Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 764





Anh đang tìm một cô gái có thể khiến mình cảm thấy an tâm.





Anh sâu sắc hiểu được rằng, chỉ có những thứ đẹp đế thoáng qua, quá mức hư ảo, mới có thể khiến bản thân cảm thấy mê muội. Anh muốn đích thân đi tìm cô, khi nhìn thấy cô, thực ra cũng chỉ là một cô học sinh bình thường mà thôi.





Trường trung học phổ thông Phương Đông của thành phố Hải Châu.





Đối với Quách Cao Minh mà nói, ngôi trường trung học công lập này bình thường quá đỗi, những kiến trúc, quản lý và đội ngũ giảng viên đều rất bình thường, so với những ngôi trường anh theo học từ nhỏ, có thể nói là không có chút tương phản nào.





Hôm nay là thứ hai, khuôn viên trường mở cửa, có rất nhiều học sinh ra vào.





Đây là một ngôi trường mở, hầu hết học sinh không cần phải nghiêm túc chấp hành bởi vì việc quản lý tương đối lỏng lẻo, dưới sự giám sát của bảo vệ, người ngoài như Quách Cao Minh không cần hỏi han gì, có thể tự mình ra vào.





Quách Cao Minh bước vào khuôn viên này và nhanh chóng quan sát xung quanh môi trường ở đây, có 2 ký túc xá học sinh, 2 căng tin, 1 thư viện, 1 tòa nhà thí nghiệm, 3 tòa nhà dạy học, 2 ký túc xá dành cho giáo viên và một hồ nhân tạo cũng có một khu thực vật sân vườn, một sân bóng đá tiêu chuẩn và 8 sân bóng rổ.





Loại này cơ sở vật chất hỗ trợ quy mô không lớn không nhỏ, chỉ có thể nói là miễn cưỡng.





Cũng không biết liệu trường này có yêu cầu khắt khe đối với học sinh vào các ngày trong tuần hay không, có thể là do thứ Hai, hầu hết tất cả học sinh đều mặc đồng phục, đồng phục học sinh thường màu xanh và trẳng, màu sắc của thanh xuân dạt dào, có vẻ vô cùng mộc mạc, trên mặt đều mang theo nụ cười, tinh thần của mỗi người đều vô cùng phấn chấn.





Trường tư thục nơi Quách Cao Minh theo học trước đây phải đeo cà vạt, có hơn 20 bộ đồng phục học sinh với nhiều kiểu dáng khác nhau được mặc trong một năm, cuộc sống của anh vào thời điểm đó có thể được mô tả là cứng nhắc, nghiêm túc và tỉ mỉ.





Nó rất khác với kiểu khuôn phép của những ngôi trường bình thường như thế nào, Quách Cao Minh đối với cách giáo dục kiểu này cũng không có cảm giác bài xích, ngược lại còn cảm thấy nó có chút mới lạ.





Mọi người đều mặc đồng phòng, Quách Cao Minh đi lang thang trong khuôn viên trường trong trang phục áo sơ mi trắng và quần tây đen, những cô cậu học sinh đi ngang qua anh đều không khỏi liếc m nhìn một cái, cúi đầu chỉ trỏ rồi nói thâm gì đó: “Anh ấy là ai vậy?”





Bởi vì bộ dáng của Quách Cao Minh quá trẻ thấy thế nào cũng không giống như một giáo viên, nhưng ngoại hình và khí chất lại không giống đám học sinh như bọn chúng “Anh chàng đẹp trai đó là ai vậy?” Đã có vài người thì thầm sau lưng anh Quách Cao Minh cũng không để ý đến những chuyện này, nhưng đi đến bức tường bảng đen của khuôn viên trường, nơi anh có cảm giác rằng mình có thể tìm thấy được thông tin của cô gái mà anh muốn tìm.





“Là cô ấy”





Quách Cao Minh đang đứng trước bảng thông báo của khuôn viên trường, ánh mắt có chút kinh ngạc, nhìn chăm chú vào một bức ảnh.





Hoa khôi khó theo đuổi nhất, Kiều Bích Ngọc.





Có người đã chụp ảnh nhập học của cô vào ngày đầu tiên năm nay, cô mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh lam đơn giản, nhưng luôn khiến mọi người cảm thấy bộ đồng phục học sinh này bắt mắt hơn rất nhiều, hẳn là cao trên 1m7, khuôn mặt xinh đẹp, cũng không phải vẻ đẹp thanh thuần, nhưng cũng không quá mức mê hoặc lòng người.





Tờ báo trong khuôn viên trường này đã đặt tên cho cô ấy là hoa khôi học đường.





Khi chụp bức ảnh này biểu cảm của Kiều Bích Ngọc có vẻ vô cùng cẩn trọng, đôi mắt ảm đạm, lông mi hơi rủ xuống, lúc đó tâm trạng của cô rất tệ.





Quách Cao Minh không biết vì sao có thể đọc ra được tâm tình của một cô gái từ trong bức ảnh chụp.





Ban đầu, Quách Cao Minh đoán rằng, khi anh gặp được cô gái này với diện mạo xuất chúng của cô hẳn là nên tham gia một số hoạt động trong trường, mà điều khiến anh ngạc nhiên hơn nữa là hóa ra cô ấy lại rất ‘nổi tiếng” ở ngôi trường này.





Người viết bài báo này hẳn là không thích Kiều Bích Ngọc, bởi vì đủ loại lời nói bóng gió rằng Kiều Bích Ngọc là người lạnh lùng, kiêu ngạo, khó hòa hợp, chỉ là một bình hoa xinh đẹp.





Có vẻ như cô ấy đã gây thù chuốc oán với nhiều người trong trường.





Đầu óc của Quách Cao Minh lại bắt đầu rối tung, tại sao có người công khai công kích, tại sao cô ấy lại không phản kích lại, bởi vì khinh thường không muốn phản kích lại, hay là sợ đắc tội với những người đó, rốt cuộc những người này sao lại cảm thấy ghét cô.





Cô ấy là một người như thế nào?





Quách Cao Minh sững sờ trước bảng thông báo này rất lâu, ngay cả bản thân anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến một câu hỏi nhàm chán như vậy, nhưng anh phải thừa nhận rãng nghĩ về chủ đề của cô ấy khiến anh cảm thấy rất thích thú.





Một tiếng chuông chói tai vang lên, học sinh bắt đầu giờ tự học buổi sớm, tất cả mọi người đều chạy về phòng học.





Quách Cao Minh có chút đăm chiêu mà ngẩng đầu nhìn lên phòng học ở góc tầng 5 của tòa nhà dạy học đầu tiên là phòng học mà cô gái đó đang học, cô ấy là học sinh trung học.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK