Nhưng Lucy cũng đoán sai một điểm, lúc này quyền trượng cũng không ở trên tay Rafael.
Kiều Bích Ngọc nhìn anh ta vô cùng cố gắng đọc quyển sách cổ kia. Về mặt của Rafael hết sức tập trung nên cô không dám quấy rầy, cô thoáng nhìn mấy lần thăm dò nhưng không hiểu một chữ nào.
“Anh đọc quyển sách cổ này thì được cái gi Trong tình huống khẩn cấp như thế này mà lại có tỉnh thần rảnh rỗi bình tĩnh đọc sách cổ, Kiều Bích Ngọc rất không hiểu.
Cô liếc qua, cô không hiểu trang sách đầy chữ cổ này. Phần ngoài lề bên trên vẽ rất nhiều bức vẽ giống hình quyền trượng, hẳn đây là một quyển sách liên quan đến lai lịch của sách cổ.
Rafael lại xem cô như không khí, mượn ánh bình minh yếu ớt mới dâng lên, tập trung đọc sáng.
Rafael dẫn cô trốn ở trong một cánh rừng nhỏ, Kiều Bích Ngọc cũng không biết rõ vị trí cụ thể của mình vào lúc này nhưng cô có thể chắc canh ta nơi này cách thác nước lớn không xa, vì ở đây cũng có thể nghe được tiếng thác nước chảy xuống rất lớn.
Cô hái một ít quả dại ở gần đó. Vì anh ta đã cứu mình nên Kiều Bích Ngọc chủ động cho anh ta mấy quả, mặc dù người ta nói sáng sớm ăn hoa quả không tốt cho dạ dày, nhưng dưới trường hợp này bọn họ vẫn đành phải ăn hoa quả chua.
Vốn cô định nhóm lửa nướng thịt, kết quả Rafael lại ngẩng đầu một cái lặng lẽ trừng cô, cô bèn lập tức dập tắt ngọt lửa nhỏ, nhóm lửa nướng thịt rất dễ bị lộ. Kiều Bích Ngọc bất đắc dĩ ăn một quả, vừa chua vừa chát, thật sự rất khó ăn.
Trái lại cậu chủ Rafael lại nhặt những quả trám lớn lên, gặm hai ba miếng thật to. Dáng ăn của anh ta gọn gàng mà linh hoạt, không hề thấy anh ta trách đồ ăn không ngon.
Kiều Bích Ngọc hơi tò mò về anh ta. Cậu chủ Rafael này được cưng chiều hết mực, tính cách kén chọn như thế nhưng lại không kén ăn à.
Hình như anh ta có mâu thuẫn rất gay gắt với đại thủ lĩnh của bọn họ.
Hắn là khi nhỏ anh ta đã không được yêu thương, bị ném ra ngoài tự sống một mình, cậu chủ Rafael này cũng tội nghiệp thật.
“Lại đây!”
Rafael đặt sách sang một bên, ngẩng đầu, lạnh lùng ra lệnh cho cô.
Kiều Bích Ngọc xụ mặt, xóa bỏ cảnh tượng tội nghiệp do cô tự tưởng tượng ra của anh ta đi. Cô thở phì phò đi qua, không vui nói: “Chuyện gì?”
Mà đúng lúc này, từ không trung có một đoàn màu đen đồ vật, thẳng tắp nện xuống tới.
“Đồ đần! Tránh ral”
Rafael phản ứng nhanh nhẹn, đưa một tay ra túm Kiều Bích Ngọc tới. Nhờ thế nên cô mới không bị đụng trúng, trong lòng Kiều Bích Ngọc vẫn còn đang sợ hãi, cô tưởng rằng người của đại thủ lĩnh đến đánh lén bọn họ, nhưng nhìn rõ mới thấy thì ra chỉ là một con chim rơi từ trên trời xuống, một con chim đấ chết cứng ngắc.
“Trước đó anh xem thử con vật này đi”
Kiều Bích Ngọc cẩn thận kiểm tra thì thấy con chim không có vết thương ngoài, cô lâm bầm: “Trong khoảng thời gian này không hiểu sao đã có rất nhiều động vật chết không rõ nguyên do rồi?
Rafael nghe Kiều Bích Ngọc nói xong thì nhìn thoáng qua con chim chết, dường như anh ta hoàn toàn không quan tâm, không hề thương xót, tội nghiệp hay có nửa điểm cảm xúc nào đối với những sinh linh đã chết này.
Kiều Bích Ngọc thấy anh ta thờ ơ như vậy, đột nhiên chỉ vào anh ta măng: “Tôi biết là do.
anh hại. Những động vật này bị ảnh hưởng do cơ quan đá bị thay đổi, cho nên mới đột tử không rõ lý do.”
“Bây giờ chúng ta nên chuyển cơ quan đá về chỗ cũ”
Rafael cũng không phản bác chỉ trích của cô mà chỉ cười lạnh chế giễu: “Cô muốn làm đại anh hùng cứu vớt chúng sinh à?”
“Tôi chỉ muốn cứu chính mình thôi!”
Kiều Bích Ngọc đã quen với giọng điệu quái gở của anh ta.
Ánh mắt Rafael nhìn cô tỏ ra tia sáng cương nghị, anh ta không tiếp tục nói những lời châm chọc nữa mà chỉ lạnh lùng nói: “Ngồi xuống, bây giờ cô phải tập đọc những chú ngữ ở trong quyển sách cũ này”
“Đọc cái gì?”
Kiều Bích Ngọc miễn cưỡng khoanh chân ngồi dưới đất, Rafael đọc rõ ràng một câu chú ngữ, Kiều Bích Ngọc nghe xong rồi thuận miệng đọc theo.
Kết quả cô bị Rafael cầm đầu dây mây quật: “Phát âm không chuẩn!”
Mu bàn tay mịn màng mềm mại của Kiều Bích Ngọc bị anh ta đánh một cái mức ửng đỏ, đau đến mức kêu lên mấy tiếng thật to.
Rafael không hề khách sáo, cầm roi dài của anh †a quất cô mấy cái: “Câm miệng cho tôi! Đừng kêu lớn tiếng như thế!”
Kêu lớn có thể sẽ làm cho những người đang đuổi bắt bọn họ phát hiện ra.
Kiều Bích Ngọc bị anh ta quật vài roi, đau đến mức nhảy cẵng lên như con thỏ, lộ vẻ dữ tợn hung ác nhìn anh ta chäm chäm: “Anh đừng đánh tôi!”
Cô lại hi vọng tiếng kêu to của mình có thể thu hút được sự chú ý của người khác, nếu bọn người Quách Cao Minh ở gần đây nghe thấy, nếu cô được Lucy cứu ra… Tại sao cô phải ở chung một chỗ với tên Rafael biến thái này, Kiều Bích Ngọc vô cùng không muốn “Anh bị vọng tưởng rồi”
Rafael lạnh lùng liếc cô: “Cô cho rằng cô ở cùng với bọn người Quách Cao Minh thì sẽ an toàn à? Đến cuối cùng nếu các người muốn rời khỏi hòn đảo này thì vẫn phải dựa vào tôi, nếu bây giờ cô không ngoan ngoãn phối hợp với tôi thì các người sẽ không đi đâu được hết, cùng vùi thây dưới biển với hòn đảo này luôn địt Kiều Bích Ngọc nhìn anh ta chăm chăm, nghiến răng nghiến lợi, hết lần này tới lần khác lại không làm gì được anh ta.
“Ngồi xuống học đàng hoàng cho tôi!”
Rafael cũng không kiên nhẫn.
“Học cái gì?” Kiều Bích Ngọc tức giận rống lên.
“Quyển sách cổ này dạy cô cách sử dụng quyền trượng, tôi sẽ đọc chú ngữ, cô đọc theo cho tôi!”
Kiều Bích Ngọc rất khinh thường: “Chỉ có một quyển sách rách nát”
“Anh giỏi như thế sao không tiện tay lấy quyền trượng ra luôn”
Rafael hiếm khi ngây thơ cãi cọ với người khác như vậy, anh ta cả giận nói: “Cô tưởng tôi là thần thánh hả, tôi cứu cô ra cô đã cảm ơn tôi một tiếng nào chưa? Nếu tôi không cứu cô thì cô đã chết ở bên trong rồi. Nếu tôi có khả năng trộm được quyền trượng ra thì tôi cũng đã đưa mẹ tôi theo, chứ không ở đây nói chuyện với cô rồi!”
Kiều Bích Ngọc suýt thì quên, cái người đáng ghét này thật sự là ân nhân cứu mạng của cô.
Nếu những người khác cứu cô ra khỏi Iồng sắt, chắc chắn cô sẽ vô cùng cảm động, nhưng tên khốn Rafael này… Anh nói chuyện khó nghe như vậy, xem ra anh ta đang muốn bắt nạt cô.
Nhưng, chuyện làm cho Kiều Bích Ngọc vô cùng ngạc nhiên đó là không ngờ cậu chủ lạnh lùng Rafael cũng có cái gọi là tình cảm, lúc nhäc đến mẹ tâm trạng của anh ta thay đổi rất lớn, xem ra anh ta có quan hệ rất tốt với mẹ của mình.
Một người máu lạnh bạc bẽo như anh ta mà lại nhớ đến một người, thật là kì lạ. Thì ra anh ta cố gắng như vậy cũng là để cứu mẹ của anh ta.
Hai người đột nhiên trở nên yên lặng, rơi vào trong thế giới riêng của mình.
Kiều Bích Ngọc thì suy nghĩ vẩn vơ, chẳng ra đâu vào đâu Mà Rafael thì lại nghĩ rằng cây quyên trượng truyền thuyết của hòn đảo này mà lại nhận một Kiều Bích Ngọc ngu ngốc làm chủ nhân, Rafael cảm thấy đây quả thật là một nỗi nhục với cây quyền trượng.
Nếu không phải cô gái ngu ngốc này không biết cách kí huyết kế với quyền trượng thì anh ta sẽ không thèm nói chuyện với cô dù chỉ một câu, ngay cả một câu thần chú cũng niệm không nên hồn, đồ đần!
“Cô học nghiêm túc cho tôi, tương lai tôi có thể bảo đảm với cô một việc nhất định”
Rafael nói giọng nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, hứa thật trịnh trọng.
Kiều Bích Ngọc nghe thấy anh ta nói như vậy, đột nhiên cảm giác rất không quen, có cảm giác hơi thân mật, nhất là khi anh ta dùng vẻ mặt nghiêm túc nói một câu như vậy.