*.. Hiện tại con bé thô lỗ như thế, dì đang lo lắng cho tương lai của con bé, sợ rằng về sau con bé sẽ không tìm thấy bạn đời.”
“Tất cả đều là do ông ngoại của con bé.
Khi Bích Ngọc còn rất nhỏ, những bé gái khác thường đi học đánh đàn violin hoặc là múa ba lê, ông ngoại của con bé lại cứ bắt con bé đi học mấy môn võ thuật như là karate hay quyền anh, nói là để sau này con bé có thể tự bảo vệ bản thân.
Kết quả là con bé học rất ổn… Đúng là bây giờ không cần lo lắng con bé sẽ bị người khác bắt nạt, nhưng lại phải lo lắng con bé sẽ ức hiếp người khác.”
Cung Nhã Yến nhớ lại chuyện cũ, nở nụ cười trên môi.
Tư Viễn An cũng rất nghiêm túc, cẩn thận lắng nghe câu chuyện về Kiều Bích Ngọc hồi còn nhỏ. Khi nghe đến đoạn này, khóe miệng của cậu ta cũng cong lên tạo thành một nụ cười “Có phải đàn chị rất thích kiếu con trai sức dài vai rộng không ạ?”
Khi đang xếp hàng ở quầy thu ngân trong siêu thị, cậu ta bình tĩnh hỏi một câu.
“Nói vậy cũng không đúng lắm, thật ra con bé khá thích đi chơi cùng với những đứa con trai có dáng người gầy yếu.’ Giống như Đường Tuấn Nghĩa khi còn bé.
Tuy nhiên nếu như quá nho nhã yếu đuối thì lại hoàn toàn không thích hợp với con bé. Trước kia ông ngoại của Bích Ngọc từng đi đánh trận, những quân nhân thường sẽ tương đối sùng bái vũ lực, không nhiều thì ít, chắc hẳn con bé cũng bị lây dính một vài tính cách của ông ngoại.”
Cung Nhã Yến không khoe khoang gia cảnh của mình mà chỉ nói băng mấy câu vô cùng đơn giản.
“Mặc dù bây giờ thoạt nhìn trông cháu rất yếu đuối, nhưng cháu lại có lòng quyết tâm, chắc chẳn cháu có thể trở nên cường tráng hơn” Không hiếu sao, Tư Viễn An đột nhiên nói ra câu này, nghe cứ như đang cam đoan điều gì đó.
Sau khi lời nói này bật ra khỏi miệng, Tư Viễn An lập tức lúng túng. Cậu ta cảm thấy vừa nãy bản thân quá lỗ mãng, quá bốc đồng.
Cung Nhã Yến ngơ ngác quay đầu nhìn về phía cậu ta, mỉm cười.
Thanh xuân của những người trẻ tuổi nảy mầm là chuyện bình thường, đương nhiên các bậc cha chú đều có thể nhìn được ra điều này.
Trong lòng Cung Nhã Yến cũng không muốn phản đối. Bà ấy không có yêu cầu gì nhiều đối với một nửa khác của Kiều Bích Ngọc, chỉ cần có nhân phẩm tốt và biết yêu thương vợ mình là được rồi.
€ó thể là bởi vì Cung Nhã Yến biết cả đời này mình sẽ không kết hôn, sợ Kiều Bích Ngọc học theo mình nên bà ấy thường xuyên căn dặn với Kiều Bích Ngọc rắng cô có thể yêu sớm nếu gặp được một chàng trai tốt.
Hôm nay là chủ nhật, Kiều Bích Ngọc lười biếng ở nhà ngủ.
Nghe thấy tiếng mở khóa cửa, cô mơ mơ màng màng bước đi ra ngoài: “Dì út ơi, cháu đói bụng”
Tư Viễn An không ngờ khi bước vào phòng lại có thể trông thấy dáng vẻ của cô trong bộ đồ ngủ, khác hẳn với những lúc bình thường cô ở trường học. Khi Kiều Bích Ngọc ở cùng một chỗ với dì của mình, ngay cả lời ăn tiếng nói cũng giống như đang làm nũng.
Tư Viễn An nhìn thấy cô mặc đồ ngủ, hơi đỏ mặt, nhịp tim đập nhanh.
Cậu ta cảm thấy dáng vẻ mơ hồ lúc vừa mới tỉnh ngủ của cô vô cùng đáng yêu, không ngờ cô còn có thể nũng nịu như thế này.
“. Hôm qua đã nói về việc người nào không lao động thì ngũ cốc cũng không thể phân biệt được đấy. Cháu nhìn lại bản thân xem, cháu đang ăn mặc kiểu gì thế này, cả cái ổ đầu gà của cháu nữa, sao không chải gọn lên. Đúng là thiếu lễ phép, mau chóng vào phòng dọn dẹp một chút đi”
Hôm nay có người ngoài đến nhà, Cung Nhã Yến suýt chút nữa đã quên mất phẩm hạnh của cháu gái mình, vội vàng đẩy cô trở về phòng ngủ.
Hiện tại đã quên hết toàn bộ phép xã giao trước đây được học ở nhà họ Kiều, nếu một ngày nào đó quay trở về nhà họ Kiều sẽ rất phiền phức.
“Xin lỗi, dì không dạy tốt gia giáo cho con bé” Cung Nhã Yến có chút tự trách.
Chương 836
Tư Viễn An mỉm cười với bà ấy thay cho lời đáp rằng cậu ta không để ý đâu, sau đấy xách đống rau quả vừa mua về tới phòng bếp nhỏ giúp bà ấy, tiếp đó còn chủ động giúp rửa sạch rồi cắt hoa quả, hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Cung Nhã Yến nhìn một loạt hành động vừa rồi của cậu ta, cảm thấy rất kinh ngạc. Tuy nhiên phần lớn cảm xúc trong lòng bà ấy là sự vui mừng, cháu gái của bà ấy có thêm một người bạn là chuyện tốt.
Kiều Bích Ngọc đi rửa mặt, đầu óc lập tức trở nên tỉnh táo.
Khi Kiều Bích Ngọc bước ra ngoài phòng, lúc này cô mới phát hiện ra Tư Viễn An đang có mặt ở trong nhà cô, nói: “Tại sao cậu lại ở trong nhà của tôi? Giọng điệu của cô thể hiện rất rõ sự ghét bỏ.
“Cháu có thể nói tiếng người không hải”
Cung Nhã Yến đang xào rau ở trong phòng bếp, giơ cao cái muôi phẳng cán dài trong tay, lên tiếng trách cô thiếu lễ phép.
Kiều Bích Ngọc giận tái mặt, ánh mắt không có ý tốt liếc về hướng tên khách không mời mà đến kia.
Tư Viễn An nhìn cô với vẻ mặt ngây thơ vô tội, nói: “Hôm nay em đi siêu thị, đúng lúc gặp được dì”
trứng vịt muối luộc, canh rong biển.
Chỉ là bữa cơm nhà đơn giản nhưng Tư Viễn An lại ăn một cách say sưa ngon lành, còn ăn hẳn hai bát cơm. Cung Nhã Yến thấy cậu ta ăn ngon như thế, cảm giác giống như đang khen ngợi tài năng nấu nướng của mình, cho nên bà ấy rất vui mừng.
*.. Cháu không cần phải rửa bát đâu.”
Sau bữa ăn, Cung Nhã Yến thấy Tư Viễn An chạy vào phòng bếp định rửa bát đũa, lập tức vọt vào trong ngăn cản.
Cung Nhã Yến quay đầu lại, nhìn thấy cháu gái nhà mình đang lười nhác như một con lợn. Kiều Bích Ngọc năm dài trên chiếc ghế sô pha cũ, dáng vẻ thảnh thơi như thể không có việc gì phải làm hết, nằm im giả vờ đã chết, dường như quá lười biếng để di chuyển.
Cung Nhã Yến đặt tay lên trán, thở dài một hơi. Trong lòng bà ấy cảm thấy hối hận vô cùng, không biết bao nhiêu lần đã tự trách bản thân vì đã đưa cô ra khỏi nhà họ Kiều để hiện tại cô trở thành lười nhác như thế này.
So sánh với con nhà người ta đúng là một trời một vực. Liếc nhìn cậu nhóc nhà họ Tư Viễn ưu tú đứng bên cạnh mình, bà ấy thật sự rất hổ thẹn.
Chương 837
“… Bích Ngọc, không phải lúc trước cháu nói có hai tấm vé xem phim sao? Cháu đi xem phim cùng với Viên An đi, mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng cháu đừng ru rú mãi ở trong nhà. Cháu nhìn lại dáng vẻ hiện giờ của cháu đi, thế này về sau làm sao lấy được chồng, chắc chắn sẽ bị người bên nhà chồng ghét bỏ…
Dì út của cô lại bắt đầu niệm kinh cho cô nghe rồi.
Kiều Bích Ngọc không hiểu, rõ ràng phụ huynh người khác đều hô hào con cái nhà mình không được yêu sớm, chẳng hiểu sao phụ huynh nhà cô lại trái ngược hoàn toàn.
“Cháu đừng ở nhà khiến dì phiền lòng nữa, mau ra ngoài chơi đi” Vội vàng đuổi người luôn.
Trên tay Kiều Bích Ngọc cầm hai tấm vé xem phim kinh dị, đây là do bà chủ quán trà sữa tặng cho cô. Vốn dĩ cô muốn đi xem phim cùng với dì nhưng di lại từ chối, dì nói răng không thể chịu đựng được những cảnh kinh dị đắm máu.
kiều Bích Ngọc nghiêng đầu nhìn Tư Viễn An đang đi bên cạnh mình, ánh mắt hiện lên chút bất mãn, cô đang định bán hai tấm vé xem phim này lấy tiền mà “Rạp chiếu phim ở đâu?”
“Ở quảng trường trung tâm bên kia, em đi thuê xe luôn đây” Tư Viễn An rất chủ động xích lại gần cô để nhìn tên rạp chiếu phim trên tấm vé, lúc này cậu ta đang cực kỳ hưng phấn nên không chú ý đến ánh mắt kia của cô.
Hôm nay cậu ta cố tình đến siêu thị để giả vờ ngẫu nhiên gặp được dì của Kiều Bích Ngọc. Cậu ta đã phân tích rất kỹ, nếu như thổ lộ trực tiếp với Kiều Bích Ngọc thì chắc chắn khả năng bị từ chối sẽ rất cao, phương án tốt nhất để đối phó với cô là áp dụng chiến lược theo con đường lòng vòng hơn nhưng ổn thỏa hơn.
Trước tiên phải tìm hiểu mấy người bạn tốt nhất xung quanh Kiều Bích Ngọc, như vậy mới có thể thường xuyên xuất hiện trong phạm vi mối quan hệ ở trường học của cô, sau đó tìm cách hòa nhập vào cuộc sống gia đình của cô.
Có vẻ như Kiều Bích Ngọc rất nghe lời dì của mình, đúng là quá tốt.
Tư Viễn An không thể kiềm chế được niềm vui trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười ngây ngô, cảm thấy tương lai của mình tươi sáng hơn rất nhiều.
Lát nữa xem phim kinh dị, nếu như cô sợ hãi, có lẽ sẽ chủ động nắm tay cậu ta, thậm chí còn có khả năng sẽ ôm chầm lấy cậu ta.
“Có phải cậu bị đau bụng không?” Kiều Bích Ngọc đột nhiên hỏi cậu ta bằng giọng nói đầy quan tâm.
Kỹ năng nấu nướng của dì út thật sự không dám khen, thỉnh thoảng cô cũng sẽ bị tiêu chảy. Cậu nhóc đàn em này nể mặt dì út thật đấy, vừa rồi ăn nhiều như vậy không biết hiện giờ có sao không.
Tư Viễn An bị cô nhìn chằm chäm thẳng mặt, vành tai lập tức đỏ ửng, lúng túng nghiêng đầu sang một bên. Vừa rồi cậu ta quá tự mãn, cách mạng vẫn chưa thành công, cậu ta còn phải cố găng nhiều hơn.
“Đàn chị, em đi mua coca cola và bỏng ngô” Nói xong, cậu ta vội vàng chạy nhanh như chớp vào trong đám người đang xếp hàng.
Tư Viễn An nghĩ ngợi lung tung ở trong lòng. Đây chắc chản là định mệnh, ở rong nhà cậu ta cực kỳ hung ác, thế nhưng mỗi lần đứng trước mặt Kiều Bích Ngọc đều làm ra những hành động mất mặt, không thể khống chế nổi cảm xúc của bản thân. Tuy rằng bị bẽ mặt nhưng cậu ta rất vui vẻ, cam lòng chịu đựng.
Một chiếc xe thể thao Porsche màu xanh lam cực kỳ bắt mắt lao vùn vụt, lướt ngang qua bọn họ.
“Những cặp đôi thời sinh viên ở thành phố Hải Châu này có giá trị nhan sắc cao phết nhỉ”
Bùi Hưng Nam ngồi ở ghế sau xe thể thao.
Porsche vừa về nước. Lúc chiếc xe đi ngang qua quảng trường trung tâm, anh ta thoáng nhìn thấy một cặp đôi trẻ tuổi đứng bên ngoài rạp chiếu phim, dáng dấp của học sinh nữ trong cặp đôi đó thật sự rất không tệ.
Lục Khánh Nam đang lái xe, thuận miệng đáp lời: “Ở thành phố Hải Châu này có rất nhiều cảnh đẹp, đương nhiên cũng không thiếu người đẹp”
Anh ta đạp một cước lên chân ga, chiếc xe thể thao Porsche lao vùn vụt tới đường Giang ‘Văn Minh ở thành phố Hải Châu, nơi đó tụ tập rất nhiều quán bar. Hiếm lắm mới được dịp hẹn Quách Cao Minh ra ngoài, mấy người bọn họ quyết định phải đi lêu lổng một phen.
Quách Cao Minh nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ xe, säc mặt lập tức thay đổi: “Dừng lại!” Anh gần như hét lên.
“Cái gì, làm sao vậy?”
Lục Khánh Nam đang lái xe bị dọa sợ lạc tay lái, xe quay đầu, kèm theo tiếng phanh chói tai, chiếc Porsche màu xanh nhạt bắt mắt này mới dừng lại.