Đêm qua Quách Cao Minh bất giác ngủ thiếp đi,
anh ngủ một mạch đến rạng sáng, lúc nào anh
cũng không sâu giấc, tính cảnh giác cũng rất cao,
nhưng rất lạ, khi nãm trên chiếc giường lạ lắm này,
dường như mọi mệt mới đều tan biển đĩ vậy, sau khi
thức dậy cá người anh tràn trề năng lượng
“Quách Cao Minh, dậy đi”
Ngoài cửa, Kiều Bích Ngọc cảm thấy lạ lùng
liền gõ của.
Rõ ràng là phòng của cô, sao lại chạy đến gõ
cửa chứ, hơn nữa thường ngày Quách Cao Minh
thường quen dậy lúc 5 giờ, nhưng hôm nay đến 10
giờ rồi mà vẫn không thấy tăm hơi anh đâu
sau đó dĩ giục cô lên xem thử tình hình.
Trong phòng vẫn không có tiếng động gì, Kiều
Bích Ngọc liền nhíu mày, cầm lấy chìa khóa mở
cửa, rồi trực tiếp xông vào.
Sau đó, cô đứng ngoài cửa nhìn chằm chằm.
Quách Cao Minh trong giây lát, anh đang đứng ở
bên giường mà cởi quần áo.
“Anh làm gì mà tôi gọi không trá lời”
Kiều Bích Ngọc trông có vẻ xấu hổ và lập tức.
quay lưng về phía anh.
“Kiều Bích Ngọc, lại đây” Anh đột ngột gọi cô.
Cô còn không thèm suy nghĩ thì đã từ chối
thẳng thừng, hai má còn có chứ đỏ lên, trong tiềm
thức liền nghĩ đến mấy thứ không sạch sẽ.
“Bích Ngọc, Cao Minh dậy chưa con? Bảo cậu
ấy dây ăn sáng đi…” Trên hành lang, Cung Nhã Yến
lo lắng bước lên, dù sao thì người nhà họ Quách.
cũng sống ở đây nên ít nhiều cũng nên để ý một
chút
“Sao có vết máu trên quần áo vậy!”
Cung Nhã Yến đột nhiên hét lên, bà ấy đứng ở
cửa phòng, nhìn thoáng qua thì đã thấy vết máu đỏ.
trên lưng áo sơ mi trằng của Quách Cao Minh
Nghe vậy, Kiều Bích Ngọc liền quay đầu lại nhìn.
chiếc áo sơ mi anh vừa cới ra, để lộ tấm lưng trần
của anh, thì máu đang rỉ ra từ vết thương bị dao
chém kia.
Bạn đang đọc tại Vietwriter.net
“Đây…đầy là vết dao ở Thụy Sĩ?”
‘Vẻ mặt Cung Nhã Yến trịnh trọng bước vào
phòng trước, vì là trưởng bối nên cũng không ngại
ngùng gì, trong lòng càng thêm lo lắng, nếu Quách
Cao Minh mà có sứt mẻ gì ở nhà họ Kiều này thì sẽ
gặp rắc rối lớn,
“Vết thương này… Bây giờ chắc phải đến bệnh.
viện chữa trị tồi?”
Quách Cao Minh không để ý đến vết thương
nhỏ trên lưng, chỉ liếc nhìn chiếc áo sơ mi bị đính
máu trên tay rồi ngẩng đầu lên nói: “Không sao.
đâu” Giọng điệu rất bình tĩnh.
“Xem ra tối hôm qua ngủ say quá, nên mới đè
lên vết thương”
Cung Nhã Yến liếc nhìn kỹ vết thương cúa anh
một lần nữa, sau đó xoay người bước ra ngoài và
nói: “Dì sẽ xuống lầu lấy hộp thuốc lên…”
“Không cần đâu, Quách Cao Minh nói trong tiềm thức, quay đầu
lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Kiều Bích Ngọc
đang đứng ở cửa phòng, cô cau mày, khuôn mặt rõ
ràng đang nhìn chấm châm vào anh với vẻ khó
chịu, còn anh thì không nói thêm nữa.
Cung Nhã Yến nhanh chóng mang hộp thuốc.
gia định lên và tìm thấy một ít thuốc sát trùng và
tăm bông: ‘Bích Ngọc, con giúp Cao Minh sát trùng
vết thương đi”
Vi vết thương ở sau lưng nên Quách Cao Minh
không thể tự sát trùng được, một việc như vậy thì
Kiềuu Bích Ngọc làm là thích hợp nhất.
Lúc đầu Quách Cao Minh liếc nhìn Kiều Bích.
Ngọc, tồi sau đó anh ngồi xuống bên cạnh giường
để chờ được chữa trị
‘Thấy vậy, Cung Nhã Yến có chút buồn cười,
nhưng Quách Cao Minh không nói lời nào, có cảm
giác người này rất biết nghe lời
Iodophor tương đối không gây kích ứng. Cung
Nhã Yến đưa lodophor cho Kiều Bích Ngọc, nhưng,
cô lại cầm chai hydrogen peroxide lên mà không có
chút biếu hiện gì trên khuôn mặt. Cô tỏ vẻ không
lịch sự chút nào mà thoa hydrogen peroxide có tính
kích ứng rất mạnh lên tấm lưng bị dao rạch của
anh, Quách Cao Minh đột nhiên cảm thấy đau đớn.
và cơ thể bắt đầu run lên.
Vẻ mặt của Cung Nhã Yến trở nên ngạc nhiên:
“Bích Ngọc, nhẹ tay một chút” Cô ra tay mạnh quá
tồi
“Da thịt anh ấy dày lảm, không sợ đau đâu”
Thế mà, Kiều Bích Ngọc đáp lại bằng một giọng trầm,
Cô tiếp tục bôi hydrogen peroxide lên vết
thương của anh thêm nhiều lần, nhưng Quách Cao
Minh không nói gì cả, anh chỉ biết cản răng chịu
đựng vết thương trên lưng bị kích thích bởi chất sát
trùng, toàn thân anh căng ra.
Rõ ràng Kiều Bích Ngọc đang trả thù anh bầng.
cách sức hydrogen peroxide lên lưng anh,cô cũng
không biết mình đang bưồn vì điều gì: “Anh cố ý ấn
vào vết thương của mình chứ gì” Giọng điệu cô có.
chút tức giận
‘Theo cô thấy, người đàn ông này sẽ không ngủ
say như vậy, trước giờ tính cảnh giác của anh rất
mạnh, bác sĩ chữa trị vết thương ở lưng đã bảo anh.
nghiêng người lại mà ngủ, nắm thẳng lưng sẽ dễ.
gây chảy máu vết thương.
Quách Cao Minh vốn là một cậu ấm luôn được
chăm sóc đầy đủ, anh có dáng người cao to với làn
.đa trắng. Nhưng vết thương trên lưng trông rất
nghịch mắt, Kiều Bích Ngọc nhìn chấm chắm vào
anh mà cảm thấy rất khó chịu.
Anh vì cô mới bị thương như vậy, cô cảm thấy
hình như anh đã cố ý làm vậy đế cô cảm thấy có lỗi
với mình.
Một cám giác tội lỗi cùng với nhiều cám xúc lắn
lộn, và sau đó chuyến thành tức giận: “Tôi có bảo.
anh đến cứu tôi đâu. Cô giận dữ chủi rủa, hình
như cô đang tức giận hơn ban nấy.
Quách Cao Minh quay lưng lại như muốn nói
với cô điều gì đó, nhưng cuối cùng anh lại không
nối gì.
Cung Nhã Yến không hiếu tại sao cô cháu gái
của mình lại bông nhiên nổi giận như vậy, nhưng bà
ấy cũng lấy làm lạ khi thấy Quách Cao Minh bị hành.
hạ như vậy mà vẫn không than vẫn một lời, lại còn
ngoan ngoãn chịu mảng mỏ.
Bà ấy chưa bao giờ nhìn thấy tính khi tốt như
vậy nơi Quách Cao Minh, lúc này bà ấy thật sự bất
ngờ.
Cuối cùng, cô lấy một lọ thuốc đỏ bôi lên vết
thương trên lưng, vết thương nhanh chóng ngừng
chảy máu, nhưng Quách Cao Minh không có áo.
Cung Nhã Yến nhặt chiếc áo sơ mí dính máu
của anh lên: “Nơi này cách trung tâm thành phố hơi
xa”, muốn mua áo mới cũng không tiện lầm, với lại
bộ quần áo mà Quách Cao Minh muốn mặc có lẽ
chỉ ở phố thương mại cao cấp mới có.
“Hay để dì giặt sạch chiếc áo này cho, sớm
nhất có lẽ ba tiếng đồng hồ sau sẽ khô thôi.
Kiều Bích Ngọc đột ngột ngất lời bà ấy: “Trong
nhà có áo mà””
Cung Nhã Yến liền phản ứng lại câu nói của
Kiều Bích Ngọc về chiếc áo: “Size của cha con
không phù hợp…”
“Áo sơ mi của Đường Tuấn Nghĩa”
Ngay khi Kiều Bích Ngọc nói xong, Quách Cao
Minh vốn dĩ đang ngồi yên bên cạnh giường để suy
nghĩ thì lập tức quay đầu lại nhìn cô với vẻ mặt có.
chút lẫn lộn.
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn chäm chằm, sắc.
mặt cô không chút biến sắc, tay chỉ vào tủ quần áo
trong phòng mà nói: “Trước đây Đường Tuấn Nghĩa
đã từng ở qua đêm tại nhà chúng tôi, tôi đã giúp.
cậu ấy giặt đồ và dọn dẹp đầu vào đó. Cô nói với
giong điệu đần trầm xuống: “Quách Cao Minh có
thể mặc vừa đấy”
Đường Tuấn Nghĩa và Quách Cao Minh cao gần
bắng nhau, Đường Tuấn Nghĩa thì gầy hơn, nhưng
size áo hai người mặc cũng giống nhau, ngay cả
nhãn hiệu áo sơ mi yêu thích của họ cũng tương tự
nhau.
**********
**********
Trong tủ quần áo của cô không chỉ có áo sơ mỉ
của Đường Tuấn Nghĩa mà còn có đầy đủ các loại
áo khoác, quần tây và quần lót, một số thì còn mới
tinh, một số thì Đường Tuấn Nghĩa đã mặc qua
ung Nhã Yến không ngạc nhiên lảm về điều
này, Đường Tuấn Nghĩa đã rất thân thiết với Kiều
Bích Ngọc từ khi còn nhỏ, luôn coi Đường Tuấn
Nghĩa như người trong nhà của mình vậy, nhưng
tạo hóa lại trêu ngươi, họ có duyên mà không phận.
Nói những điều này trước mặt Quách Cao Minh
có vẻ không thích hợp lẳm, cứ tưởng anh sẽ không
mặc, nhưng không ngờ Quách Cao Minh lại tự.
nhiên lấy chiếc áo sơ mĩ đã giặt sạch được đặt gọn.
gàng trong tú mà trực tiếp mặc vào.
Kiều Bích Ngọc thấy anh cư xử tự nhiên như.
vậy, nhưng cô lại thấy khó xử liếc nhìn mấy chiếc
“quần lót nam trong tủ, rồi cô đột nhiên nói một câu
“Những chiếc quần lót đó đều mới cả.
€ô không biết tại sao mình phải giải thích điều
đó, cô chỉ thuận miệng nói ra thôi.
Đường như Quách Cao Minh thực sự không
bận tâm chứ nào, biểu cảm của anh vẫn như
thường, ừ một tiếng để đáp lại cô.
“Được rồi, xuống ăn sáng đi, cháo sắp nguội
Cung Nhã Yến xoa dịu bầu không khí và thúc
giục họ xuống nhà cùng nhau ăn cơm.
Bây giờ là 100 sáng, bà nội Kiều và Kiều Văn
‘Vũ đã ăn sáng lúc 7 giờ rồi, vì gia định họ lo lẳng
việc Kiều Bích Ngọc ở bên Thụy Sĩ mà lỡ mất việc.
đến bệnh viện để tái khám, vì vậy sáng nay sau khi
họ ăn sáng xong thì liền đến bệnh viện, hiện tại
trong nhà chỉ còn có ba người họ
“Bích Ngọc, con đợi ở đây không được chạy
lung tung đâu đấy, bà nội con nói tối hôm qua đi
ngú sớm, mà sáng nay con không dậy sớm, bà ấy
nói khi nào về nhà thì sẽ gặp con, nên con đừng có
mà chạy mất bóng nữa đấy”
Cung Nhã Yến đưa cho họ hai bát cháo cùng
hai chiếc muỗng, bà ấy không khỏi suy nghĩ vẽ đứa
cháu gái này của mình.
“Họ đến bệnh viện khi nào thì vẽ?”
“Vi đã để lỡ cuộc hẹn lần trước, lần này có thể
phải xếp hàng, có lẽ khoảng 5 giờ chiều mới về”
“Bà nội và cha con không tìm được bảo mẫu đi
cùng, thế thì có bất tiện cho họ không?” Bảo mẫu và
người hầu trong nhà đều đã xin nghỉ hết rồi.
“Không sao đâu. Bố cháu bây giờ không cần
dùng xe lăn nữa, anh ấy có thế đi lại từ từ bãng
nạng. Bác sĩ nói sức khỏe của anh ấy phục hồi rất
tốt. Còn bà nội cháu tuy đã lớn tuổi nhưng sức.
khỏe vẫn luôn tốt, cháu mà đi bộ với bà ấy thì
không biết chừng con còn đĩ chậm hơn đấy chứ.
Đừng lo, họ sẽ tự chăm sóc cho mình mà'”
Kiều Bích Ngọc và di của cô vừa ngồi bên bàn.
ăn cháo, vừa trò chuyện về việc nhà
Quách Cao Minh ngồi đối diện vẫn luôn im lặng
giữ lịch sự khi ăn uống, vừa lẳng nghe cuộc trò
chuyện của họ, rồi thỉnh thoảng còn vô tình liếc
nhìn Kiều Bích Ngọc.
“Không thuê người giúp việc cũng không phải vì
vấn đề tiền bạc. Chính miệng bố con đã nói rắng
anh ấy đã nghỉ hưu bên công ty rồi, ở nhà anh ấy
, cắt cỏ và làm một số việc nhà, anh ấy muốn tự
mình làm, sản tập thể dục luôn, nếu không thì anh
ấy sẽ yếu đi mất”
Kiều Bích Ngọc thu dọn bát của họ và đi vào
bếp, cô có hơi ngạc nhiên: “Cha con biết làm việc.
nhà sao?”
ung Nhã Yến liếc nhìn Quách Cao Minh đang
ngồi trong phòng khách sau khi ăn cháo xong, và
hỏi một câu: “Con có muốn ra ngoài với cậu ấy không?”
Vẻ mặt Kiều Bích Ngọc không chút biểu cảm đáp lại:
không cần đâu dì:
Cung Nhã Yến cười khúc khích và không nói gì
nữa, đều là người nhà nên không cần phái khách
sáo như vậy, sau đó nói tiếp: ‘Bây giờ mỗi ngày cha
con đều sẽ giúp dì rửa bát nữa đấy”
Kiều Bích Ngọc đang rửa bát thì trong lòng có.
chút xúc động, trong ấn tượng từ khi còn nhó, cô
nhớ cha mình là một người đàn ông chưa từng lăn
vào bếp lần nào cả, cô không ngờ bây giờ ông ta lại
trở thành một người biết lo việc nhà như vậy.
“Trên đời có rất nhiều thứ luôn khiến con người
ta không thể ngờ tới..con người thì sẽ luôn thay
đổi” Cung Nhã Yến đang dọn dẹp một số bộ đô ăn
trong bếp mà không khỏi có chút xúc động.
Bà ấy lấy củi chỏ chạm vào Kiều Bích Ngọc, rồi
lại nhìn người về phía người đàn ông đang ngồi im
trong phòng khách, và thì thảo nói: “Quách Cao.
Minh cũng đã thay đổi rất nhiều đấy”
Kiều Bích Ngọc nhìn theo ánh mắt của bà ấy, cô
mím môi, giọng điệu cũng cứng đờ: “Anh ấy vẫn
luôn như thế mà?
“Trước đây cậu ấy thế nào?” Cung Nhã Yến hỏi
ngược lại.
Kiều Bích Ngọc ngẩn người một lúc, không biết
phải trả lời thế nào.
“À đúng rồi, khí nào thì cậu ấy rời đi? Tối nay.
cậu ấy vẫn ăn cơm ở nhà chúng ta nhỉ. Quách Cao
Minh thích ăn món gì, để cô còn biết đường đi chợ
mua đồ.
“Con không biết”
“Con không biết sao?” Cung Nhã Yến cảm thấy
kỳ lạ, dù sao cô cũng đã ở bên cạnh anh lâu vậy rồi,
cả hai cũng đều đã có con.
“Ảnh, ảnh ăn cái gì cũng được, dì đừng để ý đến
anh ấy”
Biểu hiện của Kiều Bích Ngọc có hơi phức tạp,
có lẽ cô thực sự không biết anh thích ăn gì uống gì
không chừng.
‘Thực sự thì cô không hề hiếu anh chút nào.
Rõ ràng họ là hai người xa lạ, nhưng họ lại có.
một mối quan hệ thân thiết
Chương 407: Anh yêu em, mà em không biết đấy thôi
Cung Nhã Yến định sẽ đi chợ mua một số nguyên.
liệu tươi ngon, còn bảo Kiều Bích Ngọc đưa Quách Cao
Minh đi dạo vòng quanh khu vực này, đến 4 giờ chiều
về nhà là được.
Có lẽ Cao Minh không biết nhiều về thành phố Hải
Châu, vì vậy con dẫn cậu ấy đi tham quan vòng quanh
thành phố…Nếu có đi ngang qua một cửa hàng quần
áo, thì giúp cậu ấy mua vài bộ. quần áo cho cậu ấy, cứ
để cậu ấy mặc đô của Đường Tuấn Nghĩa cũng không
tốt cho lắm.
‘Cung Nhã Yến là một người cẩn thân, để Quách
Cao Minh mặc đô của người khác, dù anh không nói
lời nào, nhưng trong lồng thì luôn cảm thấy không
thoải mái.
Dì đã lấy chiếc áo sơ mi trắng dính máu của cậu
ấy đem đi giặt sạch rồi, với lại phòng của con dì cũng
dọn đẹp lại tồi đấy.
‘ốn dĩ Kiều Bích Ngọc đang lơ đăng nghe, nhưng
đột nhiên cô ngấng đầu lên: “Dọn dẹp phòng sao, dì
tuyệt đối đừng đụng vào cái đông hồ bỏ túi của anh ấy”
“Cung Nhã Yến thấy Kiều Bích Ngọc phản ứng
mạnh như vậy, thì bà ấy cũng trở nên tờ mò.
‘Vẻ mặt của Kiều Bích Ngọc có chút kỳ lạ, cô thì
thào nói: “Là chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng kim anh
ấy đặt ở đầu giường”
‘Cung Nhã Yến nghe cũng có chút ấn tượng: À,
trong lúc dì dọn phòng, thì Quách Cao Minh đột nhiên
bước vào và lấy nó đi rồi” Bà ấy nói, bà ấy chỉ đoán
mò: “Hình như một số bức ảnh gia đình được khảm.
trong mấy chiếc đồng hồ bỏ túi nhỏ tùy chỉnh như.
vậy..có thể à tín vật quan trọng của nhà họ Quách:
Kiều Bích Ngọc không trả lời, đâu óc cô có chút lộn xộn.
“Bích Ngọc nói không biết cậu thích ăn gì, vì vậy tối
nay tôi sẽ nấu một vải món mà nhà thường ăn..
‘Cung Nhã Yến khóa cổng và họ cùng nhau đi ra
ngoài, khi đến ngã ba đường, về mặt Cung Nhã Yến ôn
hòa vừa bắt chuyện với Quách Cao Minh vừa đi vẽ
phía chợ.
“Anh có muốn ăn gì không?”
‘Sau khi nhìn thấy dì của cô đã bước đi xa, hai
người họ đi cạnh nhau nhưng có phần vu vơ, Kiều Bích
Ngọc đột nhiên hỏi một câu.
Dường như Quách Cao Minh không nghĩ râng cô.
sẽ hỏi đến, anh nhìn chăm chấm vào khuôn mặt cô.
một lúc, với giọng trầm và bình tĩnh mà đáp: “Gì cũng
được?
“Trả lời như vậy có chút hờ hững, nói mà như không
Kiều Bích Ngọc cảm thấy cô không hiểu anh cũng
là chuyện bình thường, chính là vì anh cứ trốn tránh, có
việc gì cũng không nói ra, sau đó cô đột nhiên có chút
khó chịu, sao cô lại phải chủ động hỏi chứ, hỏi anh
cũng chắng bằng tự hồi mình?
“Anh bị dị ứng với xoài”
Đột nhiên, Quách Cao Minh lên tiếng
Kiều Bích Ngọc không ngờ anh lại chủ động bắt
chuyện với cô về những chủ đề không mấy bổ ích này,
đồng thời cô cũng rất ngạc nhiên: ‘Anh bị dị ứng với
xoài à?”
‘Vừa nói, cô vừa lấm bẩm một mình: “Làm sao mà
có ai dị ứng với xoài chứ, kỳ lạ thật” Cô đấ nghe nói dị
ứng với rượu, với hải sản: “Dị ứng với xoài cũng thật là
quái thai đấy”.
Nghe thấy tiếng lầm bẩm của cô, Quách Cao Minh
thở dài, ánh mắt đen láy pha chút bất lực.
“Vậy bệnh dị ứng xoài của anh có nghiêm trọng
như những người bị dị ứng rượu không?” Kiều Bích
Ngọc có vẻ rất thích thú với căn bệnh kỳ lạ của anh,
Anh nhìn vào mắt cô và ngập ngừng: “Không
nghiêm trọng”
Kiều Bích Ngọc tự gật đầu, tỏ vé cô đã biết, nếu
không nghiêm trọng thì anh ăn một ít xoäi cũng không
sao nhỉ, cô còn nhớ trong lúc mang thai cô cũng thích
ăn xoài, nhà họ Quách dường như bị cô làm cho rồng
nặc mùi xoài
‘Cô không biết răng nếu Quách Cao Minh bị dị ứng
với xoài thì phải đến bệnh viện để truyền nước.
Kiều Bích Ngọc không phải là người nói nhiều,
(Quách Cao Minh thì lại kín tiếng, hai người mà sống
với nhau thì thực sự rất nhàm chán.
Họ đi bộ chậm rãi bên hè phố, dọc đường cũng
không có chủ đề gì để nói, thường thì các đôi tình nhân
yêu nhau rất say đâm và ngọt ngào, còn Kiều Bích
Ngọc cảm thấy họ là kiểu quan hệ vợ chồng hời hợt
buồn tế mà không có chút sự nồng nàn của tình yêu
Khi đi bộ, họ đi qua một trạm xe buýt
“Thành phố Hải Châu không phiõn hoa và săm uất
như thành phố Bắc An, đặc biệt là các bến xe ở ngoại
thành rất ít người, đi các phương tiện công công này
rất thuận tiện và dễ dàng.
Kiều Bích Ngọc nhìn mấy cô nữ sinh trung học ở
trạm xe buýt đang mïm cười nhảy xuống xe. Khuôn
mặt tươi cười trẻ trung của họ khiển cô nhớ lại năm
tháng học đường trước đây của mình.
“Anh đã bao giờ đi xe buýt chưa?” Kiều Bích Ngọc
hỏi anh.
Quách Cao Minh nhìn cô, còn chưa kịp nói thì đột
nhiên bị Kiều Bích Ngọc năm lấy cánh tay, nhanh
chóng kéo anh chạy đến chiếc xe buýt chuẩn bị rời đi
“Chờ một chút” Cỏ hét lên gọi chiếc xe buýt trước mặt.
(Quách Cao Minh bị cô kéo sải bước về phía trước,
cô là vậy đấy, nếu đột nhiên có điều gì hứng thú, thì
tinh thần cô lại hừng hực nổi lên.
XXe buýt còn trổng một nửa, sau khi họ nhảy lên xe,
tài xế không chút háo hức cho mấy, thành phố Hải
Châu quả là một nơi thích hợp nhất đế an dưỡng tuổi
già. Ngoại trừ vài nữ sinh trung học ngồi ở hàng ghế
cuối, còn lại đều là những cụ ông cụ bà, mọi người đều
trông có vẻ không vội vã, lúc này họ đang tò mò nhìn
Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh.
“Hai năm nay mấy người trẻ tuổi thật đẹp nhí” Một
bà lão ngồi bên cửa số mỉm cười nhìn họ.
Kiều Bích Ngọc gật đầu với bà lão, về phần Quách
Gao Minh đang ngồi bên cạnh cô, người này. thực đã
tu luyện lên cảnh giới không ai bằng, anh sẽ không
“quan tâm những người ngoài này đâu.
“Tuy nhiên, ông cụ non Quách Cao Minh này có thể
chưa bao giờ đi xe buýt, thì Kiều Bích Ngọc khó mà ân
cần: “Anh ngồi yên ở đây” Cô tự nhiên đè cái xác cao
lớn của anh rồi ngồi xuống.
“Bên đó là ghế dành riêng cho người già và người
tàn tật. Chúng ta không thể ngồi được” Kiều Bích Ngoe.
giái thích một số kiến thức cho anh. ụ
Quách Cao Minh không có ý kiến gì cả, chỉ biết
thuận theo lực tay của cô mà ngồi xuống, đột nhiên
cảm thấy hơi buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng cô chăm.
sóc anh như thế này.
Đôi môi móng manh của anh nhếch lên một nụ
cười nhẹ như không.
Nụ cười bình dị và tự nhiên của Quách Cao Minh
rất lạ, ngay cả những người thân quen cũng hiểm khi
nhìn thấy, không hề giống với nụ cười u ám thường
ngày, mà chỉ là một nụ cười rất đổi đơn giản, thuần
khiết hơn và đẹp trai hơn khiến những người khác phái
khi nhìn lướt qua đều phải xeo động và nhới lòng
Đối với một người đàn ông như Quách Cao Minh,
cdù không biết xuất thân của anh nhưng chỉ cần liếc
nhìn ngoại hình và khí chất của anh cũng đủ khiến phụ
nữ mê đảm anh không lối thoát.
Mấy cô nữ sinh ngồi ở hàng ghế sau đỏ mặt tim
.đập nhìn châm chảm vào khuôn mặt điển trai của anh,
trông tất cả có về rất hưng phấn.
Ngay cả khi Kiều Bích Ngọc không tìm ra tiền lẻ, thì
một nữ sinh trung học ở hàng ghế phía sau chủ động
bước đến với khuôn mặt ửng hồng và nói rắng cô ấy sẽ
giúp họ trả tiền, thuận mắt liếc nhìn Quách Cao Minh
một cái, đột nhiên trong lòng trèn trề niềm phơi phới
“Trước đây các cô nữ sinh trong ký túc xá của tôi
thường hay thảo luận về anh cả ngày, họ rất thích anh,
họ còn nói muốn chụp lén anh nữa đấy.”
Kiều Bích Ngọc ngồi bên cạnh anh, nói một cách
õ từ về những sự thật thú vị của cuộc sống trong
khuôn viên trường trước đây.
“Tốc độ xe buýt rất chậm, đi đi dừng dừng.
Đọc đường đi qua mấy trạm dừng, người lên xe
cũng không nhiều, cũng không chật chội, hơn nữa anh
lại cách cô rất gần nên ngồi sát lại tán gẫu vài câu
chuyện phiếm với cô.
“rong lòng Quách Cao Minh có một cảm giác
không thể nói nên lời, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng,
không nghĩ rằng anh và cô sẽ hòa hợp như những
người bình thường, rất bình yên, nhưng anh lại cảm
thấy như vậy rất tốt.
“Các nữ sinh trong ký túc xá của em đều biết tôi sao
Khi nhìn cô, đôi mắt anh nóng lên hầm hập, giọng
nói cũng trầm lẳng xuống.
Ngay cả Mỹ Duy cũng thường nói thầm với tôi rằng trợ
giảng Mark trông rất có khí chất, rất đẹp trai và lại
còn có gu gì gì đó… Kiều Bích Ngọc
mỉm cười
“Tôi còn nhớ cô bạn ở giường đối diện đã phấn
khích thề thốt với chiếc bánh sinh nhật trong đêm sinh
nhật, cô ấy sẽ năm được tay anh trước khi tốt nghiệp,
và sau đó sẽ ngủ với anh”
Tâm hồn của họ lúc đó còn rất thuần khiết, thích.
đơn giản chỉ là thích, không hề có chút lân lộn với
những lợi ích bẩn thiu, đều là mối tình đơn phương đẹp
để
*,.Rất nhiều cô gái đã phải lòng anh” Cô nói với
canh rắng hồi đó anh thực sự rất nổi tiếng
“Gòn em thì sao”
Quách Cao Minh thấy nụ cười hạnh phúc của cô,
ánh mắt anh cũïng dịu lại mà thấp giọng hỏi cô: ‘Em,
em thấy tôi thế nào?”
‘Tôi không biết”
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn chấm chăm, mà cô
không hề e dè và ngại ngùng như một người phụ nữ:
bình thường, thay vào đó, cô nhìn thẳng vào đôi mất
.đen láy của anh một cách cởi mở và thắng thân: …Lúc
đó tôi thậm chí còn không biết trợ giáng Mark mà họ
đang thảo luận cả ngày lại là anh đấy”
“vậy sao?”
Giong anh dần trầm xuống, ngữ điệu trở nên bình
thường,
Anh sớm đã biết trong suốt nửa năm đó, cô hoàn
toàn không biết anh, nhưng mỗi lần nghĩ đến điều đó,
thì Quách Cao Minh không khỏi cảm thấy bực bội
trong lòng.
“Tôi không có hứng thú với mấy anh chàng đẹp
trai, hơn nữa môn anh đảm nhận chỉ là một môn tự.
chọn, nên tôi thường trốn học không đến lớp”
Kiều Bích Ngọc hoàn toàn không cảm thấy có lỗi
sau khi nghĩ xong, đôi mắt trong veo của cô nghiêm
túc hơn một chút: “Nếu như Mỹ Duy nói cho tôi biết
sớm hơn chuyện chụp lén hình của anh sẽ kiếm được.
nhiều tiền, thì ngày nào tôi cũng sẽ kè kè bên anh rồi
“Thật sao?”
Nghe cô trắng tráo như vậy, Quách Cao Minh thực.
sự rất tức giận nhưng lại cảm thấy buồn cười.
Kiều Bích Ngọc tưởng anh đang cười nhạo cô
tham tiền, cô hơi xấu hổ: “Cũng không còn cách nào,
lúc đó tôi rất nghèo, lại còn thiếu tiền” Lúc đó cô đã
tìm rất nhiều công việc bán thời gian.
“Bảo em vào nhà hàng đánh piano em không chịu
đi, cứ một mực đòi ở lại quán trà sửa làm việc năng
nhọc”
Quách Cao Minh đột nhiên nói, dùng ánh mắt
thâm thúy nhìn cánh vật đang chậm rãi chuyển động
bên ngoài qua ô cửa số, như suy nghĩ về quá khứ, nửa
năm đó anh đã làm rất nhiều chuyện ngu ngốc.
“Anh không biết nhà hàng tây đó rất nổi tiếng sao,
ai mà biết người quản lý sao lại đột nhiên tốt bụng mời
tôi đến đánh đàn lại còn trả lương cao như vậy, chắc.
hẳn ông ta dã có toan tính, tôi lại không ngốc mà vác
xác đến đó. Thà làm ca đêm ở quán trà sữa còn hơn.
Kiều Bích Ngọc đáp lại một cách tự nhiên, sau đó.
vừa nói được nửa lời thì cô lại nhìn chằm chằm vào
anh một cách kỳ lạ.
‘Sao anh lại biết lúc đó có người thuê tôi đánh đàn,
bán trà sữa? ”
Chẳng lẽ anh đã từng điều tra cố?
Kiều Bích Ngọc càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ,
chẳng hạn, trước đây cô từng làm ca đêm ở quán trà
sữa, cũng rất bình thường khi có người chiếu cố đến
công ty mở tiệc gì gì đó cần phải mua một lúc cả trăm
cốc trà sữa, còn nói với cô không cần gấp nên từ từ.
làm cũng được, tiền hoa hồng rất cao, trước đây còn.
nghĩ cô thật may mắn.
May mắn, trên đời này có được
mấy ai may mắn như vậy.
“Quách Cao Minh, tôi đang nói chuyện với anh” Cô.
đột nhiên muốn hỏi rõ, liền kéo lấy cánh tay của anh.
Quách Cao Minh sửng sốt trong giây lát, thu lại
suy nghĩ xa vời, quay đầu lại và nhìn lên khuôn mặt
của cô, lúc này cô thật gần anh.
“Trước đây, anh đã làm rất nhiều điều chỉ đế được
gân cô như thế này.
“Tôi hỏi anh, tại sao anh lại biết mấy việc trước đây,
tôi làm khi còn đi học?” Cô hỏi đồn đập, ánh mắt trong
eo càng thêm kiên nghị
“Chuyện em chưa biết còn nhiều lâm’
Quách Cao Minh nhìn sâu vào đôi mắt của cô,
gịong nói của anh trở nên nhẹ nhàng, trầm xuống và
dịu dàng lạ thường.
‘Vốn dĩ anh chỉ trả lời cho có lệ
Nhưng không biết tại sao, khi nghe giọng điệu nhẹ
nhàng và bất lực của anh, thì khuôn mặt Kiều Bích
Ngọc lại đỏ ửng lên.
Chương 408: Cô cũng sẽ nuông chiều anh
Chiếc xe buýt sau khi đi qua một khu nhà của
trường cao đắng thì dừng lại, mấy cô nữ sinh xếp hàng
trên xe thì nhanh chóng chạy xuống xe, thẹn thủng liếc
mất nhìn Quách Cao Minh một cái cuối cùng, con tim
ung đông mà đập loạn lên, mà nơi này lại vừa vẫn
chính là ngôi trường mà trước kia Kiều Bích Ngọc theo học.
“Anh có muốn vào trường đi dạo một vòng không?
Cô thuận miệng liên hồi sang Quách Cao Minh đang
ngồi ở vị trí bên cạnh.
Quách Cao Minh nâng mắt nhìn cô, không nói
chuyện, tỏ vẻ anh như thể nào cũng được.
Kiều Bích Ngọc nóng lòng quay đầu nhìn ra khung
cảnh bên ngoài cửa sổ xe, cổng chính của trường học
– vô cùng quen thuộc kia, còn có cả bác bảo vệ vẫn luôn.
nghiêm túc làm công việc trồng cửa, còn có cả cây cổ
thụ đã lâu năm ở đối diện trường học nữa.
“Hôm nay vẫn là một ngày đi học như bình thường,
bác bảo vệ khẳng định sẽ không cho vào đâu … Quên.
đi, chúng ta vẫn là không nên vào nữa thì hơn” Gô
đang cố tự an ủi bản thân nói
Hơn nữa cho dù bọn họ có thế thuận lợi đích mà đi
vào bên trong, nhưng trong trường học lại có nhiều
sinh viên như, thực sự không đám báo được việc liệu
Quách Cao Minh có bị bọn họ vây lại hay không.
Cửa của chiếc xe buýt đã đóng lại, lại bắt đâu
châm rãi lăn bảnh rời đi.
Tuy rằng là dì nhỏ bảo cô dẫn theo Quách Cao
Minh đi shopping, nhưng bản thân Kiều Bích Ngọc
cũng không có mục đích gì cả, bọn họ ngồi ở trên xe
buýt, đi qua từng trạm rồi lại từng trạm xe, đi đi dừng
dừng, cứ như vậy vừa đi vừa ngắm phong cảnh bên
ngoài cửa sổ xe.
Trong thời gian ngồi trên xe buýt, đúng là thật sự
rất vô vị
Hai người bọn họ cái gì cũng không nói, vẫn luôn
rất im lãng, nhưng lại cảm thấy được việc có thể ở
canh nhau một cách đơn giản như vậy là rất khó có được.
Xe buýt cuối cùng cũng đã đi đến điểm dừng của
nó, Kiều Bích Ngọc và Quách Cao Minh cũng đành
phải xuống xe
Nơi này cũng khá yên tĩnh, bỏ một chút thời gian.
tùy tiện đi đạo một chút.
Đi được khoảng mười phút, Kiêu Bích Ngọc ngẩng
đầu lên liền có thể nhìn thấy phía trước có khu chung
cử, khu này rất lớn, là một khu chung cư cũ rất nổi
tiếng ở thành phổ Hải Châu, hộ gia đình ở đây cũng
phải lên tới hai mươi nghìn người.
“Phía trước thật là náo nhiệt, bình thường có rất
nhiều người già và trẻ nhỏ tới đây đi dạo vui chơi,
cũng có rất nhiều quây hàng ăn vặt..” Nói xong, cô đi
thắng vẽ phía bên đó.
Quách Cao Minh đuối theo bước chân của cô,
nhưng cũng không hề hé răng nói thêm điều gì
“Quách Cao Minh, anh có nơi nào mà anh đặc biệt
rất muốn đến không?”
Đọc theo đường đi, cô vừa đi vừa hỏi người đàn
ông đang đi bên cạnh.
Kỳ thật Kiều Bích Ngọc cũng biết cô đây là đang tự.
hỏi tự trả lời, Quách Cao Minh anh thể nào cũng được,
anh từ trước đến nay không có nơi nào là anh đặc biệt
rất muốn đi cả, vì thế liền chỉ đi theo lộ trình của cô mà.
thôi, hai người lại đi được một đoạn đường khá dài nữa.
Hai bên có một vài cửa hàng bán vật dụng hàng
ngày, cũng có bán cá quần áo, cô dừng lại một chút ở
bên ngoài của kính của một cửa hàng trang sức và
cquần áo, Quách Cao Minh cũng tự nhiên đứng lại bên.
người cô, theo ánh mất của cô nhìn tới
Anh nghĩ rễng cô muốn đi vào, nhưng mà hình như.
Kiều Bích Ngọc đối với quần áo ở bên trong không có.
hứng thú gì cả, liên di chuyển chân tiếp tục bước vẽ
phía trước.
Kiều Bích Ngọc bồng nhiên nói một câu: ` Quần áo
.ở bên trong không thích hợp với anh”
Đồ là một cửa hàng nhỏ bán quần áo nam, nhưng
kiểu dáng đã có chút cũ, hơn nữa chất lượng của mấy
loại quần áo đó khẳng định anh sẽ không mặc quen
Quách Cao Minh nhìn cô một chút với đôi mắt
thâm thúy, hóa ra là cô muốn mua quần áo cho anh.
Lại đi phía trước thêm một đoạn nữa, phía bên trái
đường xuất hiện rất nhiều những quây hàng đô ăn vặt
di động: ‘Anh có thấy khát nước không, có muốn uống
chút nước không?” Kiều Bích Ngọc rất có hứng trí đi
nhanh đến gần một cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Chào cô, cô muốn uống trà sữa vị nào?” Nữ sinh
phục vụ ở quầy hàng lẽ phép tiếp đón cô.
“Trà sữa quả nhiên là thứ đồ uống yêu thích nhất
của con gái, Kiều Bích Ngọc theo bản năng chuẩn bị
mở miệng: “Cho tôi một ly trà sữa vị xoài.” Chỉ là sau
khi nói ra câu đó, cô chăn chờ một chút, sửa lại: “Tôi
không lấy vị xoài nữa, cho tôi một ly trà sữa vị khoai
môn đi”
“Vâng, xin cô chờ một chút”
Quách Cao Minh đi tới bên người Kiều Bích Ngọc,
có nữ sinh ở quãy hàng trông thấy vị đại soái ca trước
mmắt này, có chút ngại ngùng hỏi anh: ‘Thưa anh, anh,
anh muốn uống gì ạ
“Ở chỗ này có bán này có bán nước khoáng không,
cho tôi một chai nước khoáng” Kiều Bích Ngọc mở.
miệng nói trước.
Cô biết, món đô uống trà sữa này, Quách Cao Minh
không thích uống.
Không có nước khoáng, chỗ chúng tôi chỉ bán trà
sữa thôi” Khuôn mặt cô nữ sinh kia có chút khó xứ, cô.
ấy vô cùng thật lòng và có chút khẩn trương chỉ vào
một nơi cách đó không xa: ‘Nếu hai người muốn mua.
nước khoáng, thì bên kia có một cửa hàng tiện lợi nhỏ,
ở đó có”
“ho tôi một ly giống với cô ấy” Quách Cao Minh
bồng nhiên mở miệng, thanh âm bình tĩnh đạm mạc.
Quách Cao Minh là người có khí chất phi thường
xuất chúng, cho dù chỉ là nói chuyện bình thường cũng
có thể làm cho người ta cảm nhận được một loại khí
chất quý phái lãnh đạm,
Cô nữ sinh ở quây hàng nghe thấy anh mở miệng
nói chuyện, lập tức gật đầu:
“Vâng ạ””
Kiều Bích Ngọc lại sửa lại khẩu vị cho anh: “Anh ấy,
muốn một ly trà sữa vị cà phê, ít đường ít đá.
Trong lúc nhất thời cô nữ sinh ở quy hàng có chút
do dự, cảm giác hôm nay cô đã gặp phải hai vị khách.
khó tính khó hầu hạ rồi
*Nghe theo cô ấy” Cuối cùng, Quách Cao Minh
dùng một ngữ điệu bình thường nói một câu,
ˆVâng ạ”
Hai má của cô nữ sinh kia có chút hồng, lập tức.
quay đi vào pha trà sữa.
“Ngươi không thích đồ ngọt, vị cà phê này vừa hay.
hợp với anh” Kiều Bích Ngọc chỉ vào ly trà sữa vị cả
phê mà cô gọi cho Quách Cao Minh nói, sau đó lấy ra
.di động của mình chuẩn bị thanh toán.
“Quách Gao Minh im lặng đứng ở bên cạnh cõ, nhìn
theo mọi động tác của cổ.
Kiều Bích Ngọc thấy anh tò mò, đi từng bước đến
gần anh, dạy anh cách trả tiền trực tuyến, đồng thời cô
cũng cười rất đắc ý: “Lúc trước Lục Khánh Nam đã.
phát ra rất nhiều l xì ở zalo, tôi đã lấy được rất nhiều
tiền về đế trong ví của mình làm tiền lẻ… Trong ví của
canh không có tiền lẻ đúng không, để tôi chuyến cho
anh một ít
Quách Cao Minh ngay cả zalo cũng không thường
xuyên sử dụng, bình thường anh ra khỏi nhà cũng chỉ
mang theo thẻ tín dụng và tiền giấy mệnh giá lớn,
phương thức thanh toán mấy món tiền lẻ này khẳng
định là anh không biết rồi.
Kiều Bích Ngọc áp sát mặt tới dạy anh một chút vẽ
mấy cái chuyện tiền và thanh toán đơn giản, cũng
thuận tiện chuyển luôn cho anh thêm mười triệu rưỡi
tiền lễ vào ví tiền cho anh.
“Nếu anh cảm thấy chỗ này không đủ cho anh
dùng, sau đó có thể trực tiếp dùng nó? Ngón tay mảnh
khảnh của cô đưa qua đưa lại trên màn hình điện thoại
của anh, nói cho anh cách dùng.
Quách Cao Minh nhìn thoáng qua màn hình di
động, nâng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô lại
có thể cư nhiên dạy anh như dạy một đứa trẻ, khóe.
môi mỏng kh cong, không chú ý sẽ rất khó phát hiện
“Cám ơn hai người đã ủng hộ”
©ô nữ sinh ở quây hàng cười nói một câu, nhìn
theo bóng dáng hai người bọn họ rời đi, từ tận đáy lòng
thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm giác vừa rồi vừa tiếp,
đến hai vị nhân vật lớn.
Kiều Bích Ngọc đi lâu như vậy thấy có chút mỏi,
liền tìm một cái ghế ngồi xuống, một bên nhàm chán
nhìn xung quanh người đến người đi ở công viên phía
trước, một bên uống trà sữa.
Quách Cao Minh cũng vô cùng tự nhiên địa xuống
vị rí bên canh cô, anh không thấy khát, cho nên cũng
chỉ nhe nhàng uống một ngụm trà sữa vị cà phê,
nhưng món này vẫn rất ngọt, anh từ trước đến nay
không thích ăn đồ ngọt.
Kỳ thật không thế hoàn toàn nói là cô không hiếu
anh, ít nhất là khi anh nói qua, thì cô đều sẽ nhớ kỹ.
Một cơn gió thổi tối,cơn gió đầu xuân thổi qua
khiến cho người ta có cảm giác bị một thứ gì đó mơ hồ
ôm lấy, mặc dù hiện tại đang là giữa trưa, nhưng bầu
trời được bao trùm bởi một tầng mây, mật trời bị che
khuất rồi, thời tiết không nóng cũng không lạnh, cảm.
giác rất thoái mái.
‘Quách Cao Minh, ngươi vì cái gì
thích tanh vì sao lại thích tôi vậy?” Cô đột nhiên hỏi anh.
Nhưng trong nhất thời anh lại không phản ứng kịp,
khuôn mặt Quách Cao Minh xưa nay lạnh lùng đạm
mạc nay lại đột nhiên xuất hiện một khác biểu tình.
chậm chạp, mà Kiều Bích Ngọc lại đang dùng đôi mắt
trong suốt sáng ngời nhìn thẳng vào anh.
“Không biết” Thanh âm của anh hơn khàn khản trả
lời cô.
“Thần sắc Kiều Bích Ngọc có chút ngượng_ngùng
khó xử, thoáng nghiêng đầu, có chút vô ý nói tờ một tiếng.
Kỳ thật cô chỉ là nhất thời xúc động mà hỏi ra câu
này, cơn gió này thôi đến khiến con người cảm thấy rất
„ thanh thần, lại có chút mơ màng, nhớ tới anh lúc còn là _.
trợ giảng, nhớ tới cây cổ thụ ở bên ngoài trường học,
còn có cả chiếc đông hồ của anh.
“Quách Cao Minh, anh có muốn nuôi một chú chó nhỏ không?”
Cô lại đột nhiên hỏi anh, kích động đến nghiêng
đầu sát vào anh, hơi thớ hai người gặp nhau, cô dựa
vào rất gần anh, tựa hồ như đã chạm tới chóp mũi.
Quách Gao Minh bị việc cô đột nhiên tới gần như.
vậy, trong nhất thời lại có chút không thích ứng, anh
biết rõ, người phụ này luôn có rất nhiều ý tưởng kỳ quái
sẽ đột nhiên xuất hiện, dáng vẻ mười phần kích động,
bên kia có người đang bán mấy chú chó nhỏ,
chúng ta qua đó xem một chút đi.
Kiều Bích Ngọc không đợi anh trả lời, kéo tay anh
chạy qua bên đó, ở giữa khuôn viên của khu chung cư.
có một ông chú đứng duổi dắt theo ba con thú cưng
tới rao bán.
Kiều Bích Ngọc đến gần mới thấy rõ những sợi
lông tơ màu trắng của chú chó nhỏ, cô lại được thêm
một trận kích động nữa: ‘Ông nội nói trước kia khí còn
nhỏ anh cũng có nuôi một chú chó, chỉ là sau khi chú
chó nhỏ đó chết thì anh cũng không nuôi thêm bất kỳ
con vật nào nữa.
Cô quay đầu lại nhìn anh: “Quách Cao Minh, anh
bây giờ có muốn nuôi một con không, tôi mua cho anh
nha” Cô nói rất tự nhiên.
Ông chú bán thú cưng nghe thấy cô nói như vậy,
liền trực tiếp nở nụ cười ra tiếng, nhìn về phía Quách
Cao Minh trêu chọc một câu: “Cô gái xinh đẹp này rất
thương cậu đó nha, còn nói muốn tiêu tiền vì cậu nữa,
phải mua một con về nhà, bằng không sẽ có lỗi với
tâm ý của cô ấy đó”
Kỹ thật cô cũng sẽ yêu chiều anh.
Hôm nay hình như là một ngày mà Quách Cao
Minh phản ứng đặc biệt vô cùng chậm chạp, giật mình
nhìn người phụ nữ đứng ở bên cạnh một hồi lâu nhân
thanh trong trẻo của anh từ lông ngực tràn ra
“Không cần” Tuy rằng là lời từ chối, nhưng ngữ khí của
anh lại vô cùng ôn nhu.
Kiều Bích Ngọc vốn dĩ cũng không có suy nghĩ gì
nhiều, cô chỉ cảm thấy trong ví tiên zalo của mình còn
khá nhiều tiền, có thể trực tiếp trả tiên mua cho anh
một chú chó nhỏ mà thôi, nhưng hiện tại nghe thấy
Quách Cao Minh dùng thanh âm ôn nhu như vậy trả lời
cô, cô ngược lại lại thấy có điểm không được tự nhiên
Bầu trời đây mây bông nối lên một cơn mưa
‘Cơn mưa không lớn, nhưng hạt mưa xuân đang rả
tích rơi xuống, tất nhanh làm ướt hết quân áo của mọi người.
Ông chú bán thú cứng cũng rất nhanh dắt theo
mấy con vật nuôi tới chỗ trú mưa, những người trong
công viên cũng lần lượt chạy lại trú dưới mái hiên, Kiều
Bích Ngọc phản ứng cũng rất nhanh, biếu cảm của cô
Có chút lo lắng, nhanh chóng cầm lấy tay của Quách
Cao Minh chạy đi
Quầy bán ô trong cửa hàng tiện lợi nhỏ rất nhanh
.đã bị người ta lấy hết, đến phiên Kiều Bích Ngọc tới
mua, chí còn lại đúng một chiếc ô cuối cùng, hơn nữa
lại còn là một chiếc ô cỡ nhỏ nhất nữa.
“Phải ra khỏi khu chung cư này mới có thế gọi xe
taxi” Kiều Bích Ngọc nói xong, một bên đem ô mổ ra,
xem ra trận mưa phùn này phải rất lâu mới có thể tạnh,
bây giờ trở về là tốt nhất, hai người bọn họ đi sát lại với
nhau từng bước từng bước đi về phía trước.
Mưa phùn tự nhiên đi tới, đi trong làn mưa khiến
thân thế cảm thấy chút mát lạnh.
Quách Gao Minh cao hơn cô, nên tất nhiên việc
che ô là của anh rồi, nhưng cô dùng lực cầm lấy ð chứ
không muốn đưa nó cho anh.
Đi được một đoạn đường ngắn, Quách Cao Minh
nhíu mày nhìn thấy bả vai cô đều đã ướt đẫm, chiếc ô
này phần lớn đều được che về phía anh, còn bản thân.
cô lại bị mưa làm ướt.
‘Vừa đúng lúc Kiều Bích Ngọc ngẩng đâu lên, mưa
phùn từng đợt từng đợt tạt vào quần áo cô, cô nói: “Tôi
không sao cả, sau lưng anh vân còn có vết thương nữa
cho nên không thể để dính nước mưa được”
Trong nháy mắt, Quách Cao Minh cứ như vậy ngơ.
ngơ ngác ngác mà nhìn cô.
Chương 409: Kiều Bích Ngọc đổ bệnh
Kiều Bích Ngọc trở về nhà trong tình trạng cả
người ướt nhẹp.
Quần áo và tóc tai của cô nếu vắt ra thậm chí có
thế đầy một xô nước. Thế nhưng nhìn biếu cảm trên
mặt cô cứ như chẳng hề có chuyện gì vậy, tựa như.
người sũng nước đứng đó chẳng phải cô vậy.
‘Cung Nhã Yên vừa mở cửa ra thì chúng kiến bộ
dạng chật vật của Kiều Bích Ngọc thì hơi giật mình,
nhưng không ngờ rằng câu đầu tiền cô nói với mình lại
là: “Dì nhỏ, cháu đói bụng rồi”
‘Cung Nhã Yến thấy vậy thì vừa tức giận lại vừa
thấy buồn cười
Rồi lại liếc mắt nhìn xem Quách Cao Minh đang
đứng cạnh đó, lúc này anh đang thu một chiếc ô che
mmưa lại, bóng dáng vấn cao lớn như trước, ngay cả khí
Qhấi khiến người la không dám lới gần vẫn côn ý
nguyên. Nhưng nếu để ý sẽ phát hiện răng anh đã
không còn lạnh lùng như trước nữa, ngay cá trên
khuôn mặt anh tuấn cùng xuất hiện một loại tình cảm
.diu dàng nào đó, những thứ này thật không biết có
phải do ảo giác mà nhận nhầm không.
Nhưng kỳ lạ là, trên người Quách Cao Minh lại
không hề bị ướt.
“Ba với bà của cháu đã trở về nhà từ bệnh viện lâu
rồi, nếu mà chốc nữa ông ấy mà trông thấy bộ dạng
này của con thì đám bảo sẽ lại bị ăn mắng cho xem”
ung Nhã Yến tức giận mắng yêu chấu gái một câu
Đính phải những cơn mưa mùa xuân như vậy thực.
ra có thấm vào đâu, nhất là chuyện này còn xảy ra trên
người cháu gái mình, người mà trước kia rất hay bị
thương, thậm chí đầu còn từng bị va đập tới mức chảy
cả máu còn xem như không có việc gì được. Nói không
chừng cũng là do cô bồng nhiên muốn th mình giữa
cơn mưa cũng nên.
“Đứng đây chờ một chút” Nói xong, Cung Nhã Yến
vội vàng quay vào trong nhà lấy mấy chiếc khăn bông
cho cô lau người
Kiều Bích Ngọc đứng trước cửa lớn nhà mình,
những giọt nước nặng riề nhỏ từng giọt tong tổng
xuống riền, mái tóc dài đen nhánh cũng vì nước mưa.
mà dính chặt lên đôi má trắng nõn của cô. Nhìn cô thế
này trông cứ như là Sadako* vậy.
(*Sadako: con ma trong The Ring, con ma bò ra từ
giếng sau bò ra TV đó)
“Quách Cao Minh, anh cứ vào trước đi” Cô nghiêng
đầu nhìn về người đàn ông đứng bên cạnh. Trên hàng
lông mi dài của cô còn vương vài giọt nước, con người
bình thản thanh tình, trong veo và xinh đẹp như hồ
nước mùa thu,
Anh cũng không rời đi mà cứ đứng lặng như vậy,
chăm chú ngâm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, anh
mắt nhìn cô cũng theo thời gian mà càng sâu hơn. Anh
giơ bàn tay ra, nhẹ nhàng trơn món gương mặt cô, vuốt
.qua những lọn tóc lộn xôn trên đó.
“Bây giờ em hẳn trông giống ma nữ lảm nhỉ?” Kiều
Bích Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười đùa giốn hỏi.
Sự lạnh lùng cố hữu trên mặt qcn trước nay cũng
hơi tan cháy cùng nụ cười khẽ cúa anh, anh cũng
không nói gì, từng ngón tay thon dài vuốt lại những sợi
tóc dinh trên mặt cô rồi gài tất cả chúng ra sau tai
Anh lắng lãng ngâm nhìn cô, đôi mặt võ cùng
chăm chú và chứa đầy sự dịu đàng,
Kiều Bích Ngọc bị anh nhìn đến mức có hơi không
.được tự nhiên nên vô thức nghiêng mặt sang hướng
khác rồi lùi lại phía sau một bước nhưng hiển nhiên
Quách Cao Minh không đông ý cho cô đường lui. Cô,
vừa lui nửa bước anh lại lập tức kéo cô trở lại, lực kéo
rốt vừa văn mà khiến cô lao thẳng vào ngực anh sau
đó là một cái ôm thật chặt, ôm ghì lấy như không bao.
‘
giờ để cô rời xa, cũng không cho phép cô lui lại. Rồi
anh thuận thể cúi xuống và hôn lên môi có.
Một đôi môi đẹp đề cũng rất nóng bồng, một nụ
hôn rất hữu lực.
Bởi vì trước đó cô dầm minh trong cơn mưa cho
nên đôi má cúa cô lạnh căm, trắng toát lên, mả lúc
này, dưới thế hôn đây mãnh liệt thì nhiệt độ cứ như vậy
mà xông thẳng lên hai má cô, khiến nó đỏ lên một
cách bất thường,
Nụ hôn của Quách Oao Minh đến quá đột nhiên và
cường thế khiến cho đầu óe của cô bỗng như đình
công, chỉ biết ngây ra như phống mà kinh ngạc nhìn
anh mặc cho anh công phá từng phòng tuyến. Mãi cho
.đến khi cô thoáng thấy bóng dì nhỏ mang theo khăn.
bông đi ra thì cô mới mặc khuôn mặt đỏ hồng lên của
mình mà luống ca luống cuống đẩy anh ra.
Ai~ Thật mất mặt mà!
‘Cung Nhã Yến thấy một màn như vậy cũng rất lấy
làm kinh ngạc. Mặc dù chị ấy biết là hai người qhen và
Kiều Bích Ngọc trở về lần này là để chính thức thông
báo với gia đình rằng hai đứa nó sẽ đến với nhau,
nhưng đi ấy cũng biết Quách Cao Minh là một người
lạnh lùng như thế nào, anh ta cũng đủ trưởng thành và
lý trí trong chuyên tình cảm nam nữ nên sao anh ta có.
thể làm ra những hành động xúc động nhất thời như.
những chàng trai mới lớn như vậy được chứ?
Nhưng thực ra, Cung Nhã Yến quên rằng khi người
ta yêu vào đều thành kẻ ngốc, làm gì có chuyện giữ nổi
lý tí trước người mình yêu chứ?
kiều Bích Ngọc để ý đến ánh mắt đầy ý nhị cúa dì
mình thì xấu hố đến mức muốn đâm đầu xuống đất
luôn cho rồi. Truyền thống nhà cô vẫn còn rất bảo thị
ban ngày ban mặt lại còn ngay trước cửa nhà mà làm
ra hành vi đáng xấu hổ như vậy.
Cô vội giơ tay tiếp lấy chiếc khăn bông dì nhỏ
mang tối rồi trùm ngay nó lên đầu, xoát xoát lau mấy
cái: ‘Cháu về phòng trước” Cô nói rất nhanh, nói xong
thì lp tức chạy thắng về phòng
Kiều Bích Ngọc trở về phòng thì lập tức đi tắm
nước nóng, gột rửa hết nước mưa dính trên người. Tâm.
xong cô cũng không có ra ngoài ngay mà còn trốn
trong phòng hai tiếng sau mới chậm chạp đi xuống
lâu. Lúc này cảm thấy hơi ngứa mũi, hắt hơi một cái
“Đã lên chức me tồi mà còn chạy ra ngoài nghịch.
nước tầm mưa” Vừa xuống lâu cô lập tức nghe thấy,
tiếng trách mảng của cha mình, nhìn lại thì đã thấy
công đã ngồi ngay ngân trong phòng khách từ lâu, chỉ
đợi cô xuống để mắng cho một trận
‘Con gái nhà người ta không dịu dàng, an tĩnh thì
khéo léo trang nhã, nhìn xem nhà ông xem, đã lớn như.
vậy rồi vẫn còn tùy tính, thực hối hận vì lúc trước đế.
cho ông ngoại cưng chiều con bé tới vô pháp vô thiên.
luôn
Kiều Bích Ngọc ngồi xuống chiếc sofa đối diện
„ Kiều Văn Vũ, mặt mày nghiêm túc nói cho ông biết
“Cha, con cảm thấy việc con sinh ra hai đứa trẻ, quá
thật khó tin”
“Có cái gì mà khó tin?” Kiều Văn Vũ hữ một tiếng.
Nói xong ông nhìn về phía Quách Cao Minh vẫn
luôn im lặng không nói đứng ở cạnh đó, giọng nói bông
trở nên lạnh lùng hẳn. Ông nghiêm nghị nói: “Nếu như
con nói hai đứa trẻ kia không phải do con sinh thì
chuyện này lại dễ xử lý” Những lời này có chút kỳ lạ,
trong đó còn không giấu đi cơn giận chưa nguôi ngoai
Nếu không phải giữa hai người còn có hai đứa trẻ
làm ràng buộc thì Kiều Văn Vũ ông sớm đã đuổi thắng
tên họ Quách này đi rồi
Kiều Bích Ngọc cũng không biết ba mình tức giận
vì điều gì nên chỉ đành dựa theo suy nghĩ của mình mà
giải thích: “Ý của con là, bỗng nhiên trở thành mẹ, con
bỗng có cảm giác không chân thực”
Giống như rất nhiều người phụ nữ kết hôn rồi sinh
con như bao người khác thì còn dễ nói. Nhưng thử yên.
lặng suy nghĩ một chút, thật giống như ngày hôm qua
mình vẫn còn là học sinh, rồi bỗng đùng một phát trở
thành mẹ mà không hay biết,
“Hữ, cả ngày chỉ toàn nghĩ mấy thứ không đâu”
Kiều Văn Vũ tức giận trừng cô một cái
“Cơm xong rồi, vào ăn thôi”
“Cung Nhã Yến nhắc một nồi canh ra khỏi bếp rồi
6i vọng ra phòng khách kêu mấy người vào.
“Bữa trưa thì cứ ăn mấy thứ như vậy đi, buổi tối thì
ra ngoài ăn” Bữa cơm trưa vô cùng đơn giản, ba món.
chính, một món canh, dân dã nhưng cũng ấm áp.
Vốn đĩ ban đầu là muốn ghé qua siêu thị mua một
chút nguyên liệu về nhà để làm một bữa hoành tráng
tại gia, nhưng vì cõ phải đem chiếp sơ mi của Quách
Cao Minh đến tiệm giặt là nữa nên tốn không ít thời
gian, sau đó còn chưa kịp ghé siêu thị thì trời đã đổ
mưa lớn, lại nhận được điện thoại của Kiều Văn Vũ báo
ông và bà cụ Kiều đã trở vẽ rồi nên cô cũng vội vàng về
nhà luôn.
Mấy người ngồi ngay ngắn chỉnh tề xuống bàn ăn,
bàn ăn của nhà họ Kiều hình trò, khác với chiếc bàn to
đùng và dài ngoäng của nhà họ Quách, dù không rộng
bảng nhưng cũng vì thế mà có không khí gia đình quây
quần ấm áp hơn.
“Cũng không có gì nhiều, mấy đứa cứ ăn tự nhiên.
đi, ăn nhiều chút”
Bà cụ Kiều ngôi ở ghế lớn, bà mở lời mời khách khí
với Quách Cao Minh.
Quách Cao Minh nghe vậy thì quay sang gật nhẹ
đầu rồi dùng vẻ mặt tự nhiên gắp mấy món, rồi ưu nhã
từ tư nhai nuốt, động tác như thường ngày, vẫn vô
cùng quy củ, trang nhã.
Gia giáo nhà họ Quách văn luôn nghiêm chính như.
vậy, từ đi đứng đến chuyện ăn uống đều vậy. Nhưng
mà người con gái ngồi cạnh anh thì không nghiêm
chỉnh như vậy, Kiều Bích Ngọc nhìn châm châm vào
chén cơm của mình, chỉ nhìn mà không ăn.
Kiều Văn Vũ thấy vậy có chút tức giận, trừng cô rồi
nói: “Còn chờ cái gì nữa? Mau ăn đi” Đặt bên cạnh
nhau như vậy thì con gái của ông có vẻ như kém nhiều lắm
“Không phải vừa rồi còn kêu đói bụng sa?” Cung
Nhã Yến cũng giục cô một câu,
Kiều Bích Ngọc ngẩng đầu lên: ‘Con vừa tâm nước
nóng xong, giờ hình như không còn thấy đói nữa rồi”
‘Vé mặt Cung Nhã Yến đầy bất đắc dĩ mà nhìn cô:
“Thế có muốn ăn mì không? Trong tủ lạnh vẫn còn ít
thịt bò, để gì nấu cho con bát mì thịt bò nhé?”
Kiều Bích Ngọc đang định đồng ý thì đã nghe thấy
cha cô không hài lòng nói: “Đừng chiều nó quá
“Con gái mình về nhà đến một bữa cũng không
cho nó ăn thoải mái à Bà cụ Kiều cũng lên tiếng, ý bảo
Cung Nhã Yên vào bếp nấu cho cô bất mì
“Muốn ăn thì tự đi mà nấu” Kiều Văn Vũ từ trước
tới nay đều giáo dục cô nghiêm khắc như vậy.
‘Cung Nhã Yên nghe vậy thì vội vàng đứng lên, rồi
trừng mắt với Kiều Văn Vũ: “Kiều Văn Vũ, có phải anh.
muốn hại em không, anh lại dám sai con gái anh vào
bếp nấu ăn?” Nói xong thì vừa cười vừa đi vào bếp.
“Trình độ nấu ăn của Kiều Bích Ngọc thế nào người
trong nhà ai cũng đều biết rõ, để cô tiến vào bếp “đánh.
một trận” thì sau đó chỉ tội nghiệp cho người dọn dẹp thôi
“Đều tại mọi người chiều nó quá, con gái lớn bằng.
từng này mà xuổng bếp nấu bát mì cũng không biết”
Kiều Bích Ngọc vẫn không cho là đúng, không
màng sinh tử nói một câu: ‘Con biết nấu mì mà” chỉ là
sẽ hơi khó ăn mà thôi.
“Con vẫn còn dám nói” Kiều Văn Vũ cũng chán
chẳng buồn nói.
Lúc cả gia đình quả trách khuyết điểm cúa Kiều
Bích Ngọc thì Quách Cao Minh vẫn lắng lăng ngồi ở đó I
lãng nghe. Đối với nhà họ Kiều, Quách Cao Minh cũng
không có nhiều cảm xúc, không qua thích cũng không
chán ghét, nhưng thấy bọn họ một nhà ở rên mâm
cơm nói chuyện với nhau như vậy có về rất ấm áp, ít
nhất vẫn hơn không khí trầm mặc, nghiêm trang cúa
nhà họ Quách. Bữa cơm như vậy khiến người ta thư.
thái, thoải mái hơn nhiều.
‘Sau cùng Cung Nhã Yến vẫn vào bếp và nấu một
bát mì thịt bò nóng hổi cho Kiều Bích Ngọc, sắc hương
đều đủ cả, trông rất hấp dẫn, thế nhưng chẳng hiểu
sao Kiều Bích Ngọc vẫn không ăn vào. Cô chỉ uống
mấy thìa canh cùng mấy cọng mì, con lại toàn bộ thịt
bò đều không hề động tới, vậy nên tránh không được.
lại bị ông Vũ trách mắng một hồi
Ngoài trời, những cơn mưa phùn bắt đầu ngớt đần.
“Đến buổi chiều, bà cụ Kiều gọi Kiều Bích Ngọc tới
phòng khách ngồi trò chuyện, thực ra đầu Kiều Bích
Ngọc có hơi năng, không biết có phải bị cảm không mà
người hơi mệt, muốn ngủ một giấc thế nên câu chuyện
với bà cụ Kiều cứ bả hỏi câu con đáp một câu.
“Bích Ngọc, con với Quách Cao Minh bây giờ thế,
nào?” Bà cụ Kiều thần thái có chút thần thần
nhỏ giọng dò hỏi cô.
Nếu như gia định nhà người ta thì còn dễ, trực tiếp
hỏi thắng luôn cũng không có vấn đề gì, thế nhưng đây.
là người nhà họ Quách, nên chẳng có cách nào khác.
đành hỏi thăm tình hình từ cháu gái nhà mình vậy.
Đầu óc của Kiều Bích Ngọc bây giờ rất hỗn loạn,
hỏi một đường đáp một nẻo, âm thanh còn hơi mơ mơ.
Hồ hồ: “Quách Cao Minh thế nào.. Quách Gao Minh
không kén ăn, anh ấy rất dễ nuôi”
Bà cụ Kiều cũng nhìn ra cháu gái một mỏi nên
không hỏi nữa: ‘Một thì về phòng nghỉ ngơi chút đi, dì
nhỏ của con nói tối nay sẽ ra ngoài ăn tối đó, chúng ta
sẽ đi nhà hàng món Trung mà con thích nhất kia
“Ừm’ Bộ đáng mơ hồ của cô có hơi ngốc ngốc.
Kiều Bích Ngọc lết về phòng mình theo lối cũ quen
thuộc, vừa đặt lưng xuống giường, đắp chăn lên, cơ thế,
mệt mỏi như trầm xuống, rất nhanh tiến vào trạng thái
ngủ sâu.
Ban đầu cô đã nói nhường phòng của mình cho
(Quách Cao Minh vậy nên khi Quách Cao Minh tiển vào.
thành nhìn thấy cô nâm cuộn tròn trên giường cũng hơi
ngạc nhiên
Anh nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường nhìn thấy,
vẻ mặt ngủ say của cô, cả gương mặt hiầu như đều vùi
trong chăn và gối, tóc tai bung xa, lộn xộn tán loạn,
chăn cuộn tròn vào người, phía dưới hai chân nhìn có.
vẻ không được thoải mái, bộ dạng này thực sự ném
hết khí chất thục nữ rồi.
Bởi vì đây là một chiếc giường đơn nên Kiều Bích
Ngọc nằm đã chiếm hơn phân nửa cái giường, Quách
Cao Minh cũng không muốn làm phiền cô đang nghỉ
ngơi nên chỉ lẳng lãng ngồi xuống mép giường ngắm
nhìn gương mặt ngủ sau của cô, khi cô ngủ thật ngoan
ngoãn và yên tĩnh.
Mãi đến tận 6 giờ tối, thấy cô vẫn chưa xuống nên
Cung Nhã Yến lên tận phòng gọi cô dậy, vừa vào phòng
thì ngạc nhiên phát hiện Quách Cao Minh cũng ở trong
phòng, còn đang ở trên giường cùng cô. Nhưng anh
không hề đi quá giới hạn, chỉ đơn giản lặng ngôi đó
ngắm nhìn cô
‘Cung Nhã Yến ho nhẹ một tiếng rồi mới tiến vào:
ˆBích Ngọc, dậy thôi, chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn tối
Con không đối bụng, con không đi đâu,
‘Cô thò đầu khỏi đống chăn gối nhưng vẫn không
chịu di chuyến.
“Đã đặt bàn rồi, mau dậy đi nào. Gung Nhã Yến
hiểu rõ tính tình lười biếng, năm ÿ thành quen của cô,
lúc nào cũng phải dùng thủ đoạn cưỡng chế mới khiến.
cô chịu rời giường,
‘©ô mê man,hai mắt vẫn nhằm nghiền rồi lật người
ra hướng khác, đầu cũng rúc hắn vào chãn, giọng nghề
ngà nói: “Không muốn đi.”
“Đi về xong lại ngủ, con mà như vậy chốc nữa ba
con lại lên mảng cho trận đấy” Cung Nhã Yến tức giận,
tiến lên muốn túm cô ra khỏi chăn.
Quách Cao Minh đứng lên, thân hình cao lớ
miệng nói một câu: “Đừng làm phiền cô ấy”
‘Cung Nhã Yến nghe anh nói vậy thì giật mình, quay.
đầu nhìn về phía anh.
“Sắc mặt của Quách Cao Minh vẫn bình thản, nhàn
nhạt như thường, liếc dì ấy một cái, ý bảo Kiều Bích
Ngọc muốn ngủ thì đế cho cô ấy ngủ tiếp.
‘Cung Nhã Yến thở dài: “Đây là thói quen xấu của
nó, cứ nâm là ÿ ra không muốn dậy… buổi trưa đã
không ăn được gì rồi, hiện tại dẫn nó đi nhà hàng ăn
nhiều một chút. Bây giờ nhìn nó gầy quá, gây hơn trước.
những 5 cân, người quât keo chẳng còn chút thịt nào”
– ˆˆˆ Miặc dù Cung Nhã Yến chỉ là đi nhỏ của Kiều Bích
ˆ` Ngọc nhưng dì ấy thương yêu cô cháu gái này như con `
ruột. Đặc biệt chứng kiến cảnh cô phải chịu đựng rồi
trầm cảm sau sinh lại thêm những tổn thương gián
tiếp mà cô phải chịu đựng, quãng thời gian đó Kiều
Bích Ngọc đã sụt cân nghiêm trọng,tới giờ đi ấy vân
muốn võ béo cô trở lại như trước.
Phương pháp xử lý của Quách Cao Minh rất đơn
giản: “Nhà hàng có thể đóng gói mang về’
‘Cung Nhã Yến thấy thái độ cường ngạnh, không có
đường thương lượng của anh cũng đành từ bỏ, nhưng
Kiều Văn Vũ ở dưới nhà chắc chắn sẽ lại nói mình
chiều nàng quá các kiếu,
“Bích Ngọc, con muốn ăn gì lát nữa chúng ta
mang về cho con” Cung Nhã Yến nhẹ giọng hỏi, thế
nhưng người trên giường lại không hiề đáp lại, hình như.
.đã ngủ rất sâu rồi, hô hấp cũng trở nên rất nhẹ và yếu.
‘Cung Nhã Yến bất đắc dĩ, đành khom người xuống
đựa sát vào người cô: ‘Chúng ta đi ăn món Trung ở
nhà hàng con thích nhất đấy, con muốn ăn xiên nướng,
cơm chiên, hay cháo.
“Bích Ngọc, tỉnh chưa?”
‘Cung Nhã Yến nhận ra có gì đó không đúng mà.
bên Quách Cao Minh đứng bên cạnh còn nhanh hơn,
anh lập tức thò tay chạm vào chán người đang trầm
miên, vừa chạm vào anh lập tức cau mày.
Kiều Bích Ngọc nóng rần lên.
Chương 410: Chúng tôi chắc chắn không ly hôn
“Cả người Kiều Bích Ngọc nóng lên hãm hập, cả
người nặng nề, không thoải mái mà quay sang đối diện
hai người, mặt vẫn nhâm nghiền, giọng nói trầm trầm,
thiêu thào nói nhỏ: “Con không đối bụng..”
Đôi má cô cũng vì nóng sốt mà đỏ hồng lên.
“Quãng thời gian trước ở Thụy Sĩ hắn rất mệt mi,
đã vậy lúc trưa còn đầm mưa nữa chứ..”
“Cung Nhã Yến cầm cặp nhiệt độ đo thân nhiệt cho
cô, nhịn không được mà nhỏ giọng trách mảng.
…Người thì gầy gò, lại dễ sinh bệnh, còn không
chịu ấn uống tứ tế”
Cuối cùng dì ấy cũng chỉ biết thở dài, từ nhỏ sức
khỏe của Kiều Bích Ngọc vẫn luôn rất tốt, chẳng biết
tại sao từ hồi gả về nhà họ Quách xong lại xây ra nhiều
nhiều chuyện như vậy.
‘Cung Nhã Yến xuống lầu thông báo cho Kiều Văn
‘Vũ chuyện Kiều Bích Ngọc sinh bệnh, sốt 39 độ đổi với
người trưởng thành cũng không phải đặc biệt nghiêm.
trọng, bà cụ Kiều vẫn không nhịn được, lo lắng hỏi một
câu: “Tại sao đột nhiên lại đổ bệnh như thế chứ”
‘Vé mặt Kiều Văn Vũ đen kịt, nặng rrề như trời giông
bão, trong lòng ông lúc này có một cơn giận không
cách nào kìm nén đang chờ bộc phát.
“Trèo cao muốn gả vào nhà họ Quách làm cái gì,
.đến bây giờ đã được cái gì chưa mà suốt ngày xảy ra
chuyện rồi bây giờ lại đột nhiên đổ bệnh.
Ngay từ đầu ông đã không đông ý cho cô gả vào
nhà họ Quách, không biết tên Quách Cao Minh kia cho
con bé được cái gì, mấy thứ như vinh hoa phú quý nhà
này không cần, kết hôn một năm mà nhận hết đau kh
này đến hiếm nguy khác.
“Sắc mặt Cung Nhã Yến cũng trở nên phức tạp.
“Từ nhỏ sức khỏe của con bé Bích Ngọc vẫn luôn
rất tốt, rất ít khi bị bệnh… phải nhanh đưa con bé tới
bệnh viện để hạ sốt đi” Bà cụ Kiều cảm thấy bây giờ đi
viện vẫn là ổn thỏa nhất, không thì thật không yên tâm
nổi
‘Cung Nhã Yến mang rượu cồn và thuốc hạ sốt lên
rồi hỏi cô một tiếng,
*..on không đi bệnh viện đâu”
‘Cung Nhã Yến cũng bất đắc dĩ: “Có lẽ cũng không.
có việc gì đâu, Cao Minh lau người bằng rượu cồn cho.
con bé đi rồi dán miếng dán hạ sốt lên, giờ đang 38 độ,
chỉ cần lại cho nó nghỉ ngơi một chút chắc có thể hạ sốt
Kiều Bích Ngọc có một người ông ngoại là tướng
“quân họ Gõ, ông ấy cũng chỉ có một đứa cháu gái bên
ngoại là Kiều Bích Ngọc nên từ khi cô sinh ra đã vô
cùng yêu thương, chiều chuộng, chiều đến mức khiến
cô quá tùy tính, lại lớn gan, không sợ trời không sợ đất
nhưng cũng cho cô rèn luyện được một cơ thể khỏe
mạnh, cho nên từ bé đã chắng bao giờ sinh bệnh vặt
như vì bây giờ bỗng nhiên lại sốt tần nên như vậy
nên là một chuyện rất kỳ lạ
Kiều Bích Ngọc sinh bệnh cũng khiến trong lòng
những người nhà họ Kiều càng thêm bất mãn với nhà
họ Quách, Cung Nhã Yến nghĩ vậy cũng không nhìn
được mà thở đài một hơi
‘Cũng vì Kiều Bích Ngọc đổ bệnh nên cả nhà cũng
chẳng còn ai muốn ra ngoài ăn cơm nữa, Cung Nhã
‘Yến chỉ nấu nhanh vài món, mọi người cũng chí ăn tạm
cho đỡ đới.
“Đợi chút nữa con bé tỉnh ngủ thì lại cho con bé ăn
chút cháo nóng rồi mới được uống thuổc hạ sốt”
‘Cung Nhã Yến đang nấu cháo, đúng lúc trông thấy,
Quách Cao Minh đi từ trên lầu xuống liền nói
Minh, chúng ta ăn tối trước.”
Quách Cao Minh không để ý đến di ấy mà nhanh
‘nhanh chân mở cửa rồi đi ra ngoài.
‘Cung Nhã Yến kinh ngạc nhìn theo bóng dáng vội
vàng rời đi của Quách Cao Minh, không rõ Kiều Bích.
Ngọc đang bệnh mà Quách Cao Minh lại muốn đi đâu,
nhưng cũng không dám ngăn trở không cho anh ta rời
đi. Mặc dù Quách Cao Minh được coi là con rế trên
danh nghĩa của nhà họ Kiều, nhưng trước đó anh còn
là con trai của nhà họ Quách, nào có ai dám có ý kiến
gì với hành động của anh chứ.
‘Còn đối với nhà họ Kiều mà nói, trèo lên cành cao
như nhà họ Quách như vậy cũng không có gì đáng vui
vẻ, chỉ cảm thấy khó xử mà thôi.
‘Vẻ mặt bà cụ Kiều không hiề. dễ nhìn, bà ấy ngồi
trước bàn ăn, liếc nhìn những món ăn đơn giản bày.
trên bàn, trong nội tâm không khỏi cảm thấy tự tí
Nhà họ Quách kia không phải gia đình bình
thường, mang ra mấy món ăn tầm thường như vậy đế
mời cậu chủ của nhà đó quả thức là keo kiệt. Thực ra,
nhà họ Kiều bây giờ không còn lớn mạnh như trước
nữa, cũng vì thế mà càng cảm thấy tự tỉ, càng cắm
thấy hành động vừa rồi của Quách Cao Minh như đang
xem thường họ.
Nghĩ vậy, bà cụ Kiều không khỏi thở dài một hơi
lều Văn Vũ nặng nề đập đôi đũa xuống mặt bàn,
mặt đầy tức giận nói: “Nhã Yến, em ra khóa trái cửa
chính lại, sau này đừng cho mấy người ngoài tủy ý tiến
vào”
Vẻ mặt ung Nhã Yến có chút do dự, không biết
làm thế nào cho phải, dĩ ấy biết Kiều Văn Vũ chẳng qua
là đang giận chó đánh mèo, tức giận nên không muốn
cho Quách Cao Minh vào cửa.
Dì ấy vừa mới đứng dậy qua đóng cửa thì không
ngờ cánh cửa lại mở ra một lần nữa.
Người đi vào là một người đàn ông xa lạ, người
đàn õng đang mặc một bộ đồng phục của một nhà
hàng nào đó, trên tay là một thủng các tông, động tác
rất cẩn thận bê nó vào trong nhà, người này lễ phép.
mở miệng hi: “Thưa ngài, những thứ này ngài muốn
đặt ở đâu ạ
“Anh là ai,ai cho anh tự tiện đi vào như vậy?”
‘Vé mặt Kiều Văn Vũ đen kịt, nhìn thấy một người
xa lạ không kiêng nể gì bước vào nhà mình, ông lập
tức với lấy cây gây rồi chống bước nhanh tới đó
giãn mà quát lên
‘Cung Nhã Yến thấy ông cầm lấy cây gây thì vội
vàng chạy đến, sợ ông vì tức giận bước sai chân mà
ngã xuống. Di đến gần đỡ ông ấy, nhíu mày đánh giá
mấy nhân viên giao món ăn tới
“Chúng tôi không hiề đặt đồ ăn mang tới
‘Cung Nhã Yến còn chưa dứt lời thì lại nghe thấy
ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, quay sang nhìn
thì lại thấy một người phục vụ giao hàng khác tới
người này cũng bưng một thùng các tông vào hỏi: “Xin
hỏi, những món súp này muốn đặt ở đâu a7”
“Ai gọi những thứ này vậy?”
“Là người đàn ông ở ngoài kia.”
Quách Cao Minh bước vào sau cùng, trên tay anh
cũng bê theo một thùng các tông đồ ăn được giao đến.
“Sau đó mấy thùng đồ ăn được người ta giao đến
khiến cho bàn ăn, bàn trà phòng khách, tủ TV, thậm chí
còn bày ra cả niền nhà, không chỗ nào còn trống.
Hai người nhân viên giao hàng bày xong tất cả
món ăn vào trong thì rất nhanh rời đi, trước khi đi còn.
không quên hô to một câu: “Chúc quý khách dùng bữa
ngon miệng, hẹn gặp quý khách lần sau”, vô cùng
chuyên nghiệp.
ung nhã Yến trợn mắt nhìn tất thảy. Trong nhà
tràn ngập đủ các loại đồ ăn nóng hổï, tử các loại cháo,
món xào, món chưng, bún, bánh bao, chè đậu đỏ, ngay
cả kem đều có luôn.
Ngay đến cả Kiều Văn Vũ chứng kiến màn này
cũng đơ ra không biết phải làm sao, ông cũng nhận ra
biểu tượng của nhà hàng nổi tiếng được in trong bao.
bị, đóng gói cẩn thận, đây chính là logo cúa nhà hàng
mà con gái ông thích ăn nhất, đứa con gái của ông
thích nhất mấy món nhà hàng này làm.
Quách Cao Minh không nối gì mà đi thẳng lên lầu
bai
“Thấy vậy mặt Kiều Văn Vũ lại trở về màu đen như.
trước, ông lập tức thúc dục Cung Nhã Yến: “Nhã Yến,
em lên xem con bé một chút, con bé bây giờ còn đang.
sốt cao, không biết bị tên người ngoài kia làm cái gì nữa
Vẻ mặt Cung Nhã Yến vô cùng bất đắc đị, Quách
Gao Minh này bồng nhiên trở thành một tay xấu xa cân
đề phòng rồi. D ấy cũng không trì hoãn chút nào mà
cũng nhanh chân chạy lên lầu hai. Quách Cao Minh
bồng nhiên mưa nhiều đô ăn như vậy về nhà, không
cần nói cũng biết là để hầu hạ.
“Không muốn!
‘Cung Nhã Yến vừa mới đi tới cửa phòng đã nghe
thấy trong phòng vang lên giọng nói trầm trầm, thêu
thào của Kiều Bích Ngọc: “Không ăn” Người phụ nữ
nghi trên giường vẫn đang nhâm chặt hai mất, dáng vẻ
kia quả thật giống mở mất cũng lười, nhỏ giọng từ chối
“Ăn một chén cháo thôi tồi còn uống thuốc..”
“Không”
“Em muốn ăn gì, dưới lầu đều có.
Quách Cao Minh ngồi tại mép giường, chăm chút
cho người phụ nữ nằm dài trên giường vì bệnh, giọng
nói rất nhẹ nhàng, nhưng còn gượng gạo, như thể chỉ
mới biết thế nào để dỗ dành người khác thôi vậy.
Cung Nhã Yến thấy một màn này thì kinh ngạc
không thôi. Đây là lần đầu tiên dì ấy chứng kiến một
Quách Cao Minh dịu đàng như vậy, sự kiên nhẫn cả
anh dành hết cho cô, từng chút một dỗ dành Kiêu Bích:
Ngọc mà không ngại mệt.
“Ăn bún hay mì?” Anh vẫn còn đang cò kè mặc cả
cùng cô,
“Không ăn”
Quách Cao Minh cau mày, cứ luôn bị từ chối thế
nên sắc mặt anh có chút khó coi. Cung Nhã Yến không.
thể không nhanh chân bước vào, dài ấy cũng không.
trông mong gì vào một cậu chủ nhà họ Quách có thể
nhân nại bao lâu với một người con gái
“Bích Ngọc rất t khi bị bệnh, nhưng một khi con bé
bị bệnh sẽ không muốn quan tâm đến người khác,
không cần xen vào, cứ để con bé muốn làm gì thì làm
là ổn rồi.
‘Cung Nhã Yến ôn hòa nói, những lời này dì ấy nói
là thật, nhưng Quách Cao Minh ngồi trên mép giường.
lại quay sang nhìn đi ấy bằng một ánh mắt bất thiện.
Ánh mất lạnh lùng kia như đang nói, cô ấy bị bệnh
mà còn không quan tâm, mặc kệ cô ấy sống chết, như
vậy khác nào ngược đãi cô ấy.
Đối diện với ánh mắt như vậy, Cung Nhã Yến cũng
không biết nói gj, chí đành thở dài
Bên này, Quách Cao Minh lại tiếp tục ngồi ở mép
giường dỗ dành Kiều Bích Ngọc ăn uống: “Uống một ít
súp, có súp hảo sâm em thích”
Kiều Bích Ngọc nâm trên giường nghe vậy hơi do
dự một chút.
“Ăn chút gì đó sau uống thuốc thì mới không cần đi
bệnh viện.
“Tôi không đi bệnh viện!” Kiều Bích Ngọc bỗng
nhiên lớn tiếng phản đối, sau đó lại vùi đầu vào trong chăn
Quách Cao Minh rất kiên nhãn, anh thỏ tay đẩy
chăn mềm ra, tranh cho cô khó thỏ: “Kiều Bích Ngọc,
nghe lời! lời này bồng nhiên không ngăn cản được mà
lộ ra một chút tức giận.
Nhưng lời này vừa nói ra lại khiến người phụ nữ:
trên giường chú ý ới anh, hai mắt cũng mở ra nhìn
thẳng vào mặt anh, anh mắt đây mơ hồ. Quách Cao
Minh nhìn bộ dáng yếu ớt của cô trong lòng bỗng nhiên
rất xúc đông, lại thấy hối hận vì ngữ khí mình vừa dùng.
Anh thả nhẹ thanh âm thương lượng cùng với cô:
“Kiều Bích Ngọc, em muốn ăn gì, em phải ăn lót dạ
một chút gì đó thì mới có thể uống thuốc được, em
uống thuốc xong, em muốn gì anh cũng đồng ý, được không?”
‘Cung Nhã Yến nhìn một màn trước mắt bằng ánh.
mắt đầy khó tin, trong lòng bỗng nổi lên một suy nghĩ
Kì quái.
bây giờ Quách Cao Minh này bỗng địu dàng một
cách khác thường, anh ta kiên nhẫn nói chuyện, dỗ
dành Kiều Bích Ngọc rất ân cần, nhưng nhìn bộ đáng
anh chẳng có vẻ gì là khó chịu cả, trái lại còn giống
như rất hưởng thụ khi chăm sóc cho cô, có vẻ như rất
vui vẻ khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, nhe nhàng của
Kiều Bích Ngọc khi cô bị bệnh.
Kiều Bích Ngọc khi bị bệnh sẽ trở nên vô cùng an
tính, ÿ lại, dì ấy Quách Cao Minh có vẻ nhầm lẫn.
nghiêm trọng rồi, bởi vì cho dù là khi còn bé, Kiều Bích
Ngọc bị ốm cũng không bao giờ khóc, không đòi hỏi,
càng sẽ không làm nững người khác.
“Trên giường, Kiều Bích Ngọc bó chãn tròn quanh
người chỉ duy nhất lộ ra duy nhất cái đầu nhỏ. Cả
người cô đều phát nhiệt da thịt cũng vì thế thế mà đỏ
ửng lên, mãi tóe dài trên gối cũng lòa xòa xõa bung
‘Quách Cao Minh nhìn thấy thì vô thức kéo nhẹ tíc cô.
‘Thế nhưng người phụ nữ trên giường giống như.
ghét anh quá phiền toái vậy.
“Anh đừng có làm phiên nữa”
kiều Bích Ngọc bị sốt đến mức đầu óc cứ mơ mơ.
hồ hồ, khẽ vung tay đuối tay anh đĩ, sau đó lại trở mình,
khuôn mặt lại vui sâu vào trong gối giống như không
nghe hốt thảy bên ngoài nói gì, không muốn bị quấy rầy.
Khuôn mặt tuấn tú của Quách Cao Minh cứng đờ.
Anh nhớ rõ, ai đó nói rằng con gái khi bị bệnh sẽ
rất yếu ở, nghe lời, thích làm nũng, lại muốn có người
để ÿ lại.
‘Vậy tại sao tình trạng của anh lúc này chẳng giống
gì vậy?
‘Cung nhã Yến nhìn thấy thế cũng buồn cười, nhưng
đương nhiên không dám cười ra tiếng. Dì ấy ho nhẹ vài
tiếng rồi lại lặp lại đề nghị vừa nãy: ‘Đã đo thân nhiệt
rồi, con bé cũng đang bắt đầu hạ sốt, cứ để cho con bé
ngủ đi, không cần làm phiền nó,lát nữa con bé tỉnh dậy thấy
đói sẽ tự giác lấy đồ để ấn”
“Cậu cũng xuống dưới ăn chút gì đi.”
Mua nhiều đồ như thể để dưới lậu, Cung Nhã Yến
đoán chừng, khả năng Quách Cao Minh đã mua toàn
bộ menu, mỗi mon mua một phần nghĩ rằng chắc chắn
Kiều Bích Ngọc sẽ thích rồi chọn một món ăn, nhưng
lại không ngờ rằng Kiều Bích Ngọc còn không thèm để
ý đến cậu ta.
DÌ ấy cho rắng người đàn ông này sẽ nhất quyết
không chịu đi mà ngồi lì ở đây, lại không ngờ, một lát
sau, mặt Quách Cao Minh văn lạnh tanh gật đâu với
mình một cái, sau đó anh lập tức đi xuống lầu
Cung Nhã Yến chỉnh lại dáng ngủ của Kiều Bích
Ngọc, nhìn lại cháu mình rồi lại nhịn không được quay
đầu đánh giá bóng lưng của Quách Cao Minh đang rời đi
‘Cung Nhã Yến rất kinh ngạc khi nhìn thấy Quách
Cao Minh kiên nhân chăm sóc Kiều Bích Ngọc như vậy.
Trước kia dì ấy đã từng phản đối Kiều Bích Ngọc
.đến với Quách Cao Minh, năm ấy ngoài trì chỉ ấy, mẹ
của Kiều Bích Ngọc và Quách Tuấn Hùng ra thì không
©ó ai chấp nhân chuyện hoang đường đó, cũng như
chuyện để Kiều Bích Ngọc gả vào một nhà gia thế như.
nhà họ Quách, ai cũng sợ Kiều Bích Ngọc gả về đó sẽ
bị người ta bắt nạt, phải chịu uất ức.
Hiện tại xem ra, mọi chuyện cũng không phải như.
mình tưởng tượng.
Quách Cao Minh đã xuống lầu, ban đầu anh nghĩ
rằng cầm món súp hải sâm lên lầu rồi lại tiếp tục cò kè
‘ mặc cả với Kiều Bích Ngọc, uy bức lòi dụ nhất định.
phải để cô ăn chút gì đó vào bụng. Hơn nữa cô đang sốt
người chắc chân sẽ mất nước nên sẽ khát nên lúc
nãy khi anh nhắc đến súp hái sâm thì cô do dự, không
tổ vẻ bài xích.
Nhưng mà, khi anh vừa mới xuống thì đã thấy Kiều
‘Văn Vũ mặt lạnh tanh nhìn anh rồi khiển trách.
“Con gái tôi không chịu nổi ân huệ lớn này của cậu
đâu, những thứ này cậu mang đi tất đĩ, con bé sẽ
không ăn những gì cậu mua đâu, cũng không cần đến
sự chăm sóc của cậu, nhà của tôi cảng không chào.
đón cậu!”
Kiều Văn Vũ tức giận nói, trong lời nói không khách
khí chút nào mà thắng thân đuổi người.
‘Sắc mặt Quách Cao Minh lập tức trở nên âm trầm
khó coi,hai mắt nhìn thẳng về phía người đàn ông
trung niên đứng chân ở đầu câu thang
“Chuyên của tôi với cô ấy, không cân các người xen
“Anh đề thấp giọng, lạnh lùng nối
Kiều Văn Vũ giận đến không tự kiềm chế được:
“Sao? Chuyện của cậu với nó, cậu với nó thì có chuyện
gì.. ngay từ khi bắt đầu đã là do cậu ép buộc nó, nó
ngay từ đầu đã không nên đến với cậu, tất cả là do
mình cậu giở trò sau lưng.”
“Quách Cao Minh, tôi mặc kệ mục đích của cậu là
gì mà đến với nó, nhưng những thứ xung quanh lẫn.
các mối quan hệ sặc mùi lợi ích quanh cậu quá phúc.
tạp, không phù hợp với thế giới nó đang sống. Hơn nữa,
ngay cả con cái cũng không phái sự ràng buộc giữa
cậu và nó, nên cậu đừng hèn hạ tới mức dùng những
đứa trẻ để áp lên con bé thứ gọi là trách nhiệm và đạo.
đức nữa”
“Con bé là do tự tay tôi nuôi lớn, tôi hiểu rõ nó, nó.
rất độc lập không bao giờ sẽ ÿ lại, thuận theo một tên
đàn ông, con bé rất kiên cường, cũng không cân đến
sự chăm sóc của cậu!” Kiều Văn Vũ nổi giận đùng
đủng, từng câu từng chữ cảng ngày càng giống quát
len, thanh âm vang vọng khâp cả căn nhà.
“Trân lâu Cung Nhã Yến cũng loáng thoáng nghe
thấy tiếng ồn ào nên vội vàng chạy xuống xem, bà cụ
Kiều ở phòng khách cũng nghe rõ mồn một nên vội
vàng đi tới điều hòa bầu không khí căng thẳng này
Nhưng Quách Cao Minh cứ đứng lặng đó nghe
từng câu trách cứ của Kiều Văn Vũ lại không hề phản
bác nửa chữ.
Mà trong đầu anh lúc này bỗng lại vọng lại lời nói
của Kiều Bích Ngọc với anh lúc trước, Tôi không cầu.
anh cứu tôi, tôi cũng không cần anh
‘Cung Nhã Yến nhìn về phía Quách Cao Minh vẫn
đang đứng lặng, tầm mặc không nói, trong lòng không
khỏi lo lắng bất an.
Hồi lâu sau, hai mắt Quách Cao Minh lạnh lùng
nhìn về phía mấy người, ngữ khí trong lời nói cũng rất
bình tĩnh: “Các người có hai lựa chọn.”
“Các người hoặc trở thành người nhà của tôi, hoặc.
trở thành kế thù của tôi”
“Thanh âm của Quách Cao Minh lạnh lếo và nặng
Cung Nhã Yến nghe vậy hai mắt cũng trợn trồn,
đầy kinh hãi mà nhìn anh, Kiều Văn Vũ nghe anh trắng
trợn uy hiếp như vậy thì hung hãng trừng mắt nhìn anh,
tức giận vô cùng, huyết áp cao vọt lên, ngón tay run
run chỉ vào mất anh.
Quách Cao Minh thì như không có việc gì, thản
nhiên vòng qua Kiều Văn Vũ rồi đi tới lấy món súp hải
sâm vẫn còn ấp rồi lại đi thẳng lên lâu hai, mặc kê
người nhà họ Kiều vẫn chưa hết bằng hoàng.
Đi được mấy bước anh tựa như lại nhớ đến điều gì
mày hơi ngừng lại, mở miệng lạnh lùng bố sung thêm.
một câu: “Cô ấy là vợ của tôi, chúng tôi chắc chẩn sẽ
không ly hôn”