Đáy mắt cô mê mang, sợ hãi nhìn Hổ trắng vô cùng quen thuộc ở phía rừng cây, màu trắng của lông hổ thật sự rất dễ thấy ở giữa màu xanh của lá cây.
Hổ trắng uy phong lẫm liệt, cặp đồng tử của con dã thú nhìn chằm chằm bọn họ về phía bọn họ, tứ chỉ tráng kiện bước từng bước một về phía bọn họ, giống như rất căm tức mà gầm lên một tiếng.
Âm thanh hổ gầm chấn động rừng xanh, chim chóc xa xa bị dọa sợ bay đi rào rào.
Kiều Bích Ngọc thấy lông ở mông của con hổ này bị đốt cháy khét, xem ra có vẻ là đến để trả thù, động vật cũng ghi hận như thế sao.
Mặc dù mọi người cũng sợ con Hổ trắng to lớn đột nhiên xâm nhập này, nhưng thấy cái mông cháy khét của Hổ trắng, ai cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên “Không cần sợ nó, nó không nhìn thấy chúng ta đâu”
Kiều Bích Ngọc vừa nói xong câu này, “meo” – bá tước lập tức kêu một tiếng mèo bén nhọn, mèo đen lập tức nhảy lên cây, mà thân thể khổng lồ của Hổ trắng cũng hung mãnh chạy đến, hồ gầm rống to, một đường nhào thẳng lên cây cổ thụ, cây cũng lay động theo.
Kiều Bích Ngọc bị dọa đến mức muốn rớt tim, cô ở ngay phía sau cái cây to nay.
Hổ trắng bên này hình như không thấy bọn họ, nhưng vừa rồi quên bôi nước hoa quả cho Bá Tước, hai con mèo một lớn một nhỏ, một trắng một đen, phi nước đại truy đuổi giữa rừng cây, trên nhảy dưới tránh, trêu cho tất cả các loài động vật tỏng rừng đều không được an bình, nhảy lung tung bốn phía.
kiều Bích Ngọc phát ra một tiếng cảm thán ngạc nhiên, “hóa ra con hổ già biết trèo cây”
Quách Cao Minh ngồi cạnh cô, bắt đầu phổ cập kiến thức cho cô: “Động vật họ mèo đều sẽ biết leo cây” Nhưng con Hổ trắng này người quá lớn, không thể bò lên cao được.
Lục Khánh Nam vỗ vỗ cái bụng: “Bụng có chút đói”, hô lên: “Kiều Bích Ngọc cô còn gì để anh không”
“Tôi còn hai quả dừa, uống nước đi”
Hầu Tử ném hai quả dừa về phía Lục Khánh Nam, lập tức ngẩng đầu nhìn Rafael một chút, rất dứt khoát đề nghị: “Bảo mèo của anh đi xa ra một chút, tạm thời đừng trở về”
“Đúng rồi, bảo Bá Tước đừng quay về, bây giờ chúng tôi rất mệt mỏi, để chúng tôi nghỉ ngơi một chút.”
Sắc mặt Rafael y ám khó coi, đám người này thì ai cũng thanh thản, Hổ trắng và Bá Tước đang đùa giỡn đuổi nhau chém giết nhau giữa khu rừng, hoàn toàn là vẻ toàn bộ những việc này không liên quan gì đến mình.
Kiều Bích Ngọc vẫn có chút lương tâm, vì Bá Tước suy nghĩ một chút: “Hản là không chết được, ăn hết nó còn chưa đủ nhét kẽ răng của Hổ trắng, chờ Hố trắng chạy mệt rồi mình sẽ đi”
“Hổ trắng kia là do cô trêu chọc cho nó đến sao?” Rafael nheo mắt lại nhìn cô.
Kiều Bích Ngọc mặt mũi vô tội nhìn về phía anh ta: “Không liên quan đến tôi”
Rafael suy nghĩ định hỏi thêm vài câu, Quách Cao Minh đã gọi cô đi nghỉ ngơi: “Ngủ một lúc đi, có việc anh sẽ gọi em”
Một nửa số người nhầm mắt nghỉ ngơi, nửa còn lại cố gắng chống đỡ thay phiên nhau phòng thủ.
Mà tiếng gầm gừ phẫn nộ của Hổ trắng trong khu rừng dần đi xa, xem ra Bá Tước bị đuổi chạy xa rồi.
Gặp gỡ con Hổ trắng này chỉ là tình cờ, Kiều Bích Ngọc chưa hề nghĩ đến chuyện một con hổ lại mang thù như vậy.
Lúc cô tỉnh ngủ đã là đêm khuya, Quách Cao Minh không gọi cô, cô đã rất lâu rồi không có ngủ thoải mái như thế, nhưng sau khi tỉnh dậy lại trông thấy một con Hổ trăng uy phong lắm liệt, nó ngồi chờ ở trong bụi cỏ bên cạnh hồ, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào lông tơ màu trằng của nó tỏa ra vầng sáng trắng, chỉ là cái mông trụi lông của Hổ trắng có chút phá hủy vẻ đẹp của nó.
“Nó, nó ăn Bá Tước luôn rồi sao?” Kiều Bích Ngọc trong lòng vừa sợ hãi vừa có chút khổ sở.
“Không”
Quách Cao Minh nhỏ giọng nói với cô, tay chỉ Rafael bên trên một cái cây cổ thủ, đôi mät mèo màu vàng đồng của Bá Tước cho dù ở trong đêm tối cũng có thể làm cho người khác nhận ra được.
Hổ trắng mặc dù hung mãnh nhưng muốn bắt được kiểu động vật nhỏ gian xảo như Bá Tước cũng không phải dễ, ngược lại còn tiêu hao năng lượng của mình. Hổ trắng bay nhảy một phen, ý thức được mình không thể bắt được Bá Tước, lựa chọn từ bỏ.
“Vậy sao nó không đi?”
Rafael cố ý nói lớn: “Cô làm ra chuyện tốt gì rồi thì trong lòng cô tự biết, nhanh đến nhận lỗi với Hổ trằng đi, không thì có lẽ nó vẫn đi theo chúng ta… Động vật trên hòn đảo Thứ Ba này cực kỳ có linh tính, bọn chúng rất mang thù”
Thật ra Bá Tước cũng đến từ hòn đảo Thứ Ba.
Hổ träng nghe được giọng nói này, lập tức chấn động, hét lớn về phía Rafael một tiếng, nó rất cảnh giác, không nhào lên.
Bị một con Hổ trắng lớn ngồi chờ, đây thật sự là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, Lục Khánh Nam đã sớm đói muốn chết, đã nghĩ đến chuyện nhóm lửa nấu nướng nhưng bây giờ anh ta cũng không dám làm gì.
Cứ như vậy hai bên giằng co với nhau, nhịn đến bình minh.
“Làm sao bây giờ đây?”
“Anh nói chúng ta đem con Hổ trắng này bao vậy lại, sau đó đồng loạt dùng thương thì khả năng thẳng là bao nhiêu?”
Loại thế giới mạnh tháng yếu thua này cũng không có bao nhiêu lòng thương hại.
“Trước tiên đừng làm nó nhúc nhích”
Rafael đối đầu quan sát con Hổ trắng này một đêm, phát hiện ra con hổ này và Bá Tước cũng có trí thông minh tương đương con người, mọi thứ ở hòn đảo Thứ Ba này đều kỳ diệu.
Ngẩng đầu nhìn lúc này đã thấy mặt trời mọc, toàn bộ đại dương được bao bọc bởi ánh sáng, tầm mắt rõ ràng, tiếp đó vội vàng nói: “..Ở giữa hồ hình như có cái gì đó, chúng ta phải vớt nó lên”
‘Vấn đề là ai đi bây giờ?
Một khi bọn họ đã rơi xuống nước, nước hoa quả trên người sẽ bị trôi hết, Hổ trắng ngay lập tức có thể trông thấy bọn họ, lại là một vòng tập kích nữa.
“Em gái, là cô làm mất quyền trượng của tôi rồi” Rafael thẳng thắn nói.
“Mà tôi thấy con Hổ trắng này cũng là tìm anh trả thù, không liên quan gì đến những người còn lại chúng tôi.” Quách Cao Minh kéo cô lại, bất kể thế nào cũng không có cô đi đến hồ lần nữa.
Kiều Bích Ngọc không cam lòng yếu thế, “Là anh hại chúng tôi đến nơi quái quỷ này đấy chứt”
“Muốn trách thì trách mẹ ruột Cung Nhã Trang của cô, bà ấy không bắt cóc cô thì tôi làm sao có cơ hội”
“Quyền trượng của anh tự mất mà, đâu có chuyện gì liên quan đến tôi!”
“Tôi để cô cầm, sao cô lại để rơi!”
Tôi một câu, anh một câu rùm beng lên.
Nguy Bắc và Hầu Tử bọn họ không yên tâm như hai anh em này, lúc nào cũng cảnh giác Hổ trắng to lớn trước mặt sợ nó sẽ nhào qua cản mình.
“. Quyền trượng Thứ Ba ở nơi nào, tộc trưởng cũng không biết Naga là gi, anh nói làm sao chúng tôi tìm được!”
Quách Cao Minh để ý đến lúc Kiều Bích Ngọc nói hai chữ “Naga”, Hổ trăng bên kia giống như có linh tính, lắc lắc đầu nhìn về phía bọn họ bên này rồi đi qua, giống như nhắc đến đồ vật mà nó biết.
Rafael mặc dù vẫn khuya môi múa mép với Kiều Bích Ngọc nhưng anh ta vẫn luôn chú ý đến con Hổ trắng: “Con Hổ trăng này chính là Naga chúng ta cần tìm sao?” Trong đầu hiện lên suy đoán này.
Kẻ thống trị hòn đảo Thứ Ba có được quyền trược một phần ba, nếu như nơi này chỉ có mãn thú hoành hành thì lão hổ sẽ xưng vương, Dựa theo logic này mọi người cũng cảm thấy hợp lý.
Cua Biển hiểu ra hô ro: “Con Hổ trắng này ở đây một đêm, tôi thấy xung quanh không có thêm con vật nào khác”
Lửa lớn trong rừng từ từ tắt vì thảm thực vật xung quanh tươi tốt, mọc rất nhanh, không dễ bị thiêu đốt, làm tăng độ ẩm cho mặt đất, cho nên cháy rừng cũng không lan quá rộng, những động vật lại lần nữa quay về chỗ cũ kiếm ăn.
Lão hộ có thể chấn nhiếp các loại động vật khác.
“Tộc trưởng, có phải chúng ta đến tìm ở nơi ở của lão hộ thì có thể tìm thấy đoạn quyền trượng thứ ba không?” Kiều Bích Ngọc dùng tiếng của người hoang dã hỏi thăm một câu.
Tộc trưởng giống như cũng không sợ hãi con Hổ trắng lớn này, đi đến trước mặt con mãnh thú hô một tiếng: “Naga.
Hổ trắng ngạc nhiên chấn động, bốn chân lập tức lùi lại một bước.
Rafael cau mày, Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam nhìn mặt dò xét, rõ ràng là Hổ trắng sợ cái tên “Naga” này, đây hẳn là sinh vật còn đáng sợ hơn cả Hổ trắng.
“Tôi cảm thấy chúng ta trước tiên vẫn nên nghĩ cách vớt đồ vật phát sáng ở giữa hồ nước kia lên đã…”
“Ai đi vớt? Còn phải trông coi Hổ trắng nữa.
Quách Cao Minh bọn họ không phải là người tốt gì, kế hoạch của bọn họ là muốn biết chết Hố trắng này, Kiều Bích Ngọc cẩn thận quan sát Hổ trắng ở bên này, cảm thấy nó giống như không có ác ý gì.
Về phần Hổ trảng ngồi chờ cái gì, vì sao lại đi theo bọn họ, Kiều Bích Ngọc thật sự không nghĩ ra lý do, có lẽ nó mang thù, hoặc có lẽ là do nó chán.
“Đừng giết nó, có lẽ chỉ là nó chán thôi”
Ai nói động vật không có tư tưởng, nếu như nó chán thật thì sao, Bá Tước cũng có rất nhiều suy nghĩ, mỗi ngày nó đều rất buồn.
Rafael bảo Bá Tước dụ Hổ trắng ra chỗ khác để Quách Cao Minh nhảy vào lấy vật phát sáng ở giữa hồ nước.
“Sao anh không tự đi mà xuống?”
Đám người Ngụy Bắc tỏ ra bất bình, suốt dọc đường đi Rafael đã giành hết những việc nhẹ nhàng.
So về thể chất và kỹ năng, Rafael lẫn Quách Cao Minh đều sàn sàn ngang nhau, rớt xuống hồ thì lớp kem bôi trên người sẽ trôi đi hết, để lộ ra là nguy hiểm có thể ập đến bất cứ lúc nào.
Mặc cho họ phản đối ra sao đi nữa, đến cuối cùng vẫn quyết định như cũ, vì Bá Tước chỉ nghe lệnh của Rafael.
“Cẩn thận nhé”
Kiều Bích Ngọc nhắc nhở anh: “.. Không biết có phải do em gặp ảo giác không mà lần trước đi tới giữa hồ, dường như có một làn sóng năng lượng vô hình rung động dập dềnh tỏa ra tứ phía, kêu gọi muông thú”
Quách Cao Minh gật đầu với cô, nhanh nhẹn đi sát tới hồ nước, khắp xung quanh, đám Ngụy Bắc và Hầu Tử đã siết chặt vũ khí trong tay, bày sẵn thế đợi quân địch đến.
Quách Cao Minh giỏi bơi lội, anh nhảy và lặn xuống một cách nhẹ nhàng, bới đến giữa hồ bảng tốc độ nhanh nhất, vật thẳng đứng tỏa ánh vàn lấp lánh kia ở dưới đáy hồ.
Nước hồ lạnh lẽo, trong suốt, gần như không có tạp chất, không có rong rêu, không hề có cá tôm, Quách Cao Minh lặn xuống tận đáy, nhìn về phía đốm sáng kia, trong lòng bỗng có một cảm giác bình yên tĩnh lặng không giải thích được.
Nhưng khi Quách Cao Minh với tay ra định lấy, anh còn chưa chạm tới thì đã vội rụt ngay tay lại.
Quách Cao Minh nhăn mặt, anh xác nhận đây chính là cây quyền trượng đã mất khi trước, ngón tay anh còn chưa chạm được vào thì đã cảm thấy sức nóng hơn nghìn độ như nham thạch núi lửa sục sôi Anh lo lắng dáo dác nhìn quanh, không có công cụ nào thích hợp, bèn nghĩ ra một cách.
Quách Cao Minh nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài, định dùng chiếc áo sơ mi làm dây buộc để kéo quyền trượng lên.
Quách Cao Minh đang địch quấn chiếc áo lên cây quyền trượng và thắt nút, nhưng anh chữa lại gần thì cây quyền trượng đã như thể có linh hồn, tạo ra một đợt sóng năng lượng dưới đáy hồ trong suốt, đánh bật cả người anh trở lại.
Tuy nguồn năng lượng này không lớn, nhưng Quách Cao Minh vẫn lấy làm kinh ngạc, có vẻ như cây quyền trượng từ chối cho phép anh lại gần.
Nhặt lên một hòn đá dưới đáy hồ, Quách Cao Minh thử ném về phía cây quyền trượng dựng thẳng đứng, rõ ràng còn chưa hề chạm tới thì hòn đá đã bị một nguồn sức mạnh vô hình đánh bật lại.
Lúc này, đám Ngụy Bắc đang canh gác phía trên bắt đầu tỏ ra sốt sắng, hét lên về phía hồ nước: ‘Cậu chủ Quách, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Quách Cao Minh đã nhịn thở lặn xuống dưới đáy liền một mạch hai mươi phút, sắp sửa đạt đến giới hạn của anh.
Kiều Bích Ngọc cũng hồi hộp tiến sát lại gần hồ xem xét. Không lâu sau, nước ở giữa hồ sủi bọt lăn tăn, rồi bỗng nhiên, một sức mạnh vô hình dập đềnh lan ta từ chính giữa mặt hồ, giống như gió lốc bất ngờ ập tới, đẩy ngã hết thảy đám người đang đứng ven bờ.
Chưa kịp phản ứng lại thì Quách Cao Minh đã nhảy vọt lên khỏi hồ nước, anh cởi trần, sắc mặt nhợt nhạt, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đau đớn.
“.. Anh sao thế, mau lên bờ” Kiều Bích Ngọc cuống quýt hô gọi ‘Và gần như cùng lúc đó, khu rừng rậm phía sau lưng họ vang lên tiếng hổ gầm giận dữ, và cả âm thanh của đám thú hoang chạy tán loạn điên cuồng làm rung chuyển mặt đất.
“Mau lên bờ đi, lũ động vật hoang dã sắp đến rồi”
Lục Khánh Nam cầm một cây tre dài vươn ra mặt nước, cố gắng kéo Quách Cao Minh lên bờ, Quách Cao Minh cũng không dám chần chừ, tay phải anh túm lấy cành tre, đồng thời cũng ra sức bơi. Đám động vật hoang dã trong rừng rậm như nghe được lời kêu gọi nào đó, điên cuồng lao tới, kêu gào, gầm rú.
Quách Cao Minh vừa bò được lên đến bờ thì Lục Khánh Nam trông thấy tay trái của anh giống như bị loét do vết bỏng nặng gây ra, đang định cất tiếng hỏi thì đúng lúc này, một bóng dáng khổng lồ trắng muốt ập tới tấn công, kèm theo tiếng hổ gầm vang. Quách Cao Minh vẫn chưa đứng vững đã bị Hổ trắng vồ tới đè xuống, lại lăn ngược trở lại hồ nước.
Hổ trắng mất kiểm soát vì cơn thịnh nộ, gầm lên, nhe hàm răng hổ trắng muốt định lao vào cắn cổ Quách Cao Minh. Trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen tròn trịa bé nhỏ nhảy vọt lên lưng hổ, Bá Tước giơ bộ móng vuốt sắc nhọn cào lên mông Hổ trắng, chớp mắt đã cứa ra một vệt máu sâu và dài, máu có màu đen.
Móng của Bá Tước mang chất độc cực mạnh.
Bị tập kích bất ngờ, Hổ trắng đau đớn gào rống, theo bản năng thả Quách Cao Minh ra, lập tức quay đầu truy đuổi kẻ thù, nhưng Hổ trắng không thấy được Bá Tước đang bò sấp trên lưng nó.
Kiều Bích Ngọc đứng cánh đó không xa kinh hãi chứng kiến tất cả, suýt nữa nghẹn thở, may mà trước đó cô đã bắt Bá Tước tới và bôi lên thứ kem thần thánh mà nó không thích chút nào.
Nhân lúc hai con vật họ nhà mèo đuổi giết nhau, Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam cũng vội vã kéo Quách Cao Minh dưới hồ lên. Quách Cao Minh bị sặc mấy ngụm nước, ngoài bàn tai trái bị bỏng nặng ra thì không có vết thương nào khác.
Nhưng phía sau lưng họ, một bầy mười mấy con sói trưởng thành, ba con báo hoa mai, và cả từng bầy cáo, lợn rừng, trâu rừng, và hàng chục con kền kền khổng lồ sải cánh bay lượn giữa trời. Nghe tiếng chạy từ nơi xa làm rung chuyển mặt đất, có lẽ vẫn còn nhiều loài động vật hoang dã đang lao tới.
Đám con thú hoang này bỗng đâu chạy tới bao vây lấy họ, nhìn những con vật to lớn ấy, Lục Khánh Nam không khỏi nuốt nước bọt, dù họ có bao nhiêu súng đạn đi chăng nữa cũng không đủ.
“Đừng nhúc nhích, đừng phát ra tiếng động” Rafael cũng sốc trước cảnh tượng này.
Không biết là sức mạnh nào đã kêu gọi dã thú khắp nơi đến.
Một con kền kền bay lơ lửng trên mặt hồ, tạo nên chiếc bóng khổng lồ, và cả tiếng vẫy cánh phần phật mang theo gió lớn thổi tóc Kiểu Bích Ngọc tung bay. Cô mím chặt môi, nín thở, chỉ sợ rủi bị đám dã thú phát giác.
Còn Quách Cao Minh sau khi lên bờ, họ cũng kịp thời bôi kem hoa sen lên người anh.
Kiều Bích Ngọc xót xa khi thấy bàn tay trái của anh loét ra vì bỏng.
Bị cả đám thú rừng to lớn hung hãn bao vây, họ giống hệt như bù nhìn rơm không dám động đậy. Đừng nói đến chuyện cầm vũ khí, sợ rằng tay chưa kịp chạm vào súng thì đã bị giày xéo chết.
Hình như các loài động vật ở nơi này không thích mùi của loại kem đặc chế kia, đám dã thú tỏ ra khó chịu, chúng gào rống về phía họ đang đứng, hai chỉ trước cào miết trên mặt đất.
Bá Tước cũng rất ghét mùi này, nó bị bôi thử kem đặc sệt nặng mùi ấy khắp người, cực kì khó chịu, nó cào Hổ trằng mấy nhát, nhảy lên nhảy xuống, rồi lại chạy tới cào lưng một con lợn rừng, như thể đang giải tỏa cơn bực bội.
Da lợn rừng có dày cách mấy cũng không ngăn được bộ móng nhọn của Bá Tước. Cả đám dã thú bắt đầu trở nên náo loạn, gào rống, căn xé lẫn nhau.
Đám người Rafael chớp thời cơ chạy ngay tới bờ hồ, tránh không bị vạ lây. Cùng lúc họ cũng phát hiện ra rằng đám thú hoang kia không muốn đến gần hồ, cũng không thấy có con vật nào uống nước trong hồ.
Đám người Rafael chớp thời cơ chạy ngay tới bờ hồ, tránh không bị vạ lây. Cùng lúc họ cũng phát hiện ra rằng đám thú hoang kia không muốn đến gần hồ, cũng không thấy có con vật nào uống nước trong hồ.
Cảnh tượng cả bầy thú hoang dã cản xé lẫn nhau thực sự ngoạn mục, nếu như có vài con bị chết, họ còn có thể làm ngư ông đắc lợi đem về nướng ăn.
Nhưng không được bao lâu, con Hổ trăng đã nhảy vọt vào giữa bầy mãnh thú, Hổ trắng gầm lên một tiếng oai phong lãm liệt, tiếng rống rung chuyển đất trời.
Bầy thú dần dần dừng cuộc ẩu đả, con Hổ trắng là vua của chốn này.
Cầm cự với bầy thú hoang hơn nửa ngày, sắc trời đã tối dần, bây thú cũng bắt đầu bình tĩnh lại, rút dần khỏi hồ nước, trờ về khu rừng rậm.
Khi bầy thú hoang đã bỏ đi hết, đám kền kền trên bầu trời cũng sải cánh bay xa, chỉ còn lại con Hổ trắng, Hổ trằng vẫn ngồi đó canh giữ, nó ngồi thẳng lưng bất động như một pho tượng, đôi mắt xanh lục nhìn chăm chẳm về phía hồ nước, dường như nó cảm nhận được đăng đó có người.
“… Sao vẫn ngồi đấy canh nhỉ” Ngụy Bắc kinh hãi nghĩ thầm.
Kiều Bích Ngọc lại để mắt chú ý đến một chỉ tiết khác, cô quay lại kéo Rafael: “Móng của Bá Tước có độc, sao con Hổ trắng này vẫn khỏe thế?”
Ngay phía trước họ, dưới tán cây đại thụ, con lợn rừng đáng thương bị Bá Tước cào mấy phát đã nằm chết ở đó.
“Nó có nhiệm vụ canh giữ hồ nước này”
Tộc trưởng của bộ tộc người hoang dã bất ngờ đi đến bờ hồ, tay không vục nước hồ lên, rửa sạch lớp kem bôi trên người.
Tộc trưởng rất ghét mùi của thứ kem này.
Giọng của Tộc trưởng già khàn khàn, thì thào, ngoài Rafael, Kiều Bích Ngọc và Tang Ba ra, đám người Quách Cao Minh không hiểu những lời đó có nghĩa gì.
Nhưng thấy Tộc trưởng có hành động tìm đến cái chết như vậy, không khỏi lấy làm kinh ngạc: “Bà ấy làm gì thế, chán sống à?”
Vừa rồi nếu như không có loại kem này thì họ đã bị bầy thú hoang kia làm thịt từ lâu rồi.
*. Chỉ không đụng chạm vào thứ ở giữa hồ, đám thú hoang sẽ không bị gọi tới”
Kiều Bích Ngọc suy đoán và nói: “Con Hổ trắng này sẽ không tấn công người bừa bãi”
Mọi người nhìn bà tộc trưởng già đã rửa hết lớp kem trên người, con Hổ trắng như có linh tính, nó nhìn về phía bà ấy, vô cùng bình tĩnh, không hề về tới gào rống, như thế đã biết từ trước.
Bá Tước nhảy ùm xuống hồ, khứu giác của loài mèo đặc biệt nhạy cảm, giờ bộ lông mèo bết dính thứ mùi quái lạ, đều do Kiều Bích Ngọc tặng cho, nó cảm thấy khó chịu vô cùng.
Con Hổ trằng tính tình trẻ con, khi Bá Tước nhảy xuống hồ, con Hổ nhìn thấy một bóng đen tròn tròn thì lập tức bổ nhào tới, ngoác miệng định cần nó.
Bá Tước không hề sợ sệt, nó giơ móng vuốt cào lên mũi con Hổ.
“Sao tay anh lại bị thương thế?” Kiều Bích Ngọc nhìn vết bỏng trên tay Quách Cao Minh liền hỏi Lục Khánh Nam và Ngụy Bắc cũng thắc mắc, Rafael nói xen vào: “Cây quyền trượng giữa hồ à?”
Quách Cao Minh gật đầu: “Phải”
Rafael chợt nổi hứng thú: “Là cây quyền trượng của hòn đảo thứ ba?”
“Nhìn độ dài chắc có lẽ hai cây quyên trượng đã mất tích trước đó”
Mất đi rồi lại tìm được về.
Nhưng còn cây quyền trượng của hòn đảothứ ba đâu? Họ đã chịu nhiều khổ sở như thế mà vẫn không tìm ra được manh mối.
“Cây quyền trượng trong hồ, đành phải để cô ấy xuống..”
“Không được!” Quách Cao Minh tức thì từ chối Rafael nhìn vết bỏng nặng trên tay anh, chế giễu: “Quách Cao Minh, không ngờ anh cũng có lúc ngu ngốc như thế, sức nóng của cây quyền trượng còn ghê gớm hơn nham thạch núi lửa đang phun trào, anh không chạm vào được đâu. Ngoài người mang dòng máu của dòng họ Strozzi, không một ai có thể chạm được vào”
Kiều Bích Ngọc có không bảng lòng cách mấy cũng buộc phải xuống hồ.
Quách Cao Minh làm chuyện ngốc nghếch, phải chăng anh đã biết được kết quả sau khi ngoi lên khỏi mặt nước, cho nên mới dùng tay trái để thử.
Ngu ngốc.
Họ đứng một chỗ bàn bạc, cố tình dụ cho Kiều Bích Ngọc và Tang Ba ra một chỗ khác, nhưng đứng từ xa nhìn Quách Cao Minh và Rafael tranh cãi, Kiều Bích Ngọc không ngốc, cô đưa mắt nhìn ra giữa hồ.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, tôi sẽ xuống.
Cô đi về phía họ, nhìn vào mắt Quách Cao.
Minh, nói: “Chúng ta không còn đường lui nữa” Buộc lòng tiến lên phía trước.
Nếu như vẫn còn lựa chọn khác, Quách Cao Minh thà rằng tiếp tục lãng phí thời gian.
Cánh đàn ông con trai sức dài vai rộng lại đế một người phụ nữ cáng đáng việc nguy hiểm, đám Ngụy Bắc thấy hơi áy náy.
*… Cô xuống đáy hồ lấy quyền trượng lên, nhân tiện quan sát xem dưới đáy hồ có gì bất thường không”
Rafael căn dặn cô bằng giọng ra lệnh.
“Mặt trời sắp xuống núi rồi, ngày mai hãy đi”
“Đúng đấy, lát nữa đụng vào cây quyên trượng, bọn thú hoang lại xông tới thì có khổ không”
Kiểu Bích Ngọc đứng bên hồ do dự, Rafael trơ tráo tung chân đạp vào mông cô, Kiều Bí Ngọc hoảng hốt la lên thất thanh, cả người ngã nhào xuống hồ nước.
Quách Cao Minh giận đùng đùng túm cổ áo Rafael, tay phải vung nằm đấm.
Rafael bị đấm một cú cũng cảm thấy xứng đáng: “.. Cô em nhanh tay lên cho tôi nhời”
Anh ta còn nghiêm giọng thúc giục.
Quách Cao Minh cũng chẳng thể đánh chết Rafael được, chỉ đành nghiến răng tức giận với loại mặt dày này.
“Kiều Bích Ngọc, cẩn thận đấy!” Anh chỉ có thế hô lớn.
Trời đã tối dần, cả hồ nước cũng chìm vào bóng đêm mờ mịt như hang động thăm thảm, còn cây quyền trượng thẳng đứng giữa lòng hồ vẫn tỏa ánh sáng màu vàng chói lọi Khoảnh khắc Kiều Bích Ngọc ngã xuống nước, con Hổ trắng như phát điên, đứng gầm rống bên bờ hồ.
Á… Cô nghiến răng liều mình một lần cuối, đáy hồ bắt đầu rung chuyển khẽ, cây quyền trượng cũng từ từ nhúc nhích.
Trên bờ, Quách Cao Minh còn căng thắng hơn lúc tự mình lặn xuống: “Đừng cố quá, lên *** Đúng lúc lời của Quách Cao Minh vừa dứt, âm thanh của muông thú chạy loạn làm mặt đất rung lên bần bật quen thuộc lại một lần nữa phát ra từ xa xa phía khu rừng rậm.
Mặt hồ nước cũng lăn tăn gợn từng đợt sóng.
Bọt nước sùng sục nổi lên, như một nồi nước đun sôi.
Mọi người đều sợ hãi, ngay đến Rafael cũng phải hét lớn: ‘Lên đây đi!”
Nhưng không hề thấy bóng dáng Kiều Bích Ngọc giữa lòng hồ, cây quyền trượng sáng lấp lánh cũng biến mất tăm.
Vào lúc này, tiếng ào ào thác đổ chợt vang lên rõ mồn một bên tai họ, giống như ảo giác, nhưng lại rất thật.
Quách Cao Minh mặc kệ tất cả, anh quang người nhảy xuống hồ nước tức tốc bơi ra giữa hồ.
Khi đó, Kiều Bích Ngọc vẫn đang cố gắng nghĩ biện pháp lấy quyền trượng ở dưới đáy hồ ra.
Cô bắt đầu cảm thấy ngạt thở sau khi nín thở lặn dưới nước, cô kéo mạnh quyền trượng sáng chói bãng cả hai tay, và chân cô đang đạp mạnh xuống đáy hồ…
Quyền trượng dường như cắm chặt dưới đáy hồ, cô giấy dụa, mặt đỏ bừng, não thiếu dưỡng khí, choáng váng không thể cầm cự được, vừa muốn từ bỏ nhảy ra khỏi mặt nước, thì cô cảm thấy quyền trượng chuyển động, cát dưới đáy hồ bắt đầu nhão ra.
Cô chưa kịp vui mừng thì quyền trượng bùng lên ánh sáng chói mắt, bất ngờ phản ứng lại, kéo Kiều Bích Ngọc xuống đáy hồ, sức mạnh này quá lớn khiến Kiều Bích Ngọc không thể chịu nổi.
Mặt hồ bắt đầu rung chuyển dữ dội, sóng nước cuộn trào dữ dội từng vòng, nước hồ trào lên như bọt nước sôi, tất cả đều báo trước một khởi đầu không bình thường và không thể an tâm.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc tràn đầy sợ hãi, trong tiềm thức buông ra quyền trượng, lực hấp dẫn mạnh mẽ hút cô vào, hưu một tiếng, cô cùng quyền trượng sáng ngời trong nháy mắt, giờ phút này, cô dường như mơ hồ nghe được giọng nói lo lắng của Quách Cao Minh.
Kiều Bích Ngọc không biết Quách Cao Minh và những người khác đã xảy ra chuyện gì, cô chỉ biết rằng mình đã bị sặc vài ngụm nước hồ, đầu óc choáng váng và khó chịu, cơ thể theo bản năng dang hai tay lên mặt nước.
Cô nhảy ra khỏi mặt nước với vẻ mặt phờ phạc, vội vàng hít thở không khí trong lành, từ từ mở mắt ra, tầm mắt không rõ ràng, điều đầu tiên cô cảm nhận được là không khí dường như có một vị ngọt trong veo, êm dịu và yên tĩnh, không rõ là tiếp nhận cảm giác kì diệu gì, bên tai còn có âm thanh dòng nước mạnh mẽ đánh vào.
Khi cô bình tĩnh lại, lấy lại hơi hơi thở của mình, cuối cùng cô đã nhìn rõ tất cả mọi thứ trước mắt Cơ thể của Kiều Bích Ngọc vẫn chìm trong nước, nửa thân trên dựa vào bờ, quyền trượng vẫn cầm trên tay, mặc dù lúc này trời đã mờ tối và mặt trời đã lặn nhưng ánh sáng của quyền trượng cũng đủ để nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Cô choáng váng.
Thác nước tuyệt vời Ngay trước mặt cô, ngọn thác hùng vĩ này, một dòng nước khổng lồ từ trên núi lăn xuống, cột nước cuộn trào mãnh liệt đập vào đáy hồ, dòng nước dưới thác từ từ phân lưu, tạo thành một hồ nước rộng lớn trong veo đẹp đẽ.
Kiều Bích Ngọc ngâm mình trong hồ dưới thác nước. Thác nước lớn mà họ tìm kiếm hóa ra nằm ở đây.
Hồ này kết nối hai thế giới.
Trong đầu Kiều Bích Ngọc rất phấn khích, cô muốn chia sẻ thông tin này với Quách Cao.
Minh và họ ngay lập tức, cô muốn bơi lại đáy hồ để tìm họ.
Dưới đáy hồ nổi lên một đoàn bóng trắng, chính là hổ trắng, Kiều Bích Ngọc thở phì phò một hồi, thấy hố trắng gầm lên dữ tợn, theo bản năng liền leo lên bờ.
Con hổ trẳng này rất tức giận, bởi vì Kiều Bích Ngọc đã vi phạm điều cấm ky của nó, và trách nhiệm của nó là canh giữ hồ và không cho phép bất kỳ sinh vật nào xâm nhập.
Có một tiếng hổ gầm và tiếng gầm khiến toàn thân Kiều Bích Ngọc sởn tóc gáy.
Hổ trắng bơi rất nhanh trong nước, không sợ nước, chân tay hổ trắng ướt sũng, leo lên bờ rũ bộ lông trên người vài cái, một đôi mắt quái thú hung dữ nhìn chăm chãm hướng Kiều Bích Ngọc, dường như nó đang nghĩ cách giết cô trong một nhát cản.
Kiều Bích Ngọc không muốn chết nên không dám quay đầu nhìn con hổ lớn, bên trái thác nước lớn có một cây cổ thụ cao ngất.
Chạy đương nhiên không nhanh hơn hổ, trèo cây trèo lên cao càng tốt, lòng cô loạn thành một nồi.
Mà con hổ trăng này rũ bộ lông ướt đẩm đến khi gân khô mới thôi, oai phong ngẩng cao đầu, con hổ dữ chạy về hướng cô, Kiểu Bích Ngọc nghe thấy tiếng hổ trắng lao tới như điên, cô bị dọa đến vỡ mật.
Con hổ trắng lao về phía cô, móng vuốt đâm vào vỏ cây, dăm ba nhát đã lao lên cột cây, con hổ trảng gầm rú – miệng hổ ở ngay dưới cô.
Nhưng ngay sau đó, thân hình nặng nề của con hổ trắng lại trượt xuống, có thể là do nó quá lớn, vỏ cây cổ thụ này đã bám đầy rêu xanh và tảo nên rất trơn Kiều Bích Ngọc nhìn con hổ trắng cáu kỉnh dưới gốc cây mà thở phào nhẹ nhõm.
Nó không thể leo lên, ở trên cây gần như có thể giữ lại mạng.
Ý tưởng này vừa nảy ra, nhưng con hổ trắng ở phía dưới dùng cơ thể khổng lồ của nó đánh vào thân cây to lớn, đột nhiên bất ngờ, chân Kiều Bích Ngọc trơn trượt, chân phải loạng choạng ngã xuống nửa mét, tay phải cầm quyền trượng căm đuôi quyền trượng vào thân cây, chống đỡ nguy hiểm cho cơ thể.
Nhìn thấy cô đang treo lơ lửng trên không trung, con hổ trắng không muốn tiếp tục đánh vào cái cây cổ thụ này nữa, sự tức giận được trút bỏ.
Kiều Bích Ngọc nắm chắc quyền trượng, tìm một điểm dưới chân cô, từ từ cân bãng thân thể, dùng tay trái ôm lấy cây, bất kể chuyện gì xảy ra, cô không thể ngã xuống Hai bên đối đầu nhau hồi lâu, con hố trẳng cũng có vẻ mệt mỏi, tức giận ngẩng đầu gào thét Kiều Bích Ngọc bên trên, dường như có loại ý tứ, đừng có mà xuống, nếu không tao sẽ giết chết mày.
Kiều Bích Ngọc sợ, cô rất hận con hổ trằng có chỉ số thông minh cao này.
Kiều Bích Ngọc leo thêm hai mét nữa, thực sự sợ hổ trắng đuổi theo, cô ngồi trên một cành cây đủ chắc, chân đung đưa trong không trung một cách cố ý khiêu khích.
Con hổ trảng bên dưới gầm lên đầy đe dọa Bầu trời hoàn toàn tối, và một vâng trăng tròn dần dần ló dạng khỏi thác nước.
Ánh trăng sáng tỏ, đêm nay ánh trăng rất sáng, bốn phía là thung lũng có núi bao bọc, hồ nước trong vắt, đẹp đẽ được hình thành do tác động của thác nước lớn trước mặt, như một tấm gương, trăng phản chiếu trên mặt nước, ánh trăng bị nhuộm một màu đỏ, một vầng trăng tròn màu đỏ như máu treo trên bầu trời đen tối.
Kiều Bích Ngọc cảm thấy có cái gì đó ớn lạnh và kinh khủng trong thung lũng này. Ánh mắt cô nhìn về phía thác nước. m thanh của thác nước đủ lớn để che đi mọi tiếng ầm ï. Cô nhìn về phía đó và luôn cảm thấy có gì đó trong thác nước. Có gì đó đang gọi cô.
Nhưng bây giờ, cô lại không thể làm gì.
Cô nghĩ, nếu cô nhảy xuống đáy hồ, cô có thể tìm thấy Quách Cao Minh và mọi người và kể cho họ nghe mọi thứ về nơi này.
Nhưng cô lại bị mắc kẹt trên cây lớn này, con hổ trắng ngồi xổm canh giữ cô, cô ướt sũng cả người, vừa đói vừa mệt, vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Quách Cao Minh và những người khác thấy cô đã lâu không lên mặt nước, nhảy xuống hồ để tìm cô, nhưng họ cũng không phát hiện ra cô.
Đêm dài thật dài, Kiều Bích Ngọc không biết có phải là ảo giác hay không, thung lũng ở đây rất ôn hòa, dù có toàn thân cô ướt đấm cũng không cảm thấy lạnh, nhưng sẽ không oi bức, cảm giác rất thoải mái.
Dường như có một ma lực nào đó tạo ra cảm giác yên bình và tĩnh lặng này.
Ngay cả sự cáu kỉnh của con hổ trắng dưới tàng cây cũng được xoa dịu, nó ngồi xổm xuống bình tĩnh lại.
Lúc này, một con trăn dài năm mét nắm trên cây lớn, bất động, màu sắc hoa văn của con rắn trông xù xì và có màu xanh đen như: thân cây.
Bóng đêm dần dần buông xuống. Ngay vào lúc Kiều Bích Ngọc bắt đầu buồn ngủ, mãng xà mở mắt, thè ra chiếc lưỡi màu đỏ.
Mãng xà bò dọc theo thân cây, chuyển động vô cùng chậm chạp, lại gần Kiều Bích Ngọc từng chút từng chút một.
Kiều Bích Ngọc đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác trong không khí xuất hiện mùi tanh. Không hiểu tại sao trên đầu cô lại nổi da gà, dường như có cái gì đó ươn ướt, lành lạnh đang xích lại gần khuôn mặt của cô.
Kiều Bích Ngọc mở mắt ra, sợ hãi đến mức choáng váng.
Ở ngay trước mắt của cô đột nhiên xuất hiện đầu của một con rắn to.
Đầu con rắn rất to, hình tam giác. Trên lớp da rắn màu xanh sắm có những điểm lốm đốm màu đen, đôi mắt màu vàng xanh lá, lưỡi rần thè ra.
Cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, tay chân cứng ngắc.
Con rắn này còn lớn hơn đầu của cô. Đầu rắn xích lại gần, quấn từng vòng từng vòng lên cơ thể của cô. Cảm giác lành lạnh, mềm mềm.
Trong giây phút này, Kiều Bích Ngọc như bùng nổ, nỗi sợ hãi chưa từng có trước đây làm cho cô dùng hết sức hét lên thật to.
‘Aaaa!”
Mãng xà bị tiếng kêu của cô kích thích, đột nhiên quấn lại thật chặt. Kiều Bích Ngọc bị quấn đến mức hô hấp khó chịu.
Mong muốn sống sót làm cô giãy dụa theo bản năng. Cô giơ tay lên chạm vào quyền trượng gỗ, rút ra thật mạnh rồi dùng quyền trượng đâm thật mạnh vào trong da thịt con rắn. Rắn bị quyền trượng ghim ở trên thân cây, vì quá đau đớn nên buông lỏng Kiều Bích Ngọc ra, thân rằn lắc lư thật mạnh.
Kiều Bích Ngọc không có đủ sức, quyền trượng chỉ đâm một chút xíu vào trong vỏ cây, nhanh chóng bị mãng xà hất xuống đất, mà lúc này mãng xà cũng rơi xuống khỏi cây vì vùng vẫy quá mạnh, vang lên tiếng “ầm ầm”.
Hổ trắng ở dưới cây lập tức nhào lên cắn xé điên cuồng, đánh nhau với mãng xà Kiều Bích Ngọc vẫn chưa hết hoảng sợ, nhìn hổ rắn đánh nhau kịch liệt ở bên dưới cây.
Mãng xà và hổ trảng đánh nhau một hồi lại đụng vào cây lớn, Kiều Bích Ngọc hoảng hốt, trượt chân ngã xuống, may mà bùn đen không cứng, mông cô đập xuống nền đất.
Đêm khuya yên tĩnh, trăng tròn đỏ như máu treo trên cao, ánh trăng nhuộm đỏ cả ngọn núi Cô vội vàng đứng lên, đầu tiên nhặt quyền trượng còn dính máu rẳn lên, núp vào trong một góc, không biết phải chạy đi đâu.
Lúc này, hổ trắng và mãng xà đánh nhau ầmï. Mãng xà quất đuôi dài đến, Kiều Bích Ngọc đang cầm quyền trượng không biết phải làm sao, sợ hãi muốn cách hai con thú lớn xa một chút.
Nhưng tốc độ của mãng xà còn nhanh hơn, nó giật nảy lên, dường như rất sợ tiếp xúc phải ánh sáng do quyền trượng phát ra, đuôi rắn đột nhiên co lại.
Nhân lúc này, hổ trắng cần mãng xà một cái thật mạnh. Mãng xà ngay lập tức sử dụng sát chiêu của nó, quấn từng vòng từng vòng trên người hổ trắng, hai bên đều đang vùng vẫy giấy chết.
Kiều Bích Ngọc hít sâu một hơi, giơ quyền trượng phát sáng lên cao, nhanh chóng suy nghĩ tìm con đường thích hợp nhất để chạy trốn.
Ở bên còn lại, hố trắng đã rơi xuống thế hạ phong, da con mãng xà này quá dai, hổ trắng cắn mãi không xuyên qua được, còn mãng xà thì đã quấn hổ trắng từng vòng từng vòng, quấn chặt thật lâu, muốn siết chết hổ trắng.
Kiều Bích Ngọc không nhịn được nhìn sang bên phía hai con thú lớn một chút, tai đã nghe thấy tiếng xương hổ trảng gấy “rắc rắc” do bị mãng xà siết chặt. Hổ trắng cố gắng thoát ra, nhưng không làm nên chuyện gì, hổ trằng bị quấn càng ngày càng suy yếu, bất lực, miệng hổ cũng há ra thật to, nó sắp phải chết.
Dường như con hổ trắng này rất khôn, mắt nó nhìn thẳng về phía Kiều Bích Ngọc, đau khổ cố gắng, mắt nó đầy nước mắt giống như là đang cầu cứu.
Trong lòng Kiều Bích Ngọc cảm thấy hơi xúc động.
“Tao không biết phải cứu mày như thế nào” Cô nghĩ thầm như vậy.
€ó lẽ con hổ trắng này thật sự chưa đến lúc chết, trong đầu của Kiều Bích Ngọc đột nhiên vang lên một tiếng “đinh”, có một giọng nói truyền đến, không biết là tiếng gì, nhưng cô lại hiểu rất rõ: “Dùng quyên trượng của cô”.
Hổ trắng bên kia đã thoi thóp, như ma xui quỷ khiến, Kiều Bích Ngọc ném quyền trượng trên tay về phía hổ trắng.
Ngay vào lúc này, dường như mãng xà bị vật gì đó nóng rực chạm vào, thân rắn giật nảy, vội vàng buông lỏng hổ trắng ra, rời xa quyền trượng đang phát sáng ở trên mặt đất.
Hổ trằng yếu ớt năm thở ở trên mặt đất rồi nhanh chóng khôi phục lại, gầm lên một tiếng rồi nhanh chóng co bốn chân lên chạy đi.
Nó dùng răng nanh cần quyền trượng lên, đi về phía Kiều Bích Ngọc, ném quyền trượng đến trước mặt cô.
Cô lập tức nhặt lên che ở trước người, không đợi cô lấy lại tinh thần, hổi trăng cản cổ áo Kiều Bích Ngọc, ném cô lên không trung, rơi xuống lưng nó.
Sau lưng là mãng xà đang điên cuồng đuổi theo, hổ trắng cố hết sức chạy.
Kiều Bích Ngọc nằm rạp trên lưng hổ, tốc độ chạy rất nhanh, cô theo bản năng nằm lấy lông hổ trắng, đầu óc ngơ ngác, mãi một lúc sau, tỉnh táo lại mới nhận ra mình đang bị một con hổ trắng cống trên lưng, không khống chết nổi, thét lên: “A”
Đang xảy ra chuyện gì vậy!
Vào lúc đang chạy, gió rất mạnh thổi qua gương mặt của cô, tóc dài bay bay. Khi bị hổ trắng ném ở trên mặt đất, Kiều Bích Ngọc vẫn còn rất hoang mang.
Hổ trắng bị trọng thương, chạy cả đường đã hao hết sức lực, vô cùng mệt mỏi. Nó thở phì phò, thi thoảng quay đầu lại liếm vết thương trên người, đó là những vết thương do mãng xà siết.
Ngọn núi này vào ban đêm vẫn không lạnh, trên bầu trời đen là trăng tròn màu đỏ máu, cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
Ở đây tràn ngập bầu không khí yên tĩnh, ấm áp, vô cùng thoải mái dễ chịu, làm cho vạn vật bình tĩnh lại. Tất cả cảnh tượng ở đây không hề phù hợp với cảnh tượng chém giết hung tàn kịch liệt khi nấy của mãng xà và hố trắng.
Đẳng sau vẻ yên lặng này lại có một nỗi ham muốn giết chóc điên cuồng đang ngo ngoe kêu gào.
Kiều Bích Ngọc âm thầm hít sâu một hơi, ố gắng giữ cho mình thật bình tĩnh, tay phải nằm thật chặt quyền trượng, đây là vũ khí duy nhất của cô.
Hổ träng đột nhiên quay đầu, gào lên với cô Dường như là đang cảnh cáo cô “… Tao cũng coi như đã cứu mày một mạng, con rắn kia mới là kẻ thù chung của chúng ta. Đừng, đừng cắn tao”
Kiều Bích Ngọc dùng giọng điệu thuyết phục nói một mình, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ cô lại không dám chạy, sợ kích thích con hổ trắng này, may là hổ trằng chỉ gào thét với cô chứ không có ý định nhào tới căn cô.
Thấy hố trắng quay đầu không để ý tới mình, Kiều Bích Ngọc thoáng nhích mông một chút, muốn cách thật xa con hổ trắng này. Hổ trắng lại lập tức gầm nhẹ, cảnh cáo cô, không cho phép di động.
Chỉ cần Kiều Bích Ngọc trung thực không làm gì, con hổ trằng lại tiếp tục liếm lông và vết thương.
Kiều Bích Ngọc cảm giác như mình đang làm con tin.
Hiện tại cô đang rất chật vật, bụng trống trơn, lại vừa đói vừa mệt. Cả người lôi thôi, mặt mũi tràn đầy bùn tro rơm rạ, như một tên dã nhân tự sinh tự diệt.
Cô ngẩng đầu nhìn về nơi xa, dường như nơi đó đang ẩn chứa niềm hi vọng của cô, cô có thể trông thấy thác nước lớn ở đãng xa, thác nước lớn đổ xuống “âm thanh khác.
Hổ trắng dẫn cô tới một nơi khá cao trên núi, ẩn nấp giữa nhiều rừng cây, đã bỏ rơi mãng xà, tạm thời an toàn.
Cô sợ hãi một đêm, ôm chặt quyền trượng, lông của hổ trắng vào trong đêm đen như thế này dễ thấy. Kiều Bích Ngọc rất lo sợ nhưng thực sự đã quá mệt mỏi, mí mắt dần dần đóng lại, trong đầu luôn luôn lo lằng hố trắng sẽ ăn tươi nuốt sống cô.
Lúc ấy, Quách Cao Minh thấy Kiều Bích Ngọc ở dưới đáy hồ đã lâu mà không có động tĩnh gì, lập tức vội vàng gọi.
Mặt hồ bắt đầu chấn động, trở nên không bình tĩnh. Nước hồ sôi trào, có rất nhiều bong bóng nước tràn lên bờ, mà ánh sáng của quyền trượng ở dưới đáy hồ cũng bỗng nhiên biến mất.
Nước hồ tối om như vực sâu, đột nhiên tất cả đều yên tĩnh lại.
Vào lúc đám người còn đang chần chừ, trong lòng Quách Cao Minh đã nóng như lửa, dẫn đầu nhảy thẳng vào trong hồ: “Cậu Quách, đừng… Ngụy Bắc ở trên bờ hồ vội vàng hô to.
Ánh nằng cuối cùng ở chân trời đã biến mất, bóng đêm u ám ảm đạm, bầu không khí kì lạ quái dị, tiếng thác nước lớn chảy “âm ầm” bên tai lại phát ra rõ ràng hơn, giống như là hư ảo, nhưng lại vô cùng chân thật.
“Thác nước lớn” Rõ ràng không tìm thấy, không nhìn thấy, nhưng lại nghe thấy rõ mồn một.
Tiếng dã thú chạy, gào théo từ nơi xa truyền tới. Hai người Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam bối rồi nhìn khắp nơi tối om, nhất thời không biết phải làm gì.
“Nhảy, nhảy vào hồ nước”
Dường như Rafael đã suy nghĩ thông suốt được điều gì, anh ta vội vã kêu to một tiếng, lập tức không do dự nhảy vào trong hồ nước đục ngầu.
Bá tước mèo đen cũng dứt khoát nhảy xuống theo.
Những người khác không có ý định gì khác, Quách Cao Minh không có ở đây, Rafael cũng vì nghĩa quên mình nhảy xuống.
Trên bầu trời tờ mờ âm u, một con ưng to lớn giương cánh bay tới, kêu một tiếng kêu bén nhọn làm mất đi chút bình tĩnh cuối cùng, bọn Ngụy Bắc không còn thời gian để lựa chọn, chết thì chết đi, mười tám năm nay đã sống như một anh hùng rồi Ầm ầm ầm.
Bọn họ vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo, nhao nhao nhảy vào trong hồ nước đục ngầu.
Tên khốn Rafael không giải thích với bọn họ câu nào, lúc bọn họ bơi đến giữa hồ thì phát hiện có một lực hút hút bọn họ vào, sợ hãi vô cùng, trong đầu chỉ nghĩ răng đâm đầu xuống hồ tự sát quá oan uống, thà ở lại bên trên vật lộn sống chết với đám thú dữ còn hơn.
Lực hút mạnh mẽ kéo tất cả mọi người bọn họ. Sau một trận trời đất quay cuồng, bọn họ đã uống được mấy ngụm nước hồ, ho sặc sụa.
Rốt cuộc cũng nhô lên được khỏi mặt hồ, không ngừng hít thở không khí.
Đợi đến khi bọn họ tỉnh táo lại thì mới phát hiện bọn họ đang ở một nơi khác, mỗi người đều sợ ngây người.
“Cửa vào, đáy hồ là cửa vào ha ha ha…
Rafael bật cười thật to, giống như một người đã bị dồn vào cửa tử đột nhiên tìm ra được một con đường sống.
Giọng nói của Rafael liên tục vang lại.
Âm thanh nước đổ ầm ầm của thác nước lớn đột nhiên xuất hiện, bọn họ đang ở ngay gần thác nước lớn, bên trong động Thủy Liêm.
Lòng núi trống không, ẩm ướt âm u, nước lạnh thấu xương, bọn họ lập tức bơi về phía bờ.
Vì bốn phía quá tối, bọn họ không thấy rõ khung cảnh xung quanh, nhưng bên trong lòng núi này có khí lạnh làm cho người ta không rét mà run Quách Cao Minh mang một cây súng phun lửa bên người, người còn lại cũng ngay lập tức tìm ra dụng cụ đánh lửa. Ngọn lửa yếu ớt giúp cho bọn họ thấy rõ, đây là một cái động nhỏ thuộc động Thủy Liêm. Bên trong cái động này vừa rộng rãi vừa cao, bốn phía lại bị vách núi bịt kín không có khe hở, chỉ có một lối ra duy nhất, cửa ra vào rất nhỏ hẹp chỉ có thế cho một người đi qua.
Bên ngoài cửa ra vào hẹp dài là thác nước đang cuộn trào, đổ xuống ầm ầm.
“Thác nước lớn.” Lục Khánh Nam lau nước bên trên mặt, nhịn không được thở dài.
Thì ra thác nước mà bọn họ muốn tìm ở ngay chỗ này.
Toàn thân đám người Ngụy Bắc ướt đẫm chật vật, trên mặt lại lộ vẻ khiếp sợ không gì sánh nổi, giơ cao bó đuốc, nghỉ ngờ nhìn quanh bốn phía, ngay từ đầu bọn họ đều ôm quyết tâm quyết tử nhảy vào trong hồ, không nghĩ tới nơi này lại có một cái động khác.
Nhưng dù bọn họ có may mắn như thế nào, vui vẻ vì không phải chết như thế nào thì vẫn không thể xem nhẹ một mùi tanh khó ngửi ở nơi này. Một mùi tanh tưởi dính nhớp làm người ta cảm thấy rất khó chịu, còn cảm thấy sau lưng hay rét run.
Quách Cao Minh thì vẻ mặt lo lằng tìm kiếm bóng dáng Kiều Bích Ngọc. Bỗng nhiên, anh để ý thấy ở trên cùng bên trái có một bóng dáng lướt qua, anh vội vàng định gọi.
“Naga” Tộc trưởng tộc người nguyên thủy nói giọng run rẩy, kêu lên với bóng ma ở phía trên cùng bên trái.
Mọi người quay đầu lại nhìn theo tiếng kêu, khi tất cả bó đuốc trên tay của mọi người đều chiếu về hướng đó, một cái đầu rắn rất to thình lình xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Thần rắn, Naga.
Các ngươi đến chỗ của ta để tìm gì?
Rắn to ung dung thè lưỡi, phát ra tiếng rắn “xì xì”, rõ ràng không thế nào hiểu được, nhưng trong đầu bọn họ lại xuất hiện ra ý nghĩ của câu nói đó.
“Là, là Naga” Tộc trưởng tộc người nguyên thủy sợ hãi nhìn nó.
Con rắn này hùng vĩ khổng lồ như rồng thần trong truyền thuyết, làm cho người ta tôn kính nó như thần tiên. Nó chậm rãi di chuyển cơ thể, toàn bộ động Thủy Liêm cũng bắt đầu lắc lư.
Không đủ ánh sáng, bọn họ không tài nào đoán được rốt cuộc con rắn thần này khổng lồ đến mức nào. Trên cái đầu rằn màu đen của nó lốm đốm điểm đỏ toát ra vẻ đáng sợ, đôi mắt rắn đen kịt nhìn chăm chằm vào những kẻ xông vào là bọn họ.
Các ngươi đến chỗ của ta vì cái gì?
Giọng nói già nua, khàn khàn, giống như truyền từ hư không xa xôi vào trong đầu óc của bọn họ. Rắn Thần Naga phát ra tiếng “xì xì”, bọn họ nghe hiểu được tất cả.
Dùng đồ vật quý báu của các ngươi trao đổi với ta…
Bởi vì quá sợ hãi, ngay cả Rafael cũng không dám trả lời ngay. Cái đầu rần to lớn trước mặt chỉ cần mở miệng ra là có thể đồng thời nuốt hết mấy người bọn họ.
“Thần Naga của tôi ơi, chúng ta đã giao dịch rồi. Xin người đừng tin tưởng lời nói của bọn chúng…” Một giọng nói vội vàng vang lên, vang vọng bên trong động, ông ta bổ sung: “Đám người này đều là những kẻ lừa đảo, là phản đồi”
Lúc này bọn Quách Cao Minh mới phát hiện, thì ra sớm đã có người trốn ở trong động Thủy Liêm, là, lão già này là ai?
Ánh lửa yếu ớt, ánh sáng tù mù nên chỉ có thể lờ mờ nhận ra đây là một ông già, dáng người thấp bé không tới một mét năm, mặc một bộ đồ trắng, trên đầu mang theo một cái mũ trắng. Vẻ ngoài của ông ta già nua, nhưng ánh mắt lại kiên định và quyết đoán.
“Lão già, ông là ai?”
Bọn Lục Khánh Nam đương nhiên không vui. Lão già này ngậm máu phun người, tự dưng chỉ trích bọn họ là kẻ lừa đảo và phản đồ, không biết đang mưu đồ chuyện xấu gì.
“Chúng tôi căn bản không biết ông, ông không nên ở đây nói hươu nói vượn.”
Lão già mặc đồ trắng lại không thèm nhìn bọn họ, ngẩng đầu lên nhìn thần rắn to lớn, vẻ mặt thành kính chắp tay trước ngực, chậm rãi nói: “Thưa Rắn Thần Naga đáng kính, đám người này đã phá hủy sự cân bằng của hòn đảo. Chính bọn chúng đã di chuyển cơ quan đá, gây ra thiên tai. Bây giờ bọn chúng lại vọng tưởng, muốn lừa gạt ngài, cướp quyền trượng đi”
Giọng nói của lão già khàn khàn bình tĩnh, nhưng lại vang rền.
Đột nhiên bị chỉ trích như vậy, bọn Ngụy Bắc vô cùng tức giận, lập tức móc ra vũ khí mang theo trong người, chĩa họng súng về phía lão già, nghiến răng nghiến lợi: “Nói thêm câu nữa, tôi sẽ bắn chết ông”
“Thưa Rắn Thần Naga, chúng ta đã giao dịch. Bây giờ tôi muốn xin ngài… Hãy cho đám người này chết không có chỗ chôn.”
Ông lão mặc áo trắng nói giọng hòa nhã, nhưng lời nói lại vô cùng ác độc.
Quách Cao Minh tỏ vẻ kinh hãi, kêu lên: “Rafaell” Theo bản năng nhìn về phía Rafael, anh ta nhất định sẽ biết lai lịch của lão già này.
Nhưng thân thế to lớn của Thần rắn đã vặn vẹo. Toàn bộ động Thủy Liêm rung lên ầm ầm, vô số đá vụn ào ào nện xuống. Bọn Ngụy Bắc vội vàng trốn tránh, liên tục sợ hãi kêu lên “Nhanh, nhanh chạy về phía cửa ra”
Thần rắn vung vẩy thân thể vọt tới vách núi, lại có thêm vô số đá vụn nện xuống. Răn Thần Naga hung ác, há cái miệng rắn to như bồn máu, đuổi theo bọn họ muốn nuốt bọn họ.
Nhất thời, vô số tiếng súng nổi lên bốn phía.
Mọi người bên trong động Thủy Liêm đánh nhau rối loạn, bọn Quách Cao Minh đã rơi xuống thế hạ phong chỉ có thể trốn tránh nhằm bảo toàn tính mạng.