Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 619: Quách Cao Minh tới đảo người nguyên thủy




Tuy là Kiều Bích Ngọc và Tang Ba quen biết nhau khoảng hơn một tháng rồi nhưng trong tiềm thức của cô thì dù Tang Ba là người nguyên thủy không mặc quần áo lắc lư trước mặt cô mãi không còn cái gì ngạc nhiên.



Thế nhưng Tang Ba đột ngột cởi miếng da thú bên hông xuống, Kiều Bích Ngọc đột ngột quay đầu lại lập tức trợn mắt há hốc mồm nhìn anh ta, thứ xấu xí khỏe mạnh giữa đùi anh làm cô sợ hồn phi phách tán.



Khi hoàn hồn lại thì lập tức xoay người đi, đầu óc rối loạn.



Đang yên đang lành cởi “quần” làm gì thị Vẻ mặt người phụ nữ nguyên thủy cực kì hung ác, tiếp tục lôi kéo quần áo trên người cô và Kiều Bích Ngọc liều chết không nghe: Các người muốn làm chuyện dơ bẩn gì, đừng đụng vào tôi!”



Cô sợ hãi cầm một tảng đó ngọn lên đập vào người cô ta Người phụ nữ nguyên thủy không ngờ Kiều Bích Ngọc lại đánh mình, tảng đá chỉ lớn bằng nắm tay thôi nhưng nó lại gồ ghề sắc nhọn nhanh chóng cắt qua cánh tay mạnh mẽ của cô ta.



Cánh tay ngăm đen của người phụ nữ nguyên thủy có một vết thương, máu tươi chảy ra.



Máu đỏ sẵm nhỏ từng giọt, từng giọt dưới mặt đất, mùi máu tươi gay mũi.



Người phụ nữ nguyên thủy chợt ngơ ngác, dường như vẫn chưa nhận ra mình đã bị thương rồi nên giơ tay lên sờ vào vết thương, ngón tay dính máu, cô ta lại còn liếm thử ngón tay đó.



Động tác máu tanh này khiến ánh mắt người phụ nữ nguyên thủy lại càng hung ác nham hiểm, cô ta trừng lớn hai mắt, tức giận gào rống lên với Kiều Bích Ngọc.



Cô ta nổi trận lôi đình.



Cô ta cúi người, lộ ra răng nanh và nhanh chóng nhào tới chỗ Kiều Bích Ngọc.



Kiều Bích Ngọc bị cô ta dọa giật mình, đầu óc trống rỗng năm chặt lấy tảng đá nhọn trong tay mình theo bản năng.



Cô hối hận khi đã đột nhiên tấn công người phụ nữ đó. . Ra chương nhanh nhất tại -- Trùm Truyện.N E T --



Cô nghĩ rằng mình sẽ chết Không hiểu sao trong nháy mắt đó cô lại có cảm giác giải thoát, cô biết mình lưu lạc trên hòn đảo hoang này thì cũng chỉ tham sống sợ chết tạm thời vậy thôi, cô không có người đồng hành ở đây, không có ai lại đây cứu cô cả, chỉ bằng cứ giải thoát sớm một chút.



Mấy ngày liên tục bị cảm xúc bỉ quan đè nén, Kiều Bích Ngọc không thể nén được nỗi tuyệ vọng trong lòng và tự nói với mình rằng chấm dứt sinh mệnh buồn cười này chẳng có gì đau lòng cá, suy cho cùng thì người nào cũng phải chết, Người phụ nữ nguyên thủy này thật lòng muốn giết cô, móng tay cô ta cực kì dày và sắc nhọn, cô ta lao tới như loài thú dữ, Kiều Bích Ngọc bị cô ta đẩy ngã và gáy đập mạnh xuống đất, đau rơi cả nước mắt Móng tay cô ta bấu vào cần cổ non mềm của cô, ánh mắt âm trầm trừng lớn với vẻ mặt dữ tợn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, dường như đang hưởng thụ quá trình bóp chết Kiều Bích Ngọc.



Mặt Kiều Bích Ngọc hết trắng rồi lạnh xanh, sự khó chịu khi không thể thở nổi này như thế đang báo cho cô biết mình đang chết, €ô nghĩ lần này mình sẽ chết thật, khoảnh khắc cuối cùng thì Tang Ba chợt nhào tới kéo cô †a lại, bọn họ bắt đầu lao vào đánh nhau như dã thú.



Hai mắt Kiều Bích Ngọc cực kì mơ hồ,, đầu óc hỗn loạn không thể suy nghĩ, cả người không còn sức nên cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cô yếu ớt thở dốc, cảm thấy bên tai đang có tiếng gào thét đánh nhau, Qua thật lâu, cô được lôi đứng dậy, chân mềm yếu không có sức, lấy lại bình tính thì thấy Tang Ba đang đứng bên cạnh mình, bàn tay to đang đỡ lấy cô, dùng sức lắc cô thật mạnh như thể đang muốn kiểm tra xem cô có còn sống không Kiều Bích Ngọc suýt đánh mất cái mạng nhỏ, bây giờ còn bị anh ta lay như thế thì chỉ thấy đầu óc hỗn loạn hơn Dường như Tang Ba đã nói chuyện được với cả nhà ba người kia, gào tới gào lui, nghe giọng điệu có vẻ đang mắng mỏ nhau.



Cuối cùng Tang Ba đã thành lập một giao kèo gì đó với ba người họ, bọn họ không đánh nhau nữa, Kiều Bích Ngọc được Tang Ba khiên lên vai phải, quay về hầm trú ẩn, bỏ cô vào cái hầm thứ ba đó và chặn cửa lại Chờ Kiều Bích Ngọc mở to mắt ra thì lại nhớ đến những chuyện xảy ra trước đó, người toát mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi.



Cô bấu vào đùi mình, cảm giác đau đớn khiến cho cô cảm nhận được mình vẫn còn sống.



Tang Ba đánh nhau với người phụ nữ đó, sự mất mát, sa sút tỉnh thần và hoảng sợ trước đó nhanh chóng hóa thành sự đờ đẫn, không muốn suy nghĩ thêm gì nữa Khi Tang Ba đi tới và mang cô ra khỏi hầm trú ẩn một lần nữa thì có mùi thịt lan đến, Kiều Bích Ngọc vắn ngơ ngác nhìn mặt trời trên đầu, đoán chúng là ba giờ chiều, cô mê man chừng ba tiếng, không ngắn không dài nhưng đủ cho cô nghỉ ngơi và lấy lại tinh thần.



Qua giai đoạn kinh hoàng, cô ngồi bên cạnh đống lửa cực kì ngoan ngoãn.



Tang Ba ném một miếng chân gà nướng vào tay cô, cô cúi đầu và máy móc ăn, Tang Ba chậm rãi thì thào với cô gì đó, Kiều Bích Ngọc không có lên tiếng, sau đó Tang Ba lại cầm ấm nước nhỏ nhét vào tay cô, nó đã được lấy đầy nước sạch, Kiều Bích Ngọc uống một ngụm nước rồi cuộn mình lại, cố gắng không phản kháng không khiêu khích đám người nguyên thủy này.



Đám người nguyên thủy đó vẫn còn ở đây, họ ăn như muốn cắn nuốt cả thế giới.



Kiều Bích Ngọc trở nên thật cẩn thận, cúi đầu tận gắng giảm cảm giác tồn tại xuống thật thấp.



Tang Ba tưởng cô đang bệnh nên cứ nhìn chăm chăm vào cô, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay †o đó vô đầu cô xem cô có phản ứng gì hay không, để chắc chắn cô không bị hôn mê rồi chết mất.



Bình thường Tang Ba mà dùng cái cách đó để vỗ đầu cô thì Kiều Bích Ngọc sẽ tức giận quay đầu trừng mắt nhìn anh ta nhưng bây giờ cô đang trông như người bệnh, anh ta vỗ vỗ rồi cô tự giác lùi lại phía sau để giữ khoảng cách xa anh ta.



Tang Ba đoán chừng cô không có tinh thần nên lại cầm một cái chân gà nhét vào tay cô.



Đối mặt với đám người nguyên thủy này, Kiều Bích Ngọc sợ thật.



Trước đó cô đã quá ngây ngô, cảm thấy Tang Ba sẽ không tổn thương mình, Tang Ba vô hại, người nguyên thủy đều rất dễ nói chuyện nhưng thật ra nó chỉ là ảo giác, tất cả những người khổng lồ nguyên thủy này có thể dễ dàng giết chết cô.



Sau khi tỉnh táo lại, Kiều Bích Ngọc để ý thấy đám người nguyên thủy đó chỉ cần có thức ăn thì bọn họ không để ý đến cô nữa, thỉnh thoảng cô chạm mắt với người phụ nữ kia thì anh mắt hung ác đó lại trừng mắt nhìn cô.



Chiều năm giờ, bọn họ đã ăn sạch sẽ tất cả con mồi lấy được trong hôm nay.



Ăn uống no đủ xong thì có vẻ tâm trạng đám người kia cũng không tệ lắm, Kiều Bích Ngọc cuộn cười lén lút chú ý bọn họ, cô phát hiện ra người phụ nữ nguyên thủy đó muốn cô cởi quần áo vì muốn cô phải mặc da thú giống họ.



Da thú trên hông Tang Ba được cởi xuống vì anh ta muốn đổi sang một tấm da thú mới.



“Thì ra là vậy” Kiều Bích Ngọc chợt bừng tỉnh hiểu ra.



Tang Ba góp nhặt được kha khá da lông của mãnh thú, người phụ nữ nguyên thủy đó nhanh chóng xé miếng da thành mảnh nhỏ và ra lệnh tất cả bọn họ phải mặc “quần áo mới”.



Cực kì hối hận, Kiều Bích Ngọc suýt mất cái mạng nhỏ của mình vì “quần áo mới”.



Thấy Tang Ba đột nhiên cởi “quần” cô còn tưởng là bọn họ muốn làm chuyện “không trong sáng”.



Ngoài Kiều Bích Ngọc ra thì tất cả những người nguyên thủy còn lại đều đối da thú mới, có một tấm da lông báo gấm cực kì đẹp. Người phụ nữ kia còn hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Bích Ngọc, dường như vẫn còn ghi hận chuyện cô dùng tảng đá nhọn làm cánh tay cô ta bị thương.



Tang Ba nhanh chóng kéo Kiều Bích Ngọc ra sau lưng mình, mấy người nguyên thủy nói chuyện với nhau rồi bọn họ xuất phát đi về phía ngược lại khu rừng.



Kiều Bích Ngọc không biết bọn họ muốn đi đâu.



Có thể là ghét bỏ Kiều Bích Ngọc đi quá chậm nên Tang Ba dứt khoát khiên cô lên đi, ba người nguyên thủy kia cũng đi rất nhanh, bọn họ hấp tấp chạy về cùng một hướng như đang vội vã muốn đi làm chuyện gì đó Kiều Bích Ngọc không hề có tí hứng thú nào, nhìn đường đi xong cô lại thấy run lên, đây là hướng chợ?



Bọn họ đến chợ người nguyên thủy?



Thế cô có thể tranh thủ cơ hội vào cung điện Tìm Lucy?



‘Đáy lòng có một tia hi vọng, nếu tìm được Luey thì ít nhất cô cũng có một người đồng hành trên hòn đảo này.



Kiều Bích Ngọc ôm ấp ý nghĩ này nhưng bọn Tang Ba rốt cuộc tính làm cái thì cô không biết, cũng không có sức lực suy nghĩ quá nhiều.



Mặt trời dần đi về phía tây, bọn Tang Ba lướt vội đi.



Chờ đến khi bầu trời tối hẳn, sao trên trời lấp ló thì bọn họ đã đi được một khoảng xa từ hãm trú ẩn.



Tang Ba nhóm một đống lửa, nghỉ ngơi dã ngoài qua đêm.



Bởi vì trước đó đã trước ăn thịt nướng nên bọn họ cũng không đói, không ai bàn đến thời gian giải trí vì họ không có, trời tối rồi bèn đi nghỉ ngơi.



Đứa con cũng bị trói trên một thân cây như cún con, dây thừng buộc vào cổ, đầu bên kia buộc vào thân cây, dường như đứa trẻ nguyên thủy đó đã quen rồi nên tựa vào cây lớn nghỉ ngơi.



‘Và Kiều Bích Ngọc cũng biết được một chuyện khác đó là những tiếng hấp tấp vội vàng tối qua là tiếng của đôi vợ chồng người nguyên thủy, Đêm nay cũng như thế, hơn nữa còn làm trước mặt bọn họ, tên đàn ông người nguyên thủy và vợ mình không hề e dè quấn lấy nhau, ham muốn nguyên thủy, cổ gắng triền miên, gào rú kích động Mà lúc này, Tang Ba đột nhiên đứng lên, trở nên cảnh giác nhìn về phía khu rừng phía sau.



Kiều Bích Ngọc nhìn anh ta và cũng nhìn về phía khu rừng, Tang Ba nhanh chóng kéo cô đứng dậy để giấu cô sau lưng, đăng sau Kiều Bích Ngọc là một tảng đá và trước mặt là cơ thể khổng lồ của Tang Ba, cô không thể quan sát được tình hình bên rừng rầm nên lại càng không biết trong rừng đang xảy ra chuyện gì Cô chỉ nghe thấy tiếng “đoàng”, không biết có phải là ảo giác của cô không nhưng nó lại nghe giống tiếng súng.



“Ôi cái định mệnh, ai thiếu đạo đức đào nhiều hố trong rừng thế này!” Lục Khánh Nam đang băng qua khu rừng chửi äm lên Giờ phút này, bọn Quách Cao Minh đã đến hòn đảo người nguyên thủy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK