Chương 76:
Anh ta suýt nữa nói thành “Lần sau cậu gặp được cô ấy thì trả lại cho cô ấy”. Nếu anh ta thật sự nói vậy, không chừng sẽ bị Mộ Tấn Dương đánh ngã mất.
Mộ Tấn Dương cầm lấy đồng hồ đeo tay, nheo mắt nhìn chằm chằm vào nó vài giây. Chiếc đồng hồ là hàng hiệu nhưng đã hơi cũ, chỉ có điều được bảo dưỡng rất tốt, có thể nhìn ra cô rất yêu quý nó.
Đúng vào lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.
Bàn tay anh đang siết chặt cái đồng hồ chợt dừng lại. Chỉ có ba người biết số điện thoại này của anh, mà hai người trong đó là Nam Sơn, Bùi Chính Thành đang có mặt ở đây.
Một người khác có thể gọi vào số này của anh chính là Diệp Du Nhiên mới vừa đi ra ngoài.
Trong mắt anh chợt lóe sáng. Nhưng khi anh lấy điện thoại di động ra thì cuộc gọi đã bị ngắt.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương nhanh chóng tối xuống.
Không đúng, khi Diệp Du Nhiên vừa xông ra, dáng vẻ đó rõ ràng là căm hận anh vô cùng.
Anh tự nhận mình có hiểu biết nhất định về tính cách của Diệp Du Nhiên. Ở dưới tình hình như vậy, cô còn có thể gọi điện thoại cho mình thì rõ ràng không phù hợp với tính tình của cô.
Cho dù cô có gọi tới rồi đột nhiên ngắt cũng không thể.
Nhất định là có chuyện gì xảy ra rồi.
Động tác trên tay anh còn nhanh hơn cả suy nghĩ trong đầu. Khi Aanh nghĩ tới đây thì đã gọi đi rồi.
Nhưng trong điện thoại chỉ có giọng nữ lạnh lùng máy móc vang lên: “Xin lỗi, số điện thoại ngài gọi tạm thời không có thể nghe máy.”
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương chợt nghiêm lại, chậm rãi siết chặt điện thoại và căn dặn Nam Sơn đứng ở bên cạnh: “Tìm video giám sát ở cửa câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung trong vòng nửa giờ tới đây, tôi muốn xem ngay lập tức! Lại phái người đi tới căn hộ của Diệp Du Nhiên, xem có phải cô ấy đang ở nhà không.”
Rất nhanh đã có người cầm video giám sát trong vòng nửa giờ tới cho anh xem.
Nam Sơn cũng trở về: “Cô Diệp không về nhà.”
“Điều tra tài xế của chiếc xe này.” Ánh mắt Mộ Tấn Dương khóa chặt chiếc xe taxi mà Diệp Du Nhiên ngồi lên trên màn hình kia.
Bùi Chính Thành quay đầu hỏi anh: “Ý của cậu là Diệp Du Nhiên có thể gặp bất trắc ở trên đường sao?”
“Không phải có thể, mà là chắc chắn.” Ánh mắt Mộ Tấn Dương bình tĩnh nhìn phía trên màn ảnh, trên đó đang hiện lên hình ảnh Diệp Du Nhiên ngồi lên xe taxi kia.
Không tới nửa giờ, tài xế đã bị Nam Sơn dẫn trở về.
Nam Sơn ném tài xế xe taxi tới trước mặt Mộ Tấn Dương: “Ông chủ, chính là hắn!”
Vẻ mặt Mộ Tấn Dương không cảm xúc nhìn về phía tài xế. Người tài xế bị ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn chăm chú thì cảm giác sau lưng ớn lạnh.
Nhưng hắn còn cậy mạnh gân cổ hỏi: “Anh… anh là ai, bắt tôi tới đây làm gì? Tôi cho anh biết, đây là xã hội theo thể chế pháp luật đấy…”
“Anh cũng biết đây là xã hội theo thể chế pháp luật sao?” Mộ Tấn Dương nói xong liền đá mạnh vào trên người tài xế taxi.
Người tài xế bị đạp bay đến trong góc tường, cả người đau đến mức cong lại thành dạng con tôm. Có thể tưởng tượng được một đá này của Mộ Tấn Dương mạnh tới mức nào.
Nam Sơn muốn qua xem thử người tài xế kia thế nào nhưng Mộ Tấn Dương đã đẩy anh ta ra và tự mình đi tới, đưa ảnh chụp của Diệp Du Nhiên tới trước mặt hắn: “Anh chở cô gái này đến cho ai vậy? Nói.”
“Không… Không biết…” Khi Tài xế nhìn thấy Diệp Du Nhiên trong hình liền trợn tròn mắt, nhưng hắn thật sự không biết cô gái này bị đưa tới cho ai.
“Không biết à?” Mộ Tấn Dương giẫm một chân lên trên cổ của hắn, trong mắt đầy vẻ lo lắng.
“Tôi cầm tiền… Làm việc… Bọn họ nói cô gái này không có hậu trường, người chồng vô dụng… Không có việc gì…” Tài xế một năm một mười nói lại nguyên văn cho Mộ Tấn Dương nghe.
Mộ Tấn Dương càng nghe thì mặt càng lạnh.