Mục lục
Cha của cục cưng là một tổng tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 729: Trung tâm từ trường


Sau khi mù mắt, rần thần Naga trở nên cực kỳ hung ác, giống như không thèm đếm xỉa gì nữa, không để ý đến mạng sống, dùng thân thể to lớn của nó để va đập khắp hang động, dẫn đến động đất núi lở. Hang động sau thác nước liên tục có đá vụn đập xuống.


“Chạy mau!”


“Thủ lĩnh! Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!” Các trưởng lão bị rất nhiều đá lớn đập phải, sốt ruột như kiến bò chảo nóng Có một bộ phận vệ sĩ không đợi Đại thủ lĩnh ra lệnh, vì tự bảo vệ mạng sống của chính mình nên tự chạy về phía lối nhỏ hướng về cửa ra, muốn chạy ra khỏi hang động.


”… Ai cho phép các người rời khỏi đây?”


Kiều Bích Ngọc đứng ở trung tâm hang động, làm lơ đống đất đá đang nện ầm ầm xuống hang động, hai con ngươi của cô đỏ tươi như màu máu, dáng người cao gầy mạnh mẽ đầy khí thế, tay phải cầm quyền trượng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, vang vọng khắp hang động.


Quyền trượng trong tay phải vung lên, rắn thần Naga đang phát giận lập tức bị khống chế không thể nhúc nhích, giống như bị một lực lượng vô hình cố định. Trong chớp mắt, ngọn núi bị chấn động cũng yên tĩnh lại.


“Naga! Nếu mày đã chán ghét thác nước lớn vì bị nhốt ở đây suốt một ngàn năm, vậy hôm nay tao sẽ để mày chạy ra khỏi nơi này!”


Giọng nói già nua, mờ mịt kia vang lên, cũng không biết truyền đến từ hướng nào..


Đám người Quách Cao Minh, Lucy, Ngụy Bắc cũng sững sờ, thật sự không thể nào tin nổi vào cảnh tượng trước mắt. Thác nước mênh mông lại đột nhiên biến mất chỉ trong nháy mắt.


Ngọn núi to lớn hùng vĩ bị tách ra, thác nước lớn biến mất, thay vào đó là một tảng đá màu đen vô cùng to lớn, nó đâm sâu vào đất đai, phần lộ ra bên ngoài bóng loáng và to lớn như một quả núi “Thiên thạch”


Lucy nhanh chóng nhận ra quả núi đá màu đen này rất giống với mấy cục thiên thạch nhỏ ở đảo hoang. Trên đời lại có một viên thiên thạch to lớn đến thế này! Chắc năm đó viên thiên thạch này từ trên trời đập xuống đã tai nạn sóng to gió lớn khắp toàn cầu.


“Viên thiên thạch này quá khổng lồ, chắc là trung tâm từ trường của hòn đảo!” Trong đầu của mọi người đều đồng thời ý thức được điều này. Đất núi rung chuyển dần dần ngừng lại, bọn họ lập tức đứng lên, nhìn viên thiên thạch to lớn như một kỳ quan thế này, trong lòng âm thầm xuất hiện vẻ kính sợ. Sắc mặt của Quách Cao Minh tái nhợt, anh nhìn chăm chăm vào nơi đã từng là thác nước, lúc này nơi đó đã bị san bằng. Anh cố gắng chạy tới.


“Cậu Minh!” Ngụy Bắc kêu lên từ phía sau lưng của anh. Vào giờ phút này, bọn họ đều đột nhiên biết rằng tại sao Tộc trưởng tộc người nguyên thủy vẫn luôn ngăn cản không cho bọn họ tiến về phía trước, nếu như bọn họ sớm tiến vào hang động sau thác nước, vậy chắc chản bây giờ bọn họ đã dữ nhiều lành ít, bị chôn vùi dưới đất.


Khắp trên trời dưới đất không ngừng truyền đến tiếng động vật gào thét, nôn nóng, căng thẳng, lo lắng không yên, tiếng kêu vô cùng thảm thiết liên tục vang vọng trong thung lũng này, làm toàn bộ những người nghe được đều cảm thấy rợn cả tóc gáy.


Đồng thời mấy người Lucy đều tận mắt nhìn thấy rất nhiều chú chim to hoảng hốt bay tán loạn từ rừng cây lên trời, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu thảm thiết chói tai.


Càng ngày trên bầu trời càng rậm rạp chẳng chịt chim to bay tán loạn khắp nơi, thậm chí bọn chúng còn đâm vào nhau vô cùng rối loạn, không ít chim muông tập hợp rồi cùng nhau đâm về phía khối thiên thạch to lớn kia và té chết.


Bên tai không ngừng vang lên tiếng gầm thét giận dữ của thú dữ ăn thịt trong rừng rậm, hoặc tiếng kêu căng thẳng của động vật nhỏ và những động vật ăn cỏ hiền hòa. Mọi thứ đều rất quái lạ.


Đám người Lucy và Lục Khánh Nam đều hoảng sợ nhìn bốn phía, tiếng gào thét đầy vẻ lo lắng vang lên khắp nơi cũng làm bọn họ âm thầm căng thẳng theo.


Lúc đầu khối thiên thạch khổng lồ này bị núi non bao quanh và thác nước che giấu, bây giờ thiên thạch bại lộ trong không khí, dừng như điều này ảnh hưởng rất lớn đối với động vật xung quanh, làm cho bọn chúng không thể tự chủ trở nên cáu kỉnh không yên.


“Tôi cảm thấy hơi khó chịu” Vì đuổi lên trước mặt Quách Cao Minh, Lục Khánh Nam cũng chạy nhanh và nhìn về phía trước, nhưng càng chạy thì anh ta càng cảm thấy hơi thở của mình ngắn lại, khó chịu, dần dân anh ta dừng lại và há miệng thở hổn hển.


Không chỉ là Lục Khánh Nam, ngay cả người từng được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh như Cua Biển cũng cảm thấy toàn thân không được bình thường: “Tôi cảm thấy hình như trái tim của mình đập rất nhanh!”


Cua Biển tự bắt mạch cho chính mình, anh ta phát hiện là huyết áp của mình đột nhiên tăng cao, tim đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập.


Những đội viên khác cũng rối rít xuất hiện tình trạng như vậy. Bởi vì ép mình tăng tốc cho nên khuôn mặt Lucy cũng đỏ ửng, cô ta mắng to một câu: “Cái chỗ chết tiệt này!” Khối thiên thạch khổng lồ này có ảnh hưởng to lớn đối với tất cả sự vật xung quanh, tất nhiên trong đó cũng bao gồm cả đám người bọn họ.


Khi bọn họ chạy ra khỏi phạm vi của thác nước trước đây, Tang Ba đau đớn đào đào trên mặt đất. tang ba cho rằng Kiều Bích Ngọc đang bị chôn ở dưới đất.


Tang Ba rất đau buồn, anh ta dùng tay không để đào đất, bàn tay dính đất bùn đen sền sệt, nhưng mà nhiều đá vụn to lớn như vậy, lớp đất bùn lại dày thế này, chắc chắn người nào bị chôn bên dưới cũng đã chết queo rồi.


Quách Cao Minh còn đến trước mấy phút, sắc mặt của anh xám như tro tàn, anh nhìn đám bùn đất hoang vu trước mắt, sững sờ không nhúc nhích.





Quách Cao Minh phản ứng chậm một chút, quay đầu kích động nhìn Tang Ba, Tang Ba đã đào đống đất bùn sền sệt đen thui và làm lộ ra thứ gì đó giống như một đoạn thân xác.


Lần này tất cả mọi người đều chạy tới, thứ bị đất bùn che giấu cũng không phải là người mà là một thân rắn, chính là một thân rẳn to lớn.


Bọn họ chầm chậm ý thức được rãng hình như rắn thần Naga đã bị cố định thời gian. Rắn thần Naga ngẩng đầu lên nhưng lại đứng im không hề động đậy dù chỉ một chút.


Thân thể to lớn của rắn thần Naga bị chôn vùi dưới bùn đất, không biết nó sống hay chết, mấy người Quách Cao Minh nâng nó lên, nhìn thấy đôi mắt của rắn thần Naga đã bị thương, chắc là bị thứ gì đâm mù rồi.


Ngay khi đám người Quách Cao Minh ngẩng đầu lên và nhìn chăm chú vào rắn thần Naga, Tộc trưởng tộc người nguyên thủy vốn lo lắng, sợ hãi không yên lại đột nhiên quỳ xuống. Tộc trưởng tộc người nguyên thủy vừa ngạc nhiên vừa vô cùng hoảng sợ, trong miệng liên tục lẩm bẩm một số câu, bà chấp tay, không dừng dập đầu xuống đất bùn.


Quách Cao Minh và Lucy cũng xoay người nhìn sang. Tộc trưởng tộc người nguyên thủy ngẩng đầu liếc nhìn phía đỉnh của viên thiên thạch khống lồ kia, sau đó lại kính sợ cúi đầu, liên tục dập đầu đầy vẻ thành kính. Theo tâm mắt của Tộc trưởng tộc người nguyên thủy, Quách Cao Minh cũng nhìn thấy trên viên thiên thạch bóng loáng còn có một bóng người.


“Phía trên có người!” Lục Khánh Nam khiếp sợ kêu to thành tiếng, ngón tay chỉ về phía trên viên thiên thạch bóng loáng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK