Thủ lĩnh dòng họ Strozzi và các trưởng lão dẫn dầu một đội vũ trang, bọn họ đoán được Rafael không chết nên truy đuổi đến tận cửa thác nước lớn.
Kiều Bích Ngọc khó khăn lắm mới đỡ được Rafael ra ngoài, liếc thấy ánh sáng mặt trời xán lạn ngoài hang động, thế mà lại bị một đám người đem theo vũ khí vây bắt.
“.. Giao quyền trượng ra đây!” Đại trưởng lão Fusco hét lớn uy hiếp.
Lúc ông ta nhìn ta quyền trượng hoàn chỉnh ở trong tay Kiều Bích Ngọc, không nhìn được mà để lộ ra vài tia kinh ngạc. Đây là vũ khí thần bí trong truyền thuyết, là vũ khí mạnh nhất trên đảo Strozzi, cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.
Ánh mắt của Rafael phức tạp nhìn người đàn ông trung niên có khí chất cao quý dẫn đầu, mà não của Kiều Bích Ngọc lại không phản ứng lại. Vừa thoát khỏi hang động rần, không hiểu sao lại bị một đám người lạ mặt vây quanh.
Tuy rằng chân sau của hổ trắng bị thương nặng khi ở trong hang động, thế nhưng nó vẫn mạnh mẽ xông lên trước Kiều Bích Ngọc và Rafael, hổ trắng nhe răng trợn mắt, đứng trước đám người mang vũ khí, không hề lùi bước.
Nhất thời Kiều Bích Ngọc cảm thấy hỗn loạn, cũng may vẫn có Rafael ở bên cạnh, cô cũng không căng thẳng như vậy nữa, trong bụng chắc chăn mình không đắc tội với ai, vậy nên xác định bọn họ đến đây là vì Rafael Anh ta lại làm liên lụy đến cô rồi “Cô là ai?”
Người đàn ông trung niên mặc chiếc áo bào vàng cao quý đánh giá Kiều Bích Ngọc một lượt.
Một người phụ nữ trẻ tuổi lạ mặt lại câm trên tay cây quyền trượng quý báu của dòng họ Strozzi, quyền trượng này tượng trưng cho thân phận cao quý, sức mạnh vô biên.
Thủ lĩnh không vội vã đối phó hay bắt giữ bọn họ, dù sao cũng đã là cá trong chậu.
Người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh con trai ông ta lại làm ông ta rất tò mò, Rafael là một người có tính cách lạnh lùng, tàn nhãn, thế mà bên cạnh lại có một người phụ nữ.
Tình yêu? Thủ lĩnh lập tức khinh thường ý nghĩ đáng cười trong đầu mình, con trai ông ta không hiểu được tình yêu.
Hơn nữa cô ta có thể cầm quyền trượng bằng một tay, cô ta là Kiều Bích Ngọc bị một người lạ mặt nhìn chäm chăm nên rất khó chịu, cô đang định thấp giọng hỏi Rafael ở bên cạnh, người này đến từ đâu.
“Cô là, con gái của Như Tình?” Thủ lĩnh suy nghĩ một lúc đã có câu trả lời.
Tuổi của cô, tướng mạo của cô, rất giống với Cung Nhã Trang hồi còn trẻ, dưới ánh mắt của đứa trẻ này còn có một phần nghị lực.
Lúc này, Rafael mới thấp giọng nói bên tai : “Cha ruột của em”
Cũng là cha ruột của anh Có một tia kinh ngạc lộ ra trong đôi mắt trong veo của Kiều Bích Ngọc, bất kì tâm trạng nào của cô đều dễ dàng thể hiện lên trên mặt.
Thủ lĩnh hơi nhíu mày, vừa nãy ông ta nhìn thấy Rafael tự nhiên thân mật nói chuyện cùng người phụ nữ ấy, trong lòng càng cảm thấy ngờ vực, lại thấp giọng hỏi.
“Cô là con gái của Cung Nhã Trang, con gái của tôi?”
Nội tâm Kiều Bích Ngọc chống cự, không muốn trả lời câu hỏi nào.
Cô nằm chặt quyền trượng trong tay, ánh mắt cứng rắn nhìn người cha xa lạ trước mặt, lớn tiếng hỏi lại: “Các người vây quanh chúng tôi như thế này là có mục đích gì, nếu như là cây quyền trượng này, đây là đồ vật chúng tôi đã vất vả giành được!”
Đám người này chỉ muốn ngồi không hưởng lợi, đúng là mặt dày.
Cô không nói ra ngoài, chỉ thầm nghĩ trong lòng. Thủ lĩnh là các trưởng lão đều rất kinh ngạc, thế mà Cung Nhã Trang còn sinh cho ông ta một người con gái ở ngoài đảo, trong một khoảng thời gian dài như vậy mà không nhắc đến một chữ nào.
Thủ lĩnh chưa có bao nhiêu cảm tình với người con gái mới này, mà điều làm ông ta kinh ngạc chính là, con gái của Cung Nhã Trang lại thân thiết với Rafael như vậy, việc này đúng là kì lạ.
Không biết con trai của ông ta đã dùng yêu pháp gì, hay là do đứa con gái bên ngoài này quá ngu ngốc, con gái của Cung Nhã Trang hợp tác cùng Rafael thì khác gì đang chơi với sói, đùa với cọp.
Thật chí thủ lĩnh còn không thèm hỏi một câu tên của đứa con gái mới quen này là gì đã dùng giọng điệu uy nghiêm hạ lệnh: “Quyên trượng thuộc về dòng họ Strozzi, nộp ra đây, có thể tha cho cô khỏi cái chết:’ Hai người Kiều Bích Ngọc và Rafael, một người ngu ngốc ngây thơ, một người bị thương nặng, cộng thêm một con hổ trăng hấp hối.
‘Yếu không địch lại mạnh.
“Làm thế nào bây giờ?” Kiều Bích Ngọc vội vã.
Cô đẩy Rafael ở bên cạnh, giục anh ta đưa ra một ý tưởng nào đó, cũng không biết từ lúc nào, cô đã trở nên tin tưởng người anh này hơn.
“Đánh cũng không đánh lại, còn phải làm thế nào nữa”
Rafael nhìn đám người trước mặt, đặc biệt là người cha cao quý của anh ta, Rafael chế nhạo một cách hài hước: “Em nói với bọn họ, em bị anh ép, rồi cầu xin cha, đem chiến lợi phẩm về, có khi lại nhận được một tiếng cô chủ cao quý đấy”
“Anh đừng tưởng em không dám” Kiều Bích Ngọc chịu đủ cái tính kỳ quái của anh ta rồi.
“Vậy thì em đi đi”
Rafael lạnh lùng đuổi cô đi.
Rafael bị thương nặng, nếu không phải có cô đỡ, ngay cả sức để đứng thẳng anh ta cũng không có. Ở tình cảnh bất lợi như thế mà anh †a dám mở miệng ra nói những lời vô lý.
“Ngu ngốc!”
Kiều Bích Ngọc cuối cùng cũng có cơ hội trả lại hai từ này cho anh ta, còn tặng kèm một cái nhìn khinh thường.
“Em!” Rafael vô cùng tức giận Đại trưởng lão Fusco tận mắt nhìn thấy con gái của Cung Nhã Trang và con trai mình nói chuyện thân thiết như vậy, đột nhiên cảm thấy có gì không đúng.
Theo lời Cung Nhã Trang nói, đứa trẻ này phải đối địch với Rafael mới đúng, dù sao Cung Nhã Trang cũng đã đấu một trận sống chết với Rafael.
Con gái của Cung Nhã Trang và Rafael có quan hệ thân thiết như vậy, đối với bọn họ lại không phải là một chuyện tốt.
Đại trưởng lão nhận thấy được tình hình không đúng, chỉ lo có rủi ro, vội vã luôn miệng thúc giục: “Các người còn đợi gì nữa, lập tức giam bọn họ lại!”
Đám người được trang bị vũ khí hiện đại và tỉnh xảo cùng nhau xông lên.
“Các người bước lên trước một bước, tôi lập tức sẽ kích nổ tất cả chỗ thuốc nổi” Bỗng nhiên có một âm thanh quen thuộc vang lên.
kiều Bích Ngọc mừng rỡ, lập tức quay đầu lại nhìn, ngay phía dưới thác nước lớn, có mấy bóng hình quen thuộc hiện ra.
Hóa ra bọn họ ẩn nấp ở đây.
“Thuốc nổ?”
Sắc mặt của thủ lĩnh và trưởng lão tức giận đánh giá Quách Cao Minh, họ đã hơn năm mươi tuổi, gặp qua rất nhiều người, vừa št Quách Cao Minh không phải là người dễ đối phó.
Cả người Quách Cao Minh ướt đẫm từ thác nước lên, đứng thẳng tắp bên cạnh Kiều Bích Ngọc, ánh mắt sắc bén nhìn đám người kia, tay cầm súng đạn, đã sẵn sàng ra tay.
“.. Thuốc nổ bị mất hôm qua là do anh trộm sao?” Thủ lĩnh càng tức giận.
Ánh mắt Quách Cao Minh sắc bén, lạnh lùng gãn từng chữ: “Các người rõ nhất mà, chỗ thuốc nổ ấy có thể làm nổ cả thác nước này, không ai có thể chạy được đâu.”
Hơn nữa, con rẳn lớn trong kia cũng sẽ luách Cao Minh bổ sung, miệng nhếch iễu.
Rắn Thần Naga một khi đã thoát khỏi sự trấn áp của thác nước lớn, khi đó chính là tai họa lớn nhất của hòn đảo, tất cả văn minh từ trước đến giờ sẽ bị thay thế, mà thủ lĩnh của hòn đảo đương nhiên sẽ không nguyện ý nhìn thấy điều này.
Thủ lĩnh nghe thấy lời uy hiếp của Quách Cao Minh thì mặt biến sắc, thế nhưng chỉ trong chốc lát, ông ta lại cười lớn: “Các người chỉ là người ngoài đảo, trải qua bao nhiêu khổ cực để đến thăm quan đảo, bây giờ lại muốn cùng chúng ta chết tại đây. Các người thật sự ôm quyết tâm phải chết nhỉ”
Sự liều mạng của Quách Cao Minh cũng là để sống tiếp, rời khỏi cái đảo quỷ quái này rồi. Thủ lĩnh đương nhiên biết được ý nghĩ của bọn họ, cố ý nói ngược lại.
Thủ lĩnh ung dung cười: ‘Các người cứ cho nổ thác nước đi, chúng ta không ai chạy được cả, cùng nhau chôn xác tại đây, phong cảnh ở đây cũng không tồi đâu”
Thủ lĩnh của dòng họ Sirozzi cũng không phải là người dễ đối phó như vậy.