Chương 347:
Mộ Tấn Dương liếc nhìn thực đơn, lật vài trang xong, anh hờ hững cất lời: “Em đang nghĩ gì?”
Diệp Du Nhiên đột nhiên ngẩng lên nhìn anh: “Em không nghĩ gì cả…”
“Em có gì muốn nói thì cứ nói ra.” Mộ Tấn Dương cũng ngẩng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo ý… khích lệ.
Khích lệ…
Diệp Du Nhiên có hơi bất ngờ. Cô có chuyện gì ngại nói mà cần anh khích lệ đâu.
Thấy Diệp Du Nhiên mãi lâu không nói gì, Mộ Tấn Dương càng lúc càng chắc chắn suy đoán của bản thân.
Anh gập thực đơn trong tay lại, dựa người ra sau ghế, hai tay đan sau đầu, nhìn Diệp Du Nhiên chăm chú, nói: “Nếu em muốn làm nghệ sỹ, anh có thể giúp em nổi tiếng hơn cả cô ta.”
Cô ta?
Diệp Du Nhiên ngẩn người: “Cố Hàm Yên?”
“Ừm.” Mộ Tấn Dương gật đầu.
Tuy làm nghệ sỹ nổi tiếng xuất đầu lộ diện cũng không phải là chuyện tốt, nhưng nếu cô thực sự muốn làm anh cũng có thể nhượng bộ.
Diệp Du Nhiên ngẩn ra, cô chỉ là nhìn Cố Hàm Yên lâu hơn một chút thôi sao? Sao anh lại cảm thấy cô muốn làm nghệ sỹ nhỉ?
“Em không muốn làm nghệ sỹ đâu. Làm nghệ sỹ đâu có gì tốt. Chẳng có quyền riêng tư, chuyện gì cũng có thể bị đưa lên báo được…”
Cô căn bản chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Mộ Tấn Dương híp mắt lại nói: “Em có nền tảng tốt, nếu quả thuật muốn theo con đường này, em hoàn toàn có cơ hội nổi tiếng hơn bất kỳ nghệ sỹ nào khác.”
Diệp Du Nhiên kinh ngạc, Mộ Tấn Dương lấy đâu ra sự kiêu ngạo này vậy?
Có điều, Diệp Du Nhiên vẫn rất nghiêm túc hỏi anh: “Tại sao?”
“Bởi vì em là vợ của anh.” Mộ Tấn Dương khẽ hếch cằm, lộ vẻ kiêu căng, ngao mạn, anh nói với giọng đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng Diệp Du Nhiên biết điều anh nói là thật.
Châu Âu là trung tâm kinh tế thế giới. Mộ Tấn Dương là ông trùm tài chính châu Âu, nói một cách khác anh chính là ông trùm tài chính thế giới.
Cho tới nay, những gì Mộ Tấn Dương biểu hiện ra ngoài đó là sự thần bí, nhưng xét về mọi mặt anh đúng là một người đàn ông hoàn mỹ.
Mặc dù Diệp Du Nhiên biết thân phận của anh, nhưng có thể là vì bình thường anh quá mức khiêm tốn, lại luôn chiều theo cô, nên cô rất ít khi nghĩ tới sự chênh lệch thân phận giữa hai người.
Đây là lần đầu tiên cô ý thức được khoảng cách thân phận của hai người.
Tự ti.
Cũng là lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Lúc cô thích Hứa Tiến Dương, cho dù danh tiếng có bết bát nhưng cô cũng không cảm thấy quá tự ti.
Mà Mộ Tấn Dương lại hoàn toàn tin tưởng cô, lúc ở bên anh, trong lòng cô an yên, nhưng bây giờ cô lại sinh ra cảm giác tự ti.
Để che giấu cảm xúc trong lòng mình, Diệp Du Nhiên làm như không có chuyện gì, cầm cốc nước lên uống một ngụm, khẽ nói: “Vậy cũng chưa chắc, lỡ như sau này người ta nhắc tới chúng ta, chỉ nhớ anh là chồng của em, mà không nhớ tới em là vợ của anh thì sao?”
“Ồ?” Mộ Tấn Dương nghe vậy, đáy mắt lướt qua ý cười, khóe môi cong lên, có vẻ rất vui sướng: “Vậy thì anh đây mỏi mắt mong chờ.”