Nhưng hôm nay, con sông này đột nhiên xảy.
ra chuyện lạ “Bên ngoài sông, trong nước tất cả cá đều chết hết” Sắc mặt cô phiên dịch Lily tái nhợt chạy đến, môi run run nói với bọn họ chuyện này.
Trong một đêm, con sông nối lên đầy xác cá, mấy triệu cân cá đã chết.
“A!!”
Hầu Tử và Ngụy Bắc đều liếc mắt nhìn cô phiên dịch này, châm chọc nói: “Rafael lại để cô nói dối với chúng tôi, ngay cả chuyện hoang đường này cũng nói ra được”
Bởi vì lần trước, cô phiên dịch Lily này cũng giúp bọn họ phiên dịch tiếng thổ dân của người hoang dã, cô ta đã cổ ý nói sai lời của Tang Ba, khích bác ly gián, lần này ai tin lời của cô ta nói mới là quỷ.
Coi như nói dối cũng phải nói cho hợp lý một chút, chỉ số thông minh của người này đúng là số 0 “Thật, là thật mà”
Bởi vì ánh mắt Lily lo lắng mà đỏ lên, chỉ tay ra bên ngoài, luôn miệng hô to.
Bùi Hưng Nam khá lý trí, cô gái phiên dịch này không giống như đang nói dối, lần trước cô ta chỉ bất đắc dĩ là theo lệnh của Rafael.
“Thật sự có chuyện này sao?”
“..Bên ngoài cung điện người hoang dã bắt đầu hoảng loạn, bọn họ đều đang hướng về phía con sông quỳ lại, bọn họ rất đông, bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể gây náo loạn, phải làm thế nào bây giờ”
Lily vừa mới chạy về từ bên ngoài, bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, cô ta đã sống trên hòn đảo này nhiều năm nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, mà cô ta lại càng sợ hãi lời nguyền rủa ngày tận thế của người hoang dã Một bên khác, vừa nói phát hiện người giúp việc trong cung điện không rõ nguyên nhân mà đau bụng, hết người này đến người kia bị bệnh, triệu chứng cũng giống nhau, đầu tiên là đau bụng, miệng sùi bọt mép, sau đó là đau đớn giấy giụa.
Việc này làm cho đám người Kiều Bích Ngọc.
cảm thấy kinh ngạc, nhưng chuyện này phát sinh quá đột ngột “…rong cung điện, đã có hơn nửa số người bị bệnh đó, chúng tôi đã cho họ uống ít thuốc, nhưng đều không có hiệu quả gì, bọn họ vẫn đau bụng như trước”
“Hình như là bệnh truyền nhiễm, càng ngày càng có nhiều người bị bệnh, phải làm thế nào bây giờ!”
Sắc mặt của tất cả mọi người đều hoảng hốt, đối mặt với những thứ tại nạn không biết từ đâu mà đến, đều làm mọi người bị dọa sợ, hơn nữa theo bản năng mọi người cũng không dám tiếp xúc để chăm sóc người bệnh, sợ mình cũng mắc phải bệnh lạ.
Đột nhiên trong lúc mọi người còn đang luống cuống rối loạn, không chú ý thì có một giọng nói vang lên.
“„.Đến trước tháp cao của tường thành nhìn xuống đi”
‘Vừa rồi Quách Cao Minh vốn định cùng Ngụy Bắc và mấy người khác bàn chút chuyện, nhưng khi ở cửa phòng liền nghe được nhiều truyện như vậy, sắc mặt anh ngưng trọng, đầu tiên liếc nhìn cô gái phiên dịch Lily, sau đó nhìn về phía mấy người Kiều Bích Ngọc phân phó.
Tường thành của cung định cao khoảng 20 mét, ngoài cửa lớn của cung điện còn được cố ý sửa lại tháp cao, người đứng trên tháp cao có thể nhìn xuống bao quát hết mảnh đất này, dòng sông kia cũng năm trong phạm vi đó.
Quách Cao Minh sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói của nhưng người trong cung điện, nói không chừng đây chỉ là cái bảy của Rafael, tận mắt thấy anh mới có thể tin, theo thói quen anh tự mình đi chứng thực lại.
Theo bản năng trước tiên Quách Cao Minh nhìn Kiều Bích Ngọc một cái.
Ánh mắt anh hiện lên sự phức tạp và thâm trầm, ý tứ rất rõ ràng, anh muốn cô đi theo, đi tới bên cạnh anh Theo bản năng Kiều Bích Ngọc đi về phía anh, cùng anh sóng vai, bước nhanh đến tháp cao, ngay cả Kiều Bích Ngọc cũng không hiểu tại sao cô có thể hiểu được ý anh, giống như thân thể hai người phối hợp ăn ý vậy.
Dĩ nhiên Lục Khánh Nam và mọi người cũng đi tới, khi mọi người đứng ở trên tháp cao, nhìn cây cối xanh tươi, sinh trưởng tốt tươi, mảnh đất nguyên thủy, trong lòng mọi người không khỏi xúc động, thu hét tất cả phong cảnh thiên nhiên nguyên thủy nhất của mảnh đất này vào mắt.
Từ xa nhìn lại, trên mặt dòng sông lớn nổi lên một màu đen, xác cả chết chen chúc xếp vào nhau trên dòng sông lớn, khi đến gần xem, xác cá dày đặc nhìn mà sợ hãi giật mình.
Việc này khiến Kiều Bích Ngọc không khỏi chấn động.
Hai bên bờ sông có rất nhiều người hoang dã, biểu cảm của những người hoang dã rất kinh hoàng bất an, có rất nhiều người hoang dã quỳ xuống đất, hướng mặt về phía sông lớn quỳ lạy.
Người hoang dã cúi đầu xuống đất hô to, bọn họ giống như một đoàn thú bị nhốt lại bất an gầm thét, khắp mảnh đất này giống như bị bao trùm bởi không khí sợ hãi, chứ không hề an bình.
“…Làm sao có thế chứ?”
So với những người hoang dã hoảng hốt luống cuống, Lục Khánh Nam và mọi người lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Cá trong sông chết hết sau một đêm, có phải trong nước có độc không?”
Nhiều xác cá như vậy chắc chẳn là có vấn đề, hay còn có lý do nào khác nữa?
Lục Khánh Nam suy nghĩ lý tính hơn, rời khỏi tháp cao, bọn họ đều có cùng ý kiến, nhất định phải tìm được Rafael để thẩm vấn!
“…Rafael, mày làm những người giúp việc trong cung điện bị bệnh, hơn nữa mày còn tẩm độc giết chết nhiều cá như vậy, mày rốt cuộc muốn làm gì”
Hầu như mọi người đều cho rằng những chuyện đột nhiên xảy ra này là do Rafael cố ý tạo ra.
Trừ anh ta ra, không có ai âm độc như vậy cả.
“Nhất định phải lấy được thuốc giải!”
Nếu không, cá trong sông chết chất thối rữa,ngưồn nước sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, người trong cung điện bị bệnh nếu còn kéo dài thì khắp nơi sẽ toàn là thi thể mất!”
Nếu còn kéo dài nữa, xác cá, xác người, sẽ rất nhiều.
Sợ rằng thật sự sẽ trở thành bệnh truyền nhiễm.
Lục Khánh Nam và bọn Ngụy Bắc đều tức giận không kiềm chế được mà mắng chửi: “Rafael, dù gì mày cũng lớn lên ở quần đảo này, nhiều sinh linh như vậy, mày cũng hạ thủ được, mày không sợ gặp bị báo ứng sao.”
Cho dù có phải nghiệm hình ép cung, thì anh 1a cũng phải giải quyết đống rắc rối này.
Kiều Bích Ngọc yên tĩnh ngồi đối diện người đàn ông kia, gương mặt tuấn mỹ trắng nõn, ánh mắt xanh thẩm, vóc dáng gầy gò, đó chính là ‘Đường Tuấn Nghĩa, anh ta không hề có cảm xúc gì đối với tiếng mảng chửi tức giận của đám người Lục Khánh Nam, mà vẫn giữ tâm trạng bình tĩnh không quan tâm, “…Những chuyện này, sợ là sẽ làm phiền các người”
Giọng Rafael lười biếng, giống như rất hứng thú với chuyện này: “Tôi không có thuốc giải, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra”
Nhưng anh ta rất mong đợi những chuyện sẽ phát sinh tiếp theo.
“Mày nói láo!”
“Làm sao mày có thể không biết chuyện gì xảy ra được!”
Dù sao bọn Lục Khánh Nam cũng sẽ không tin anh ta.
“Rafael, mày còn muốn đùa bốn cái gì nữa, làm những chuyện âm độc gì nữa, mày làm những người trong cung điện bị bệnh, đối với mày có ích gì. Còn nữa, cá trong sông chết hết, nước cũng bị ánh hưởng, mày lấy gì để sử dụng!”
Nhưng tên khốn kiếp kia giống như cũng không có lý do làm những chuyện này.
Quách Cao Minh nhìn thẳng vào Rafael, thấp giọng uy hiếp: “Hòn đảo này trước kia đã xảy ra chuyện gì!”
Rafael nhìn anh một cái, nhíu mày, giống như cũng không muốn nói rõ chuyện này.
Bồng nhiên Kiều Bích Ngọc mở miệng nói “Truyền thuyết của hòn đảo này, và những viên đá kia, còn có chủ nhân hòn đáo…”
Chẳng qua cô chỉ đơn giản nói vài chữ, sắc mặt Rafael đầy nghiêm nghị và phức tạp nhìn về phía cô, sau đó giống như bị cô nói trúng: “Aiza em gái yêu, cô cũng biết không ít nhỉ” Ngay sau đó anh ta lại thờ ơ.
“Không biết cô đã nghe qua một bài ca dao ở đây chưa”
Giọng nói của Rafael bỗng nhiên trở nên ôn nhu, có ý thấp giọng thàn bí hỏi cô, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn cười một tiếng, nụ cười này vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Cái gì ca dao!”
Kiều Bích Ngọc nhìn người này rõ ràng đã chiếm lấy thân thể của Đường Tuấn Nghĩa, nhưng lại cố ý dùng giọng âm dương quái khí khiêu khích cô, làm cô tức giận.
Rafael nhìn dáng vẻ như con mèo đang tức giận của cô, thì cố ý mim chặt môi, đôi mắt xanh thẳm chứa ý cười nhìn cô, rõ ràng là không muốn nói Kiều Bích Ngọc nghiêm mặt lại, tay nắm thành quyền, từng bước từng bước đến gần anh ta Ngược lại Rafael lại rất hứng thú nhìn xem cô muốn làm gì với mình: “Em gái, cô cẩn thận một chút, đừng làm bản thân bị thương, không lại có người đau lòng”. Anh ta cười nói.
Chó chết tên biến thái!
Sắc mặt Kiều Bích Ngọc càng khó coi.
Cô không công kích anh ta, chẳng qua chỉ bất ngờ đem một ít thảo dược nhét vào trong miệng.
Rafael, ngay cả Rafael cũng không ngờ tới cô sẽ làm như vậy.
“…Cô, cô vừa cho tôi ăn cái gì” Trong cổ họng Rafael tràn đầy mùi vị đẳng chát.
Anh ta cũng không nhổ đồ trong miệng ra, vì việc này quá mất thể diện, anh ta cing chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy.
Rafael cũng không biết đó là thảo dược gì nhưng vẫn nhuốt vào bụng, trong nháy mắt sắc mặt anh ta rất khó nhìn.
Kiều Bích Ngọc thấy bộ dạng đó của anh ta thì mặt mày hớn hở, tâm trạng rất tốt, chậm rãi nói với anh ta: “Tôi cũng không biết”
“…Có một lần tôi ăn nhầm một ý trái cây, sau đó tôi bị trúng độc”
‘Vừa nói, đôi mi thanh tú của cô cong cong lên, cẩn thận nhìn anh ta còn cố ý nói: “Cây Cột, anh giúp tôi thử một vài loại có độc, tôi biết anh rất nguyện ý”
Cô tìm anh ta để thử độc.
Rafael dùng ánh mắt hung ác nhìn cô, vừa muốn nói gì, liền phát hiện thân thể hơi khác thường, tứ chỉ của anh ta cứng ngắc, cả người trở nên tê dại.
Â, báo ứng là báo ứng.
Ông trời rất công bảng, cho anh ta gặp báo ứng Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc đều muốn đánh anh ta, nhưng thực lực cách biệt, không ngờ hôm nay…Haha, sau khi Rafael trúng độc toàn thân cứng ngắc, không thể nhúc nhích “…0ô, cô giải độc cho tôi!”
‘Sắc mặt Rafael đen sì, cắn răng nghiến lợi hét, anh ta đang rất tức giận “Không có thuốc giả”
Kiều Bích Ngọc ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt quen thuộc của anh ta, đưa tay nằm lấy lỗ mũi của anh ta, con xoa lỗ tay anh ta, tốt bụng nói với anh ta: “..Một lúc nữa ngay cả nói chuyện anh cũng không nói được”
Quách Cao Minh đứng ở bên cạnh cô, nhìn cô sau đó cong môi cười.