất có thể là kẻ móc túi Quách Cao Minh chăm chú nhìn cô, mặc cho cô giở thủ đoạn với mình.

“Không sao hết” Cuối cùng, anh nói ra được ba chữ.

Ngay cả khi người vừa rồi thật sự lấy ví tiền của anh đi, Quách Cao Minh cũng không hề tức giận, ngược lại nhìn thấy bộ dạng đẳng đãng sát khí mắng chửi người của cô, và nghe được câu “anh đụng vào chồng tôi rồi” khiến anh cảm thấy rất thích thú và thoải mái Mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ, Kiều Bích Ngọc mới nhận ra rằng vừa rồi mình quá hung dữ, cô lúng túng trả lời qua loa: “Không sao thì tốt” Quách Cao Minh nắm tay cô, nói: “Vẽ nhà” ‘Thật ra, cô cũng biết tối nay Quách Cao Minh tràn đây sự chân thành, lần trước cô mắng anh rằng anh luôn đi công tác, chưa bao giờ đưa cô đi xem phim cho nên tối nay là bồi thường.

Ngoài ra, Kiều Bích Ngọc hiểu được chuyện vợ chồng cãi vã nhau sai khi kết hôn, thật ra thì cô với anh cũng không hề giận nhau. Lúc trước khi cô nói “Chẳng qua là thích hợp để tạm sống qua ngày” đả thương người như vậy là do nhất thời kích động, cô yêu anh, nhưng những lời này nói ra rất xấu hổ.

‘Đêm đó, Quách Oao Minh rất thuận lợi được trở lại phòng ngủ chính, sự nhượng bộ của người đàn ông đối với người phụ nữ không hề ảnh hưởng đến lòng tự trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.

“Tuy nhiên, từ trước đến giờ Quách Cao Minh luôn yêu cầu nghiêm khắc chính bản thân mình, anh cảm thấy thế giới hai người trong bữa tối dưới ánh nến và trong rạp chiếu phim ngày hôm nay không có hiệu quả tốt, sau chuyện này anh phải gọi điện cho Lục Khánh Nam.

“Đưa Kiều Bích Ngọc đi xem phim tình cảm không bằng đưa cô ấy đi xem phim kinh dị..” Lục Khánh Nam ở bên kia đầu dây điện thoại nói chuyện hùng hổ: “Vấn đề tặng quà à, có một thứ mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng rất thích…

Vào lúc tan việc ngày hôm sau, Kiều Bích Ngọc khó hiếu bị Quách Cao Minh đưa đi, anh còn bảo cô dùng khăn lụa bịt mắt lại và dẫn cô đi thẳng một đoạn đường mấy trăm mét.

“Anh làm gì vậy? Thần thần bí bí? Anh đừng có nói với tôi rằng anh có sở thích đặc biệt gì nhá” Kiều Bích Ngọc thầm nghĩ ở trong lòng, nếu như.

Quách Cao Minh làm ra loại chuyện kì quái gì thì cô nhất định sẽ đi tìm Lục Khánh Nam để tính số, đừng tưởng rằng cô không biết cái người họ Lục này suốt ngày cố gắng dạy xấu Quách Cao Minh.

Quách Cao Minh đã làm tất cả những điều nhàm chán mà anh cảm thấy anh không thể làm được trong suốt phần đời còn lại của mình, nhưng bây giờ nhìn lại, anh cũng sẵn sàng làm, thậm chí anh còn cảm thấy.

cuộc sống này thay đổi thêm một chút hoa cũng rất thú vị “Thích không?” Anh làm theo cách của Lục Khánh Nam, dẫn Kiều Bích Ngọc đến một biệt thự độc lập cổ điển, sau đó cởi chiếc khăn lụa trước mặt cô xuống.

Kiều Bích Ngọc đi vào trong nhà, dạo quanh một vòng, nhìn căn biệt thự trang trí theo phong cách châu Âu cao cấp rộng sáu trăm mét vuông này, phía sau còn cso cả hồ bơi, cô đi chậm lại một chút: “Cái này, cho tôi sao?” Quách Cao Minh không lên tiếng, coi như là ngầm thừa nhận.

“Tại sao tự dưng lại tặng nhà cho tôi?” Quách Cao Minh vẫn không lên tiếng như cũ.

“Thật ra tôi thích loại căn hộ một tầng của khu nhà ở hơn, khu đấy có nhiều người hơn, không lạnh tanh như vậy” Kiều Bích Ngọc cảm thấy căn hộ nhỏ mà cô thuê trước kia rất tốt, căn nhà nhỏ như ấm áp hơn nhiều.

Quách Cao Minh vẫn không nói gì, nhưng anh lại cau mày.

Kiều Bích Ngọc bồng nhiên nghĩ đến một vấn đề gì đó, quay đầu lài chạy đến bên cạnh người anh, nhìn anh tha thiết: ‘Quách Cao Minh, anh cho tôi căn nhà này, nếu như chúng ta ly hôn, đây coi như là quà tặng nhưng vẫn phải trả lại cho anh…” Quách Cao Minh đột nhiên nói: “Ngày mai tôi đưa em đến trường đua ngựa đế học cưỡi ngựa…” Vì để tránh làm cho bản thân tức giận, anh phải đối đề tài “Được”

Chương 471: Cô ấy đã có thai

Mấy ngày gần đây, những người làm trong biệt thự Uyến Như cảm thấy sung sướng khôn tả, thời gian trôi qua một cách rất thoải mái.
Tình cảm của hai vị chủ nhân gắn bó quấn quýt, Quách Cao Minh cũng trở nên dễ tính hơn nhiều, không trách phạt lúc người làm phạm lỗi nữa, thật đúng là cảm ơn trời đất.
Hôm nay là một ngày cuối tuần, Kiều Bích Ngọc ngủ no mắt rồi mới dậy, nâm duỗi người trong chiếc.
chăn mềm mại, tồi sau đó mu bàn tay của cô chạm ‘vào gương mặt anh tuấn đang nằm bên cạnh.
Kiều Bích Ngọc quay sang, nghỉ hoặc hỏi anh: ‘Anh vẫn còn chưa dậy à?” Quách Cao Minh không có thói quen ngủ nướng, trừ phí là chính bản thân anh không muốn dậy.
Đàn ông thường rất dễ xúc động vào buối sáng, Quách Cao Minh là một người đàn ông bình thường, và cách xử lý của anh cũng rất thẳng thản, bổ nhào về phía người kia, ăn sạch từ trên xuống dưới.
471-1.jpg

thấy ngày trước mình đã kiềm chế hơi quá rồi, anh nên làm như thế này từ sớm mới phải.
“Từ giờ trở đi, cuối tưân nào cũng sẽ thế này” Quách Cao Minh tuyên bố Kiều Bích Ngọc dỗi anh quá bá đạo, khiến cô không thể thương lượng được bèn giơ tay lên cào anh, chút sức lực nhỏ này của cô chẳng khiến anh có hề hấn gì, Quách Cao Minh bật cười: “Ngày còn dài, ăn sáng xong mình lại tiếp tục.
“Tiếp gì mà , anh nặng lảm..” Kiều Bích Ngọc đỏ mặt.
Hai người cũng không có nhiều thời gian bên nhau, dù sao thì Quách Cao Minh cũng là một người bận rộn, nhưng anh đã tình nguyện thay đổi, tranh thủ ở bên cô.
trong những lúc rảnh rỗi thế này, khiển trong lòng Kiều Bích Ngọc thấy vô cùng ngọt ngào.
Quách Cao Minh muốn ra nước ngoài một vài hôm, Kiều Bích Ngọc giúp anh thu xếp hành lý, không quên nói với anh: “Hai chiếc cà vạt này là em mua đó? Sau đó cô tiến lên phía trước, nhón chân, đưa tay ra chỉnh lại cổ áo giúp anh.
Quách Cao Minh có ảo giác như một người vợ hiền đảm đang, đột nhiên bật cười.
Trước sự chứng kiến của bao người, anh ôm eo cô, cúi xuống, trao cô một nụ hôn dài… Dì Phương, người tài xế, còn có một vài nhân viên đi cùng đều nhìn thấy.
Đừng chạy lung tung” Quách Cao Minh dặn dò như thường lệ Gò má Kiều Bích Ngọc nóng bừng, ấp úng đồng ý: Những ngày tháng vừa qua thực sự rất tuyệt vời, mọi chuyện hài hòa, ngay cả tin tức mà Lucy gửi đến cho cô cũng vừa khéo, đi điều tra tư liệu của cô nhỉ viện nơi Quách Thanh Châu từng sống khi còn nhỏ, cũng không có điều gì bất thường “Cô có thể ra tay từ phía những người bên cạnh Quách Thanh Châu, những người hầu nhà họ Quách đã chăm sóc cô ta sẽ là người biết rõ nhất” Lucy đưa ra một ý kiến.
471-2.jpg

Kiều Bích Ngọc không có ngu ngốc như trong.
tưởng tượng của cô ta, vẫn còn biết điều thân tín vào tầng chót của doanh địch điều tra, nhưng có đôi khi Luey lại đồng quan điểm với Quách Cao Minh và Lục Khánh Nam.
“Tôi không nghĩ Quách Thanh Châu là loại người tâm cơ cố tình làm tốn thương người khác, cô ta không giống như đang làm ra vẻ” Lucy cũng đã gặp qua biết bao nhiêu dạng người, kiếu như Quách Thanh Châu chính là dạng được bao bọc quá đà, rất ngây thơ mà tính tình thì hướng nội, không phải người chơi theo hệ tâm cơ.
Kiều Bích Ngọc trả lời cô ta “Mong là như thế” Hiện giờ Kiều Bích Ngọc đang giữ chức chủ trì hạng mục từ thiện, văn bản trong tay cô lúc này chính là bản kế hoạch liên quan đến vấn đề giúp đỡ các cô nhi viện nằm trong hạng mục đó.
Trong số những cô nhỉ viện trên có một nơi đã từng là nơi sinh sống của Quách Thanh Châu thuở nhỏ, cô nhỉ viện này có ghi chú, năm xưa nơi đây đã từng xảy ra một trận cháy lớn, giữa đêm khuya thì bắt đầu cháy nên đã làm không ít nhân viên thiệt mạng.
Vi đã từng bị hỏa hoạn nên có không ít hồ sơ tài liệu bị thiêu hủy.
‘Thời gian sau, cô nhi viện này đã nhận được tiền hỗ trợ của các nhà hảo tâm để xây dựng lại, những đứa trẻ ở đây được sống trong một môi trường tốt hơn, lại có thêm sự chú ý từ xã hội sau vụ hỏa hoạn kia, nên số cô nhỉ được nhận nuôi của năm đó cũng nhiều hơn các năm khác.
“Không ai điều tra nguyên nhân của vụ cháy năm đó? “Thời gian đã qua lâu rồi, hơn nữa khi đó mọi người cũng chỉ làm qua loa lấy lệ, đùn đấy trách nhiệm cho nhau không ai chịu điều tra tới cùng, cũng chỉ viết vài chữ cho xong chuyện, vụ cháy ngoài ý muốn.
Kiều Bích Ngọc không biết vì sao, cô thấy thật sợ hãi khi nhìn những bức ảnh đó, những bức ảnh đã ố vàng vì thời gian, chụp lại khung cảnh hoang tàn đố nát của cô nhỉ viện sau trận cháy đó.
471-3.jpg

Sáng hôm sau, đì Phương nhận được một gói chuyển phát nhanh từ người gác cổng nhà họ Quách, người nhận là Kiều Bích Ngọc.
Nhìn thông tin quảng cáo sặc số trên hộp, gì mà bốc thăm trúng thưởng mỹ phẩm miễn phí chứ, bác.
Phương nhíu mày, nhấc nhấc chiếc hộp trong tay, thấy cũng không nặng lắm, thứ ở bên trong lăn qua lăn lại, không biết cụ thể là cái gì Người giúp việc Trần Thanh chưa đến giờ làm, đang đi tìm bạn cũ để nói chuyện thì tình cờ gặp được bác Phương đang đứng cau mày, lập tức tiến lại gần Người trẻ tuổi rất lạc quan, kêu toáng lên: “Cô chủ may mắn thật đấy, trúng thưởng được phần thưởng của hãng này, tôi và Lê Lý chơi hơn nửa tháng nay mà chẳng được, tôi còn nghĩ là lừa đảo cơ, hóa ra lại là thật” Kêu gì mà kêu, không có quy củ gì hết” Dì Phương tỏ vẻ nghiêm túc, cốc đầu cô ta.
“Cũng không biết hộp đồ này là thật hay giả nữa, cô chủ đã gả vào nhà họ Quách lâu vậy rồi, cũng không thấy cô ấy lên mạng mua cái gì, tôi còn tưởng, mấy đứa rảnh rỗi nên chơi bốc thăm trúng thưởng đấy” Trần Thanh rầu rï, nhỏ giọng phản bác: “Cô chủ rảnh rỗi hơn chúng tôi nhiều.” Kiều Bích Ngọc lấy chồng, không cần phục vụ cha mẹ chồng, sinh con cũng không cần cho bú không cần thức khuya dậy sớm, còn cậu Cao Minh thì thường ra ngoài công tác.
Dì Phương lườm cô ta một cái: “Quên hết quy củ rồi” Trần Thanh lập tức im miệng không nói nữa.
Cô ta được phái đi phục vụ bên người Kiều Bích Ngọc, ở bên cạnh chủ nhiều, tính tình cũng trở nên tùy tiện vô tư.
“Sao bỗng dưng cô lại xin chuyển sang nơi khác?” Dì Phương là một người khẩu xà tâm phật, gia cảnh nhà Trần Thanh không được tốt, bỏ học cấp ba đi làm thuê làm mướn khắp nơi, cuối cùng được nhà họ Quách thuê về, một tay dạy dỗ, ít nhiều gì cũng có chút tình nghĩa, nên quan tâm hỏi một câu: “Không phải là cô rất thích nơi này sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Trong lòng Trần Thanh thấy sợ hãi, cúi đầu càng thấp hơn, lại nghĩ cô gái trẻ này đã phải lòng người nào đó, muốn tiếp cận nên mới xin sang bên chỗ Quách Thanh Châu, bèn không hỏi tiếp nữa.
*Cô mang cái hộp này đến cho cô chủ đi, hỏi xem có phải cô ấy mua không, nếu không phải thì vứt ngay, muốn mở hộp ra thì phải chú ý an toàn, có vấn đề gì phải nhấn chuông..” Dì Phương đưa hộp hàng cho Trần Thanh, rồi vội vàng đi làm việc khác.
‘Trần Thanh ôm chiếc hộp, vui vẻ chạy lên phòng ngủ chính, gõ cửa gọi: “Cô chủ ơi, hàng cô mua trên mạng đã tới rồi” Kiều Bích Ngọc đang lăn lộn trong đống giấy tờ của chương trình hợp tác từ thiện, nghe có tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, đáp lại: “Tôi không mua đồ trên mạng…” “Chẳng lẽ là có người lửa đáo sao?” Trần Thanh có chút ngạc nhiên.
Ngẫm lại thì, cô chủ cũng không có khả năng lên mạng mua đồ linh tinh, dù sao nhà họ Quách cũng chẳng thiếu gì “Trần Thanh lùi lại, định đem đi vứt như lời dì Phương đã dặn, nhưng cô ta nhìn chiếc hộp này một chốc, không nỡ vứt đi, lén lút nhìn quanh một chút, cô ta quyết định lấy kéo mở nó ra, để xem nó là cái gì đã, cứ thế ném đi thì phí quá.
Hai phút sau, Trần Thanh lao đến với nét mặt phức tap, một lần nữa gõ cửa phòng.
“Cô chủ, cô chủ” Kiều Bích Ngọc không thể chịu đựng tiếng kêu la kinh khủng của cô ta, cô bỏ ném bút đi, rời khỏi chiếc bàn với những chồng tài liệu, tức giận quát: “Trong cái hộp đó có bom hay sao thếi” “Không phải Trần Thanh đưa chiếc hộp đến trước mặt cô, mở ra, bên trong là 18 que thử thai.
“Gô, cô chủ, có phải cô lại có thai rồi không” Nét mặt Trần Thanh cực kỳ nghiêm túc, hơi hoảng: “Nhất định phải báo cho ông chủ ngay, còn cả cậu Cao Minh nữa, cả dì Phương, còn phải thông báo cho phía đầu bếp để họ chú ý.
Kiều Bích Ngọc vẫn bình tĩnh như thường, cầm lấy một que nhìn thử, lúc này mới nhớ ra: “À, đây là phần quà từ lần Mỹ Duy chơi lúc trước đó” Trần Thanh vẫn rất lo lắng: “Cô chủ à, cô mau nói gì đi, phải làm sao bây giờ đây, có cần gọi bác sĩ tới kiểm tra không…” Kiều Bích Ngọc nhìn cô ta, đã căng thắng đến mức sắp khóc rồi: “Chuyện tôi lại mang thai có cần phải căng thẳng đến mức này không?” Trần Thanh nghiêm túc gật đầu: “Có chứ” *Tôi không mang thai đâu” Kiều Bích Ngọc bình thản nói.
‘Trần Thanh ngạc nhiên, Kiều Bích Ngọc thấy cô ta ngẩn ngơ thế này, không nhịn được mà dọa: “Bạn tôi nhờ mua đấy, cô đừng nói linh tỉnh, biết chưa, nếu không cuối năm tôi sẽ cắt tiền thưởng đi Làm một người giúp việc trung thành, đương nhiên Trần Thanh không dám nói lung tung, ánh mắt cô ta chất chứa vẻ u oán, mấy nhà tư bản toàn dọa nhân viên theo một khuôn mẫu giống hệt nhau như vậy.
Lá gan của Trần Thanh lại to ra như cũ, lúc ra ngoài đóng cửa thì lén lút nhìn cô một cái Kiều Bích Ngọc cầm que thử thai, nhíu mày ngắm nghĩ, lại thấy cũng có lạo gần đây hai người làm khá nhiều, mà đều không sử dụng biện pháp tránh thai, khả năng ra sản phẩm là rất cao.
Kiều Bích Ngọc đi vào nhà vệ sinh, đọc kỹ hướng dân sử dụng, làm theo từng bước.
Trong đầu cô còn nghĩ, nếu lần này thực sự có thai thì nhất định phải kiên trì, không đế ông nội bế con mình đi mất, còn Quách Cao Minh có bị dọa sợ đến mức bay thẳng về đây không cũng chưa biết được.
Nghĩ đi nghĩ lại như thế, Kiều Bích Ngọc cũng sinh ra một chút mong chờ, nhìn chảm châm vào que thử thai.
Kết quả, thất vọng cực kỳ, “Ôi trời, sao chỉ có một vạch thế này” Tâm trạng đang vui vẻ của Kiều Bích Ngọc đã biến mất không còn, giờ chỉ còn lại toàn bất mãn.
Không hy vọng sẽ không có thất vọng, biết thế không thử.
Ăn xong bữa trưa, Kiều Bích Ngọc cầm di động gọi điện báo cho Châu Mỹ Duy: “Phần thưởng của cậu được mang đến rồi này, là que thử thai” Châu Mỹ Duy cũng đã đoán được phần thưởng chỉ là một vài thứ nho nhỏ mà thôi, tranh được phần quà, vận chuyển miễn phí, lại còn có nhãn hiệu chính quy, cái cô ấy thích chính là cảm giác thỏa mãn.
“Sao giọng cậu nghe… Cậu bị cảm rồi sao?” Châu Mỹ Duy quan tâm hỏi một câu.
Kiều Bích Ngọc liếc sang phía cái hộp đựng toàn que thử thai kia: “Mình thấy không phải là sức khỏe của mình có vấn đề, mà do số lần không đủ đó” Ngữ khí rất kiên định, như là có liên quan đến cái gì đó.
Châu Mỹ Duy cũng không để tâm đến ngữ khí kỳ lạ này của cô, vừa khéo hôm nay là cuối tuần, cô ấy liền lái xe sang nhà họ Quách để nói chuyện với Kiều Bích Ngọc, nhân tiện thì lấy hộp quà “giá rẻ” kia về “Mấy người dì Phương cũng không thấy chuyện cậu mua hàng trên mạng là lạ lắm sao?” Châu Mỹ Duy nhanh chóng đến nhà họ Quách, cô ấy cũng khá quen với nơi này, vừa hỏi vừa mở hộp phần thưởng miễn phí mà mình giành được ra.
“Úi, trên danh sách viết là có 18 que tất cả, sao ở đây chỉ có 10 que?” Kiều Bích Ngọc thản nhiên đáp: “Mình dùng đấy” Châu Mỹ Duy quay đầu sang, nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Câu, cậu lại mang thai?” “Không? Kiều Bích Ngọc đáp, có hơi cáu kỉnh Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, cô và Quách Cao Minh đã làm việc năng suất như thế, còn không hề sử dụng biện pháp phòng tránh, sao lại chưa có gì, thật vô lý, Cô dùng một que không thấy gì, lại dùng thêm một que, dùng hết cả nắm rồi, nhưng không có vẫn hoàn không có, Kiều Bích Ngọc vỗ vai Châu Mỹ Duy, bình tĩnh nói với cô ấy: “Của rẻ là của ôi, nhất định thứ này đã hết hạn rồi” “Sao có thế chứ?” Châu Mỹ Duy nhìn ngày sản xuất ây là hàng chính quy xuất xưởng mà, mới sản xuất từ tháng trước thôi” Kiều Bích Ngọc bài xích thứ này từ tận đáy lòng: “Không thì cậu mở ra dùng thử mà xem, mình có cảm giác chất lượng của nó rất tệ” Châu Mỹ Duy cầm một que lên, bị Kiều Bích Ngọc đẩy đi làm thí nghiệm.
Năm phút sau, Châu Mỹ Duy hoang mang đi ra ngoài: “Thứ này, có khí đúng của rẻ là của ôi thậ Kiều Bích Ngọc sáp lại xem, giật mình: “Kết quả dương tính này” Hai vạch đỏ chót hiện lên, cực kỳ rố ràng! “Mỹ Duy à, cậu mang thai rồi” Kiều Bích Ngọc bình tính thông báo.
Châu Mỹ Duy vẫn không tin lm: “Nhưng bọn mình đều sử dụng biện pháp mà Nghe đến đây, Kiều Bích Ngọc càng thêm bực bội, quá quá vô lý!

Chương 472: Kiểm tra một cách nhục nhã



Là một người phụ nữ, nếu đột nhiên được thông báo rằng mình đã có thai, đầu tiên là sẽ hoảng hốt không dám tin, tiếp sau sẽ dần dần chấp nhận sự thật, lấy lại bình tĩnh rồi quyết định hướng xử lý.

“Mỹ Duy à, cả 9 que còn lại cậu đều thử cả rồi, cái nào cũng hai vạch đỏ hết, cậu chấp nhận đi” Kiều Bích Ngọc thấy cô ấy như bị tin tức ập đến bất ngờ dọa sợ, Châu Mỹ Duy sờ sờ phần bụng của mình, ngồi ngẩn ngơ ở một bên, không đáp.

“Mang thai đó, cậu không vui sao?” Kiều Bích Ngọc ngồi bên cạnh cô ấy: ‘Không thì, bây giờ mình đưa cậu đến bệnh viện siêu âm nhé?’ “Không, không cần đâu” Châu Mỹ Duy lấy lại tinh thần, vội vàng từ chối.

“Chẳng qua là mình thấy, nó có hơi đột ngột” Kiều Bích Ngọc là người từng trải trong chuyện này, lên tiếng: ‘Đây là chuyện rất bình thường, chờ đến khi cậu sinh con ra, ôm đứa bé trong vòng tay, cậu sẽ bắt đầu nghỉ ngờ về thế giới này, có một sinh linh bé bỏng hoạt bát được sinh ra từ trong người cậu, thật sự khó có thể tưởng tượng nổi” Châu Mỹ Duy nở nụ cười ôn hòa: “Một sinh linh bé nhỏ thật đáng yêu” Nghĩ đến cảnh bản thân ôm con trong tay, hạnh phúc làm sao.

Chỉ trong chớp mắt, Châu Mỹ Duy đã cảm thấy cuộc đời của mình ngập tràn trong cảm giác hạnh phúc, trở nên phong phú hơn trước nhiều “Nhưng mà” Cô ấy quay sang nhìn Kiều Bích Ngọc: “Có thể giúp tớ giấu chuyện này đi trước được không, tam thời tớ không muốn cho anh Hưng Nam biết”

Kiều Bích Ngọc là một người theo chủ nghĩa hành động, lúc này cô đang cầm điện thoại trong tay, chuẩn bị chụp lại chiếc que thử thai hai vạch kia, đăng lên tường nhà để chia sẻ việc vui với mọi người “Sao chứ?” Kiều Bích Ngọc cất điện thoại đi: “Cậu sợ đây chỉ là hiểu lâm, sợ làm anh Hưng Nam thất vọng à?” hông phải” Châu Mỹ Duy mấp máy môi, có chút chua chát mà cất lời.

Vừa nói, Châu Mỹ Duy vừa cúi đầu xuống: “Mình sợ anh ấy vẫn chưa chuẩn bị tâm lý, sợ anh ấy nói muốn mình bỏ đứa bé đi.

Kiều Bích Ngọc giận dữ đập bàn: “Bùi Hưng Nam muốn chết hay gì!” “Chúng mình đã bàn bạc với nhau trước rồi, hiện giờ Thanh Tùng vẫn còn nhỏ, sợ nếu giờ có con thì sẽ làm Thanh Tùng bị ảnh hưởng tâm lý..”

“Bây giờ Thanh Tùng cũng đã học tiếu học rồi, thằng bé thông minh như thế chuyện gì cũng hiếu, hai người không cần phải lo về việc thẳng bề ghen tị với em đâu, nếu cố gắng nói thì thế nào Thanh Tùng cũng chấp nhận được, nhà họ Bùi bao bọc con cháu quá mức rồi đó” Châu Mỹ Duy cười khổ, cô ấy cũng cho là như thế, Bùi Thanh Tùng thông minh như vậy, hẳn là không đến mức phải ghen tị với em, nhưng mấy người nhà Bùi Hưng Nam vẫn kiên quyết không chịu, nói là sợ làm tổn thương tâm hồn non nớt của Bùi Thanh Tùng.

Bàn tay cô ấy dịu dàng vuốt ve phần bụng, sinh mệnh bé nhỏ đang năm trong đó, là thân sinh cốt nhục của cô.

“Chờ mình đến bệnh viện siêu âm đã, xác định là mang thai rồi thì mình sẽ tìm cơ hội để thông báo với mọi người? Khi biết tin mình mang thai, Châu Mỹ Duy vừa bất ngờ mà cũng vừa vui vẻ, cô ấy tin rằng Bùi Hưng Nam và mọi người cũng sẽ cảm thấy như thế.

Châu Mỹ Duy đã nói như vậy rồi, Kiều Bích Ngọc cũng không can thiệp thêm nữa.

Tiễn Châu Mỹ Duy ra về, cô còn dặn thêm: “Nếu có chuyện gì nhớ báo cho mình đó, đừng có miềm lòng rồi nhân nhượng thỏa hiệp với người ta, nếu bên đó đối xử không tốt với cậu thì hãy nói cho mình” Châu Mỹ Duy bật cười: “Mình biết rồi” Vây vẫy tay, rồi từ từ lái xe rời khỏi Tạm thời Châu Mỹ Duy không muốn cho ai khác biết chuyện mình đã có thai, Kiều Bích Ngọc nhanh tay quơ hết đám que thử thai vào một cái túi màu đen, tự mình mang xuống nơi để rác ở dưới tầng, Chiều, dì Phương thông báo cho cô biết tin Quách Cao Minh đã đi công tác về, tối nay có thế về nhà cùng ăn cơm tối với cô.

-Trong lòng Kiều Bích Ngọc thấy rất vui, tiểu biệt thắng tân hôn mà, hơn nữa gần đây cô và Quách Cao Minh cũng không xảy ra tranh chấp gì, cô còn muốn nghiêm túc thảo luận với anh về việc có thai lần nữa.

-Trên đường đi theo đường nhỏ từ biệt thử Uyến Như ra nhà chính dùng bữa, cô gặp Trần Thanh đang hốt hoảng chạy về phía mình: “0ô, cô chủ!” Kiều Bích Ngọc quay sang, nhìn Trần Thanh đang thở không ra hơi: “Sao thế?” Trần Thanh dừng bước chạy, hai tay chống nạnh, há to miệng hít thở không khí, câu được câu mất đáp: “Tôi, tôi có phát hiện mới, cô bảo tôi sang để ý tình hình cô Thanh Châu…” “Có chuyện gì?” Suýt chút nữa Kiều Bích Ngọc đã quên mất Quách Thanh Châu rồi.

“Tôi cũng không rõ lảm, chỉ thấy cô Thanh Châu đang lục tìm trong đống rác, nhìn lạ lầm” “Cô ta tìm cái gì ở đó, đánh mất gì à?” “Hình như là một cái túi nhựa màu đen, tôi cũng không dám nhìn kỹ” Sắc mặt Trần Thanh trở nên kỳ lạ, không còn quan tâm đến thân phận chủ tớ nữa, kiểng chân lên, ghé lại bên tai Kiều Bích Ngọc nói nhỏ: “Tôi trốn ở sau hòn non bộ, nhưng tôi đã nhìn rõ được vẻ.

mặt của cô Thanh Châu khi ấy, cực kỳ cực kỳ… Khủng bố luôn đó.” “Sao mà khủng bố?” Kiều Bích Ngọc nghe xong, nhíu mày.

‘Vừa nói dứt lời, Trần Thanh còn chưa kịp đáp, đột nhiên lại thẳng thốt kêu lên một tiếng: “Lui ra” Sắc mặt Quách Cao Minh tối sầm, túm cánh tay Trần Thanh, đẩy cô ta ra, như đang kìm nén cảm xúc nôn nóng cực độ.

“Sao tự dưng lại đấy người ta Kiều Bích Ngọc thấy rõ là do Quách Cao Minh, lập tức tiến lên che chở Trần Thanh, giận dữ hỏi.

Quách Cao Minh quay đầu lại, lạnh lùng liếc Trần Thanh, lặp lại lời nói của mình, cố gắng nhẫn nhịn: “Lập tức đi ngay!” “Trần Thanh có chút cuống tay cuống chân, nhìn sang phía Kiều Bích Ngọc, biết rõ Quách Cao Minh tìm tới Kiều Bích Ngọc là do có chuyện đột xuất cần bàn bạc, gật đầu, lập tức đi khỏi “Anh lên cơn c‹ ì thế” Kiều Bích Ngọc không rõ sao anh lại trách mắng người khác vô cớ như thế.

Chung quanh là một mặt cỏ yên tĩnh, đường nhỏ giao nhau, có bộ bàn ghế để tạm nghỉ chân, hoa lá nở rô tất xinh đẹp, những cột đèn bắt đầu tỏa ra ánh sáng vàng nhạt khi chạng vạng, lúc này chỉ còn cô và anh đứng đối diện nhau.

Trong mắt Quách Cao Minh chất chứa những cảm xúc cưồn cuộn mãnh liệt, ánh mắt anh sắc bén, như là muốn nhìn xuyên qua cơ thể cô.

“Chuyện gì đã xảy ra đây!” Anh ném một thứ lên trên mặt bàn, là một chiếc que thử thai hiện hai vạch.

Thanh âm của Quách Cao Minh đã trầm xuống, như sắp bùng nổ cơn giận Đồng tử của Kiều Bích Ngọc co lại, đột nhiên rùng, mình, chưa bao giờ cô thấy anh phẫn nộ đến như vậy.

Chỉ là, một que thử thai cho kết quả dương tính mà thôi “Anh muốn nói gì đây, que thử thai hiện hai vạch chứng tỏ là đã có thai, mà kể cả có thai thật thì anh có cần phải tức giận đến mức này không! Kiều Bích Ngọc rất không thích ánh mắt lạnh lùng của Quách Cao Minh, anh cũng thường xuyên nhìn người ngoài với vẻ lạnh nhạt xa cách như thế, nhưng khi về nhà thì rất hiếm.

Quách Cao Minh nghe cô nói vậy, sắc mặt càng.

thêm u ám, anh năm chặt tay, như đang cố gắng đè nén điều gì.

Rồi, bỗng Quách Cao Minh đưa tay ra túm lấy tay cô, mặt mày lạnh tanh, mạnh bạo kéo cô đi…

“Anh làm gì vậy!” “Bỏ tay rat” “Quách Cao Minh, anh bỏ ra, bỏ tay ra, anh túm tay em đau quá —’ Kiều Bích Ngọc bị Quách Cao Minh hùng hổ kéo đi, cứ vừa đi vừa la mảng, nhưng anh vẫn không hề thay đối, khi đi qua đám người làm, họ đều nhón nhác nhìn theo, lại không dám bước lên nói lời nào.

471-4.jpg


“Kiều Bích Ngọc, sự dung túng mà anh dành cho em cũng chỉ có giới hạn thôi.. Anh lạnh lùng lên tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, vẫn lái xe với tốc độ cao: “Tốt nhất là em đừng để anh thất vọng” Câu sau cùng lại thốt ra nhẹ bằng, mang theo niềm do dự bất an.

Rất nhanh, chiếc xe phanh gấp lại, dừng trước cống một bệnh viện.

Quách Cao Minh nhanh chóng xuống xe, gấp gáp không thế chờ lâu hơn được, như trong lòng anh đang phải kìm nén một thứ cảm xúc mãnh liệt nào đó, anh kéo tay Kiều Bích Ngọc đi vào bên trong, “Sao anh lại đưa em tới bệnh viện, em không vào.

đâu!” Kiều Bích Ngọc lùi lại trong vô thức, đây là di chứng sau lần sinh trước của cô, cô không thích bệnh viện.

“Đưa cô ấy đi kiểm tra..” Quách Cao Minh không cho cô cự tuyệt, chỉ lạnh lùng đưa ra yêu cầu với bác sĩ: “Thử thai” Bác sĩ đón khách thông báo: “Nhưng hiện giờ đã là giờ tan tầm, muốn siêu âm phụ khoa cần phải đợi tới ngày mai.

“Siêu âm gì mà siêu âm, tôi không làm!” Kiều Bích Ngọc nhân cơ hội này vùng ra khỏi tay.

Quách Cao Minh, giận dữ quay người bỏ đi, không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa.

Cô còn chưa kịp ra đến cửa đã bị những người bảo an chặn lại, những nhân viên trong bệnh viện chạy ra, khách khí đối giọng hỏi Quách Cao Minh: “Có rất nhiều cách đế thử thai, anh chị muốn làm cách nào?” Gương mặt của Quách Cao Minh lạnh lùng không chút thay đối: “Làm hết, cách nào cũng thử một lần cho tôi” “Làm gì đó! Đừng chạm vào tôi, buông ra, bỏ tôi ra!” Kiều Bích Ngọc bị dẫn đi vào trong, giấy giụa như. Truyện 88 chuyên đi ăn cắp.

một phạm nhân, cô có cảm giác tự tôn của mình bị chà đạp nghiêm trọng, bị ép đi làm biết bao loại kiểm tra, lấy máu, siêu âm, cởi bỏ quần áo, mặc cho những y tá bác sĩ kia làm gì thì làm.

Quách Cao Minh vẫn đứng yên ở bên cạnh, chứng kiến tất thảy, mọi thứ anh đều nhìn thấy tận mắt.

Mãi đến khi có kết quả: “Chúng tôi xác định, vợ của anh không mang thai” Câu nói đó như gọi lí trí của Quách Cao Minh quay về, anh lẳng lặng đừng nhìn tờ kết quả, nhìn mãi nhìn mãi “Chỉ vì một cái que thử thai mà anh nổi trận lôi đình với em” Kiều Bích Ngọc xuống khỏi bàn kiểm tra, tỏ vẻ khó xử: ‘Anh muốn biết em có mang thai hay không thì anh chỉ việc hỏi thẳng em là xong, sao anh lại dùng cách này để làm nhục em chứ, anh không tin lời em nói, anh chỉ nhìn thấy một cái que thử thai, tồi anh hiểu lầm em..

Vừa nói, những giọt nước mắt ấm ức vừa tuôn ra: “Em không hiểu, Quách Cao Minh à, người như anh thực sự rất khó để chung sống! ô vơ lấy những tờ kết quả ở trên bàn kia, ném hết xuống sàn nhà, rồi xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK