Logic đầu óc của Tang Ba rất đơn giản, cảm thấy bệnh của cô được trị hết rồi, vậy nên bây giờ bọn họ phải về nhà.
“Tôi không về, bệnh của tôi từ ban đầu đã khoẻ lên rồi.”
Sống lưng Kiều Bích Ngọc đứng nghiêm muốn giải thích với hẳn, rằng ông phù thuỷ này là đồ dỏm, căn bản chữa bệnh chẳng có tác dụng gì.
Cô chỉ ngộ độc thức ăn mà thôi.
Nghiêm chỉnh mà nói thì chính là Tang Ba chữa lung tung cho cô ăn may nên khỏi.
Từ khi cô bắt đầu sinh bệnh, Tang Ba lấy dây thừng trói cô chưa đủ, lúc này Tang Ba còn lôi cánh tay phải của cô muốn kéo đi.
Mà Kiều Bích Ngọc dùng tay trái miễn cưỡng bám vào một thân cây. Cô không muốn đi, ý tứ rất rõ ràng.
Kiều Bích Ngọc ngộ độc thức ăn đã khoẻ rồi, nhưng té từ trên cây xuống, sau mông thật sự rất đau Tang Ba lúc này lại lôi cánh tay phải khiến cô đau đến mức trán lại rịn ra mồ hôi lạnh.
Tuy rằng Tang Ba nghe không hiểu cô nói cái gì, nhưng nhìn cô sống chết không muốn đi, hơn nữa vẻ mặt cô rất khó chịu, hắn lập tức buông tay ra “Tôi muốn đến cung điện bên kia”
Tay Kiều Bích Ngọc chỉ phương hướng cung điện.
Tang Ba nhìn theo tay cô, rất nhanh biết rõ đó là nơi nào.
Ngay sau đó, Tang Ba lắc đầu với cô.
Giữa bọn họ càng ngày càng quen thuộc, có vài lời cho dù ngôn ngữ không thông, cũng có thể rõ ràng.
Ý tứ của cô và cả lòng kiên định.
“Tôi phải đi!”
Thấy Tang Ba đứng như cái cọc gỗ không có phản ứng, Kiều Bích Ngọc rất nghiêm túc nói một câu với hẳn.
“Tôi sẽ nghĩ cách liên lạc với bạn bè của tôi, Tang Ba, chính ông về nương rấy đi, nếu như tôi còn sống thì nhất định sẽ tìm ông!”
Không hề do dự quá lâu, tôi nhấc chân đi về phía cung điện.
Có lẽ là Kiều Bích Ngọc đi được hai bước lại cảm thấy có chút không nỡ, cô quay đầu nhìn Tang Ba đứng bất động phía sau nói lớn một tiếng, vẫy tay với hắn.
“Tôi thật sự phải đi rồi.”
Đại não Tang Ba là của người nguyên thuỷ, tựa như đã hiểu rõ cô quyết tâm muốn đến cung điện.
Hắn nhìn bóng người nhỏ bé của cô dần dần biến mất.
Tang Ba chậm chạp mất hết hai phút mới phản ứng lại được, nhanh chóng nhấc chân lên đuổi theo.
Kiều Bích Ngọc bò lổm ngổm giữa bụi cỏ trước cửa lớn cung điện quan sát tình hình bên kia, cô cũng không dám tuỳ tiện hành động.
Mọi thứ giống như lần thứ nhất cô sang đây xem vậy, có người hoang dã làm bảo vệ canh giữ, người cầm mộc bài mới có thể tiến vào cung điện.
Nhưng cô cảm thấy dường như cung điện này đã xảy ra biến đổi kịch liệt nào đó, có vài thứ không giống với lúc trước.
Thời điểm Kiều Bích Ngọc đang suy nghĩ, Tang Ba đã tới, hắn cũng không kéo cô về, cũng không lấy dây thừng trói cô, mà bắt chước cô bò lổm ngổm trong bụi cỏ. Hắn nhìn cô một hồi, sau đó nhìn cung điện bên kia.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy Tang Ba, trong lòng cô trở nên kích động.
Dù sao người cũng là động vật quần cư, Tang Ba tuy răng không phải cùng giống loài với cô, nhưng hẳn có thể đồng ý cùng cô tiến vào cung điện thì cô sẽ cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
“Có cách nào để tôi đi vào không?”
“Cái mộc bài kia đi làm ở đâu mới có?”
Kiều Bích Ngọc đưa tay kéo một chòm râu đen của Tang Ba một hồi, tay kia của cô chỉ vào tấm mộc bài, vẻ mặt thành thật dò hỏi.
Tang Ba đại khái là có thể đoán được cô muốn hỏi cái gì Chỉ chốc lát sau, Tang Ba từ bên hông lấy ra chừng hai khối vàng của hẳn đưa cho cô.
Sau đó Tang Ba cũng học Kiều Bích Ngọc dùng tay ra hiệu, vừa mô phỏng một vòng tròn lớn, vừa chỉ chỉ hai khối vàng “Ý của ông là muốn đi vào cung điện phải có tấm mộc bài, còn cần rất rất nhiều vàng?”
Kiều Bích Ngọc cũng nhanh chóng đoán được, đồng thời cũng cực kỳ kinh ngạc, có nhầm hay không, hòn đảo nguyên thuỷ này lại trở nên hủ bại đến thế.
Trước đây cô còn tưởng rằng muốn vào cung điện phải cần trình tự phức tạp gì, vậy mà chỉ cần cầm tiền đi mua.
Tang Ba là một người nghèo, bình thường hắn không có tích trữ gì.
Tang Ba săn thú ở đồng ruộng là có thể sinh sống, không cần đi chứa vàng. Mà bây giờ Tang Ba đem khoảng hai khối vàng đưa cho cô, rõ ràng là không đủ.
… Tôi muốn đi vào cung điện, chẳng lẽ trước tiên phải nghĩ cách kiếm tiền?”
Lần đầu tiên Kiều Bích Ngọc vì kiếm kế sinh nhai mà sầu lo.
Cùng ngày, Kiều Bích Ngọc cũng không có †ìm đường chết mạnh mẽ xông vào cung điện Mặt mày cô xám xịt, đi theo Tang Ba đi tới quảng trường người hoang dã. Mảnh đất này rất rộng rãi, mỗi ngày đều tập trung rất nhiều người hoang dã bần cùng ở những nơi khác nhau, tạo ra một đống lửa, miễn cưỡng ngủ qua đêm ngoài trời Màn đêm buông xuống.
Tang Ba lại bắt đầu công tác vú nuôi của hẳn.
Trước đó còn tích trữ hai khối thịt thỏ, Tang Ba lập tức đem khúc chân thỏ đưa cho Kiều Bích Ngọc. Cô cầm lấy nhưng không có tâm trạng ăn.
Hiện tại đầy đầu Kiều Bích Ngọc đều là suy nghĩ làm sao để đi vào cung an toàn thuận lợi Xung quanh đây có một con sông, nước sống cực kỳ dồi dào, cũng không thiếu cá.
Người hoang dã dường như không thích ăn cá, đại khái là bọn họ ghét cá lắm xương. Tang Ba cầm hai cái ấm nước đi qua bờ sông bên kia lấy nước. Thời điểm hẳn trở về, Kiều Bích Ngọc nhìn thấy trên tay hắn ôm một con cá chép to, chắc cũng nặng hai, ba ký.
Tang Ba ra tay mổ bụng cá, có thế là không biết phải làm vảy cá, hẳn dùng cành cây nhỏ xuyên qua thịt cá để sát bên đống lửa nướng. Sau khi được nướng chín con cá này giòn rụm vàng óng ánh Tang Ba lập tức đưa một miếng cho cô.
Dường như Tang Ba cảm thấy, Kiều Bích Ngọc không thích ăn thịt thỏ nên hắn bắt một ít cá cho cô.
Kiều Bích Ngọc nhìn thấy Tang Ba to con thật lòng chăm sóc mình như thế, đột nhiên cô cảm thấy mũi có chút chua xót.
“Không phải tôi ăn kiêng, chỉ là tôi không có tâm trạng ăn. Ông nói nhiều vàng như vậy mới có thể đi vào cung điện, tôi không biết đi đâu mới có thể kiếm nhiều vàng như thế, hiện tại tôi đang buồn râu”
Kiều Bích Ngọc nghĩ lại nghĩ, lo rằng Tang Ba sẽ cho răng cô không thích ăn hai loại thịt này thì hắn sẽ lại chạy đi dẫn vặt những thứ khác.
Không muốn Tang Ba mệt nhọc như thế, cô ấy một miếng cá nướng, cũng không quan tâm chín hay không chín mà trực tiếp cắn một cái, ăn một ít.
Tang Ba ngồi bên cạnh cô, rất chăm chú nhìn cô bắt đầu ăn đồ ăn. Tang Ba tựa như rất vui vẻ, hẳn nhặt lấy thịt thỏ mà Kiều Bích Ngọc không thích ăn, cũng bắt đầu gặm cắn Mặc kệ Tang Ba là xuất phát từ nguyên nhân gì chiếu cố cô như vậy, trong lòng Kiều Bích Ngọc rất là cảm động. Tang Ba mặc dù là người nguyên thuỷ, thế nhưng có lẽ hản thật sự coi cô là người nhà chân chính Tang Ba rất đơn thuần, không lo lắng nhiều thứ như cô.
Xem ra chuyện kiếm tiền phải nhờ vào đầu óc này của cô.
“… Bật lửa và diêm bán ở chợ đắt hàng như vậy, hơn nữa giá cả lại mắc.”
“Tang Ba, chúng ta đến khu vực nham thạch vân chuyển một đống lớn đá đánh lửa lại đây. Bọn họ đần như vậy không biết tảng đá có thể nhóm lửa?
“Chúng ta một bên bán, một bên dạy bọn họ sử dụng đá đánh lửa. Phỏng chừng lấy đầu óc của bọn họ thoáng cái cũng sẽ không nghĩ đến đó là loại đá nào. Chúng ta không lấy thức ăn, chỉ lấy vàng. Ông cảm thấy cách nào có được không?”
Kiều Bích Ngọc tự mình thương lượng với Tang Ba kế hoạch phát tài.
Tang Ba rõ ràng nghe không hiểu nhưng hẳn rất nghiêm túc nhìn cô.
Kiều Bích Ngọc cười cợt, đưa tay vỗ bờ vai cực kỳ rắn chắc của Tang Ba. Cô tự mình quyết định: “Tốt, ông đã đồng ý. Vậy chúng ta cứ làm như thế đi”
“… Cái thiện sinh hoạt, trở nên khá giá, Tang Ba à, chúng ta chuẩn bị phải trở nên giàu có.”
Kiều Bích Ngọc cười đến xán lạn Tang Ba nhìn cô, tâm trạng cũng sung sướng lên theo.