Chương 276:
Có lẽ là do vẻ mặt của cô quá mức bình tĩnh, tên phóng viên kia bị cô nhìn một hồi lâu thì cũng quên mở miệng nói chuyện.
Diệp Nguyên Minh nhíu mày nhìn Diệp Du Nhiên, trong đáy mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.
Đứa cháu gái này của ông ta rất giống ba của nó, giống đến mức làm cho ông ta có chút kiêng kị.
Nội tình của năm đó, ông ta quá mức rõ ràng, nhìn gò má ung dung bình tĩnh của Diệp Du Nhiên, trong lòng ông ta có cân nhắc.
Nhưng cuộc họp báo vẫn sẽ phải trải qua quá trình sắp xếp như lúc đầu đã định.
Không biết là bởi vì chuyện Diệp Du Nhiên nện chai nước đã đủ để làm cho bọn họ viết báo chưa hay là còn có nguyên nhân khác, mọi việc phía sau đều rất thuận lợi.
Ầm ĩ như vậy, cuộc họp báo hôm nay gần như là không có hiệu quả gì rồi.
Đợi đến khi kết thúc, An Hạ không biết từ nơi nào chuồn qua: “Du Nhiên, chúng ta lén lút đi từ cửa sau, tớ vừa đi nhìn một chút rồi, cổng lớn đều có phóng viên, cậu đợi chút nữa nếu bị bọn họ vây quanh thì cũng đừng nghĩ thoát ra được.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy nhíu chặt mày, chuyện lần này xem ra là sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy rồi.
Diệp Nguyên Minh đi đến: “Du Nhiên, chuyện hôm nay đừng để trong lòng, chuyện của quá khứ sẽ không ảnh hưởng được đến cuộc sống sau này của cháu, con người đều phải nhìn về phía trước.”
Diệp Du Nhiên nghe vậy thì cười lạnh một tiếng: “Chuyện của quá khứ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hiện tại của cháu rồi, cháu bây giờ không có cách nào nhìn về phía trước được nữa, cho nên chuyện cháu muốn làm bây giờ chính là đem những chuyện trước kia làm cho rõ ràng.”
Lời vừa nói ra, Diệp Nguyên Minh không có lập tức mở miệng nói chuyện.
An Hạ đứng một bên tự giác quay lưng đi, nhưng vẫn nghe được rõ ràng lời nói của hai người họ.
Diệp Nguyên Minh nhìn chằm chằm Diệp Du Nhiên, một lúc sau mới gật đầu, cười nói: “Được.”
Diệp Du Nhiên liếc nhìn ông ta, quay người rời đi cùng An Hạ.
Đợi đến khi hai người họ đi rồi, Diệp Nguyên Minh mới quay đầu nói với trợ lí đằng sau: “Để những phóng viên đó đợi ở cửa sau.”
“Vâng.” Trợ lí quay người rời đi.
Sắc mặt Diệp Nguyên Minh lạnh lùng nhìn về phía hai người bọn họ vừa rời đi, trong đáy mắt lóe lên một tia ánh sáng lạnh.
… Cả nhà tải app truyệnhola đọc khích lệ nhóm nhé!
Diệp Du Nhiên và An Hạ rời đi từ cửa sau của hội trường, không dám đi thang máy, hai người men theo thang bộ đi xuống.
“Bọn họ đến rồi!”
Hai người mới vừa xuống được hai tầng thì nghe thấy phía dưới có giọng nói truyền lên.
Diệp Du Nhiên và An Hạ nhìn nhau, ăn ý quay người chạy trở lại.
Đi được hai bước, Diệp Du Nhiên trực tiếp cởi giày cao gót ra, chân trần chạy lên trên lầu.
Chạy lên được một tầng thì hai người mở cửa đi vào trong hành lang.
Trong hành lang rất lạnh lẽo, không có một ai.
Diệp Du Nhiên để giày cao gót xuống thì cảm giác được An Hạ ở bên cạnh đang đẩy cô.
“Sao vậy?” Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn về phía An Hạ, An Hạ biểu thị cô nhìn về phía trước.
Diệp Du Nhiên thuận theo tầm nhìn của cô ấy nhìn qua thì nhìn thấy ở đầu hành lang bên kia Mộ Tấn Dương đang chậm rãi đi tới.
Anh không mặc áo khoác, trên người là áo sơ mi và quần dài màu đen theo thói quen, cước bộ tuy có chút chậm rãi nhưng thần sắc trên mặt ngược lại rất bình tĩnh kiên định.