Trong lòng Phương Mai tức giận người này giả chết, tay trái Châu Mỹ Duy lặng lẽ đưa cho cô ấy tờ giấy, có ý là Kiều Bích Ngọc không thích người khác hỏi chuyện người nhà cô.
Từ năm đầu tiên Châu Mỹ Duy cùng lớp với Kiều Bích Ngọc, nên cô ấy quen thuộc nhất với Kiều Bích Ngọc.
Châu Mỹ Duy từ trước đến nay là người tính tình chu đáo nhất, phỏng đoán người thân của Kiều Bích Ngọc hẳn là không còn ở đây nữa, vạch trần vết sẹo của người khác là không tốt, tốt hơn là đừng hỏi.
Phương Mai lại cảm thấy tính tình của Kiều Bích Ngọc nhìn thế nào cũng không thê thảm như cha mẹ đều đã chết, thoạt nhìn càng có nhiều khả cô xích mích với người nhà, mới rời khỏi nhà.
Gia đình Kiều Bích Ngọc, vấn đề này Tư Viên An cũng rất muốn biết.
Năm Kiều Bích Ngọc làm gia sư cho cậu ta, anh học cấp một, chính là thời kỳ trẻ trâu nổi loạn, thành tích kém lại chán ghét đi học, thích ăn đồ ăn vặt, người trong nhà sủng ái, cậu ta nổi giận với rất nhiều thầy cô dạy kèm, chỉ có chị gái học lớp 10.
Kiều Bích Ngọc này khiến cậu ta nghe theo. Cô tuyệt đối không sợ cậu ta đe dọa, hơn nữa cô đánh người cũng không e dè ai.
Cô không vui sẽ nhíu mày, tâm tình tốt sẽ nở nụ cười, lúc cô làm chuyện gì dáng vẻ luôn rất chuyên chú nghiêm túc, trong mắt lóe ra ánh sáng, giống như cô mà nhận định cái gì, mặc kệ đúng hay sai, nghiến răng nghiến lợi cũng sẽ kiên trì.
Ở nhà Tư Viễn An là cậu chủ nhỏ, nhưng ở trước mặt Kiều Bích Ngọc giống như con gấu này, cậu ta muốn biểu hiện ra dáng vẻ thành thục một chút, nhưng liền không khống chế được mình, thật là quá mất mặt.
Tư Viễn An từ trong phòng hiệu trưởng trở lại phòng học, dáng vẻ thư sinh nhã nhặn ôm một ít tư liệu đặt trên bàn học, sau đó cẩn thận quan sát đám con trai trong lớp này, phát hiện người đàn ông tối hôm qua cũng không có ở đây, nhất thời yên tâm.
Chỉ cần không phải là người đàn ông tối hôm qua lấy đi tờ giấy đánh dấu ước nguyện kia, Tư Viễn An cảm thấy những kẻ địch khác cũng không đủ sợ hãi.
Giờ này khắc này, Quách Cao Minh theo ông nội anh trở về nhà họ Quách ở thành phố Bắc An.
“Cậu chủ Cao Minh, cậu ấy… Cậu ấy đang ở trong bếp”
Ông quản gia nói lời này, ngay cả mình cũng rất không dám tin.
Cậu chủ Cao Minh của bọn họ tự nhiên lại chạy đến phòng bếp luyện tập nấu ăn, trước kia cũng đã thiêu rụi hai cái nồi, chém hỏng ba con dao, hủy bốn cái thớt, vô số nguyên liệu nấu ăn lãng phí thành đống núi.
Ba vị đầu bếp nhà họ Quách hoảng hốt chạy ra: “Ông, ông chủ, cậu chủ Cao Minh muốn làm một con cá koi giấm đường, kết quả cầm rượu trắng mà cứ nghĩ là giấm, lập tức đổ quá nhiều, lửa trên bếp bị phựt, nồi dầu ở bên cạnh bị nhiệt độ quá cao cũng cháy…” Khói đen cuồn cuộn dày đặc, khiến tất cả bọn họ đều phải chạy ra ngoài.
Nhà bếp năm sao của nhà họ Quách được trang bị đầy đủ tiện nghỉ cao cấp lúc này chẳng khác gì là địa ngục cả.
Chương 813
Ông cụ Quách nhíu mày, nói một câu không hợp thân phận: “Các ngươi nói, có phải thăng nhóc gây ra tật xấu ở đâu không?”
Trên dưới nhà họ Quách là vẻ mặt sầu muộn, cậu chủ Quách của bọn họ càng ngày càng kỳ quái.
Học sinh mới chuyển đến trong lớp của Kiều Bích Ngọc rất nổi tiếng, ai cũng nghĩ rằng.
Tư Viễn An tuổi còn nhỏ, cao gầy và trắng trẻo, ngây thơ đơn thuần, nhưng lần đầu tiên thi đã đứng thứ hai trong bài kiểm tra tiếng Anh của lớp. Trong lớp phần đông là học sinh nữ, mỗi đàn chị ngồi gần cậu ta đối với Tư Viễn An đặc biệt quan tâm săn sóc.
Trong lòng Tư Viễn An vẫn là có chút mất mác, bởi vì Kiều Bích Ngọc đối với cậu ta vẫn như trước, không có gì đặc biệt.
Cậu ta lặng lẽ quan sát suốt một tuần, bản thân cậu ta cũng đã hiểu tại sao Kiều Bích Ngọc lại được mệnh danh là nữ sinh khó theo đuổi nhất.
Con gái luôn thích đi vệ sinh theo nhóm, mỗi khi giải lao giữa giờ học, họ lại nắm tay nhau cúi đầu ngượng ngùng đi xuống hành lang, hai bên hành lang cơ bản chỉ toàn những chàng trai nhàn rỗi, hơn nữa bọn họ thường nhìn về phía nhà vệ sinh nữ với ánh mắt tò mò.
Nam nữ ở tuổi vị thành niên rất nhạy cảm, ánh mắt mỗi khi nhìn đối phương thường mang theo xấu hổ cùng ngượng ngùng, nhưng Kiều Bích Ngọc một chút ngại ngùng cũng không có, đôi mắt trong veo mở to đầy mê hoặc lòng người, hoàn toàn không đặt đối phương vào mắt.
nghiệm vô cùng phong phú với những chuyện như thế này, chỉ cần liếc mắt một cái, tất cả đều vào thùng rác.
Một lần khác, một học sinh lớp mười một chạy lại tìm cô, chậm rãi bày tỏ tình cảm của mình, như để cảm ơn lời động viên của Kiều Bích Ngọc, điều mà cả đời không thể nào quên, kết quả, Kiều Bích Ngọc một câu cũng không tiếp.
Tư Viễn An rất chắc chắn, khuôn mặt của Kiều Bích Ngọc mắc chứng mù mặt, sớm đã không nhớ rõ đối phương là ai, vẻ mặt vô cảm của cô khiến người ta rất khó đoán ra cô đang nghĩ gì .
Kiều Bích Ngọc là một người cứng đầu, căn bản không cho người khác có cơ hội bước vào cuộc sống của mình.
“Chị ơi, tiết sau là lớp tâm lý, chị đi đâu vậy?” Tư Viễn An nhìn cô bỏ tiết đi thư viện.
“Đến thư viện làm bài tập”
Khoa tâm lý học của trường mở ra một cách khó hiểu, Kiều Bích Ngọc một tiết cũng không lên lớp.
Hơn nữa chuyện làm cho cô tức giận chính là, cô vốn dĩ vỗ ngực hứa với giáo viên chủ nhiệm lớp rằng cô sẽ không bao giờ rời khỏi top 10. Kết quả là Tư Viễn An này đến lớp cô, điều này khiến cô phải chịu rất nhiều áp lực trong học tập.
Chương 814
Phương Mai đang cầm một vài cuốn sách, cô ấy cũng định trốn tiết trở về ký túc xá trước, thuận miệng nói: “Lớp tâm lý tuần này không có trợ giảng Mark, đoán không chừng sẽ có ít người tới đó.”
“Chị ấy không định điểm danh sao? Bỏ tiết có được không?”
Phương Mai mỉm cười với đàn em non nớt này, chỉ vào Kiều Bích Ngọc đang đi phía trước: “Em đừng nghĩ rằng cậu ấy đang học tập có nề nếp” Kiều Bích Ngọc là bá vương ở trong lớp của bọn họ.
“Cậu không phải là rất sợ Kiều Bích Ngọc sao, tại sao lại đi theo cậu ấy, không phải vì cậu ấy nên cậu mới chuyển trường đến đây đấy chứ?”
Tư Viễn An đột nhiên có chút chột dạ: “Em không sợ chị ấy, chị ấy rất tốt” Sau đó cậu ta liền liếc mắt nhìn về phía Kiều Bích Ngọc đang đi phía trước, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu. Xem như ngầm thừa nhật Phương Mai bật cười, Tư Viễn An này thật giống một đứa nhỏ vô hại.
Tư Viễn An cảm thấy học cùng lớp với Kiều Bích Ngọc có một lợi thế rất lớn, cậu ta có nhiều cơ hội lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô nhiều hơn, Kiều Bích Ngọc sẽ không cảm thấy cậu ta đang làm phiền mình, dần dần khiến cho cô có thể nhớ kỹ mình.
“Chị ơi, em đến thư viện mượn sách, tạm biệt”
Tư Viễn An là người hiền lành, nho nhã, trước mặt bọn họ luôn tỏ ra rất khiêm tốn và lễ phép.
Phương Mai đương nhiên biết rằng cậu ta đang theo đuổi Kiều Bích Ngọc.
‘Vừa quay đầu liền bắt gặp lớp trưởng Yến Ngân, kể từ khi cậu học sinh có vẻ ngoài mềm yếu vô hại đó chuyển đến trường, tâm tình Yến Ngân cũng không được tốt.
“Lớp trưởng, cậu phải học tập người ta kìa, đó mới là trình độ chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc thượng thừa” Phương Mai mỉm cười muốn nói chuyện phiếm với cậu ta.
Cô ấy cảm thấy tình yêu thầm kín của Yến Ngân dành cho Kiều Bích Ngọc không lạc quan, phải như chàng trai Tư Viễn An này dũng cảm và cơ trí, cũng biết giả heo ăn thịt hổ, chính là hy vọng có thể ôm mỹ nhân về.
“Cậu ta là cháu trai của hiệu trưởng”
‘Yến Ngân chính là cảm thấy có chút cực đoan mà cho rãng tất cả những ưu điểm trên người cậu ta đều là dựa vào quan hệ.
Phương Mai cũng không biết tiếp tục câu chuyện này như thế nào, thở dài rồi bỏ đi ‘Yến Ngân cau mày, cái thở dài khi nấy của Phương Mai có chút xem thường cậu ta, tay phải liền năm thành quyền, trong lòng vô cùng tức giận.
Yến Ngân luôn cảm thấy xuất thân của mình khá tốt, cha mẹ đều là nhân viên trong nhà nước, hơn nữa cậu ta cũng là người học giỏi nhất từ khi còn nhỏ, bề ngoài cũng không phải bình thường. Sau này, khi được nhận vào một trường đại học danh tiếng, tiếp tục cố gắng, chắc chắn cậu ta sẽ có thể vươn cao xa hơn nữa.
Dựa vào điều kiện để tìm đối tượng cũng coi như là không tồi rồi. Kiều Bích Ngọc cùng.
với một người dì sống nương tựa lẫn nhau, cho dù có được nhận vào một trường danh tiếng cũng không phải dễ dàng gì, đến lúc đó nhất định cô sẽ chấp nhận cậu ta.
Nhưng đột nhiên Tư Viễn An này lại chuyển đến đây, hơn nữa cậu ta còn là cháu trai của hiệu trưởng, Yến Ngân đấ biết ngay từ ngày đầu tiên rằng Tư Viễn An này đến là vì Kiều Bích Ngọc.
Tuổi học trò còn quá non nớt, kiến thức còn quá ít, bao giờ cũng dễ sinh lòng kiêu ngạo.
“Kiều Bích Ngọc, tớ thích cậu, chúng ta kết giao nhé?”
Bầu trời bên ngoài đã tối, Kiều Bích Ngọc ôm đống bài tập định rời khỏi thư viện, nhưng đã bị Yến Ngân chặn ở cửa thư viện, đột nhiên cậu ta lại nói với cô những lời khó hiểu như Vậy.
Kiều Bích Ngọc sững sờ một lúc, được tỏ tình là chuyện rất bình thường, nhưng đây là lớp trưởng của cô, trước đây cậu ta vẫn luôn tỏ ra bình thường mà Kiều Bích Ngọc muốn nói chính là từ chối.
‘Yến Ngân sốt ruột, nắm lấy tay cô, nhanh chóng thuyết phục: “Kiều Bích Ngọc, chúng ta có thể học cùng một trường đại học, sau này cũng có thể chăm sóc cho nhau, nếu như cậu không muốn ở lại trong nước, cha mẹ tớ cũng sẽ có cách để chúng ta có thể đi cùng nhau.
“Tớ không thích cậu” Cô cứ như vậy mà thản nhiên cắt ngang sự nhiệt tình của cậu ta.
Tớ không thích cậu.
Bốn chữ này, là lời cự tuyệt đơn giản nhưng lại vô cùng thẳng thản, khiến cho Yến Ngân cảm giác mình mất hết tất cả mặt mũi.