Quách Cao Minh đang trốn trong bóng tối, vốn dĩ đang muốn rời đi thì đột nhiên có một người đàn ông gầy gò mặc đồ vệ sĩ bước tới.
Người vệ sĩ vừa đi nhưng lại như cố tình cúi thấp đầu. Ánh sáng không đủ nên anh không nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, nhưng bóng dáng của anh ta có chút quen thuộc.
Quách Cao Minh cố tình chú ý nhiều hơn hơn đến người vệ sĩ bình thường này.
Người vệ sĩ đinh gần đến chỗ Cung Nhã Trang, nhỏ giọng báo cáo: “Thưa bà, bà Năm và thủ lĩnh đang câu cá…”
“Lại là con đàn bà xấu xa cái này!” Cung Nhã Trang vừa nghe thấy tên bà Năm thì nổi giận lôi đình Đúng ra theo phép tắc, Cung Nhã Trang phải gọi bà Năm một tiếng chị. Cung Nhã Trang là bà vợ thứ bảy, nhưng bà ta luôn được.
thủ lĩnh cưng chiều hết mực. Cung Nhã Trang cậy vào sự chiều chuộng mà sinh ra kiêu ngạo, đến chuyện bà ta là người vợ thứ bảy cũng khiến người ta quên mất. Sau khi vợ cả chết, tất cả người làm trong nhà đều xưng hô với bà ta một tiếng bà chủ, thủ lĩnh cũng ngầm dung túng bao che cho chuyện này.
Lúc này, đám người Quách Cao Minh Lục Khánh Nam ở trong bóng tối không khỏi suy nghĩ, không phải vị này thủ lĩnh quá nhàn nhã sao? Lúc này toàn bộ đảo hỗn loạn, dịch bệnh cùng thiên tai tràn ngập khắp nơi mà ông ta còn có tâm trạng tình chàng ý thiếp đi câu cá.
Cha của Rafael và Kiều Bích Ngọc thực sự: là một người vô cùng lãng mạn.
“Đại trưởng lão, những gì chúng ta đã thảo luận vừa rồi, xin hãy cử người đi làm càng sớm càng tốt. Tôi sẽ rất vui nếu đồ vật được tìm đầy đủ” Giọng điệu của Cung Nhã Trang trở nên lạnh nhạt, ý nghĩa không rõ ràng nên bà ta đột nhiên nói thêm: “Thủ lĩnh cũng sẽ rất vui: Có vệ sĩ ở đây nên Cung Nhã Trang cố tình thể hiện sự xa cách của mình với Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão Fusco lùi phía sau bà ta một bước, cung kính nói: “Vâng, thưa bà chủ.”
Ngay khi Cung Nhã Trang và tên vệ sĩ thân tín của bà ta đi về phía rừng cây thì đám người Quách Cao Minh cũng vội vàng bám đuôi theo theo bóng dáng của họ. Ở đằng kia, một bóng người cao lớn hiện ra, bên cạnh người đàn ông đó chính là thủ lĩnh của hòn đảo này.
Đại trưởng lão Fusco ngẩng đầu lên , ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Cung Nhã Trang, một lúc sau, khuôn mặt xấu xí của ông ta lộ ra chút khó xử.
Tất cả những gì vừa rồi mà Cung Nhã Trang nói đã rất rõ ràng, ý bảo ông ta hãy tận lực tìm kiếm đủ ba khúc của cây Quyền Trượng.
Đặc biệt là ở đầu Quyền Trượng có hình thác lớn rẳn thần Naga.
Việc này không hề dễ dàng.
Nhưng nếu Fusco thu thập đủ ba đoạn của Quyền Trượng này, bà ta sẽ rất vui Để làm cho bà ấy vui vẻ …
Khuôn mặt Fusco trở nên tàn ác, ông ta hét lớn: “Tôi bảo các cậu kiểm tra nhóm người xông vào đảo, đã có phát hiện gì chưa?”
Vệ sĩ đang ẩn nấp trong bóng tối lập tức xuất hiện, cung kính đáp: “Người của chúng ta đã theo dõi tung tích của bọn họ, vũ khí bọn họ mang theo rất tinh xảo, không giống như người thường, có lẽ đó là binh lính, thị vệ thân cận bên cạnh Thiếu Vương Tử.
“Thiếu vương tử đã chết rồi. Lần sau gặp mặt, trước tiên cứ thương lượng với bọn họ, yêu cầu bọn họ giao ra hai đoạn Quyền Trượng ra, khi ấy chúng ta có thể tha chết cho bọn họ, đưa tiễn bọn họ ra khỏi đảo an toàn.
Nếu bọn họ dám tham lam độc chiếm Quyền Trượng thì giết hết, xử lý sạch sẽ. “
“Vâng”
“Còn nữa, phái người xuống tìm một người phụ nữ, một người phụ nữ tương tự ngoại hình bà chủ lúc còn trẻ đấy, nhớ bắt sống cô ta đến.”
Vệ sĩ thân cận trung thành của Đại trưởng lão gật đầu: “Vâng”
Đợi đến khi tất cả bọn họ đi rồi, đám người Quách Cao Minh mới đi ra.
“Cậu chủ Minh, cái lão già này muốn để.
Kiều Bích Ngọc tiến vào động Thủy Liêm rồi nhân cơ hội đó đoạt lấy đoạn Quyền Trượng sao?”
Giọng điệu Ngụy Bäc có chút tức giận, cái bọn khốn kiếp này.
Quách Cao Minh “Hừ” lạnh một tiếng: “Kiều Bích Ngọc không ngốc đến mức mà làm theo lời bọn họ đâu.
Từ trước đến nay, Kiều Bích Ngọc chưa từng là một cô gái ngoan ngoãn. Mà Cung Nhã Trang vẫn còn mặt mũi để nói với người khác rằng cô là con gái của bà ta cơ đấy.
Thủ lĩnh của cái dòng họ này cũng thật kỳ lạ, hoàn toàn không thèm để ý đến sống chết của con gái mình, không những vậy để những người phụ nữ trong hậu cung lấy giày vò máu mủ của mình. Raphael tốt xấu gì cũng là con trai trưởng, nhưng sau khi chết cũng không có lấy một người đau lòng.
So ra, Rafael có vẻ cũng không tệ như vậy.
Dù sao người cũng chết rồi, đám người Ngụy Bắc ít nhiều cũng kính trọng một chút, suy nghĩ cũng có vài phần tốt đẹp.
“ chủ Minh, vừa rồi chuyện mà lão già kia muốn bàn bạc với chúng ta, giao cho Quyên Trượng cho bọn họ thì chúng ta có thể an toàn trở về.”
Trên thực tế, bọn họ không có ý định xen vào chuyện của hòn đảo này, mong muốn duy nhất của bọn họ là rời khỏi nơi này.
Quách Cao Minh không nói, từ đáy lòng Ngụy Bắc cũng biết rõ, phản bội chủ nhân của mình, lén lút cấu kết với bà chủ, loại đàn ông này không có một chút tin tưởng.
“Thật đáng tiếc, Raphael chết như vậy…”
Ngay khi Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam đang thở dài thì Quách Cao Minh ung dung chậm rãi nói một câu: “Hai người đã nhìn thấy con mèo đen Bá Tước không?”
Lão Quỷ cùng Lục Khánh Nam sửng sốt một chút, sau đó nghĩ kỹ lại, hình như Bá Tước không cùng bọn họ rời đi khỏi thác nước, mèo đen Bá Tước vẫn ở trong thác nước lớn của động Thủy Liêm.
Lục Khánh Nam do dự nói: “Bá tước muốn được chôn cất cùng chủ nhân Raphael của nói?” Quả là một con mèo trung thành.
Ngụy Bắc phản ứng nhanh lại, kinh ngạc hỏi: “Cậu chủ Minh, ý của anh là Rafael, anh ta chưa chết?”
“Vậy thì bây giờ chúng ta có cần cử người đến chỗ thác nước lớn của động Thủy Liễm..”
Lục Khánh Nam cắt ngang: “Rafael là loại hèn hạ vô liêm xỉ. Nếu anh ta không chết thì chắc chẵn phải có kế hoạch riêng gì đó.
Chúng ta nên tập trung toàn lực để tìm kiếm Kiều Bích Ngọc trước. Đừng quên, trong tay Kiều Bích Ngọc đang năm giữ hai đoạn của Quyền Trượng.
Nếu lão già kia tìm thấy cô ấy trước, rõ ràng là người lập công nhưng lại bị ép mang tội, cũng không biết được ông ta có động tay động chân với Kiều Bích Ngọc không nữa? Đến lúc đó, một mình cô ấy làm sao đối phó lại được.
Mặc dù thân thủ của Lục Khánh Nam chỉ tàm tạm, nhưng: anh †a có một tình cảm sâu đậm với Kiều Bích Ngọc. Bất kỳ lúc, ở đâu nào cũng nghĩ đến cô, sẵn sàng là nơi trút giận khi cô buồn. Đây là lý do tại sao Quách Cao Minh thích đưa anh ta đi cùng.
Hiện tại không rõ tung tích của Kiều Bích Ngọc mà trong tay cô lại cầm hai đoạn Quyền Trượng, là người lập công nhưng trở thành kẻ mang tội.
Quách Cao Minh không đồng ý với ý kiến hai người họ, thay vào đó, anh nói: “Trước hết, chúng ta hãy lấy chút đồ vật ở chỗ này đã”
Ngụy Bắc cùng Lục Khánh Nam khó hiểu: “Sao cơ?”
Ánh mắt Quách Cao Minh sâu xa hướng vào những ánh lửa rực rỡ giữa rừng cây, nơi đó có rất nhiều người và ngựa đứng canh gác, tất cả từng người đều được trang bị đầy đủ vũ khí. Bọn họ đang canh gác đống vật tư quan trọng.
“Thuốc nổ” Quách Cao Minh chậm rãi nói hai từ.
‘Vẻ mặt Lục Khánh Nam kinh ngạc: “Không thể nào”
“Cậu chủ Minh, chỉ là ba người chúng ta, không có khả năng ăn trộm kho vũ khí của bọn họ” Ngụy Bắc cũng phân tích một cách khách quan, hợp tình hợp lý.
Khóe môi Quách Cao Minh nhếch lên một nụ cười: “Vốn dĩ là không thể, nhưng bây giờ chúng ta có một người trợ thủ quan trọng.”
Trợ thủ?
Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam nghe vậy thì cảm thấy mờ mịt như thế lọt vào một tầng sương mù, còn có người giúp đỡ chúng ta, là ai?
Quách Cao Minh không muốn giải thích quá nhiều, tựa hồ muốn bảo vệ thân phận của đối phương, giọng điệu vô cùng tự tin: “Chúng ta qua đó, có lẽ cô ấy đã ở bên đó đợi chúng ta rồi”
Khi bọn họ cẩn thận lẻn đến gần kho vũ khí, Ngụy Bắc và Lục Khánh Nam ngạc nhiên khi nhận ra những tên lính canh đứng đó đã bị điều đi.
Như thể người giúp đỡ cùng bọn có tâm linh tương thông, biết răng họ muốn đến đây, hơn nữa còn biết rằng họ muốn mang thuốc nổ đem đi.
“Động tác nhanh hơn một chút” Quách Cao Minh biết rằng thời gian đang cấp bách nên không khỏi thúc giục.
Cả ba người họ gần như lấy hết số lượng thuốc nổ của tên thủ lĩnh.
Khi bọn họ nhanh chóng rời đi một cách tuần tự thì đứng trong rừng sâu, vệ sĩ bên cạnh Cung Nhã Trang đang dùng ánh mắt sâu xa nhìn về phía họ, trong miệng lẩm bẩm: “Đại ca vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra tôi rồi, chẳng lẽ tôi giả làm đàn ông không giống sao?”
Luey đợi đến khi họ được trốn thoát an toàn rồi mới quay người lại khôi phục lại dáng vẻ của một vệ sĩ nghiêm nghị mà tầm thường.
Lucy đã biết răng bọn họ sẽ gặp lại nhau từ lâu, nhưng lại không ngờ mình lại gặp ở trong một hoàn cảnh chết tiệt như vậy. Hừ, lần làm nhiệm vụ này lỗ vốn rồi.