Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 691: Đối mặt với cái chết

Bây giờ họ đang ở một mình trong rừng rậm, rõ ràng một giây trước họ vẫn còn đang chống đỡ trên bè gỗ ở trên sông, trong giây lát họ đã vào bên trong rừng rậm nguyên thủy tươi tốt này.

Dường như trong nháy mắt đó họ đã xông vào bên trong kết giới.

Ở đây họ rõ ràng nghe thấy tiếng thác nước nhưng lại không thể tìm thấy.

Sau khi đoàn nhỏ của Quách Cao Minh đã tìm kiếm trong bán kính mười km ở xung quanh thì họ khẳng định chắc chắn ở gần đây hoàn toàn không có thác nước lớn nào.

” Âm thanh của những dòng nước này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Lúc đầu tâm trạng của họ phấn khởi, chờ mong rồi lại trở thành thất vọng, thậm chí còn hơi lo lắng.

Khắp nơi trên hòn đảo thứ ba đều làm cho người ta cảm thấy sự lo lắng không rõ lắm.

“Tìm chỗ để nghỉ ngơi qua đêm trước đã” Quách Cao Minh ra lệnh.

Lúc này họ đều đã kiệt sức.

Sáng sớm rời khỏi hang động buộc bè gỗ để qua sông rồi gặp phải cá sấu to lớn, sau đó lại đến rừng rậm này tìm kiếm thác nước lớn ở khắp nơi.

Liên tiếp trải qua mọi chuyện, rõ ràng bên tai nghe thấy âm thanh dòng nước của thác nước va chạm mạnh mẽ nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể tìm thấy bóng dáng đâu cả.

Thất vọng đồng thời cũng làm cho họ cảm thấy sợ hãi.

Đây rốt cuộc lại là nơi nào?

“Tôi không biết.” Rafael dẫn đầu tỏ thái độ.

Mọi người lập tức vô thức nhìn về phía tộc trưởng dã nhân, mặc dù tộc trưởng không lo lắng nhưng bà ta cũng lắc đầu.

Tất cả mọi người nhíu chặt lông mày hoang mang, ngay cả Tang Ba với thân hình to con cũng rất cảnh giác nhìn quanh bốn phía sợ một giây sau sẽ có sinh vật nguy hiểm gì đó nhào tới.

Họ vừa suy nghĩ vừa nhóm lửa nấu cơm.

Kiều Bích Ngọc cầm một nắm các loại thảo dược đã hái trước đó để cầm máu chống viêm rồi lấy tảng đá đập dập những cây thảo dược này thành bã thuốc sau đó thay cho Tang Ba.

Cánh tay Tang Ba bị móng vuốt trên chân trước của cá sấu to lớn làm bị thương, mặc dù trước đó cũng đã dùng thảo dược bôi lên để chống viêm nhưng vẫn còn chưa đủ, vết thương vẫn bị nhiễm trùng sưng đỏ, mấy ngày nay cần phải dùng thuốc liên tục.

“Mấy ngày này không được để vết thương đụng tới nước? Kiều Bích Ngọc còn cố ý dặn dò anh ta.

Tang Ba rất nghiêm túc lắng nghe rồi nặng nề gật đầu với cô.

Họ bỏ thịt khô dự trữ vào trong nồi nấu canh thịt, tùy tiện ăn một bữa rồi mọi người lập tức bắt đầu bàn về chuyện ngày mai.

“Ngày mai phải làm sao bây giờ?”

“Chúng ta phải đi về hướng nào để tìm?”

Vô cùng kỳ lạ là lúc này mặc dù mặt trời đã lặn nhưng ở trong rừng rậm nguyên thủy tối tăm này tất cả mọi người vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng dòng nước của thác nước lớn va chạm vào nhau, tuy nhiên hết lần này tới lần khác lại không thể tìm thấy thác nước ở đâu.

Trước đó còn có thể nhìn bản đồ để tìm phương hướng nhưng bây giờ hoàn toàn không thể nào trông cậy vào bản đồ được.

Quách Cao Minh đang thảo luận với Rafael, tình hình hiện tại là quyền trượng của hòn đảo thứ ba bị giấu đi nếu như cứ như vậu mang xuống thì chỉ làm lãng phí thời gian và hao hết thể lực của mọi người, hay là chúng ta đi tìm chiếc quan tài đá trước niêm phong nắp chiếc quan tài đá xem có manh mối mới nào về chiếc quan tài này hay không.

Rafael lại từ chố, hòn đảo sụp đổ và núi lở anh ta không quan tâm tới những thứ chìm ở dưới đáy biển, anh ta chỉ muốn có quyền trượng.

Sắc mặt Quách Cao Minh giận dữ đang muốn nói gì đó.

Anh bỗng nhiên phát hiện ở chỗ tối có thứ gì đó, ánh mắt sắc bén nhìn về phía chỗ rừng rậm.

Ngụy Bắc ăn uống no đủ quay đầu trêu chọc: “Rafael, không phải con mèo của cậu rất giỏi sao, cậu để mèo của cậu chỉ đường cho chúng tôi đi Sau đó đúng lúc này Bá Tước vẫn luôn rất đoan trang ngồi xổm ở bên cạnh Rafael đột nhiên xù lông.

Mèo đen hung ác khẽ gào rít vào chỗ sâu trong khu rừng rậm tăm tối.

Rafael và Kiều Bích Ngọc có thể nghe hiểu lời thì thầm của Bá Tước, hai người họ đột nhiên ngẩng đầu lúc này mới giật mình dường như có thứ gì đó đã bao vây tất cả mọi người. Trong rừng rậm tối tăm có vô số cặp mắt màu xanh lục độc ác tàn nhẫn hiện của thú vật đang lấp lóe.

Kiều Bích Ngọc căng thẳng nằm lưỡi lê dài ở bên người nhưng không thể nắm vững chuôi đao, một bóng đen to lớn từ trong rừng rậm tối đen nhanh chóng nhảy ra ngoài, ngọn lửa trong đống lửa phản chiếu ra hình ảnh của một con sói với những chiếc răng nanh sắc nhọn.

Con sói to lớn với bộ lông màu nâu sẫm này cao như một con ngựa, bốn móng vuốt vững chắc đứng trên mặt đất, hai con ngươi hung dữ nhìn chăm chằm họ, nhe răng trợn mắt lại còn chảy nước bọt.

Dường như là trực giác của động vật, những con sói lớn này nhằm ngay vào đội viên Ngai trước đó bị cá chép lớn cản bị thương ở chân rồi bỗng nhiên nhào tới.

Thời khắc nghìn cân treo sợi tóc Quách Cao Minh giơ súng lên đánh trúng phần bụng của con sói này rồi liên tiếp nổ súng cho đến khi súc sinh này ngã xuống đất mới thôi.

691-cha-cua-cuc.jpg


Máu lập tức phun ra ngoài.

Kiều Bích Ngọc bị cảnh tượng này dọa đến nỗi xanh cả mặt, cơ thể không thể khống chế được run rẩy.

Mặc dù nói từ lúc đi vào đảo cho đến nay cô đã từng gặp rất nhiều cảnh tượng đáng sợ, nhưng nhưng mà cô chưa từng tận mắt nhìn thấy cái chết ở khoảng cách gần như vậy.

Người đó là đồng đội của cô đã bị dã thú một ngụm cản chết.

Nghe thấy tiếng hét thảm tất cả theo bản năng quay đầu nhìn, mọi người nhìn thấy thi thể của người đội viên thì đều lộ ra vẻ cực kì phần nộ.

Nhưng tất cả cảm xúc và sự phẫn nộ của họ lúc này đều không giải quyết được vấn đề, ngay lúc họ đang lơ đễnh quay đầu lại thì lại có thêm hai đội viên bị đàn sói bắt được, răng nanh sắc nhọn cắn đứt một cái chân, một đội viên khác thì bị con sói to lớn kéo vào trong rừng rậm.

Tiếng súng lộn xộn, tiếng thét chói tai, tiếng kêu thảm thiết, phẫn nộ mà bất lực.

Ánh lửa mờ ảo làm cho người ta không thế nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của họ cũng làm mờ dáng vẻ đang chạy của họ, ánh sao trên bầu trời đêm ảm đạm phản chiếu cảnh giết chóc đẫm máu.
Chương 692: Thương vong nặng nề

Tám chín đầu lang sói lớn vây quanh tập kích bọn họ, thương vong nặng nề, mùi máu tươi dày đặc, tiếng thét chói tai, tức giận la hét.

Một đêm này thật khó chịu.

Lúc gần tới bình minh, mọi người đã rơi vào tình trạng kiệt sức.

Tất cả mọi người vô cùng chật vật, trên người đều có tổn thương to nhỏ, chán chường ngồi sập xuống đất, dựa vào cây cúi đầu hít thở, hay là trực tiếp nằm dưới đất bùn hình chữ đại như người chết.

Chưa từng gặp thất bại giống như đêm nay.

Đối mặt dã thú lớn biến chủng nóng nảy ấy, cho dù trên tay họ có súng cũng hoàn toàn không chống đỡ được.

Bởi vì chém giết khoảng cách gần, súng ống không thể thể hiện được ưu thế, chỉ có thể tự tay cầm trường đao và dao găm tranh giành sinh mạng với những súc sinh kia.

Đoàn đội của bọn họ cũng không phải tất cả mọi người đều thông thạo cận chiến, thể năng này phải vô cùng mạnh mẽ, nhất là vật lộn với lang sói to biến dị như vậy, phải có sức chịu đựng rất mạnh.

Sắc mặt Kiều Bích Ngọc tái nhợt trắng bệch như tờ giấy, tay phải còn run rẩy năm chặt lưỡi lê khống chế không nối, hơi thở cô kiềm chế, cố gắng muốn điều chỉnh tần suất hơi thở của mình, muốn để cho mình nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nhưng giờ phút trước mắt này, bóng đêm đen bắt đầu dần trắng xóa, chân trời tối tăm mù mịt Cô thấy rõ nhân viên tử thương ở hiện trường, bọn họ có người bị lang sói cần lìa cổ, có người bị căn gãy tay gãy chân, máu thịt be bét, mở to đôi mắt nhìn bởi vì đau đớn không cam lòng khi chết không nhắm mắt, sắc mặt bọn họ xanh đen, làn da lạnh lẽo, đều đã chết.

Từng cái xác này đều đã từng là đồng đội của cô, đều đã từng nói chuyện với cô.

Nước mắt Kiều Bích Ngọc không nhịn được từ khóe mắt tuôn rơi, gương mặt dính nước bùn, đầu tóc rối bời, ánh mắt lại vô cùng dứt khoát và sáng tỏ, tay phải nắm lấy lưỡi lê càng thêm dùng sức, đối mắt cái chết như vậy có sự kích động rất lớn với cô.

Người may mắn sống sót trong nhóm thật ra cũng bị sốc rất lớn, mặc dù Ngụy Bắc bọn họ sớm đã quen với sinh ly tử biệt nhưng trơ mắt nhìn đồng đội sống sờ sờ của họ bị dã thú cần chết, hiện trường máu tanh lại bất lực như vậy khiến bọn họ vô cùng tức giận Toàn thân Cua Biển chật vật không chịu nổi, anh ta giống như bị điên, tròng mắt đỏ rực, nhấc súng điên cuồng nã đạn với đám xác lang sói lớn đều đã chết, băng bằng bằng..

Tức giận, cho dù bọn họ cuối cùng đều đã giết hết đám lang sói to lớn bao vây bọn họ tối qua, nhưng bọn họ mất đi mười đội viên.

Tức giận sự bất lực của mình, bản lĩnh đã từng lấy làm kiêu ngạo lại bị đánh đến nỗi không chịu nổi một kích như thế.

Mọi người vẫn khó mà quên đi trong tiếng súng điên cuồng của Cua Biển.

“Đừng lãng phí đạn, sau này không biết còn có cái gì”

Sắc mặt Rafael cũng khó coi, anh ta lau vết bẩn trên mặt một cái, đột nhiên mở miệng, giọng điệu mỉa mai.

Cua Biển nghe giọng điệu như vậy của anh ta thì càng tức giận, trực tiếp dí họng súng vào đầu anh ta quát: “Anh câm miệng, nếu không phải anh thì chúng tôi sẽ gặp phải những đám quỷ quái đó sao. Nội bộ gia tộc mấy người mâu thuẫn mà cũng kéo chúng tôi vào…”

Cua Biển đang hùng hùng hổ hổ, Rafael hiếm khi không phản bác câu nào, anh ta nhảm mắt, lựa chọn nhầm mắt nghỉ ngơi Trong lòng mọi người cũng rõ ràng, bây giờ oán trách cũng là chuyện vô bổ, chỉ là từ lúc đến hòn đảo thứ ba đến nay đã gặp đủ loại chuyện ngoài dự đoán, thương vong lần này nặng nề, bọn họ bị kích thích cần phát tiết cảm xúc một chút.

Không cần khai thông quá nhiều, mỗi người bọn họ bắt đầu di chuyển, trên người chỉ bị trầy da một ít, bọn họ liền vác đao đi chặt cây, người bị thương nặng hay bị thương chân hành động bất tiện thì nghỉ ngơi tại chỗ, xử lý vết thương, cố gắng không gây phiền thêm cho mọi người Kiều Bích Ngọc có Tang Ba vẫn luôn trông coi, cô khá may mắn, trên người cũng không bị thương, đi theo Quách Cao Minh bọn họ im lặng cùng nhau chặt cây, bọn họ chặt một bó cành cây.

Sau đó hỏa táng mười người viên đã qua đời kia.

Ánh lửa mãnh liệt ngút trời.

Ngọn lửa bùng lên trên những xác chết, họ đứng thẳng, lặng lẽ nhìn các thành viên trong đội đang rời đi, ngọn lửa nhảy nhót phản chiếu trong mắt họ, trái tim họ nặng trĩu và tức giận.

Đây là lời từ biệt đơn giản với những người đã chết.

Bọn họ không có quá nhiều thời gian để đau đớn, nhất định phải lập tức tiến hành hỏa táng, nếu không rất có thể sẽ dẫn dụ những súc sinh khác tới ăn hết xác của họ.

Hỏa táng là một loại tôn trọng với bọn họ.

“Chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi đây”

Trải qua vụ đánh nhau thê thảm tối hôm qua, những lang sói biến dị này chết rải rác ở khắp nơi, vốn vì trút giận, bọn họ định làm thịt một con sói ăn thịt bọn nó, nhưng mùi máu tươi của mãnh thú nơi đây quá khó ngửi để ăn, cầm đao đâm mấy lần rồi đành chịu.

Lòng vẫn còn sợ hãi với vụ đánh nhau hôm qua, trong rừng rậm này không biết còn có bao nhiêu sài lang mãnh thú.

Vũ khí trên tay bọn họ, súng đạn đã hao hết phân nửa, hơn nữa mấy ngày chiến đấu nên đã rơi vào tình trạng kiệt sức.

Nếu không may lại gặp một đám sói lớn bao vây bọn họ thì họ đành phải chết ở chỗ này.

“Tìm ngưồn nước, tìm một chỗ nghỉ chân trước. Giọng nói Quách Cao Minh cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.

Mọi người không nhịn được quay đầu lại những cái xác đã bị thiêu hết kia, anh em của bọn họ, vĩnh biệt. Quay người lại, bước nhanh, nhiệm vụ của họ vẫn chưa hoàn thành, lên đường thôi.

Đội ngũ vốn có hai mươi mốt người của họ chỉ còn lại mười một người.
Chương 693: Hồ bích lam

Chiều hôm qua, người của họ đã tìm kiếm các khu vực xung quanh, họ đại khái biết nơi có nguồn nước, họ đi bộ mười cây số về phía đông nam, ở đẳng kia sẽ có một cái hồ nhỏ.

Người của họ ngồi xổm bên hồ để rửa mặt, má, cánh tay và những vết máu dính trên người.

Họ không thể tìm thấy thác nước lớn, nhưng họ nghe thấy rõ ràng có âm thanh va chạm của tiếng nước chảy vang bên tai họ.

Điều này thật sự khiến họ rất điền.

Dường như có thứ gì đó đang ở trước mặt, nhưng lại không thể nắm bắt được.

Chuyện xảy ra đêm qua khiến bọn họ đề cao cảnh giác hơn, thậm chí phải thay phiên nhau rửa mặt bên hồ, vì sợ bị tập kích lần nữa, nếu lại bị tập kích thì sẽ quét sạch toàn bộ quân ngũ của họ mất.

Đến lượt Kiều Bích Ngọc ngồi xổm bên hồ rửa mặt, tâm trạng của cô lơ đễnh, cái chết của đồng đội đã gây ra một bóng đen tâm lý rất lớn cho cô, không giống như Ngụy Bắc và những người khác, cô chỉ là một người bình thường.

Cái hồ nhỏ này là một cái hồ chết, sông không có dòng chảy, có lẽ bình thường trời mưa nơi này động lại chút nước mưa nên tạo thành, hồ nước rất lạnh.

Kiều Bích Ngọc hất một nắm nước hồ lên mặt, mát lạnh làm thần kinh minh mãn, khi ngẩng đầu, cô như nhìn thấy trong hồ có thứ gì đó lấp lánh.

Hồ nước không lớn, chỉ rộng bằng sân bóng, đáy hồ rất nông, Kiều Bích Ngọc có thể nhìn tận mắt thấy rất nhiều tảng đá đen dưới đáy hồ.

Và không có sinh vật sống trong hồ, không có tảo, không có cá hay sinh vật phù du.

Không biết có phải do trời không mà nước ở vịnh này đặc biệt trong xanh.

“Nhìn cái gì?”

Lục Khánh Nam, người cũng đang rửa mặt bên hồ, quay đầu lại và thấy rãng cô đang nhìn chăm chẵm về xuống đáy hồ.

Kiều Bích Ngọc đứng dậy chỉ về phía trước bên phải: “Trong hồ có thứ gì đó phát sáng”

Lục Khánh Nam tò mò nhìn về phía tay cô chỉ: “Ở đó có gì?” Anh không nhìn thấy gì cả.

Ngay lập tức, Lục Khánh Nam nghĩ đến Quyền Trượng Vàng mà mình đã đánh mất trước đó, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ là hai Quyền Trượng Vàng đó?”

Kiều Bích Ngọc nghĩ cũng rất có thể, thứ lấp lánh ở giữa hồ, hồ không sâu, nhiều nhất cao đến nửa người, bản thân Kiều Bích Ngọc bơi rất giỏi, cũng không nghĩ nhiều, vừa bước vừa đi xuống.

Lúc này, Quách Cao Minh đang đứng trên bờ nhìn thấy hành động đột ngột của cô, vội vàng quát cô: “Làm cái gì! Đừng xuống nước!”

“Trong hồ có cái gì đó!”

Kiều Bích Ngọc lớn tiếng đáp lại, không hề quay đầu lại, chân đã bước xuống hồ rồi: “… có thể là một Quyền Trượng!” Bọn họ đều biết †ầm quan trọng của Quyền Trượng.

“. Hồ rất cạn, đừng lo lắng, không có sinh vật nào trong nước” Không có nguy hiểm Khi Rafael ở trên bờ nghe thấy cô nhắc đến chữ Quyền Trượng Vàng, lập tức đề cao tỉnh thần lên.

Ngụy Bắc và bọn họ nhìn cô đầy mong đợi, nhưng Hổ Quách Cao Minh lại cau mày chạy nhanh tới, trong lòng vẫn lo lắng nguy hiểm.

Mà trước khi Quách Cao Minh chạy tới bên hồ, Kiều Bích Ngọc ở trong hồ duỗi tay muốn chạm vào thứ lấp lánh ánh sáng đó, đột nhiên có một luồn năng lượng vô hình, đột nhiên xoay quanh thứ sáng lấp lánh đó, trong chốc lát phát tán bốn phía thành hình tròn, sau đó rung chuyển một chút.

Năng lượng vô hình đó lan truyền trong không khí như một làn sóng xung kích.

Kiều Bích Ngọc trong đầu nghe được một tiếng ‘Bùn”. Giống như núi cao nước chảy, giọt nước từ nơi cao nhỏ xuống, từng giọt, trong trẻo, thanh bình, êm đềm.

Cảm giác kỳ diệu này.

Và ngay lập tức, Quách Cao Minh và những người khác nghe thấy tiếng động tứ phía từ trong rừng rậm, đó là tiếng chạy, giống như một đoàn dã thú khổng lồ, tất cả đều phi nước đại theo tiếng rống của dã thú.

“,. Có sói!”

Rafael rào lên trước với bọn họ một tiếng rồi vội vàng cầm súng lên, sau cuộc đấu tranh sinh tử đêm qua, anh nhận ra dã thú trên thế giới này tàn nhẫn đến mức nào.

Tinh thần mọi người ngay lập tức căng thẳng, vội vã tìm vũ khí.

“Ở phía trên bên trái…một đàn lợn rừng!”

Đó là một con chuột, một con chuột lớn đột biến… ở phía bên phải” Bảng bằng bằng tiếng súng bản ra xung quanh, kèm theo tiếng la của tất cả mọi người vội vàng và hoảng sợ: “Bầu trời, có kên kên lớn trên bầu trời!”

Ngay khi âm thanh này rơi xuống, một con kền kền to lớn sà xuống, trên mặt đất một bóng đen cực lớn rơi xuống, con kền kền bay qua với tốc độ cực nhanh, móng vuốt chộp lấy Kiều Bích Ngọc ở giữa hồ, trực tiếp bấu cô bay lên.

Kiều Bích Ngọc giống như con mồi non, móng vuốt đại bàng bấu lấy vai cô, móng vuốt đại bàng giống như móc sắt cảm thẳng vào da thịt của cô.

Cơn đau thấu xương khiến cô tái mặt, hoảng sợ và đau đớn đan xen nhau, cô hét âm lên.

Quách Cao Minh ngẩng đầu nhìn, chỉ có thể nhìn Kiều Bích Ngọc bị kền kền khổng lồ hông đúng, đó là bấu lên trời, trong lòng có chút sững sờ.

Những tiếng súng tiếp tục vang lên xung quanh họ, những con thú này dường như được gọi bởi một cái gì đó, và một nhóm lớn con thú không ngừng lao về hướng của họ.

Rafael cùng những người khác đối phó một cách mệt mỏi, có quá nhiều dã thú, Tối qua Quách Cao Minh đối phó bọn chó sói nên cũng đã có chút kinh nghiệm thực tế, bây giờ cầm súng cũng thuận tay hơn, liền cầm súng phóng tới hai con sói trước mặt. Sau khi giải quyết xong chó sói, anh tiến lên một bước, muốn chạy về hướng Kiều Bích Ngọc đang bay, đây gần như là phản ứng bản năng của cơ thể anh.

Nhưng anh đã bị Rafael ở đẳng sau lưng kéo lại.

“Đừng đi, anh không thể đuổi kịp đâu…

Quách Cao Minh quay đầu tức giận mắng một tiếng: “Buông rai”

Rafael lần này hơi kiên trì một chút, nắm lấy cổ áo sau lưng Quách Cao Minh, cổ gắng thuyết phục: ”… sống chết có số, Quách Cao Minh, anh có thể đuổi kịp một con kền kên khổng lồ bay cao trên bầu trời không, đừng quá không biết lượng sức mình, anh nhìn tình huống hiện tại của chúng xem, tất cả chúng ta đều không thể ứng phụ kịp…”

Giọng điệu của Rafael rất kích động, dường như anh ta đang nhớ ra điều gì đó, giống như trước đây bản thân Rafael đã từng lựa chọn như vậy, anh ta lựa chọn từ bỏ vì thực sự bất lực, đây là sự lựa chọn hợp lý nhất.

Cho dù Quách Cao Minh đuổi kịp, cũng chỉ là một cái xác.

Nếu ở lại, ngược lại anh có thể giúp được nhiều người hơn.

Khi chạm trán với một nhóm quái thú như vậy, hợp tác đồng đội là cách tốt nhất, còn chạy tán loạn là cách ngu xuẩn nhất.

“Tránh xa tôi raI”

Quách Cao Minh không muốn nghe anh ta nói những lời này, hai mắt lo lắng đỏ bừng, trực tiếp giơ súng lên.

Rafael nhìn con ngươi của anh, trong lòng như bị cái gì đó làm cho xúc động, anh ta buông lỏng tay ra.

Mà lúc này Quách Cao Minh cũng không dám chậm trễ nửa phút, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đuổi theo kền kên khổng lồ đang khuất dần, anh sải bước chạy đi.

Tang ba một tay cống mẹ già tên tổ trưởng hoang dã, cũng đuổi theo bước chân của Quách Cao Minh.

“.. Có quá nhiều thứ hoang dã, chúng ta chạy lên trên cây đi.”

Rafael trở lại vẻ lạnh lùng cao ngạo, quay đầu lại, vội vàng quát nhóm người của Ngụy Bắc.

Ngụy Bắc và Hầu Tử nhìn về hướng Quách Cao Minh rời đi, đương nhiên sẽ không mù quáng đi theo, lúc này Rafael nói đúng, có quá nhiều dã thú, đạn không đủ, bọn họ nhanh chóng leo lên cây to, đối phó ít thú dữ hơn.

Quách Cao Minh lòng dạ nôn nóng nhìn trời, bên chỗ Rafael bên cạnh vẫn còn tiếng súng nổ…
Chương 694: Hoa quả màu lam

Quách Cao Minh ra sức chạy, truy tìm bóng hình bay trên bầu trời kia.

Nhưng cho dù anh cố gắng thế nào cũng không nhanh bằng kền kền to lớn bay lượn trên bầu trời ấy.

Trời xanh mênh mông vô bờ, bóng đen ấy biến mất càng ngày càng nhỏ bé, trong lòng Quách Cao Minh tràn đầy tức giận và lo lắng.

Không thấy Kiều Bích Ngọc, trơ mắt nhìn cô biến mất trước tâm mắt anh.

Chưa từng tức giận như vậy, anh không ngừng lao nhanh về phía ấy, lảo đảo một cái, lại đột ngột bị trượt chân bởi một viên đá nhọn, chật vật ngã xuống dưới.

Quách Cao Minh vội vàng bò dậy, mà đúng lúc này, anh nghe thấy sau lưng có tiếng đánh nhau.

Vừa rồi một lòng một dạ truy tìm, giống như quên mất bản thân, mà giờ phút này mới nhận ra được hiện thực, mà lúc Quách Cao Minh ngẩng đầu lên, bóng đen nhỏ bé giữa bầu trời kia đã không còn sót lại gì cả.

Cô thật sự biến mất trước mắt anh.

Mà lúc này Tang Ba sau lưng mang theo tộc trưởng mẹ già của anh ta bị một đám lợn rừng lớn bao vây.

Những con lợn rừng này vô cùng to mọng, một đôi răng nanh sắc nhọn và to lớn, giống như nhận được mệnh lệnh gì đó, mạnh mẽ lao về phía bọn họ, Tang Ba vốn không đánh lại.

Quách Cao Minh do dự một lát, anh lập tức quay đầu chạy tới Tang Ba bên kia.

“Tránh ra!” Anh hét lớn một tiếng.

694-cha-cua-cuc.jpg


Tang Ba to con này không am hiểu xài vũ khí, nhưng thấy động tác Quách Cao Minh vừa mới dùng thì nhanh chóng bắt chước học theo, anh ta cũng ra tay.

Ngay lúc bọn họ dây dưa với đám lợn rừng, từ xa truyền đến một tiếng thét chói tai mơ hồ.

Là tiếng hét hoảng sợ của phụ nữ, là Kiều Bích Ngọc.

Quách Cao Minh gần như nháy mắt quay đầu nhìn lại, cô thế mà ở ngay gần đây, hẳn là cách đó không xa, đó là con kền kền đang công kích cô? Cô rơi xuống từ trên không trung, gặp nguy hiểm sao?

Lòng nóng như lửa đốt.

Lúc này Quách Cao Minh đang bị một đám lợn rừng lớn vây chặt, anh chỉ muốn tranh thủ thời gian giải quyết vấn đề trước mắt, nhanh chóng chạy qua xem tình huống của cô.

“Đốt cây đi” Quách Cao Minh lập tức ra lệnh cho Tang Ba ngắm súng phun lửa ngay một gốc cây khô.

Phóng hỏa đốt rừng rậm.

Chuyện này đối với Tang Ba mà nói là một chuyện vô cùng giật gân.

“Nhanh!”

Không biết có phải ánh mắt của Quách Cao Minh lúc này quá mức lạnh lùng kiên nghị hay là giọng điệu của anh quá lạnh lùng và kiêu ngạo, Tang Ba cảm thấy anh ta vội vàng xao động, anh ta không do dự mà vụng về dùng súng phun lửa vào một gốc cây to già khô, cây khô bén lửa, cháy xèo xèo, lập tức bùng lên.

Quách Cao Minh cũng mặc kệ vấn đề rừng rậm bị hỏa hoạn, cho dù hỏa hoạn thiêu đốt cả cánh rừng gần như không còn gì, anh cũng không quan tâm, trong lòng nổi một ngọn lửa vô danh, tức giận, căm ghét hòn đảo này, căm ghét đám súc sinh này.

Giống như lúc trước Rafael nói, cho dù cả hòn đảo này bị chìm, anh cũng không quan tâm, bởi vì lúc này anh có chuyện quan trọng hơn, đám lợn rừng này ngăn cả con đường phía trước của anh.

Kiều Bích Ngọc bên kia, cô vốn bị một kền kền to gắp lấy hai bên vai, cả người bị gắp bay lên không trung.

Kền kền quen ăn thịt thối, động vật đã chết. Ngay lúc kền kên này mang theo cô bay về phía một chỗ cao ở vách núi, lúc đáp xuống, kền kên đột nhiên nhả móng vuốt ra, Kiều Bích Ngọc bị ném xuống từ trên cao, dường như muốn cô ngã chết.

Kiều Bích Ngọc bị ném xuống trực tiếp từ khoảng khách hơn hai mét cách mặt đất, thả rơi tự do, hù dọa cô đến nỗi cô liên tục hét lên.

Cây cối cao to, nhánh cây tươi tốt, vạch rách quần áo trên người và da cô, nhưng cùng lúc đó tốc độ rơi xuống của cô cũng chậm lại.

Dưới chân núi, cây to che trời phía dưới có từng chiếc lá to lớn như lá sen, Kiều Bích Ngọc rơi bên trên một chiếc lá to như vậy, nụ hoa đã kết quả màu xanh, hoa quả bị cơ thể cô đè ép vỡ ra, chất lỏng sền sệt nhuộm khắp cơ thế cô.

Cả người Kiều Bích Ngọc tựa như bọc một lớp mứt hoa quả màu lam, dinh dính nhơn nhớt. Loại nước hoa quả này màu lam nhạt, ánh huỳnh quang, có một mùi gay mũi như khí a-mô-ni-äc.

“Toàn thân Kiều Bích Ngọc khó chịu, lúc này cũng không để ý tới những thứ này, tốc độ nhịp tim cô vẫn đập điên cuồng, ngây ngốc nhìn từng mảng thảm thực vật kỳ quái to lớn như vậy khắp bốn phía.

Trên cơ thể cô có nhiều vết thương bên ngoài, quần áo rách rưới, cánh tay và bụng dưới cũng bị nhánh cây quẹt làm bị thương chảy máu, cô đã có chút choáng váng vì đau đớn trên cơ thể, hơn nữa cô vừa bị chấn động tỉnh thần vừa sợ hãi, thực sự thì cô giống như một con chim sợ cành cong, co ro bất lực núp trên chiếc lá khổng lồ này, đầu choáng mắt hoa.

Kền kền bay vọt lên bầu trời, bóng đen to lớn đổ xuống, nó đáp xuống dường như đang tìm kiếm con mồi.

Kiều Bích Ngọc giống như động vật nhỏ bé yếu đuối gặp phải thiên địch, cơ thể cô không nhịn được mà run rẩy.

Cô ngây ngốc nhìn con kền kên ấy nhào tới chỗ cô, cô không thể phản kháng, cũng không biết phải chạy đi đâu, cô rất rõ mình không chạy thẳng con chim to lớn.

Trong thế giới này không ngừng bị uy hiếp, gặp nguy hiểm, giấy dụa, chạy trốn, gặp tử thần, mà trên người cô không có vũ khí, bốn phía cũng không có ai có thể giúp cô.

Cô tuyệt vọng, Mới vừa rồi lúc bị con kền kền to lớn này gắp cô bay lên trời, cô đã sợ hãi, trong đầu đều trống rỗng, mà trên bờ vai bị móng vuốt con kền kền kia làm bị thương thì đau đớn mất cảm giác.

Kiều Bích Ngọc không chạy nổi, toàn thân cô đều đau nhức, ngay cả hít thở cũng cảm thấy nhói đau.

Giống như một con hamster bị hù dọa bể mật, thân người cong lại, cúi đầu co người lại Chờ tử thần đết Lần này, con kền kên bay xuống không dùng móng vuốt sắc nhọn để gäp cô mà nó bay lướt qua cô.

Mà trong chớp nhoáng này, hơi thở Kiều Bích Ngọc dường như khẽ ngừng, giống như: con cá năm trên thớt gỗ đột nhiên được phóng sinh.

Vẫn không dám ngẩng đầu, không dám có bất cứ động tác gì, nhưng nghe âm thanh đập cánh của con kềnh kềnh to lớn này, nó vẫn đập cánh bay lượn ở trên lãnh địa này, bay vờn quanh tìm kiếm con mồi của nó.

Dường như trôi qua thật lâu mà cũng có lẽ chỉ vừa mới trôi qua mấy phút, Kiều Bích Ngọc đã không còn khái niệm với thời gian nữa, cô chỉ cảm thấy mình ngồi xổm như thế, chân bắt đầu khế run lên.

Mà con kền kền to lớn trên đỉnh đầu kia dường như vẫn không phát hiện ra cô.

Hình như con kền kền này không nhìn thấy cô.

Tình huống này có hơi kỳ quái, trước đó cô đứng ở trung tâm hồ nước, con chim lớn này có thể chuẩn xác bắt cô, lúc này ở nơi một mảng thực vật màu xanh, cô ở ngay trên chiếc lá này, dễ thấy như thế, hẳn là rất dễ bị phát hiện.

Mà chỉ chốc lát, khi cô nghe âm thanh vẫy cánh của con kền kền to lớn kia, nó dường như hơi nóng nảy, kêu két một tiếng bén nhọn trên bên trời, dùng sức vẫy cánh bay xa.

Lúc này Kiều Bích Ngọc mới từ từ ngước cái cổ cứng đờ của cô lên.

Bầu trời xanh thẳm, điểm đen đáng sợ kia dần dần từng bước đi đến.

“Trong khoảnh khắc khóe mắt cô hơi ướt át, không biết là muốn cảm ơn Thượng Đế vẫn còn may mắn thế nào, con chim to lớn này thế mà không tìm thấy cô.

Cả người thở dài thườn thượt một hơi, thả lỏng tay chân một chút, lúc này cô mới chú ý tới thì ra toàn thân mình đều là nước hoa quả dinh dính màu lam ánh huỳnh quang.

Mà toàn thân cô cũng đau đớn cực kỳ, loại cảm giác đau đớn này thật tốt, khiến cô cảm thấy mình còn sống.
Chương 695: Không nhìn thấy tôi

Chân núi, khắp núi đồi đều là thảm thực vật màu xanh lục, rất giống với sen, lá cây hình tròn màu xanh, cực kỳ dày và mọng nước.

Thực vật lớn như vậy, Kiều Bích Ngọc rơi vào bên trong, giống như cô bé tí hon rơi vào trong vườn hoa, dưới cái nhìn của cô tất cả lá cây cánh hoa đều rất lớn Bông của cây này màu đỏ tươi, trái của nó giống đài sen, hoa to như hoa hướng dương, có nhiều quả, loại quả này chứa hàm lượng nước rất cao, nếu bị bóp vỡ, sẽ có một chất lỏng sânh sệch màu xanh giống huỳnh quang chảy ra, mang theo mùi hắc như amoniac.

Kiều Bích Ngọc không biết loại thực vật này có độc hay không.

Lúc này toàn thân cô đều nhuốm chất lỏng sềnh sệch màu xanh kia, cũng không có cách nào để tẩy rửa, có thể nhìn thấy gần đây không có sông.

Chịu đựng đau nhức của vết thương trên người, Kiều Bích Ngọc leo xuống khỏi lá cây, trên mặt đất dính bùn đất màu đen, may cũng không xốp lắm, cô chạy nhanh tạo nên những vết lõm của dấu chân dưới đất.

Giữa hồ đột nhiên cô bị khổng lồ quắp bay lên bầu trời, không biết Quách Cao Minh bọn họ thế nào rồi €ô chỉ muốn đưa tay lên thứ đang sáng lên giữa hồ, lại đột nhiên bị thú hoang bốn phía tấn công.

Cô lại phải chạy trở về.

Dù dựa vào năng lực của cô không giúp được gì…. ít nhất…. cũng không để cho bọn họ lo lắng.

… Nói cho họ biết, cô còn sống.

Bị móng chim khổng lồ kia quắp bay trên bầu trời, nhưng cũng chỉ mấy phút đồng hồ, mà Kiều Bích Ngọc cổ gắng dùng chân mình leo lên nhưng mãi vẫn không được, Kiều Bích Ngọc cực kỳ mệt mỏi.

Cho đến khi cô thấy mình không còn sức để chịu nối nữa, ngồi sập xuống đất, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy rừng rậm phía xa bốc cháy.

rồi Khói đặc cuồn cuộn bay lên bầu trời xanh thảm Cô có chút kinh ngạc đến ngây người Trận cháy rừng không ngừng lan ra, thực vật bị ngọn lửa thiêu cháy sạch, còn có những động vật chạy tán loạn tiếng hết cuồng loạn.

Cô không biết trước đó chuyện gì xảy ra, nhưng cháy rừng chắc là do người làm Lúc cô đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng súng quen thuộc, đó là tiếng súng máy bắn liên thanh.

Trong lòng lập tức dấy lên chút hi vọng, chắc bọn họ đang bị thú hoang tấn công, cho nên dùng súng đuổi thú hoang đi, bọn họ đang ở phía trước.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc phấn khởi, lên tỉnh thần, dùng cả tay cả chân leo lên trên vách đá.

Lúc cô leo lên, quả thực nhìn thấy bóng người quen thuộc, là Quách Cao Minh Quách Cao Minh mệt mỏi ứng phó với phía trước, còn có lợn rừng ba đầu đang giãng co với anh.

Cây cối bốc cháy tạo thành một bức tường lửa, ngăn cách Kiều Bích Ngọc và anh Kiều Bích Ngọc muốn đi qua, phải đi một vòng tròn, lửa thế này không có cách nào trực tiếp xuyên qua, mà từ nơi này nhảy vào trong ngọn lửa, Kiều Bích Ngọc thấy dường như đối diện có có bóng dáng của Tang Ba, hai người họ chắc chắn đến tìm cô.

“Tang Ba!” Kiều Bích Ngọc hưng phấn hô †o một tiếng.

Nghe thấy âm thanh, Quách Cao Minh phản ứng nhanh hơn, anh chợt quay đầu nhìn lại, như không ngờ hạnh phúc ập tới đột ngột như vậy, vẻ mặt của anh có chút kinh ngạc.

Tang Ba cũng theo bản năng quay đầu, biểu hiện của Tang Ba rất trực tiếp, anh ta rất hưng phấn, rống to về phía Kiều Bích Ngọc.

Bởi vì do hỏa hoạn, đám lợn rừng bao vây họ trước đó đã không dám đến gần, Quách Cao Minh nhìn thấy cô cả người chật vật.

“Cô đứng ở đó đừng nhúc nhích, đợi tôi qua” Quách Cao Minh hô to một tiếng với cô.

May mắn có một bức tường lửa, đám lợn rừng không thể tấn công cô.

Nhưng Quách Cao Minh vừa cảm thấy may mắn không bao lâu, bên Kiều Bích Ngọc đã xuất hiện vấn đề, một con hổ oai phong lẫm liệt, thình lình mà nhảy xuống trước mặt cô.

Cả người Kiều Bích Ngọc cứng ngắc, giống như chưa kịp phản ưng bị chấn động quá độ.

Con hổ trắng trước mắt rất to lớn, lông trằng như tuyết, viền đen, dưới ánh mặt trời ánh lên màu bạc. Bộ da đẹp như vậy nhưng hàm răng của hổ trắng sắc nhọn, con ngươi hung ác, làm cho người ta sợ hãi mà run lên.

Cách một bức tường lửa, Quách Cao Minh và Tang Ba đồng loạt nhìn mà giật mình.

Lúc này Quách Cao Minh thực sự không biết nên làm thế nào cho phải, cũng không sợ con hổ này làm thương mình, mà bên phía Kiều Bích Ngọc ngay cả một thứ giống vũ khí cũng không có.

Quách Cao Minh nhấc súng ống lên, bản về phía hổ trằng, pẵng păng pằng. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ có thể tạo được tác dụng khiêu khích.

Lửa đốt cháy rừng rậm nhanh chóng, ngọn lửa vàng óng chiếu lên đầu con hổ trăng 1o lớn kia,nghe thấy tiếng súng khiêu khích, hổ trắng nhìn về phía đám Quách Cao Minh.

Hổ trắng âm trầm nhìn bọn họ châm chằm, không ngừng gầm lên với bọn họ, nhưng dường như e ngại tường lửa hừng hực không thể nhảy qua tấn công bọn họ, hổ trắng có vẻ hơi nóng nảy.

Nó không ngừng gầm gừ.

Mà thừa dịp này, Quách Cao Minh hô to một tiếng: “Chạy mau”

Anh biết Kiều Bích Ngọc mà không chạy đi thì chính là ngồi chờ chết Anh thấy, chỉ cần có hi vọng nhỏ nhoi thì đều phải tranh thủ.

Thể lực Kiều Bích Ngọc thực sự không chống đỡ nổi, thân thể cô muốn chạy trốn theo bản năng, nhưng chân sau vừa lùi một bước, chân đã nhữn ra, cả người ngã xuống đất, phía sau là vách núi dựng đứng sâu thắm.

Âm thanh Kiều Bích Ngọc ngã xuống khiến hổ trắng bất chợt quay đầu nhìn cô.

Giống như có cái gì hấp dẫn hổ trắng.

Thấy thế, Quách Cao Minh càng lo lắng, nổ súng liên tiếp về phía đối diện, nhưng lần này con hổ này dường như càng thêm hứng thú với Kiều Bích Ngọc, mũi của nó ngửi trong không khí, dường như ngửi thấy được mùi gì đó.

Khuôn mặt Kiều Bích Ngọc trắng bệch, tim đập cuồng loạn, động cũng không dám động, cô đang ở trước miệng hổ.

Quách Cao Minh và Tang Ba ở bên kia gấp đến độ muốn nhanh chóng qua đó, không quan tâm tới bức tường lửa đang cháy mãnh liệt mà vọt qua đó.

Đúng như Rafael nói, biết rõ không chạy nổi, không đuổi kịp, cho dù thực sự tới được cũng chỉ còn một cỗ thi thể, bạn có thể chạy thẳng một con hổ sao.

Cô ấy đang ở trước mặt bạn.

Có thể bạn thậm chí không đánh thẳng được con súc sinh này.

Nhưng có một số việc là bản năng.

Quách Cao Minh mù quáng, cầm súng mà ra sức chạy, bước chân Tang Ba càng nhanh hơn.

Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu thấy họ đang chạy nhanh đến, gấp gáp hô to: “Đừng tới đây…”

Thế lửa quá lớn.

Chắc chắn cả người sẽ bị phỏng.

“Cứu không được tôi đâu, đừng tới đây….

Tôi chết, anh phải chăm sóc mình cho tốt”

Lúc này, cô cũng không sợ chết, mà là sợ bọn họ đi tới chịu chết.

Lúc Kiều Bích Ngọc đang nói chuyện, biểu cảm con hổ cực kỳ kỳ dị, nó như đang bị cái gì làm khiếp sợ, con ngươi nó mở lớn.

Kiều Bích Ngọc cũng chú ý tới, con hổ trằng to lớn trước mặt lại hoảng sợ lui về phía Sau.

Hổ trắng tiếp tục ngửi khắp người Kiều Bích Ngọc.

Giống như một động vật họ mèo cực lớn, cáu kỉnh mà dùng móng vuốt bới một cái, giống như rất khổ não, sau đó lại dùng sức ngửi Hổ trắng bực tức mà gầm lên một tiếng nhưng vẫn không cắn cô, mắt nó cũng không nhìn cô chằm chằm, giống như không nhìn thấy cô, nó không phát hiện cô.

Trong lòng Kiều Bích Ngọc căng thẳng, nhìn một màn khó tin trước mặt, đột nhiên trong đầu nảy lên một ý nghĩ.

“Nó không nhìn thấy tôi!”

Lúc Tang Ba muốn xông vào biển lửa, Kiều Bích Ngọc vội vàng hô to: “Quách Cao Minh, Tang Ba đừng tới đây, con hổ không nhìn thấy tôi Cô đoán, có lẽ là do chất lỏng màu lam nhạt trên người cô.
Chương 696: Đại nạn không chết

Hổ trắng dùng mũi đánh hơi cái đầu trước mặt, rồi lấy hai móng hổ hất xuống đất rất lo lẳng.

Kiều Bích Ngọc vừa ở dưới miệng Hổ của nó, cách đó chưa đến mười cm, cô nín thở, cố gắng không phát ra tiếng động rồi nhích người ra xa nhất có thể để , tránh xa một chút.

Đối với hành động của Kiều Bích Ngọc, Hổ trắng dường như không nhìn thấy, con vật theo bản năng cảm nhận được thứ gì đó trước mặt, Hố trắng nhăn mũi, nhe răng gầm thét về phía cô.

Kiều Bích Ngọc sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, chậm rãi di chuyển.

Khu rừng phía trước bên phải cháy thành một bức tường lửa, Quách Cao Minh ở bức tường đối diện, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này đều rất kinh ngạc.

Hổ träng này thật không nhìn thấy Kiều Bích Ngọc.

Kiều Bích Ngọc hơi run rẩy lùi lại phía sau, cho đến khi cách con Hổ trắng to lớn này chừng mười thước, cô mới chậm rãi đứng dậy, sau đó lao thẳng đến khu rừng đối diện đang bị lửa thiêu đốt.

Con Hổ trảng to lớn này ngay lập tức cảm thấy có thứ gì đó đang chạy xung quanh, nó theo bản năng đuổi theo nhưng không thể nhìn thấy hay tìm thấy phương hướng của tiếng bước chân, nó trở nên cáu kỉnh và hét lên dữ dội trong không khí.

Kiều Bích Ngọc ngồi xổm xuống, hai tay nhặt một cây gậy lớn đang cháy lên, ngọn lửa bùng cháy khét lẹt, giơ cao ngọn đuốc lớn như dây lửa bay trên không.

Hổ trằng lập tức dừng động tác, lộ ra vẻ kinh ngạc, vội vàng lùi ra sau Kiều Bích Ngọc trong khoản khác sinh từ cũng trở nên to gan hơn, giơ cao ngọn đuốc lớn này, đuổi theo Hổ trằng lớn.

Lần này, Hổ trảng sợ hãi hét lên một tiếng, quay đầu lại, dùng móng vuốt Hổ lớn bỏ chạy, Kiều Bích Ngọc đuổi theo chạy đến mép vách núi, Hổ trằng nhìn dưới vách núi, quay đầu lại nhìn một cái đang đốm lửa đang lơ lửng, ngọn đuốc có vẻ chần chừ.

Hổ trắng lúc đầu giả vờ hét vào mặt, Kiều Bích Ngọc theo bản năng sợ hãi, lúc này mới nghĩ đến cái chết, mấy lần bị đám động vật này làm cho sợ hãi, mấy lần tưởng mình sắp chết.

Cô tức giận tiếp tục khiêu khích Hổ trắng, cô dùng hết sức mình ném ngọn được về phía nó. Ngọn lửa ngay lập tức đốt cháy bộ lông phong phú của Hổ trắng.

Con Hổ trắng to lớn này đầu tiên là kinh hãi, sau đó con Hổ lớn quay đầu lại nhìn cái mông bị bỏng rát, giống như sợ hãi quá, gầm lên rồi lao thẳng xuống vách núi và sườn dốc.

Con Hổ trắng này càng chạy càng nhanh, sởn cả tóc gáy, Kiều Bích Ngọc đứng ở mép vách núi nhìn Hổ trắng ngã xuống vách núi, bỗng cô có cảm giác sảng khoái. Trong thế giới nguy hiểm này, cô vẫn luôn là một kẻ yếu đuối, không ngừng chạy trốn để tìm đường sống cho mình, cuối cùng cũng có thể xả được một cục tức.

Quách Cao Minh và những người khác cũng bị đuổi đến chạy tán loạn, tuy cách tường lửa hơn một ngàn thước nhưng vẫn thấy rõ mông Hổ trảng đang bốc cháy, lao xuống sườn đồi vách núi.

Chứng kiến cảnh kỳ diệu này.

“.. Đứng ở chỗ đó đừng nhúc nhích, giờ chúng tôi sẽ đi qua đó” Quách Cao Minh nóng lòng mảng cô.

Quách Cao Minh, Tang Ba, cùng tộc trưởng người hoang dã đi vòng quanh khu rừng rực cháy về phía đối diện.

Kiều Bích Ngọc cẩn thận cùng bọn họ đi xuống vách núi và sườn đồi: “Bên dưới có rất nhiều cây giống như hoa sen, lá đĩa lớn hơn lá ¡n, kết trái giống hoa sen, nhưng quả nhỏ lại có màu xanh lam… “

“Chắc là không có độc đâu.

Kiều Bích Ngọc suy đoán, trước mắt bản thân cô cũng không có cảm giác khó chịu gì.

Vừa nói, cô vừa giẫm lên lớp đất đen mềm, trèo lên cái đĩa tròn như mặt trăng khổng lồ, mạnh tay bẻ một đóa sen to và ném cho họ.

Cùi của quả này rất kỳ diệu.”

Tang Ba không thích mùi trái cây cho lắm, vẻ mặt có chút kinh tởm, trong tiềm thức lùi về phía sau một bước, ngay cả tộc trưởng người hoang dã cũng lẩm bẩm trong miệng, tựa hồ còn không muốn động vào loại thực vật này.

Kiều Bích Ngọc từ trên chiếc lá khổng lồ trượt xuống, dùng hai tay bóp một quả, tiết ra rất nhiều cùi quả huỳnh quang, màu xanh nhạt nhớt.

Cô trực tiếp bôi hỗn hợp hoa quả này lên mặt Quách Cao Minh, cảm giác nhớp nháp lạnh lẽo thực sự rất kinh tởm. Quách Cao.

Minh đứng trước mặt cô, nhưng lại để mặt cho cô bôi chét.

Khả năng bắt chước thiên phú của người hoang dã rất mạnh, Tang Ba theo dõi hành động của Kiều Bích Ngọc, anh do dự bẻ một quả, miễn cưỡng học hỏi Kiều Bích Ngọc bôi quả này lên người.

Tộc trưởng người hoang dã ngửi thấy mùi amoniac khó chịu trên cơ thể ba người, lập tức quay đầu bỏ chạy, Kiều Bích Ngọc nhanh nhất túm được bà ta, tộc trưởng già nua không thể thoát khỏi nanh vuốt của Kiều Bích Ngọc, trên người đã bị bôi thứ đặc biệt này…

Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh cảm thấy mùi này có thể chấp nhận được, nhưng Tang Ba bọn họ lại có sức phản kháng kịch liệt với mùi này, Hổ trằng trước đây cũng rất cáu kinh, chán ghét.

So với mùi vị khó chịu, điều quan trọng là giữ được mạng sống, Với loại trái cây này, bọn họ có thể yên tâm tìm hiểu vùng đất này, không thì không một lượng vũ khí nào có thể sánh được với các quái thú ở đây.

Với Tang Ba, một chàng trai to lớn, việc mang theo bông sen đặc biệt này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, họ hái rất nhiều, vượt qua đám cháy rừng, đến chỗ nhóm người Rafael.

“Cậu Minh!”

Lửa là do anh đốt sao?”

Trở lại gần hồ, Rafael và những người khác đang trốn thú dữ trên những cây cổ thụ lớn, tất nhiên họ có thể nhìn thấy đám cháy rừng đang lan rộng từ xa, ngọn lửa bất ngờ này cũng đã xua đuổi những con thú hoang xung quanh. Họ cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao cô vẫn còn sống?” Rafael ngạc nhiên nhìn cô.

Kiều Bích Ngọc lườm anh ta một cái, mặc kệ anh ta, biết người đàn ông miệng chó không thể mọc ra ngà voi, cho dù có nể mặt Đường Tuấn Nghĩa, thì vẫn thấy anh ra rất đáng ghét.

Nguy Bắc và Lục Khánh Nam thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô đã an toàn.

Cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu xảy ra chuyện gì với Kiều Bích Ngọc, bọn họ cũng sẽ cảm thấy đau lòng, không chỉ vì cô là vợ Quách Cao Minh, mà còn là đồng đội cùng sống cùng chết với bọn họ.

Gặp lại nhau, lần này bị thú dữ tập kích, cũng may không mất đồng đội, nhưng ai cũng bị thương hết.

“Cái gì thế, có thể cầm máu được không?”

Rafael có chút khinh khi đá vào bông sen †o lớn mà Tang Ba mang theo.

“Có thể cứu sống mạng chó của anh đó.”

Kiều Bích Ngọc tức giận nói “Cho dù chúng ta có nhiều vũ khí hơn và cho dù chúng ta có nhanh đến đâu, chúng ta cũng không thể sánh được với nhiều con thú hung dữ như vậy nếu bôi chất nhầy của loài cây này lên, những con thú ở đây không thể nhìn thấy chúng ta.

Lúc đầu Rafael và nhóm người Ngụy Bắc không tin điều đó.

Cho đến khi ba con sói lớn lao ra khỏi khu rừng và tình cờ chạy về hướng của bọn họ, nhóm người Ngụy Bắc trong tiềm thức dựng súng, Quách Cao Minh đã vẫy tay ngăn cản bọn họ khoang hay kích động.

Những con sói to lớn hung dữ này dường như không thích mùi của của chất nhầy này, trên người của bọn họ đều nồng nặc mùi amoniac, khiến chúng ngửi thấy rất khó chịu, những con sói nhe răng ra rầm từ về phía bọn họ, nhưng chúng không dám bước tới.

Một lúc sau, những con sói này quay đuôi bỏ chạy.

Ngay cả Rafael cũng hơi bất ngờ.

“…Giờ chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ trước đã”

ït ra bọn họ đều rất mệt, chiến đấu với chó rừng cả đêm không ngủ, xử lý xác đồng đội, lại gặp phải một đợt tấn công nữa, thì cơ thể không chịu nổi nữa.

Kiều Bích Ngọc nhìn những người chung quanh mình, trái tim thắt lại của cô thả lỏng lại, cô tìm một chỗ trên cây lớn ngồi xuống để nghỉ ngơi, vì quá mệt nên chỉ trong vòng mấy phút, cô đã nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Bên kia Quách Cao Minh cùng Rafael đang thảo luận tiếp túc đi, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt buồn ngủ của Kiều Bích Ngọc, cô mệt quá ngủ say, đang dựa vào gốc cây mà gục đầu xuống đất nhưng vẫn không tỉnh, tiếp tục thở phì phò ngủ say.

Quách Cao Minh trong lòng hơi động.

Rafael nhìn theo ánh mắt của anh, nghĩ tới điều gì đó: “… Lần thứ hai chúng ta bị dã thú tấn công, là bởi vì cô ấy tới giữa hồ nhặt đồ.”

“Những tài nạn này không liên quan gì đến cô ấy!” Quách Cao Minh sắc mặt xấu xa, lập tức bảo vệ phản bác.

Rafael cười giễu cợt, lại cố ý nói chậm lại: “Anh không cần tức giận như vậy, tôi không có ý trách cô ấy… Tôi chỉ muốn nói có thể ở giữa hồ có thứ gì đó; Gầm~ Bỗng có tiếng hổ gầm.

Tinh thần mọi người đều giật bản lên, và ngay lập tức nắm lấy vũ khí bên cạnh họ và đối mặt với Hổ trăng to lớn đang bước từ từ ra khỏi khe núi sâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK