Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 505: Người anh cả đã mất của Bùi Hưng Nam



Gần sáng, bầu trời đen kịt đã bắt đầu lộ ra những mảng sáng, Kiều Bích Ngọc và mọi người lúc này mới trở về nhà nghỉ ngơi.

Khi cuộc hôn nhân của người bạn thân gặp.

vấn đề đương nhiên là họ cũng không thể nào khoanh tay đứng nhìn được. Nửa đêm, điều động binh lực để đi tìm Châu Mỹ Duy, thật là có lòng giúp đỡ mà.

Hừ! Kiều Bích Ngọc vốn dĩ muốn đưa Mỹ Duy về nhà họ Quách để xem nhà họ Bùi bọn họ dám đến nhà họ Quách đòi người nữa không.

… Chuyện của nhà người ta” Quách Cao Minh không thấy hứng thú khi can thiệp vào cuộc sống riêng tư của người ngoài, nhưng anh cũng không chỉ rõ là cấm Kiều Bích Ngọc can thiệp, mà chỉ nhắc nhở cô để cô dừng lại đúng lúc.

Ngay khi cơ thế Kiều Bích Ngọc chạm vào chiếc giường lớn mềm mại, cô liền nhắm mắt lại ngủ luôn, cô mơ hồ kéo chiếc chăn lên rồi vùi đầu Vào nó.

Cô bất giác nói: “Châu Mỹ Duy là cô em gái nhỏ của tôi, cái đồ tồi Bùi Hưng Nam..” giọng chửi rủa dần dần hạ xuống, cô nhanh chóng ngủ thiếp đi Đi ra ngoài giải quyết chuyện riêng của người khác vào buổi đêm, sau đó lại vội vàng về nhà nghỉ ngơi khi trời hửng sáng. Quách Cao Minh miễn cưỡng làm việc này, anh cau mày rồi đến gần giường, cúi người và nhẹ nhàng kéo chăn bông trên đầu cô xuống.

Xét về tính cách, Quách Cao Minh không thích cách làm việc rụt rè và sợ hãi của Châu Mỹ Duy. Tất nhiên là Châu Mỹ Duy không phải là nhân viên của anh thế nên anh cũng sẽ không hà khắc Nhưng đối với sự thiện lương và chu đáo của cô, anh cũng không có ý gì, chỉ là có liên quan đến Kiều Bích Ngọc nên anh cũng không thể không †ìm hiểu một chút.

Kiều Bích Ngọc không có người bạn nào, có lẽ là do cô ấy quá thân thiết với Đường Tuấn Nghĩa từ nhỏ, đàn ông không dám lại gần cô ấy. Còn Đường Tuấn Nghĩa lại quá ưu tú thế nên những người phụ nữ xung quanh đều coi cô như kẻ thù nặng kí vậy.

Thức đêm là chuyện quá đỗi bình thường đối với Quách Cao Minh. Anh kéo chăn bông cho.

Kiều Bích Ngọc, nhìn thấy cô thở đều và ngủ ngon, anh mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ.

Anh vừa đi vừa lấy điện thoại gửi cho Bùi Hưng Nam một tin nhắn: “Xử lý tốt chuyện nhà cậu đi” Chỉ một vài từ đơn giản nhưng rõ là Quách Cao Minh vô hình chung gây áp lực cho Bùi Hưng Nam.

Một lúc sau, phía bên Bùi Hưng Nam nhắn lại: “Tôi biết rồi!” Hai người họ là bạn tốt và đã quen biết nhau hơn mười năm rồi. Tình bạn giữa con trai với nhau thì không cần nhiều lời, chỉ cần nói ngắn gọn là đã đủ hiểu rõ rồi.

Vê phía nhà họ Bùi, mặc dù đến cả Quách Cao Minh cũng đích thân nhản tin để bảo họ xử lý tốt chuyện Châu Mỹ Duy mang thai, nhưng mà sau khi vợ chồng nhà họ Bùi lén lút thương lượng thì họ vẫn cảm thấy tạm thời không nên sinh con thứ hai “Người nhà họ Quách bọn họ thật là bắt nạt người quá đáng mà!”

Bà Bùi ở trong phòng ngủ nói chuyện riêng với chồng với vẻ bực bội hiếm thấy trên khuôn mặt: “… Cứ giương mắt lên mà nhìn Kiều Bích Ngọc tát vào mặt Hưng Nam của chúng †a sao?”

“Cháu dâu nhà họ Quách sao có thế hống hách như vậy chứ! Nhà họ Kiều với nhà họ Quách lẽ nào từ trước đến giờ chưa dạy cô ta thế nào là cư xử đúng mực à? Chúng ta tuy cũng có lỗi nhưng cô ta cũng không nên ở nơi đông người mà tát vào mặt một người đàn ông được. Chuyện này mà truyền ra ngoài, Hưng Nam nhà chúng ta còn mặt mũi nào để gặp mọi người chứ.

Bà Bùi là giáo sư của một trường danh tiếng.

Bà hiểu biết rộng, khoan dung và nhân hậu, bà thường giao lưu với các em học sinh nhỏ. Bình thường bà ăn nói rất nhã nhặn đôi khi có pha chút hài hước.

Dù có được giáo dưỡng tốt đến đâu, nhưng khi nhìn thấy con trai mình bị người khác tát, bà cũng không khỏi tức giận.

Trước đó, tôi nghe nói Châu Mỹ Duy và Kiều Bích Ngọc là bạn tốt của nhau, nhưng hai đứa có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Đúng thật là môi trường lớn lên khác nhau thì tính cách cũng khác nhau mà. Tôi vẫn là nên bảo Mỹ.

Duy không nên đến gần Kiều Bích Ngọc, ngưỡng cửa của nhà họ Quách bọn họ cao như vậy, nhà chúng ta sao sánh bằng, hơn nữa tôi cũng không thích kết thân với những người có địa vị cao…

Bà Bùi hiện rõ vẻ tức giận trên mặt, cảm thấy Châu Mỹ Duy kết bạn không hợp, Kiều Bích Ngọc ÿ vào thân phận đặc biệt của cô mà cứ lo việc đâu đâu.

“Được rồi, đừng tức giận nữa” Ông Bùi thở dài và xoa dịu vợ bằng một giọng trầm.

Bà Bùi càng nghĩ càng thấy uất ức. Mọi người xung quanh đều nói hoàn cảnh gia đình họ Bùi rất tốt thuộc dòng dõi thư hương, một gia đình lúc nào cũng hòa thuận. Các chị em của bà lúc nào cũng cảm thấy ngưỡng mộ, bà cũng cảm thấy vừa lòng.

Nhưng giờ đây bị Kiều Bích Ngọc làm rối cả lên, đến nỗi cảm thấy người nhà họ Bùi không tốt bảng người khác, lại còn phải ăn nói khép nép, “Tôi thấy con trai tôi bị ức hiếp như vậy, tôi có thể không giận sao? Tôi giờ chỉ còn lại một người con trai thôi” Bà Bùi nói xong, nước mắt lưng tròng, nghĩ đến đứa con trai lớn chết trẻ, bà đau xót vô cùng.

Ông Bùi lộ rõ vẻ đau buồn trên gương mặt, cái chết của con trai cả khiến cả nhà họ khó có thể chấp nhận được.

Con trai cả của họ là Bùi Hưng Nhân, là anh trai ruột của Bùi Hưng Nam. Gia đình họ Bùi mấy đời đều làm nghề dạy học, mà vợ chồng họ đều là giáo sư của các trường danh tiếng. Người con trai cả theo truyền thống gia đình, từ nhỏ tính anh đặc biệt hiền lành và có sở thích đọc sách. Khi còn trẻ, anh đã được thuê để dạy tại một trường đại học nổi tiếng.

Tính cách của Bùi Hưng Nam thì lại ngược lại.

Mặc dù mang vẻ ngoài hiền lành nho nhã giống như người nhà của mình, nhưng anh lại ghét việc vùi đầu trong biển sách để làm nghiên cứu, anh cảm thấy như vậy quá nhàm chán.

Anh thích thử thách nên đã khởi nghiệp, cũng vì vậy mà đã quen với Lục Khánh Nam và Quách Cao Minh – những đại gia kinh quanh Bùi Hưng Nam có một tích cách sôi nổi và hướng ngoại, anh khá hòa đồng với Lục Khánh Nam, hai người thường xuyên đi du lịch nước ngoài.

Còn con trai lớn nhà họ Bùi, Bùi Hưng Nhân thì lại thích yên tĩnh và dành phần lớn thời gian ở nhà, sống khá khép kín và vợ chồng họ yêu quý con trai cả hơn.

Nhưng năm đó, con trai cả của họ đột nhiên đòi đi du lịch như con trai út của họ. Nhưng không ngờ rằng, con trai cả lại trở về với cơ thế lạnh lẽo.

Kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sao có thể chấp nhận được chứ.

Cả gia đình nhà họ Bùi đều suy sụp, ngay cả cậu con trai Bùi Hưng Nam của họ cũng đã thay đổi nhiều thói hư tật xấu và chuyên tâm phát triển trong nước. Dần dần cậu học được cách chăm sóc gia đình và ở nhà. Ngày tháng trôi qua, Bùi Thanh Tùng ra đời, điều này đã đem lại cho cả nhà họ Bùi những tiếng cười vui vẻ.

Nhưng có điều là hôn nhân của Bùi Hưng.

Nam không thuận lợi.

Nếu như Hưng Nhân vẫn còn sống, gia đình chúng ta chắc chắn sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hưng Nhân là đứa biết nghe lời nhất.” bà Bùi thở dài khẽ nói, bà lấy tay áo bên phải lau đi những giọt nước mắt Ông Bùi vỗ vai bà, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đừng nói nữa”

Bà Bùi ngẩng đầu, ánh mắt kiên định: “Hưng Nam muốn ly hôn với Quan Liên, tôi quản không nối. Muốn kết hôn với Châu Mỹ Duy, tôi cũng không gạt bỏ…” “Chỉ là hiện giờ Bùi Thanh Tùng mới học tiểu học, đứa trẻ này còn quá nhỏ. Mặc dù tính cách Châu Mỹ Duy rất tốt nhưng mà sau khi sinh con xong, chắc chắn sẽ có thành kiến với Thanh Tùng của chúng ta.

Tôi đã đứng trước mộ của Hưng Nhân thề răng dù có chết tôi cũng sẽ để Thanh Tùng sống trong vui vẻ và hạnh phúc cả đời” Bà Bùi nằm lấy tay ông Bùi: “Chúng ta hãy bàn với Mỹ Duy xem có thể sinh đứa trẻ chậm vài năm nữa được không, còn đứa trẻ hiện giờ thật sự là không có duyên phận với chúng ta” Ông Bùi cúi đầu một lúc lâu sau đó khẽ gật đầu.

Cửa phòng không đóng chặt, Châu Mỹ Duy sắc mặt tái nhợt đứng dựa vào cửa, nghe rõ cuộc đối thoại của hai vợ chồng già.

Bang, bang, bang, một quả bóng màu cam bật ra từ phía bên kia hành lang.

Châu Mỹ Duy nghe thấy tiếng động, lo lẳng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Thanh Tùng đang mặc bộ quần áo thể thao cao cấp màu xanh nhạt. Cậu bé đang ôm quả bóng da chơi ở trong phòng, sau đó đuổi theo quả bóng da.

“Nói bao nhiêu lần rồi, không được chơi bóng ở trong phòng” Châu Mỹ Duy nhìn Thanh Tùng – cậu bé đẹp trai tầm năm sau tuổi đang đứng trước mặt, dường như cô buột miệng nói ra lời lẽ này.

“Thanh Tùng! Lại đây với bà nào” Trong phòng, hai vợ chồng nghe thấy tiếng động bên ngoài, lập tức cảnh giác. Họ mở cửa ra mới nhận ra răng cửa chưa đóng chặt và Châu Mỹ Duy đang đứng ở ngoài hành lang, lo lắng không biết cô có nghe thấy gì không.

Ngay khi bước ra ngoài, thấy Mỹ Duy mở miệng dạy dỗ Thanh Tùng, bà ngay lập tức bảo vệ cháu trai.

“Mỹ Duy à, con đừng nói nó. Trưa hôm qua Kiều Bích Ngọc đến nhà chúng ta gây chuyện, dọa cho đứa trẻ này một trận khiến nó cả đêm qua không dám ngủ. Sáng nay mới ngủ dậy, khuôn mặt xanh mét thế này, nhìn có thương không chứ” Châu Mỹ Duy nhìn bà Bùi kéo Bùi Thanh Tùng về phía sau, như thể sợ rằng người mẹ kế như cô.

sẽ ngược đãi đứa trẻ vậy.

“Con không phải mắng, chỉ là con nghĩ trẻ con nên được dạy dỗ từ bé.” Châu Mỹ Duy nhẹ nhàng nói, cố gắng giải thích một chút Bà Bùi lại nhấn mạnh: “Hôm nay tỉnh thần của Thanh Tùng không được tốt” Họ nói chuyện niềm nở và lịch sự nhưng mà sự ghẻ lạnh lại bao trùm lấy họ như rào cản mà không bao giờ vượt qua được.

Châu Mỹ Duy cúi đầu không nói thêm lời nào.

Mặc dù cô không thông minh nhưng cô cũng biết điều. Bùi Thanh Tùng là chỗ dựa tỉnh thần của hai vợ chồng nhà họ Bùi, mặc cho đứa trẻ càn quấy, họ cũng coi như đó là điều đương nhiên, và người mẹ kế như cô cũng không nên nói nhiều lời.

Nhìn thấy cô con dâu tủi thân, ông Bùi có chút mềm lòng, nhẹ nhàng nói: “Mỹ Duy à, chúng ta là người một nhà. Nếu có bất kỳ hiểu lầm nào khi trò chuyện với nhau, con cũng đừng để tâm nhé. Chúng ta biết con đều là vì muốn tốt cho Thanh Tùng mà. Vấn đề dạy dỗ con cái cứ để cha.

và mẹ con lo cho, các con cứ chăm sóc bản thân mình thật tốt” Mỹ Duy miễn cưỡng mim cười và gật đầu với ông Bùi.

Hai vợ chồng nhà họ Bùi khá hài lòng với cô con dâu Châu Mỹ Duy là bởi cô biết nghe lời và hiểu chuyện “Mỹ Duy à! Mẹ và cha có chuyện muốn bàn bạc với con một chút” bà Bùi thấy mọi người đều ở đây, bà muốn nhân cơ hội này để làm rõ vấn đề.

Họ cảm thấy Châu Mỹ Duy cũng không phải là người khó bắt chuyện, về cơ bản, chỉ cần trưởng bối đưa ra yêu cầu thì cô đều chấp nhận Bà Bùi nằm lấy bàn tay lạnh giá của cô, thân mật nói: “Mỹ Duy à, chuyện hôm qua.

Sắc mặt Châu Mỹ Duy nhợt nhạt, ánh mắt có chút lo lắng, như muốn trốn tránh đi “Mẹ à! Hai người đưa Thanh Tùng ra ngoài chơi đi, để con nói chuyện với Mỹ Duy một lúc” Bùi Hưng Nam nhanh chân, anh vừa sải bước tới vừa nói.

Châu Mỹ Duy ngẩng đầu lên nhìn anh như thể nhìn thấy một vị cứu tỉnh. Cơ thể cô trong vô thức thoát khỏi vòng tay của bà Bùi, tiến đến bên Bùi Hưng Nam.

Hai vợ chồng nhà họ Bùi nhìn vào hai người trẻ tuổi trước mặt, trong lòng họ có nhiều suy.

nghĩ. Ánh mắt ông Bùi ra hiệu cho bà Bùi đừng quản chuyện này, để cho Bùi Hưng Nam nói chuyện với Mỹ Duy. Nhưng bà Bùi không kìm được, nói thêm một câu: “Mỹ Duy à, mẹ biết Kiều Bích Ngọc là bạn tốt của con, nhưng thân phận của Kiều Bích Ngọc với nhà chúng ta thực sự là không phù hợp để tiến quá gần được…” Châu Mỹ Duy mặt tái nhợt một lúc.

Bùi Hưng Nam dang tay ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, cố gắng an ủi. Bà Bùi có thể nhìn thấy tình cảm của Bùi Hưng Nam đối với Châu Mỹ Duy, bà cũng không muốn làm khó người trẻ tuổi, nhẹ nhàng chêm thêm câu: “Mẹ không phải là nói con không được phép qua lại với Kiều Bích Ngọc, chỉ là nhắc nhở con một chút thôi.



Dù sao mẹ cũng là bậc trưởng bối, mẹ hiểu biết hơn, chỉ là không muốn con sau này phải chịu thiệt thòi mà thôi” Châu Mỹ Duy nghe xong, sắc mặt nhợt nhạt đáp: “Cảm ơn mẹ, con biết rồi” Bà Bùi khá hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, bà gật đầu không nói thêm gì, dắt Thanh Tùng đi về hướng khác.

Ở ngoài hành lang chỉ còn Châu Mỹ Duy và Bùi Hưng Nam đứng ở đó.

Chương 506: Tình yêu cố chấp đến hoang tưởng



“Em ăn tối chưa?” Bùi Hưng Nam chuyến đề tài, anh cố ý không muốn nhắc tới việc cô tự ý bỏ nhà đi vào ngày hôm qua, anh còn đặc biệt nhắc nhở người nhà không được nhắc tới chuyện này để tránh Mỹ Duy xấu hổ.

Châu Mỹ Duy có chút cẩn trọng, chỉ gật đầu.

Đối với cô, chuyện bỏ nhà ra đi vào ngày hôm qua là chưa từng có, cô lo lắng cả ngày, không ngừng tự kiểm điểm, hối hận, sợ rằng sự tùy hứng của mình sẽ gây rắc rối cho người khác.

Thế nhưng trên thực tế, cho dù cô có rời khỏi nhà hay là quay lại lần nữa, chỉ có mình cô là cảm thấy bứt rứt, còn vợ chồng nhà họ Bùi lại không hề để tâm.

“Mỹ Duy, chuyện ngày hôm qua..” Bùi Hưng Nam nở lời.

Châu Mỹ Duy lo lảng, nhanh nhảu đáp: “Em biết là chuyện anh đột nhiên nhận được bức ảnh siêu âm B do người khác gửi cho khiến anh bất ngờ và anh cũng quá kích động. Nhưng đúng là chuyện mang thai, em không nên giấu anh, em nên nói với anh sớm hơn.”

Nói xong, cô theo thói quen xin lỗi anh Bùi Hưng Nam nhìn thấy cô như vậy, trong lòng càng trở nên rối rằm.

Châu Mỹ Duy à, khi chúng ta nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn, chúng ta đã bàn bạc rồi mà, chúng ta chờ vài năm nữa rồi mới sinh con”

‘ Bùi Hưng Nam nói tiếp: “Đây là một bào thai ngoài Ý muốn, không thuộc kế hoạch trước đó của chúng ta” Châu Mỹ Duy sắc mặt tái nhợt, ngây người ra nhìn anh không hề phản bác.

Đúng vậy, khi họ kết hôn, họ đã bàn bạc tạm thời không muốn có con sớm bởi họ còn có công việc riêng, cũng là nghĩ đến Bùi Thanh Tùng không biết khi nào mới có thể chấp nhận cô như là một người mẹ mới.

“Nhưng, nhưng mà… Hiện tại chúng ta có rồi” Giọng cô nhỏ nhẹ đáp.

Bùi Hưng Nam có chút do dự trong lòng, anh liếc nhìn bụng cô, nhanh chóng nói: “Quan Liên đã dọn ra ngoài rồi, sau này bên cô ta có xảy ra chuyện gì, anh đảm bảo với em là anh sẽ không can thiệp quá đà. Anh với cô ta mãi mãi chỉ là ở mối quan hệ bạn bè mà thôi.” Anh nhận ra sự bất an của Châu Mỹ Duy chủ yếu là đến từ Quan Liên, thế nên anh đã hứa một cách đĩnh đạc.

“Châu Mỹ Duy, cho dù em tin hay không, anh chỉ muốn sống với em cả đời thôi” Bùi Hưng Nam chân thành nói.

Châu Mỹ Duy phải thừa nhận rằng cô có chút xúc động.

Cô không xinh đẹp và có nhiều người theo đuổi như Kiều Bích Ngọc. Khi học đại học, cô đã từng trải qua một mối tình thầm lặng, cô chưa từng nghe bất kỳ lời ngon tiếng ngọt nào. Thậm chí khi đăng ký kết hôn, cô cũng mơ mơ hồ hồ để cho Bùi Hưng Nam quyết tất cả.

Bùi Hưng Nam cũng được coi là đối tượng mà được nhiều người phụ nữ theo đuổi. Cô gả vào nhà họ Bùi cũng coi là kết thân với người có địa vị cao. Cô luôn khắc ghi sự thấu tình đạt lý và học vấn uyên bác của vợ chồng nhà họ Bùi, hơn nữa chồng cô lại còn ưu tú như vậy nữa chứ. Tất cả điều này đều khiến cô vô cùng trân trọng.

Châu Mỹ Duy cúi mặt xuống, không nói lời nào.

Bùi Hưng Nam hiểu được tính cách của cô, biết cô rất dễ mềm lòng, nhẹ nhàng nói tiếp: ” Vài năm tới chúng ta mới sinh con, anh nhất định sẽ thương yêu con của chúng ta” Châu Mỹ Duy giơ tay xuống xoa bụng mình, giống như bản tính của một người mẹ, đầu cô khẽ cúi xuống, nước mắt bắt đầu rơi.

Lần đầu tiên, cô không gật đầu cũng không phản đối Thế cũng có nghĩa là Châu Mỹ Duy đồng ý.

Bùi Hưng Nam biết là mình đang ép cô, tâm trạng của anh dường như cũng đang rối bời, cố gắng duy trì giọng điệu ẩm áp: “Tối nay anh có chút công chuyện, có thể tối muộn anh mới em ngủ trước đi nhé!” Nói xong, Bùi Hưng Nam quay người rời đi, anh rảo bước nhanh như muốn trốn tránh vấn đề này vậy.

Châu Mỹ Duy nhìn thấy chồng mình vội vã rời đi, chỉ một câu nói tối nay anh có công chuyện, cô cũng không thể lấy cớ gì đế níu anh ở lại bên mình. Sự thất vọng ngập tràn trong lòng và cô tự oán hận sự nhu nhược của bản thân.

Thực ra tối nay Bùi Hưng Nam không hề bận công chuyện gì cả, chỉ là anh đến Pub đế uống rượu Anh thực sự không biết nên đi đâu, ở nhà khiến anh cảm thấy ngộp thở, cảm giác này giống như lúc anh trai anh mất vậy, rất bức bối.

“Bùi Hưng Nam, cậu lại lén lút chạy tới đây uống rượu à” trong tiếng ồn ào ở Pub, một âm thanh xán lạn truyền lại.

Lục Khánh Nam khoác trên mình một bộ thể thao màu trắng phiên bản giới hạn nổi tiếng mới ra mắt, trên khuôn mặt rạng rỡ nụ cười, trực tiếp.

ngồi vào vị trí bên cạnh Bùi Hưng Nam Bùi Hưng Nam không để tâm đến anh, tiếp tục mở chai rượu nổi tiếng ở Đức ra, cau mày cố uống cạn nó, như muốn uống sạch mọi buồn phiền vậy.

Lục Khánh Nam kinh ngạc “Bùi Hưng Nam, cậu còn cần cái mạng này không thế! Thời gian trước cậu mới cai rượu chưa được bao lâu, giờ đột nhiên lại uống nhiều như thế này, cậu muốn ngủ luôn ở bệnh viện à!” Ra chỗ khác chơi đi” Bùi Hưng Nam vấy tay, ra hiệu anh không quan tâm.

Quen biết bao nhiêu người bạn, nhưng anh thực sự ngưỡng mộ Lục Khánh Nam bởi vì cuộc sống của Khánh Nam rất thoải mái. Gia đình Khánh Nam có bốn anh em, cậu ta là con út. Mở công ty thì như chơi vậy, không hề phải gánh vác công việc gì cả. Hơn nữa nhân duyên cũng tốt, cuộc sống thì thuận lợi như cá gặp nước, không biết đến đau khổ là gì.

Lục Khánh Nam còn có một đặc điểm đó là mặt dày có đuối cũng không đi, Khánh Nam chống khuỷu tay xuống bàn, ung dung nói: “Châu Mỹ Duy cả ngày nói dạ dày của cậu không tốt, không cho cậu uống rượu” Nhắc đến tên Châu Mỹ Duy, sắc mặt Bùi Hưng Nam liền thay đổi, ngẩng đầu nhìn người rót rượu ra hiệu rót đầy ly.

Lục Khánh Nam trừng mắt nhìn, càng khuyên thì Hưng Nam càng uống.

“Bùi Hưng Nam, anh trai cậu đã mất nhiều năm rồi” Quách Cao Minh dưới ánh đèn lờ mờ bước ra, cất giọng trầm ấm. Lục Khánh Nam ngồi ở quầy rượu cứng đờ người ra khi nghe những từ này.

Quách Cao Minh ra hiệu bảo nhân viên bảo vệ lui về phía sau và yêu cầu khách đi chỗ khác. Anh ngồi đại vào chiếc ghế trống và yêu cầu người pha chế pha một ly nước cam.

Quách Cao Minh đẩy ly nước cam mới vắt đến trước mặt Bùi Hưng Nam, Hưng Nam nhìn ly nước, không chối từ Lục Khánh Nam giống như em út của họ vậy, nghiêm chỉnh ngồi xuồng vị trí đẳng sau, trong lòng suy nghĩ quả thực chỉ có Quách Cao Minh xử lý việc này mới hiệu quả nhất.

Nghe Quách Cao Minh bình tĩnh nói: “Nếu mọi người tính bỏ cái thai đó đi thì cũng phải nói rõ với Châu Mỹ Duy rằng Bùi Thanh Tùng là con của anh trai cậu với Quan Liên “Gì thết” Lục Khánh Nam kích động lập tức đứng lên khỏi ghế, tức giận trừng mắt nhìn Bùi Hưng Nam; “Nghĩa là cậu thực sự muốn bỏ đi giọt máu của mình sao?” Sao lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, lúc này Lục Khánh Nam căm phẫn trào dâng giống như Kiều Bích Ngọc vậy.

“Bùi Hưng Nam, cậu không thể làm chuyện vô nhân tính như thế này được! Đó là một sinh mạng đó, là đứa con ruột của cậu và Mỹ Duy đó!” Mặc dù Lục Khánh Nam biết chuyện nhà họ Bùi, cũng nghe Bùi Hưng Nam nói về việc sau khi kết hôn không thể có con sớm, cũng có thể là cả đời này anh ấy không muốn có con. Nhưng đứa bé ngoài ý muốn này giờ cũng đã có rồi, nhìn thấy anh ta tự nói muốn phá thai, vẫn là không thể chấp nhận được.

“Năm đó, chuyện anh trai cậu mất cơ bản là không liên quan gì đến chuyện của cậu, là do bố mẹ cậu hồ đồ không nghĩ thông thôi..” Lục Khánh Nam tức giận nói: “Như Quách Cao Minh đã nói rồi đó, anh trai cậu đã mất bao.

năm rồi, cho dù cha mẹ cậu vấn không thể chấp.

nhận thì cậu cũng không thế hồ đồ như họ được!” Anh trai của Bùi Hưng Nam là Bùi Hưng Nhân, tính cách anh ấy ôn hòa, là một học bá, tính khí trầm lặng, sở thích lớn nhất đó chính là đắm mình trong thư viện, chuyên tâm nghiên cứu di tích lịch sử văn hóa cổ đại. Điều anh ấy ghét nhất đó chính là giao tiếp, thậm chí còn có triệu chứng sợ xã giao. Cuộc sống của anh ấy gần như chỉ tiếp xúc với người thân trong nhà.

Tính cách của Bùi Hưng Nam thì lại ngược lại, đối với việc đắm chìm trong sách hay học những triết lý trong sách thì Hưng Nam lại cảm thấy chán chường. Anh thích đi chu du khắp nơi, mở mang kiến thức hơn.

Tính cách của hai anh em trái ngược nhau, đây cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng cả Nhưng khi Bùi Hưng Nhân ba mươi tuổi, vợ chồng nhà họ Bùi sợ con trai cả của mình bởi quá hướng nội sẽ không lấy được vợ, thế nên đã sắp xếp cho anh xem mắt một vài cô gái Quan Liên chính là một trong những cô gái xem mắt với anh. Bùi Hưng Nhân vừa gặp là đã thích người con gái xinh đẹp rang rỡ như Quan Liên, cô giống như thế là một phát hiện mới trong cuộc sống của anh vậy.

Gia thế của Quan Liên cũng gọi là môn đăng hộ đối với nhà họ Bùi, hai nhà đều rất vui vẻ kết thành thông gia Khi bọn họ chuẩn bị kết hôn thì Bùi Hưng Nam nhận được tin về gấp để tham gia tiệc cưới của anh trai. Lúc đó, Bùi Hưng Nam còn trẻ, đi khắp nơi, kết bạn nhiều, hiểu biết rộng, so với bạn bè cùng trang lứa thì Bùi Hưng nam hoạt bát hơn hẳn.

Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam chơi với nhau và cũng giao lưu với rất nhiều người bạn, trong đó có Quan Liên “Cô gửi tôi tin nhắn nói cô sắp kết hôn. Vậy là cô sắp gả cho anh trai tôi ? Lúc đó Bùi Hưng Nam trở về nhà ngạc nhiên nhìn chị dâu Quan Liên tương lai.

Bởi vì anh ấy đã quen Quan Liên hơn một năm rồi nên hiếu khá rõ về cô ấy. Quan Liên là một người phụ nữ gan dạ và trong sáng, người theo đuổi cô cũng không ít, nhưng cô lại thích những người đàn ông chống lại cô một cách tiêu cực “Một tên mọt sách như anh trai anh cũng tốt, ít ra anh ấy đồng ý cưới tôi “Quan Liên! Rốt cuộc cô muốn thế nào?”

“Bùi Hưng Nam, anh đừng nghĩ bản thân mình đã trở nên thanh cao khi chơi với Quách Cao Minh bọn họ. Tôi biết năm qua tôi đã quấy rầy anh, nhưng anh cũng không chán ghét tôi, anh không phải thích tôi sao? Tại sao anh lại không thừa nhận chứ!”

Bùi Hưng Nam tức giận: “Quan Liên, cô điên rồi!” “Khi tôi và cô chia tay, cô có bao giờ nhớ tới tôi dù chỉ một chút?” “Chỉ cần anh đồng ý cưới tôi, tôi sẽ lập tức hủy hôn với anh trai anh ngay lập tức.” Bùi Hưng Nam đáp lại cô bằng vẻ lạnh lùng và giọng điệu nghiêm nghị cảnh cá .

“Quan Liên! Nếu như cô làm tốn thương đến người nhà của tôi, tôi sẽ không tha cho cô!” Anh tức giận, quay người rời đi, Quan Liên mặt tái mét đứng đó. Chỉ cần chuyện tình cũ giữa họ không bị ai phát hiện vậy thì việc Quan Liên gả vào nhà họ Bùi cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng, hôm đó, anh cả nhà họ Bùi đã đứng ở ngoài cửa và nghe thấy hết mọi chuyện.

Bùi Hưng Nhân tức giận sau đó tự mình đề nghị hủy hôn, sau đó đi ra nước ngoài và nói muốn đi du lịch.

Nơi đầu tiên anh đến đó là một ngọn núi phủ đầy tuyết. Đối với một người không giỏi vận động và rất ít khi ra ngoài như anh, thì việc leo lên ngọn núi tuyết này là một sự lựa chọn sai lầm.

Bùi Hưng Nam ngay lập tức ngăn cản anh trai mình, thế nhưng Hưng Nam càng khuyên thì Hưng Nhân càng kiên quyết đi Kết quả là bởi vì cơ thể không thích nghi khi leo núi, thế nên Bùi Hưng Nhân đuối sức và ngã xuống vực.

Khi đội cứu hộ tìm thấy anh, bộ quần áo thể thao anh khoác trên người đã rách nát, khắp cơ thể chỉ chít những vết thương. Máu xung quanh cũng đã đông cứng lại và nhiều bộ phận trên cơ thể bị gấy. Cơ thể anh trở nên đông cứng bởi vì tuyết.

Trước thi thể của anh trai, Bùi Hưng Nam không rơi một giọt nước mắt. Anh im lặng một cách lạ thường, đến một lời cũng không nói Bùi Hưng Nam hiếu rõ hơn ai hết, hiếu rõ tại sao anh trai lại đột ngột ra nước ngoài du lịch, lại đi leo núi, tại sao anh lại chết thảm như vậy.

Hai vợ chồng nhà họ Bùi đau đớn khi mất đi người con trai yêu quý, họ già đi trông thấy, cả căn nhà cũng như chìm trong một bầu không khí u buồn mà không thể thoát ra được.

Thế nhưng, ông trời đã cho gia đình họ một chút hy vọng, đó chính là Quan Liên đã mang thai con của Bùi Hưng Nhân.

“Nếu các người muốn đứa nhỏ này, vậy thì hãy bảo Bùi Hưng Nam cưới tôi đi” tất cả tình yêu chất chứa trong lòng Quan Liên cố chấp đến hoang tưởng.

Chương 507: Cuộc đàm phán giữa hai người phụ nữ



Khi Bùi Hưng Nam và Quách Cao Minh đang ở Pub nói về sự cố năm đó xảy ra khiến anh trai cả nhà họ Bùi qua đời, tất cả bọn họ đều hiểu áp lực to lớn mà Bùi Hưng Nam đang phải gánh chịu, bọn họ uống hết cốc này đến cốc khác Lúc này, ở nhà họ Bùi, Châu Mỹ Duy đang trằn trọc khó ngủ thì nhận được cuộc gọi từ một vị khách bất ngờ, màn hình điện thoại sáng trưng, nhạc chuông reo liên tục.

Khuôn mặt Châu Mỹ Duy trở nên căng thẳng, nhìn chiếc điện thoại không ngừng rung trên bàn, cô lộ rõ vẻ bối rối.

Trên màn hình điện thoại hiển thị một dãy số Trí nhớ của Châu Mỹ Duy rất tốt, cô nhớ số điện thoại này chính là của Quan Liên.

Quan Liên đột nhiên gọi điện thoại tới, cô có.

chút sợ hãi không dám trả lời.

Người phụ nữ phía đầu dây bên kia rất cố chấp, giống như tính cách của Quan Liên vậy.

Tiếng chuông cứ lặp đi lặp lại, dường như chờ có người nhấc máy.

Châu Mỹ Duy giữ cho giọng nói bình tính nhất có thể, cô không muốn để lộ sự căng thẳng dù chỉ một chút.

“Sao thế, cô không dám nhận điện thoại của tôi sao?” Giọng nói của Quan Liên xán lạn, từng lời từng chữ như đoán trúng tâm can cô.

“Không phải” Châu Mỹ Duy lập tức đáp lại, nhưng sự vội vã này đã khiến cô giấu đầu hở đuôi.

Vốn không tỏ ra kiêu ngạo, nhưng cho dù là giả vờ thì cô cũng không muốn thừa nhận rằng cô.

thiếu sự tự tin khi đứng trước mặt Quan Liên Quan Liên cũng không muốn nói với cô nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Cô rảnh không, ra ngoài chút, có chút chuyện tôi muốn nói rõ với cô”

“Bây giờ cũng muộn rồi, tôi không muốn..” Cô mới nói được nửa lời thì Quan Liên với giọng điệu mạnh mẽ đã cắt ngang lời cô: “Giờ mới có chín rưỡi mà! Châu Mỹ Duy, cô đừng có mà nhát gan như vậy. Cái tính nhát gan của cô thực sự khiến tôi khó chịu. Tôi hẹn cô ra ngoài chút thôi, yên tâm đi, tôi không ăn thịt cô đâu!” cô ta nói bằng giọng đầy khinh thường và chế nhạo.

Như bị ngàn dao cứa vào tim vậy, Mỹ Duy quả thực rụt rè, quả thực nhát gan, ngay cả cô cũng tự coi thường bản thân mình.

“Quán Starbucks ở con hẻm thứ ba phía sau nhà họ Bùi, hy vọng cô không đế tôi phải chờ quá lâu.

Quan Liên quen với việc nắm bắt toàn cục, rồi nhanh chóng nói địa điểm.

Không đợi Châu Mỹ Duy đồng ý, Quan Liên đã cúp điện thoại Châu Mỹ Duy cầm chiếc điện thoại trên tay, gần đây do không được ngủ ngon nên tỉnh thần của cô bị suy nhược. Ngay cả sắc mặt của cô cũng lộ rõ vẻ yếu ớt xanh xao. Những gì Quan Liên vừa nói cứ văng vẳng trong đầu cô, giống như một chiếc máy tính bị kẹt vậy, phải mất một lúc lâu cô mới hoàn hồn.

Suy nghĩ đầu tiên của cô đó là gọi điện cho Bùi Hưng Nam. Nhưng cô nhanh chóng nhớ ra Bùi Hưng Nam đã nói rằng tối nay anh có công chuyện, thế nên cô không muốn làm phiền tới công việc của anh.

Vợ cũ của anh đột nhiên tới tìm cô, cô có thể mặc kệ, thế nhưng Châu Mỹ Duy lại không làm được.

Môi trường nơi cô lớn lên dường như khiến cô quen với việc bị người khác khiển trách. Vì ăn nhờ ở đậu nên cha dượng và anh đều coi cô như người giúp việc. Trước tất cả việc này, mẹ cô lại làm ngơ. Từ nhỏ cô đã hiểu được sự khó khăn trong cuộc sống, và cô học cách cúi đầu tuân theo cuộc sống ấy.

Bởi vì cứ ngoan ngoãn nghe theo thì chí ít cũng sẽ bớt khổ.

Quan Liên đột nhiên hẹn gặp, Châu Mỹ Duy vuốt ve chiếc bụng của mình. Lần này vì đứa trẻ, cô thực sự không muốn trốn tránh nữa.

Quán cà phê mà Quan Liên hẹn cô rất gần với nhà họ Bùi. Châu Mỹ Duy thay đồ, không cần lái xe, chỉ cần đi bộ khoảng 800 mét là tới “Thưa cô, cô muốn dùng gì ạ?” Nhân viên quán Starbucks nhìn thấy cô đứng hồi lâu mà chưa gọi đồ, không kìm được mà hỏi.

“Cà phê trắng của tiệm chúng tôi rất ngon, cô có muốn dùng thử không?” người phục vụ mỉm cười nhiệt tình giới thiệu với cô.

Châu Mỹ Duy nhìn quanh tiệm, cô nhận ra rằng cô đến hơi sớm, Quan Liên còn chưa tới nữa.

Cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngẩng đầu nhìn người phục vụ nhiệt tình kia và lắc đầu nói: “Hiện tại tôi không uống được cà phê, phiền cô mang.

cho tôi một ly sữa nóng” Người phục vụ lập tức gật đầu, quay người đi chuẩn bị đồ, cũng không hỏi nhiều rằng tại sao khách lại không thể uống cà phê. Châu Mỹ Duy luôn nhớ rằng cô đang mang thai, cho dù ăn gì, cô cũng phải cảnh giác với những đồ mà người mang thai không được ăn. Điều này dường như đã trở thành bản năng tự nhiên của cô vậy.

Một giọng nói xán lạn cất lên ở phía sau lưng cô: “Cho tôi một tách cà phê lrish, một tách Matcha Latte và một chiếc bánh phô mai việt quất”

Châu Mỹ Duy có chút căng thẳng, còn người phục vụ nhìn dáng vẻ rạng rỡ, cách chọn món dứt khoát của Quan Liên, liền cười và gật đầu đáp: “Dạ vâng, phiền cô chờ một lát ạ”

“Khi tôi mang thai, cái gì tôi cũng ăn, thậm chí tôi vẫn uống rượu và hút thuốc…” Quan Liên liếc mắt nhìn bụng của Châu Mỹ Duy, ánh mắt không mấy cảm xúc, thẳng thừng nói: “Lúc đó, người nhà họ Bùi đều rất căng thắng, Bùi Hưng Nam tức giận tới mức ngày nào cũng cãi nhau với tôi. Tất nhiên sau cùng anh ta vẫn nói lời xin lỗi”

Giọng điệu của Quan Lôi như đang trực tiếp nói về một số sự việc trong quá khứ. Nghe có vẻ không có gì là khiêu khích cả, nhưng Châu Mỹ Duy nghe xong, trong lòng tràn ngập sự xót xa, cay đẳng.

Khuôn mặt nhợt nhạt của Mỹ Duy dưới ánh đèn huỳnh quang trông càng thêm yếu ớt hơn.

Nhìn thấy sắc mặt của Mỹ Duy, Quan Liên cất cao giọng: “Qua đó ngồi đi, cứ đứng ngây ra đó, Châu Mỹ Duy, tôi không xấu xa như cô nghĩ đâu” Lời nói thẳng thắn này khiến Châu Mỹ Duy không thể đáp trả. Nhìn Quan Liên- người phụ nữ thẳng thắn, nhanh nhẹn trước mắt, dường như làm điều gì cũng minh bạch rõ ràng, còn cô cứ vâng vâng dạ dạ khiến người khác khó chịu Người phục vụ mang cho họ sữa nóng, cà phê và bánh ngọt.

Quan Liên không có nhiều quy tắc như người nối tiếng, cô không thích bộ dạng đó, cũng chẳng được xem là nho nhã, cầm tách cà phê lên và nhấp một ngụm lớn sau đó sắt một miếng bánh thật to và cho vào miệng. Còn Châu Mỹ Duy vẫn nhìn cô ánh mắt cảnh giác, ngay cả ly sữa nóng cô cũng cầm cẩn thận trên tay mà không dám uống.

“Nghe nói sau khi Bùi Hưng Nam biết tin cô mang thai vào ngày hôm qua, hai người đã cãi nhau một trận. Sau đó cô bỏ nhà ra đi và Kiều Bích Ngọc đến nhà họ Bùi làm ầm ï cả lên..”

Quan Liên với bộ dạng không coi ai ra gì, vừa ăn vừa nói: “Người chị em tốt của cô đúng thật là lợi hại mà, cô ta đã tát Bùi Hưng Nam một phát ngay chốn đông người”

Nghe xong những lời này, tâm trạng của Châu Mỹ Duy có chút dao động, sắc mặt lộ rõ vẻ bất an Cô lập tức phản bác lại: “Kiều Bích Ngọc chỉ là nhất thời kích động, cô ấy không có ý như vậy…“

“Đừng căng thẳng như thế, tôi chưa nói cô ta gì cả. Hơn nữa tôi cũng chẳng thể làm gì Kiều Bích Ngọc, người nhà họ Quách đó! Những người bình thường như chúng ta sao có thể làm được gì chứ” So với vẻ mặt căng thẳng và cảnh giác của Châu Mỹ Duy thì Quan Lôi lại lấy chiếc giấy ăn khẽ.

lau một chút kem dính ở khóe miệng. Sau đó cô ta nhướng mày lên nhìn cô rồi nói: “Xem ra cô cũng có bản lĩnh khi có Kiều Bích Ngọc chống lưng cho” “Tôi đã gả cho Bùi Hưng Nam cũng được năm sáu năm rồi, đối với nhà họ Bùi hay đối với Bùi Hưng Nam, tôi đều hiếu rõ hơn cô. Châu Mỹ Duy à! Tôi nói thẳng với cô, tôi không coi cô là kẻ địch gì cả” Quan Liên nói một giọng điệu bình tính, chứ.

không hề đối chọi gay gắt gì cả, giống như giọng điệu khuyên nhủ của một người bạn tốt vậy.

Điều này khiến Châu Mỹ Duy càng thêm thiếu tự tin và không biết nên ứng phó thế nào.

“Bây giờ tôi mới là vợ của Bùi Hưng Nam” Châu Mỹ Duy nhỏ nhẹ nói, đây giường như là át chủ bài duy nhất của cô Quan Liên dường như không bận tâm dù chỉ một chút, bình thản nói: “Vợ thì đã làm sao? Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, trước đây tôi và anh ta chẳng phải đã từng như vậy sao? Đôi tay nhỏ bé để dưới bàn của Châu Mỹ Duy.

khẽ siết chặt, cố gắng nghĩ xem nên nói cái gì để khẳng định giờ cô mới là nàng dâu trên danh nghĩa của nhà họ Bùi, chứ không như người vợ cũ Quan Liên.

“Châu Mỹ Duy, tôi vẫn nhấn mạnh một chút, giờ cô không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy, tôi nhìn điệu bộ của cô mà thấy nực cười” Một đối thủ như Châu Mỹ Duy, Quan Liên không hề để tâm.

“Hôm nay tôi hẹn cô ra ngoài thực ra là vì chuyện ai cũng biết mà không nói ra, đó chính là chuyện cô mang thai” “Lúc đầu, khi tôi ly hôn với Bùi Hưng Nam, Bùi Hưng Nam đã hứa với tôi một việc.

Quan Liên liếc nhìn cô bằng ánh mắt sắc sảo, nói rõ từng l Hưng Nam đã hứa rằng sau này sẽ không có con với người phụ nữ khác. Bùi Thanh Tùng là đứa con duy nhất và cũng là người thừa kế độc tôn của nhà họ Bùi sau này”

Người Châu Mỹ Duy dường như run lên, cô ngây người ra “Tôi biết, thân là phụ nữ, cô cũng không cảm thấy an toàn là mấy khi gả cho anh ấy” Quan Liên nhìn gương mặt của Châu Mỹ Duy tỏ vẻ đồng cảm.

“Chúng ta đều biết rằng Bùi Hưng Nam đang phải chịu áp lực rất lớn. Tôi và anh ấy đã ràng buộc nhau quá lâu khiến anh ấy cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân. Anh ấy vừa gặp cô.

là muốn cùng cô sống những ngày tháng an nhàn, nhưng mà con tim của anh ấy lúc nào cũng hướng về tôi mà thôi” Quan Liên nói với giọng điệu đầy tự tin “Tôi đã cố gắng hết sức đế chăm sóc mọi người khi còn ở nhà họ Bùi, thực ra, tôi cũng phải cảm ơn cô. Trong khoảng thời gian này, tôi cũng.

đã suy ngắm rất nhiều, tôi đã cai rượu bỏ thuốc lá, cũng đã cố gắng học nấu ăn và học cách chăm sóc gia đình. Bây giờ quan hệ giữa tôi và nhà họ Bùi thực sự đã dịu đi rất nhiều, có lẽ là do trước.

đây tôi đã quá quá trớn, nhưng giờ họ cũng đang đần chấp nhận t Châu Mỹ Duy sắc mặt tái nhợt đi, cô thực sự không muốn nghe Quan Liên nói thêm bất cứ lời nào nữa: “Quan Liên, rốt cuộc cô muốn nói gì?” Cô vội vàng cắt ngang ảo tưởng của Quan Liên.

Quan Liên vênh mặt, giọng điệu chậm rãi: “Vậy thì tôi nói thẳng với cô” “Cuộc hôn nhân giữa cô và Bùi Hưng Nam, ai cũng biết rõ là sẽ không kéo dài được bao lâu. Cô gả vào nhà họ Bùi và luôn cố gắng làm một người con dâu tốt, muốn lấy lòng người nhà họ Bùi, lấy lòng Thanh Tùng, thế nhưng những điều cô làm chẳng có tác dụng gì cả”

Quan Liên nhìn cô với vẻ mặt đầy sự khinh bỉ: “Cho dù là giờ cô có nghĩ trăm phương ngàn kế để tự mình mang thai ngoài ý muốn đi chăng nữa, thì Bùi Hưng Nam và người nhà họ Bùi cũng không để cô sinh đứa con này ra đâu. Bùi Thanh Tùng là đứa cháu độc nhất của nhà họ Bùi, nó mới là người kế thừa của nhà họ Bùi sau này. Cô đừng có nghĩ đến chuyện sinh con để tranh đoạt với Thanh Tùng…”

Châu Mỹ Duy kích động đập tay xuống bàn, cô đứng lên nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tranh đoạt bất cứ thứ gì với các người!” Bởi vì cô đột nhiên hét lên nên mọi người xung quanh đều quay lại nhìn hai người, miệng không ngừng thì thào.

Quan Liên tỏ ra xấu hổ, lập tức xua tay: “Châu Mỹ Duy! Tôi hẹn cô ra đây không phải là muốn cãi nhau với cô! Tôi xin cô đừng có mà kích động như vậy được không, ngay cả khi người nhà cô chưa từng dạy cô lễ nghỉ ăn uống thì cô cũng nên chú ý một chút chứ… bảo sao Bùi Hưng Nam không dám dẫn cô đi ra ngoài.” Quan Liên không giống như những người phụ nữ mưu mô toan tính, nhưng những lời nói mà cô thốt ra thì giống như một con dao đâm vào tim người ta vậy.

Châu Mỹ Duy tổn thương sâu sắc, sắc mặt thất thần không nói thêm một lời.

Cô run rẩy bước ra khỏi quán cà phê.

Quan Liên cau mày lộ rõ vẻ tức giận và hét lên: “Châu Mỹ Duy!” “Châu Mỹ Duy, những lời tôi vừa nói, rốt cuộc cô có nghe rõ không… Tôi và Bùi Hưng Nam đã ở với nhau nhiều năm như vậy, một người phụ nữ †ầm thường như cô không thể nào can dự vào mối quan hệ của chúng tôi. Tôi khuyên cô sớm hiểu điều đó đi, đừng có cho rằng việc mang thai có thể thay đổi mọi chuyện…”

Giọng nói tức giận của Quan Liên vang lên từ phía sau, đầu óc của Châu Mỹ Duy tê dại, cô bước ra khỏi quán cà phê, cánh cửa kính tự động đóng lại, mới ngăn được giọng nói khiến cô đau khổ kia Mọi người đều cho rằng việc mang thai là âm mưu ngấm ngầm của cô.

Họ cho rằng cô muốn dùng việc mang thai đế cướp đi danh phận con dâu nhà họ Bùi Họ đều cho rằng, cô sinh con là để cạnh tranh với Bùi Thanh Tùng.

Màn đêm sâu thẳm âm u hỗn độn, những con hẻm phía sau này càng trở nên lạnh lẽo hơn Những chiếc đèn cũ hai bên đường nhấp nháy khiến cho khung cảnh càng thêm tiêu điều hơn.

Cơn gió đêm lạnh lẽo thối qua khiến gương mặt cô lạnh toát, hai hàng lệ không kìm được mà lăn xuống. Cô cúi đầu xuống, không đưa tay lau nước mắt mà cứ đi từng bước từng bước, đầu óc cô choáng váng, ánh mắt lờ đờ, mông lung.

“Tại sao tôi lại kết thân với người có địa vị cao như nhà họ Bùi vậy?” “Tại sao tôi lại rẻ rúng đến mức đi làm mẹ kế như thế?” “Tại sao tôi lại xen vào tình cảm của bọn họ, tại sao tôi lại như tên ngốc vậy..” Cô lẩm bẩm một mình, nghẹn ngào nói ra, lúc này cô mới nhận ra mình mê muội, ngu ngốc đến nhường nào.

Chương 508: Đàn ông nên chiều chuộng vợ



Lại tới nửa đêm về sáng.

Quách Cao Minh tức giận nhìn người vợ thức dậy, Kiều Bích Ngọc vội vàng lấy điện thoại rồi nói chuyện “Gì cơ” Kiều Bích Ngọc kích động, cơn buồn ngủ lập tức tan biến.

“Cô, cô nói thật sao?” Nghe những lời nói truyền từ phía đầu dây bên kia, ngay cả Kiều Bích Ngọc cũng không thể tin được.

“Vậy thì… tôi cũng không biết” Người từ trước đến giờ luôn dứt khoát như Kiều Bích Ngọc bồng trở nên do dự.

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ ủng hộ cô vô điều kiện, cô yên tâm đi!” Kiều Bích Ngọc cầm điện thoại bất giác quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông đang nẵm trên giường.

Quách Cao Minh cũng đang nheo mắt nhìn cô, đôi mắt anh ấy sâu lắng nhưng ấn chứa sự tức giận, rõ ràng là anh ấy đang bực mình vì đêm đã khuya như thế này mà vẫn có người làm phiền cuộc sống về đêm của họ Kiều Bích Ngọc vốn không sợ anh, chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi tiếp tục lén lút nói chuyện với người phía đầu dây bên kia.

“Mỹ Duy! Cô thực sự định ly hôn với Bùi Hưng Nam sao?” Kiều Bích Ngọc hạ thấp giọng, dường như khi nói chuyện không hay thì cô đều không dám nói to.

Mặc dù trước đây cô rất tức giận, cô cảm thấy.

người nhà họ Bùi đều là những kẻ cặn bã, thậm chí cô đã tát cho tên khốn Bùi Hưng Nam một phát. Thế nhưng nếu như Châu Mỹ Duy Ly hôn, Kiều Bích Ngọc vẫn có chút không yên tâm.

“Kiều Bích Ngọc, tôi đang ở ngoài, không có nơi nào để về nữa rồi” Giọng của Châu Mỹ Duy rất bình tĩnh, không hề có một tiếng khóc nức nở nào. cô nói với giọng điệu hết sức bình thường.

“Không phải trước đây cô đã nói là cho dù có rời khỏi nhà, cũng không thể ngốc nghếch mà ở ngoài hóng gió đêm sao. Giờ tôi chỉ muốn tìm một nơi ăn ngon ngủ yên, Kiều Bích Ngọc, cô có thể giúp tôi không?” Vừa dứt lời, giọng nói yếu ớt thốt ra. Dường như Châu Mỹ Duy không thể nào giả vờ thêm được nữa, cô hiếm khi mở lời cầu cứu ai, nhưng lúc này cô thật sự không biết phải làm sao, ngoài Kiều Bích Ngọc ra, cô không thể nghĩ đến ai có thể giúp mình.

“Được, được rồi, tôi sẽ nghĩ cách mài” Kiều Bích Ngọc không thể chịu đựng được sự yếu đuối của người khác và lập tức đồng ý.

“Cô có lẽ sẽ không thích ở nhà họ Quách, ở đây có quá nhiều quy tắc hơn nữa cô Quách Linh rất phiền phức… À! Tôi nhớ ra rồi! Tháng trước, Quách Cao Minh có tặng tôi một căn biệt thự biệt lập, hơn 200 mét vuông, nội thất điện nước đầy đủ, cô có thể vào ở luôn” Nếu như Châu Mỹ Duy quyết tâm rời khỏi nhà vậy thì không thế nào ở khách sạn được. Bởi vì sớm muộn gì Bùi Hưng Nam cũng sẽ tìm thấy cô.

Nếu như cô muốn một nơi đủ yên tĩnh, vậy thì căn hộ riêng của nhà họ Quách là nơi tốt nhất để ẩn náu.

“Tôi tìm địa chỉ rồi sẽ gửi qua zalo cho cô nhé! Dịch vụ ở đó khá tốt, tôi gọi điện cho họ bảo họ đưa chìa khóa cho cô.” “Được, cảm ơn cô Kiều Bích Ngọc” Châu Mỹ Duy nhỏ nhẹ đáp.

“Không cần phải khách sáo! Đúng rồi Mỹ Duy à, cô vẫn chưa nói cho tôi biết giờ cô đang ở đâu…

Mà thôi, dấu sao tôi cũng không ngủ được, giờ tôi lái xe qua lấy khóa rồi qua đón cô luôn, sau đó chúng ta đi qua đó làm quen một chút..” “Không cần dâu, tôi tự gọi xe rồi qua đó là được rồi” Châu Mỹ Duy biết rằng gọi điện cho Kiều Bích Ngọc vào nửa đêm thế này, Quách Cao Minh chắc chắn sẽ không hài lòng, cô trước giờ rất sợ làm phiên người khác.

Còn Kiều Bích Ngọc thì từ trước đến giờ không suy nghĩ đến sự không hài lòng của chồng mà vẫn tiếp tục nói: “Tôi nói cho cô biết bên đó khá tốt đó, rất gần trung tâm mua sắm, có muốn sắm thêm đồ dùng gia dụng gì cũng rất tiện, lại còn gần nhiều con phố ẩm thực nữa chứ”

“Trước đây, lúc nào tôi cũng nói nhà họ Quách quá rộng, quá lạnh lẽo, thậm chí là chỗ đầm sen vào buổi tối trông cứ như trong phim ma vậy, u ám đến rợn người, ở nhà họ Quách mà một chút hơi ấm gia đình cũng chẳng cảm nhận được.

Còn khu biệt thự biệt lập 200 mét vuông đó, phía trước là một chiếc sân nhỏ, nếu như chúng ta cùng qua đó ở, cuộc sống sẽ thoải mái hơn, thuận tiện hơn với lại mọi thứ trong nhà đều là đồ mới cả, cũng đã phun chống mốc khử mùi rồi. Cô có.

thể yên tâm ở đó mà dưỡng thai, cần mua thêm gì thì cứ gọi tôi, tôi mua giúp cô.

Kiều Bích Ngọc nói cả một tràng, đến bản thân cô cũng muốn ở khu đó.

Châu Mỹ Duy cầm điện thoại, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng. Cô biết Kiều Bích Ngọc không biết cách an ủi người khác, cô ấy cứ nói cả một tràng dài như vậy, nhưng thực ra là đang muốn dỗ dành cô, không muốn cô nghĩ quá nhiều.

“Được rồi, sau này tôi sẽ sống ở đó” Châu Mỹ Duy nở một nụ cười hiếm hoi. Lần này, cô ấy không nói cảm ơn nữa, cô biết rằng cô không cần phải khách sáo với Kiều Bích Ngọc nữa rồi.

Kiều Bích Ngọc thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng Mỹ Duy.

Cúp điện thoại xong, Kiều Bích Ngọc bước ra khỏi phòng tắm. Cô nghĩ đến việc mang theo vài bộ quần áo qua đó ở, còn mang cả xe nữa. Cô nhất định phải lái xe từ nhà họ Quách qua đó nếu không đi lại sẽ hơi bất tiện. Đúng rồi! Dấu sao cũng đang khó ngủ, giờ cô qua đó cũng tốt, Châu Mỹ Duy ở đó chắc cũng không quen.

Giấu người ở đâu rồi?” vừa bước ra ngoài, Quách cao Minh đột nhiên hỏi cô.

Kiều Bích Ngọc cảnh giác nhìn anh, trong lòng có chút cản rứt, có chết cũng không thừa nhận: “Tôi không biết anh đang nói chuyện gì.”

Sau đó thẳng thắn nói với anh: “Giờ tôi có chút việc, phải ra ngoài một lát” Nói xong, cô đi thẳng vào phòng đựng đồ, lục tung đồ lên, lấy một vài bộ đồ lót ra, sau đó nhét vào vali. Quách Cao Minh nhíu mày nhìn cô.

xếp hành lý định rời đi, anh không kìm được mà sải bước tới dùng tay ấn giữ vali của cô lại … Đừng nhúng tay vào chuyện nhà họ Bùi nữa? giọng anh tỉnh táo pha chút tức giận.

Kiều Bích Ngọc thậm chí còn không ngẩng.

đầu lên, cô tiếp tục cúi người tìm hai đôi giày của mình. Trong đầu cô vẫn đang nghĩ nên mang thêm một vài đôi giày bệt mới qua đó, có thể Châu Mỹ Duy sẽ cần đi “Kiều Bích Ngọc!” Quách Cao Mức tức giận gọi tên cô.

“Giờ đã là 2 giờ 45 phút sáng rồi, giờ cô còn đám đi ra ngoài, tôi sẽ đuối bạn cô ngay lập tức” Kiều Bích Ngọc nghe xong không giữ được bình tĩnh, ném đôi giày đang cầm trong tay, tranh luận với anh: “Anh không thể vô lý như thế được! Tôi để Châu Mỹ Duy sống trong căn nhà trống của chúng ta có làm sao đâu, cũng chẳng ảnh hưởng đến anh. Giờ cô ấy đang mang thai, cô ấy phải giữ cho tâm trạng luôn thoải mái và cô ấy cần một môi trường tốt nữa.

Quách Cao Minh nhìn dáng vẻ tức giận của cô, anh bực mình: “Không ngờ vợ của tôi lại đặt vào vị trí của người khác mà nghĩ như vậy. Vậy sao lúc cô mang thai cô không để ý như thế?”

Quách Cao Minh là người ích kỷ, anh không thích vợ mình suốt ngày phải lo lắng cho người ngoài “Tôi không biết, nói chúng là Châu Mỹ Duy sẽ sống ở đó”

Kiều Bích Ngọc biết rằng cách ăn nói ngu ngốc của cô sẽ chẳng bao giờ cãi nối anh, thế nên giở quẻ chơi xấu “Còn nữa, anh!” Kiều Bích Ngọc tức giận chỉ tay vào ngực anh và nói: “Anh đừng có mà nghĩ đến chuyện giúp người bạn xấu xa Bùi Hưng Nam của anh lén lút làm gì đó. Giờ Châu Mỹ Duy nói răng cô ấy muốn chuyển ra ngoài, nếu cô ấy không đồng ý, ai trong các anh cũng đừng hòng mà ép cô ấy trở về” Kiều Bích Ngọc tự đắc nói: “Thế đó, nói xong tồi “Tôi không ngủ được thế nên giờ tôi qua đó đây!’ cô kéo vali rảo bước rời đi.

Quách Cao Minh vẫn đứng đó, gương mặt u ám nhìn vợ kiêu căng rời đi trước mắt.

Không còn chỗ nào để trút hết những cảm xúc đang chất chứa trong lòng, Quách Cao Minh lạnh lùng cầm điện thoại và nói: “Tìm Bùi Hưng Nam và nói rõ với cậu ta, mau giải quyết ngay mớ.

hỗn độn nhà cậu ta đi!” Lục Khánh Nam đang ngủ say bỗng nhận được cuộc gọi từ Cao Minh, anh tỉnh cả ngủ.

Không đợi anh trả lời, Quách Cao Minh đã cúp.

điện thoại với tâm trạng không vui. Quay đầu nhìn chiếc giường trống rỗng, sắc mặt khó coi, anh không thể nào ngủ ngon được, người trong nhà này ai cũng ngủ trái giấc vậy.

Tuy nhiên mọi việc diễn ra không suôn sẻ như Quách Cao Minh nghĩ, cô vợ Kiều Bích Ngọc của anh mấy ngày nay đều thu dọn đồ đạc cần thiết để chuyển qua nhà mới. Nhìn bộ dạng của cô, cảm tưởng như có thể rời đi bất cứ lúc nào.

Quách Cao Minh nhìn theo với vẻ mặt u ám trong suốt quá trình, Kiều Bích Ngọc không hề cảm thấy áp lực, vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc.

“Hôm nay em qua chỗ Châu Mỹ Duy ăn cơm, tôi nay em không về đâu” cô thản nhiên nói sau đó kéo một vali lớn vui vẻ rời đi.

Dạo gần đây, không chỉ nhà họ Bùi cảm thấy mệt mỏi mà nhà họ Quách với Lục Khánh Nam cũng cảm thấy khó chịu Trước đây, khi Quách Cao Minh và Bùi Bích Ngọc cãi nhau, Lục Khánh Nam luôn có cảm giác buồn bực như người trong cuộc vậy.

Nhưng bây giờ thì hay rồi, thiện giả thiện lai ác giả ác báo, luật trời cứ xoay vòng, giờ Quách Cao Minh cũng phải nếm quả ác rồi. Nhưng mà tại sao, sau cùng người đen đủi nhất vẫn là anh.

“Bùi Hưng Nam, mấy ngày nay cậu làm gì vậy, cậu biết rõ là Châu Mỹ Duy đang trốn ở chỗ Kiều Bích Ngọc, sao cậu không tìm rồi đưa cô ấy về nhà hả? Lục Khánh Nam dốc sức khuyên nhủ.

“Cậu nghĩ xem, nếu như Châu Mỹ Duy và Kiều Bích Ngọc ở với nhau, với tính cách của Kiều Bích Ngọc, cô ấy sẽ bảo Châu Mỹ Duy ly hôn với cậu đó, lúc đó cậu chẳng phải đau đầu sao” Quách Cao Minh lạnh lùng, mở miệng bảo vệ : “Kiều Bích Ngọc sẽ không bảo cô ta như thế” Trước giờ anh không bao giờ thích xen vào chuyện riêng tư của người khác, nhưng lần này anh dường như không thể chịu đựng được nữa, anh điềm tĩnh nói với Bùi Hưng Nam.

“Mọi người không muốn sinh đứa bé này ra nhưng Châu Mỹ Duy khẳng định bằng mọi cách cô ấy sẽ lén sinh đứa trẻ này. Cô ấy sẽ mang đứa trẻ rời đi, cả đời cậu cũng sẽ không nhìn thấy đứa con của chính mình” Bùi Hưng Nam ngây người ra.

Lời nói của Quách Cao Minh đều là những suy đoán hợp lý. Mặc dù Châu Mỹ Duy là người nhát gan, nhưng những người phụ nữ như cô khi đã làm mẹ thì lại rất mạnh mẽ. Một khi đã quyết định sinh con thì cô chắc chắn sẽ chuẩn bị tâm lý rời khỏi nhà họ Bùi một cách dứt khoát.

Lục Khánh Nam vỗ vai Hưng Nam: “Bùi Hưng Nam! Mỗi lần nhắc đến chuyện anh trai, cậu đừng có do dự, hồ đồ như vậy” “Câu đã kết hôn với Quan Liên nhiều năm như vậy rồi, hai người ở cùng nhau nhưng lại như sống ở hai nơi riêng vậy. Quan Liên chỉ là muốn dày vò cậu, cậu thực sự bị ảnh hưởng sao?

“Châu Mỹ Duy còn mang thai con của cậu, hạnh phúc này đang trong tâm tay cậu đấy.” Bùi Hưng Nam nhằm mắt lại rồi nói: “ Những người như tôi không xứng đáng được.

hạnh phúc” Quách Cao Minh nghiêm nghị hỏi: “Cậu không xứng đáng được hạnh phúc thế nên cậu mới kéo Châu Mỹ Duy rơi vào địa ngục cùng cậu àt Những lời nói của Quách Cao Minh như một con dao sắc bén, chém đứt sự mạnh mẽ mà Bùi Hưng Nam đang cố thế hiện ra ngoài. Sự đen tối, xấu xí của Hưng Nam đều bị phơi bày ra.

Bùi Hưng Nam sững sờ, im lặng một hồi.

Dường như ngay cả bản thân anh cũng chưa từng nghĩ rằng khi kết hôn với Châu Mỹ Duy là đã kéo cô vào đau khổ.

Nếu là nam nhân, cậu nên dùng hết sức để khiến cô ấy vui vẻ, nên chiều chuộng cô ấy, để không ấy vô lo vô nghĩ” Ánh mắt Cao Minh sắc bén nói ra một câu chỉ bảo sau đó quay người rời đi.

Chương 509: Ba người phụ nữ trong căn biệt thự



Kiều Bích Ngọc là một tội nhân.

Cô đã chứa chấp người bạn tốt của mình và còn bị nghi ngờ là xúi giục người khác ly hôn, xâm hại đến cuộc sống hạnh phúc của vợ chồng người khác, đây là một tội ác tày trời.

“Hừ” Kiều Bích Ngọc đang mặc một chiếc tạp dề hình mèo Ba Tư màu tím nhạt, mái tóc đen dài đã được búi cao, vài sợi tóc còn đọng nước đang vương trên chiếc cổ trắng nõn nà của cô. Khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời nhưng đầy sự tức giận.

Tay trái chống eo, tay phải cầm chiếc máy hút bụi không dây sử dụng như cây quyền trượng. Cô nổi cơn thịnh nổ với hai người đàn ông đứng trước cửa nhà.

Đừng đứng ở cửa nhà tôi, mau biến đi cho tôi.

Ở khu biệt thự, trước cửa có một chiếc sân nhỏ, trước sân có hàng rào bé. Lúc Khánh Nam và Bùi Hưng Nam không dám đến gần cổng, họ chỉ dám đứng ngoài hàng rào, cố gắng thương lượng với cô.

Lục Khánh Nam bị kéo qua để làm người làm hòa: “Kiều Bích Ngọc, cô đừng có mà nhiều chuyện, gọi Châu Mỹ Duy ra đây, để hai vợ chồng bọn họ nói chuyện.”

Chưa để anh nói xong, Kiều Bích Ngọc tức giận: “Cứ nhìn thấy anh là tôi lại nổi điên lên, mau cút đi cho tôi!” Cô lập tức phi chiếc máy hút bụi không dây trên tay phải, Lục Khánh Nam kinh hãi né tránh Nhìn chiếc máy hút bụi không dây cao cấp bị vỡ tan tành dưới chân Chúa tôi, may mà không trúng đầu.

“Kiều Bích Ngọc, cô muốn giết tôi à!”

ˆGiấu Châu Mỹ Duy ở đây không phải là cách, chúng tôi muốn nói chuyện với cô ấy” “Nói cái gì mà nói, lại muốn cùng cả nhà ép cô ấy phá thai sao? Các anh đúng thật là tán tận lương tâm, các anh chờ đấy, tôi vào bếp lấy dao.

ra Nghe thấy vậy, mặt Lục Khánh Nam biến sắc, anh vội vàng nấp sau lưng Bùi Hưng Nam, xin đừng làm hại những người vô tội như anh.

“Kiều Bích Ngọc, tôi chỉ muốn gặp cô Bùi Hưng Nam im lặng hồi lâu đột nhiên lên tiếng. Khuôn mặt anh không hề tỏ ra sợ hãi, lời nói nhẹ nhàng mà kiên quyết Kiều Bích Ngọc đứng ở cổng sau, cau mày nhìn anh.

Cô ấy nói vào bếp lấy dao chỉ dọa được mỗi Lục Khánh Nam, còn Bùi Hưng Nam thì không sợ hãi chút nào. Kiều Bích Ngọc ném chiếc máy vừa rồi cũng chỉ muốn dọa bọn họ, cô không muốn làm vậy nhưng thôi kệ vậy.

Nhưng rõ ràng là tâm lý của Bùi Hưng Nam vững hơn hẳn Lục Khánh Nam.

“Châu Mỹ Duy không muốn gặp anh” Kiều Bích Ngọc nói với giọng lạnh lùng nhưng vô cùng nghiêm túc chứ không hề giễu cợt.

Ánh mắt Hưng Nam lộ rõ vẻ thất vọng nhưng vẫn đứng đó một cách lặng lẽ.

Châu Mỹ Duy rất ít khi từ chối ai, cô vốn không biết phải từ chối như thế nào. Nhưng lần này, cô đã chuyển ra khỏi nhà ba ngày rồi, anh tưởng rằng ba ngày vừa qua sẽ khiến cô bình tĩnh trở lại, nhưng không, điện thoại di động của cô luôn tất máy, thực sự không có cách nào để gặp mặt Giờ Kiều Bích Ngọc đã chặn anh và đóng cửa lại rồi.

Mấy ngày nay cô ấy sống tốt không?” Bùi Hưng Nam đột nhiên hạ giọng như cầu xin và hỏi cô.

Kiều Bích Ngọc bối rối và không thể chịu.

đựng nổi khi có người cầu xin cô Nếu như đối phương hung dữ, cô đánh người ta là chuyện đương nhiên. Nhưng nhìn dáng vẻ thất vọng của Bùi Hưng Nam, cô không biết phải làm thế nào bây giờ.

Kiều Bích Ngọc bối rối: “Mỹ Duy! Mỹ Duy mấy ngày nay tất nhiên là sống tốt rồi! Tôi mang tất cả những thứ tốt nhất trong nhà qua đây, còn mua cho cô ấy rất nhiều đồ bổ nữa… Chúng tôi sống.

cùng nhau ở chỗ này, vui biết nhường nào, lại còn không có phiền muộn gì cả” Kiều Bích Ngọc nói một tràng.

Tóm lại, điều cô ấy muốn nói là Châu Mỹ Duy sống ở đây rất tốt và những người đàn ông xấu xa như họ hãy mau rời đi đi.

Lục Khánh Nam nghe được chút thông tin từ lời của Kiều Bích Ngọc thì là sau khi Châu Mỹ Duy chuyển tới đây, Kiều Bích Ngọc dường như cũng chuyến theo. Chẳng trách sao Quách Cao Minh gần đây lại nổi điên như vậy.

Châu Mỹ Duy không hòa hợp với mọi người trong gia đình nên rời đi, thế là người bạn tốt của cô cũng đi theo.

Bùi Hưng Nam bình thường cũng được coi là một người giỏi ăn nói, cũng là cao thủ đàm phán Thế nhưng không hiểu sao anh đứng ở bên ngoài ngôi nhà này, ánh mắt tuyệt vọng nhìn vào ô cửa kính, cố gắng nhìn người phụ nữ đang sống trong ngôi nhà. Anh im lặng không biết nên nói gì, anh cảm thấy có lỗi với Châu Mỹ Duy.

Kiều Bích Ngọc không đủ kiên nhẫn: “Lẽ nào lại như vậy, các anh thực sự muốn tôi đuổi thì mới chịu đi sao?” May mà cô không trực tiếp ra tay, thay vào đó cô rút điện thoại ra, tức giận gọi cho bên quản lý cộng đồng.

“Các anh làm ăn kiểu gì mà để chó mèo vào đây thế hả!” “Xin lỗi, chúng tôi sẽ giải quyết ngay ạ” Là khu dân cư hạng sang, chỉ phí cho dịch vụ bảo vệ an toàn mỗi năm cực kỳ đắt đỏ, nhưng đổi lại chất lượng dịch vụ cũng rất tốt. Lục Khánh Nam và Bùi Hưng Nam nhanh chóng bị mời ra ngoài Kiều Bích Ngọc nhìn hai người được mời ra ngoài với vẻ mặt lộ rõ sự xấu hổ. Lục Khánh Nam nghiến răng nói nhất định phải mua biệt thự ở đây để trút giận.

Kiều Bích Ngọc thở dài trong lòng, những người ở đây làm việc thực sự hiệu quả. Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên sau lưng cô.

… Tôi thực sự không hiểu tại sao cô lại thích tọc mạch như vậy, điều đó đâu có tốt đâu!” Kiều Bích Ngọc quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thấy Lucy đang đứng trước mắt.

“Sao cô lại vào được đây?” Lucy chạy đến ngay sau lưng cô.

Luey nhìn cô bắng một ánh mắt đầy khinh bi, lười giải thích, đó chỉ là một mánh khóe vụn vặt mà thôi.

Không chờ Kiều Bích Ngọc hỏi, Lucy đã tự mình mở cửa phòng một cách quen thuộc rồi hét lên: “Trưa nay ăn gì thế?” Cô ấy bước vào cứ như thể là nhà của mình vậy.

Người phụ nữ này thật là tự nhiên thái quá mà.

Kiều Bích Ngọc vội vã đuổi theo sau, đóng sâm cửa lại, tức giận nói: “Này này! Mỹ Duy không phải là người hầu của cô, đừng có mà gọi đồ ăn ở chỗ chúng tôi, đây không phải là nhà hàng”

Châu Mỹ Duy bưng một nồi canh gà lớn từ trong bếp đi ra, cô nở một nụ cười thân thiện “Không sao đâu! Không sao đâu! Thêm một người thêm một đôi đũa thôi mà”

Lucy rất hài lòng với thái độ phục vụ của Mỹ Duy, cô tự mình chạy vào bếp rửa tay, ngồi thẳng lưng trên bàn ăn nói: “Ăn thôi! Ăn thôi!” thật sự hiếm khi thấy cô hào hứng như vậy.

Có thực mới vực được đạo.

Dù sống dù chết, lên núi đao xuống biến lửa, chẳng phải đều là vì chiếc bụng này sao? Nhìn Châu Mỹ Duy có tài nấu ăn như vậy, sự ưu ái của Lucy dành cho Mỹ Duy lại tăng thêm một bậc.

Lần sau nếu đám người của Bùi Hưng Nam lại tới, cứ báo với tôi, tôi không tính phí, cam đoan trong vòng một tháng bọn họ sẽ không tới nữa” Lucy gắp một miếng cánh gà sốt xì đầu ngọt lịm, rất vừa miệng, điều này khiến cô rất vui Nếu Lucy đã ra tay thì chắc chắn sẽ khiến họ tới lò hỏa táng một cách nhanh chóng.

Ngay cả Kiều Bích Ngọc cũng thấy sợ. Châu Mỹ Duy sợ hãi xua tay: “Không! Không cần đâu” Lucy đang ăn một miếng thịt gà trong miệng nhìn bọn họ, thực ra cũng không ra tay đâu, cô nói: “Thật là chán mài” trong thế giới của cô không có chuyện liếc mắt đưa tình, chỉ cần nhìn không thuận mắt là xử.

Còn chuyện khó xử giữa vợ chồng họ, nói thẳng ra là cô ấy sẽ không giải quyết Nhìn xuống con cá mú to vừa hấp xong được đặt trên bàn, những món này ngon thực sự, trước đây cô toàn ăn đồ ăn nhanh, chủ yếu là ở nhà hàng. Tất nhiên là ăn những món sang trọng và cao cấp hơn, nhưng những món ăn nấu ở nhà này, sau khi đi ngang đường ăn một lần là đã thấy thích rồi.

Nhìn những món ăn trên bàn, cô miễn cưỡng kết bạn với hai người phụ nữ này.

“Đừng quên những việc tôi đã bảo cô làm” Kiều Bích Ngọc nhắc nhở.

Lucy đang nhai miếng thịt bò xào ớt xanh trong miệng, hai tay thì cố gắng bóc vỏ tôm hùm Úc, con cá mú to vừa rồi giờ chẳng còn gì ngoài xương.

“Tôi biết rồi! Tôi biết rồi!” cô nóng nảy, nuốt thức ăn và mơ hồ đáp.

Kiều Bích Ngọc hết nói nổi. Hình tượng mạnh mẽ và lạnh lùng của Lucy đã bị sụp đổ ngay tức khắc, cô ta ăn thực sự là..” “Ây da, ăn đã thực sự mài!” Châu Mỹ Duy cười đắc ý: “Thích thì ăn thêm đi! Ngày mai tôi sẽ nấu nhiều món hơn” Với tỉnh thần lạc quan, khi nhìn Lucy ăn nhiều như vậy, cô cũng cảm thấy muốn ăn nhiều hơn.

Dạo gần đây, Mỹ Duy bị ốm nghén do mang thai, ăn gì cũng cảm thấy khó chịu.

Ăn thêm chút cháo khoai lang với hạt kê nhé!” Kiều Bích ngọc nhìn Mỹ Duy có chút thương cảm.

Hôm qua, sau khi Châu Mỹ Duy ăn một miếng thịt bò, thịt bò vẫn còn trong miệng cô đã xoay người, chạy một mạch vào nhà vệ sinh, mở nắp bồn cầu nhè bỏ.

Hai người hỏi cô ốm nghén là gì, mặc dù Kiều Bích Ngọc là người từng trải nhưng cô thực sự không biết, khi cô mang thai cái gì cũng ăn. Bảo sao Quách Cao Minh bảo cô câu đó, cũng may là cô đã quen với kiểu cách của anh.

Ba người phụ nữ ở trong căn biệt thự sang trọng tinh tế, ăn uống no say xong, thả mình trên chiếc ghế trường kỷ trong phòng khách. Châu Mỹ Duy còn chu đáo pha một ấm trà đen cho họ.

“Tôi đã sớm nói rồi, sao phụ nữ phải kết hôn chứ, sống như thế này không phải tốt sao” Nhấp một ngụm trà, Lucy thở dài một cách. thoải mái, sau đó liếc nhìn bụng của Châu Mỹ Duy.

“Đứa bé trong bụng cô, nếu như sinh nó ra, cô có phiền không nếu tôi chơi với nó một chút” Cô nói một cách tùy ý, sinh con ra cũng giống như nuôi thú cưng vậy. Thú cưng là thứ chỉ cần dùng thời gian, tất nhiên chủ nhân có thể bắt nạt nó khi khó chịu, Châu Mỹ Duy giật mình, khuôn mặt ngại ngùng, không biết phải đáp thế nào.

“Đừng bắt nạt con tôi” “Yên tâm đi, nhiều nhất là tôi bắt nạt thôi, ngoài ra không ai có thể bắt nạt nó, tôi sẽ dạy nó cho” “Cô định dạy cái gì?”

“Những kỹ năng sinh tồn cơ bản.. Nếu như là con trai thì chắc chắn nó sẽ cứng rắn hơn một chút, chẳng lẽ giống mẹ nó” Luey lộ vẻ chán ghét rồi nói thêm: “Nếu là con gái thì phải mạnh mẽ hơn, chứ sao ngốc nghếch được”

Kiều Bích Ngọc gật đầu đồng ý: “Đúng”

“Nếu là con trai thì có thế chơi cùng với cặp song sinh của tôi, nhà họ Quách có rất nhiều quần áo mới và rất nhiều đồ chơi.

“Tôi thích bé gái hơn” Châu Mỹ Duy rất chu đáo, cô vào bếp mang một đĩa hoa quả cất sẵn ra, Kiều Bích Ngọc và Lucy lại tiếp tục ăn.

Châu Mỹ Duy mỉm cười khi nghe cuộc thảo luận sôi nổi giữa hai người về đứa bé trong bụng cô là trai hay là gái. Cô cảm thấy thật ấm áp, đây là điều mà trước đây cô chưa từng trải qua ở nhà họ Bùi, hoàn toàn khác biệt! Những người nhà họ Bùi không thích con cô, họ không muốn đứa trẻ này sinh ra một chút nào.

Nghĩ đến nhà họ Bùi và Bùi Hưng Nam, khuôn mặt thanh tú của Châu Mỹ Duy thoáng buồn Nhưng cô cố gắng che giấu đi, cô không muốn Kiều Bích Ngọc biết, không muốn người bạn tốt của mình phải lo lắng.

Chương 510: Đưa vợ về nhà



“Mình về phòng ngủ một chút, lát nữa nếu hai cậu còn đói bụng, tới tủ lạnh có bánh pudding xoài, sáng nay mình làm hai phần..”

Lucy quay đầu lại, một chút cũng không khách khí: “ Lần sau nhớ làm ba phần, dạ dày tớ lớn, một cái dạ dày đủ chứa phần hai người”

Kiều Bích Ngọc đá cô ta một cái: “ Này, cậu đừng quá kiêu ngạo”

Châu Mỹ Duy chỉ cười cười đồng ý: “ Được” Quay người liền vào phòng ngủ nghỉ ngơi, lúc mang thai cô đặc biệt thích ngủ Tuy cô ở đây cuộc sống trôi qua rất tốt, tự mình làm nguyên liệu nấu ăn lại có người ủng hộ, trong lòng cũng cảm thấy rất tự hào.

Mấy ngày này cô không ngừng buộc chính mình bận rộn, bởi vì chỉ cần nhàn rỗi, cô liền nghĩ tới nhà họ Bùi, nghĩ tới Bùi Hưng Nam, không biết anh có ăn cơm không, có trộm uống rượu không, có đau dạ dày không.

Bùi Thanh Tùng ở nhà có quậy phá không? Vừa rồi Lục Khánh Nam cùng Bùi Hưng Nam tới đây, bọn họ ở phòng khách, Kiều Bích Ngọc cảnh cáo không cho cô mềm lòng mà bước ra ngoài đó.

Cô dứt khoát đeo tai nghe lại, bởi vì chỉ cần vừa nghe thấy giọng nói của Bùi Hưng Nam, cô liền sợ chính mình không khống chế nổi mà chạy ngay ra ngoài Cô không biết vừa rồi họ nói gì, cô rất muốn biết rõ, nhưng lại không đủ can đảm để biết.

Bùi Hưng Nam tới đây tìm cô, chứng tỏ anh ấy cũng quan tâm tới cô, phải không? Ngày đó sau khi nhìn thấy Quan Liên, cô thật sự rất tức giận, trong đầu chỉ có suy nghĩ cuộc hôn nhân này là một mớ giấy tờ hỗn độn, chuyện Iy hôn cũng đã nghĩ qua, nhưng trải qua một đêm cô liền hối hận, cô không nỡ bỏ anh.

Bây giờ phải làm sao đây.

Không lẽ thực sự cứ luôn trốn mình trong căn phòng này. Châu Mỹ Duy đắp chăn lên, trong đầu đầy chuyện phiên lòng, tâm mệt mỏi, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ Buổi chiều 5 giờ 30 phút, rất nhanh tới giờ tan làm.

Người đàn ông trong văn phòng tổng giám đốc kia vẫn bận rộn như cũ, tài liệu và kế hoạch của dự án đã hoàn thành, nhưng anh ta vẫn quyết định tăng ca.

Có người gõ cửa phòng hai cái rồi bước vào.

“ Pha cho tôi một ly cà phê, mọi người có thể Về trước.” Bùi Hưng Nam không ngẩng đầu, anh nghĩ là trợ lý của mình, thản nhiên nói một câu, vẫn như cũ chăm chú gố bàn phím.

“ Bùi Hưng Nam, hình như hôm nay là sinh nhật mẹ cậu, sao bây giờ vẫn còn ở đây tăng ca?” Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên Ngẩng đầu nhìn lên, hoá ra là Lục Khánh Nam tới.

Lục Khánh Nam không có điểm nào tốt, nhưng anh chàng này lại có trí nhớ tốt, đặc biệt là về các ngày lễ, ngày sinh nhật bạn gái phải nhớ rõ ràng Lời này vừa nói ra, Bùi Hưng Nam còn chưa kịp trả lời, điện thoại trong túi áo đã vang lên.

“Mọi người quyết định sẽ không ra ngoài ăn nữa. Mẹ nói ở nhà làm một bữa cơm như thường ngày là được rồi.

“Bùi Hưng Nam, khi nào anh về.” Là giọng nói vui vẻ của Quan Liên.

“ Tôi còn có chuyện phải làm, mọi người ăn trước đi” Bùi Hưng Nam bình thản lên tiếng.

“ Anh còn bận rộn việc gì vậy? Đều gác qua một bên đi, mọi người trong nhà đang đợi anh về” Quan Liên cao giọng, rất bất mãn.

“Nói với mẹ tôi một tiếng. Còn có, tôi mua một cái vòng ngọc bích, lát nữa người trong tiệm sẽ mang qua” Bùi Hưng Nam nói xong, như không muốn nghe thêm những lời phàn nàn của Quan Liên, liền cúp máy.

Lục Khánh Nam vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh 1a, tên này thế mà nói dối không cần xem qua bản thảo trước.

Lục Khánh Nam đi lên trước, vẻ mặt trêu chọc, ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, chỉ vào cuốn sổ ghi rõ ngày tháng cho dự án của tháng tới: “ Người đàn ông bận rộn, đây rõ là cậu muốn bận rộn, lý do không thế dành thời gian về nhà đón sinh nhật cùng mẹ cậu.”

Sau đó anh ta còn khoa trương cảm thán: “ Đứa con bất hiếu, đứa con bất hiếu nha..” Lục Khánh Nam chẳng qua chỉ đang nói giỡn.

Nhưng vẻ mặt Bùi Hưng Nam lại đẳng chát, lên tiếng: “ Đúng vậy, tôi chính là đứa con bất hiếu” Đôi mắt anh thế nhưng là một mảng thâm quầng.

Kỳ thật, từ nhỏ Bùi Hưng Nam đã biết cha mẹ rất thích anh trai anh, anh trai tính cách trầm ổn, thích yên tính, tập trung nghiên cứu, lo việc nhà, lại thích ở cùng cha mẹ, không giống anh suốt ngày chạy loạn Nhưng anh trai anh lại chết, cũng bởi vì anh, đứa con bất hiếu này.

“Này, đừng như vậy, vui lên đi” Lục Khánh Nam thấy anh tỉnh thần sa sút, lập tức nâng cao giọng, gọi anh một tiếng. ” Tôi theo Quách Cao Doanh ở chỗ đó nghe ngóng được, Châu Mỹ Duy gần đây ở bên chỗ Kiều Bích Ngọc ăn ngon ngủ tốt, được nuôi tới mập mạp hẳn lên, nghe nói còn tăng hai cân: .

.” Vậy là tốt rồi” Bùi Hưng Nam trong mắt suy nghĩ sâu xa, miễn cưỡng cười cười Từ tận đáy lòng, anh hy vọng Châu Mỹ Duy sẽ có một cuộc sống tốt hơn.

Lục Khánh Nam nhìn anh ta, sau đó nhỏ giọng lấm bẩm: “ Châu Mỹ Duy bên kia có yêu nữ Kiều Bích Ngọc bảo kê, không có gì phải lo lắng.

Thế nhưng, cậu mới là người sống không t Vừa dứt lời, sắc mặt Bùi Hưng Nam đột nhiên trở nên tái nhợt, mày nhíu chặt lại, tay phải vô thức ấn vào bụng, trên trán bắt đầu toát mồ hôi lạnh.

Vừa thấy bộ dạng khó chịu này của anh ta, Lục Khánh Nam liền thay anh lục tung đồ đạc: “ Có phải muốn tìm thuốc dạ dày không?” Bùi Hưng Nam yếu ớt nói một câu: ”.. Tôi không sao” Anh chịu đựng một chút liền qua Lục Khánh Nam trừng anh một cái: “ Nếu còn tiếp tục làm việc như vậy cậu sẽ bị xuất huyết, không phải là cả ngày nay cậu không ăn gì đấy chứ?” Làm anh em nhiều năm như vậy, anh tự nhiên liền biết rõ.

Nhớ ngày đó lúc anh trai Bùi Hưng Nam mất được mấy tháng, anh ta đã trải qua ba lần xuất huyết dạ dày, năm viện nửa năm mới được xuất viên, nhưng lại không nói cho người nhà biết.

“Thuốc dạ dày của cậu hết rồi” Thật vất vả mới tìm được lọ thuốc, Lục Khánh Nam quơ quơ tay, bên trong trống trơn.

Bùi Hưng Nam cười khổ, từ lúc không có Châu Mỹ Duy ở nhà, không còn ai chuẩn bị những thứ như thuốc đau dạ dày cho anh, cũng không còn ai mỗi ngày gọi điện thoại dặn anh không nên uống rượu, phải ăn cơm đầy đủ. Anh cũng đã quen việc trong nhà mỗi ngày đều có vợ lải nhải Mà mấy ngày nay của anh đều trôi qua trong mơ màng.

Ngoại hình Châu Mỹ Duy rất bình thường, cùng lãm được cho là thanh tú, so ra còn kém thư ký Minh Diễm, một người phụ nữ khôn khéo và tài giỏi, nhưng là, cô rất giỏi chăm sóc người khác, còn có bộ dạng dễ bắt nạt, khiến anh luôn không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

Không biết tình yêu là thứ gì Với Bùi Hưng Nam mà nói tình yêu là một sự tồn tại đáng sợ. Quan Liên quấn quýt lấy anh như vậy, khiến cuộc sống anh rơi vào tuyệt vọng, còn phải trả giá bằng cả tính mạng anh trai mình Lúc trước chỉ đơn giản cảm thấy ở bên Châu Mỹ Duy thực thoải mái, có một loại cảm giác muốn cùng cô sống tới hết đời, nên liền đăng ký kết hôn.

Nhưng Quách Cao Minh ngày đó nói rất đúng, anh cảm thấy mình không xứng có được hạnh phúc, mà anh kết hôn cùng Châu Mỹ Duy, chính là muốn lôi kéo cô cùng vào địa ngục, khiến Châu Mỹ Duy đi theo anh cũng không có được hạnh phúc. Loại người như anh đúng là rất tệ.

*… Bây giờ cô ấy ở cùng Kiều Bích Ngọc, Kiều Bích Ngọc chăm sóc cô ấy cũng rất tốt” Ít ra so với loại người khốn nạn như anh tốt hơn rất nhiều Sau khi chịu đựng một trận co thắt dạ dày, cơn đau mới từ từ dịu đi. Cơn đau như vậy, anh đã sớm quen thuộc. Gần đây anh cũng không muốn uống thuốc đau dạ dày, giống như muốn dùng chính cơn đau này để trừng phạt bản thân.

Mọi người đều nói Châu Mỹ Duy nhát gan, sợ phiền phức, nhưng từ trong tim anh ta cảm thấy chính mình mới yếu đuối, bất tài.

Lục Khánh Nam hiểu được suy nghĩ của anh, nhỏ giọng lẩm bấm: ” Vợ của cậu cậu còn phải dỗ cô ấy về kìa. Đừng hy vọng Kiều Bích Ngọc sẽ chăm sóc cho cô Yêu nữ Kiều Bích Ngọc kia sẽ chăm sóc tốt cho vợ cậu sao? Nằm mơ đi.

Có thể bọn họ đang bắt Châu Mỹ Duy phục vụ bọn họ.

“Đi thôi. Đừng có dùng công việc làm tê liệt bản thân nữa, chúng ta đi nhà hàng Gordon ăn một bữa, Quách Cao Minh cũng sẽ qua. Đúng rồi, thuận tiện nhắc nhở cậu một câu, gần đây tâm trạng Quách Cao Minh rất nóng nảy”

Dùng đầu ngón chân cũng biết, đây chắc chẩn là công lao của Kiều Bích Ngọc Nhưng Bùi Hưng Nam gần đây tâm tình sa sút, chỗ đó cũng không muốn đi Lần trước muốn gặp Châu Mỹ Duy, lại bị khủng long bạo chúa Kiều Bích Ngọc đuối về, bọn họ cũng rất biết điều, không đi quấy rầy thêm, miễn ảnh hưởng tới cảm xúc của Châu Mỹ Duy.

Nhưng mà trong khoảng thời gian này, chỉ cần rảnh rõi là anh lại nghĩ tới cô.

Trong nhà thiếu cô, cảm thấy rất không quen.

Trước đây trong nhà luôn có một bóng dáng nhỏ nhắn bận rộn trong bếp, anh vừa về tới nhà, cô chạy tới, như sóc nhỏ ngửi ngửi trên người anh, chất vấn anh có trộm uống rượu không? Sau đó sẽ rất vui vẻ từ trong bếp mang ra rất nhiều món ăn nhẹ cho anh nếm thử. Chỉ cần anh nói ăn rất ngon,Châu Mỹ Duy sẽ vui vẻ cả ngày.

Bây giờ anh không muốn về nhà họ Bùi Quan Liên hiện tại cùng cha mẹ anh sống rất tốt, càng nhìn thấy họ ở chung hoà hợp thì phần áp lực kia càng lớn, ở đó anh không cách nào thở nổi, cảm thấy rất ngột ngạt.

Anh nợ anh trai một tính mạng, cho nên muốn thay anh trai tiếp tục sống, nhưng anh thực sự chán ghét tất cả những điều này. Nếu không có cuộc hôn nhân ấm áp và bình thường cùng Châu.

Mỹ Duy, anh hẳn là có thể chịu đựng. Nhưng bây giờ, anh cũng sẽ ích kỷ muốn có gia đình riêng của mình.

Giống như Quách Cao Minh nói, kết hôn, kết hôn với người phụ nữ mình yêu, chiều chuộng cô ấy, nỗ lực khiến cô ấy trở nên vô tư.

“ Đừng nghĩ nhiều như vậy, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn một bữa, nếu không cứ như vậy cậu sế bị trầm cảm m Lục Khánh Nam vỗ vỗ vai anh.

“ Bùi Hưng Nam, cậu phải nghĩ cho kỹ.. Nếu cậu bị bệnh, Châu Mỹ Duy bên kia không may xảy ra chuyện gì, ai sẽ lo lắng cho cô ấy, chăm sóc cho cô ấy, cậu thật sự đừng hy vọng vào Kiều Bích Ngọc, tên đó không đáng tin cậy”

Cuối cùng Bùi Hưng Nam không chịu được sức quấn người của Lục Khánh Nam, cùng anh ta tới nhà hàng. Vì đau dạ dày nên anh chỉ ăn một chén cháo trắng “Loại thuốc đau dạ dày Châu Mỹ Duy thường mua cho cậu là gì? Lát nữa tôi bảo phục vụ ở đây mua cho cậu một lọ” “Không cần, trong nhà vẫn còn”

“Cũng đúng, Châu Mỹ Duy trước giờ vẫn cấn thận, chuẩn bị kỹ càng, trong nhà khẳng định là trữ rất nhiều.” Bùi Hưng Nam và Lục Khánh Nam đang nói chuyện, hoàn toàn không để ý tới Quách Cao Minh sắc mặt âm trầm bên cạnh, đột nhiên lại quái gở nói một câu: “… Nghe nói Châu Mỹ Duy nấu ăn rất ngon” “… Ngày mai chúng ta qua nếm thử. Đây là một câu thông báo.

Lục Khánh Nam cũng Bùi Hưng Nam vẻ mặt ngạc nhiên ngẩng đầu, giật mình nhìn anh: “ Ngày mai chúng ta cùng nhau đi?” Yêu nữ Kiều Bích Ngọc kia lần trước còn cầm máy hút bụi đánh hẳn, nếu ngày mai thủ lĩnh Quách Cao Minh cùng bọn hắn đi qua mà nói, xem cô còn đuối bọn hắn đi được không. Nghĩ tới đây, trong người Lục Khánh Nam liền cảm thấy rạo rực, chờ mong tới ngày mai xem bộ dạng tức giận của Kiều Bích Ngọc.

Bùi Hưng Nam hướng Quách Cao Minh nói một tiếng: “ Cảm ơn” Ngày mai anh ta có thể gặp Châu Mỹ Duy rồi, đã 20 ngày anh không nhìn thấy cô.

Quách Cao Minh không nói gì nữa, mặt mày lạnh nhạt gắp một gắp rau, yên lặng ăn.

Kỳ thật Bùi Hưng Nam không cần nói cảm ơn với anh, bởi vì vợ anh, Kiều Bích Ngọc đã 17 ngày không về nhà ăn cơm chiều. Vừa về đến nhà miệng đã ồn ào Châu Mỹ Duy bên kia nấu ăn ngon biết bao nhiêu Chơi vui đến quên cả trời đất, nếu còn không mang cô trở về, cô gái này lại muốn tạo phản mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK