Chương 356:
Vừa xuống dưới lầu, cô đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen của anh đỗ ở đó.
Quen thuộc tới mức cô nhớ cả biển số xe.
Cô gấp rút chạy tới. Mộ Tấn Dương vừa vặn đẩy cửa xe ra, cô không chút do dự ngồi vào, ngay cả cửa xe cũng để anh đóng lại cho.
“Có kịp giờ không?”
Diệp Du Nhiên ngồi dựa lưng vào ghế, vừa thở vừa hỏi Mộ Tấn Dương.
Mộ Tấn Dương không ngờ là cô lại nghe lời như vậy nên nảy ra ý trêu chọc.
Mộ Tấn Dương mặt nghiêm túc nhìn cô: “Đến trễ một phút.”
“?” Diệp Du Nhiên lập tức sững người, giọng nói mang theo vẻ dè dặt: “Em cảm thấy em đã rất nhanh…”
“Cho nên, em phải bị phạt.” Mộ Tấn Dương nhìn hết phản ứng của cô, cảm thấy có gì đó không đúng. Bình thường cô không chỉ không nghe lời, mà còn hiếm khi nói chuyện với anh bằng giọng dè dặt như vậy.
Anh biết, lúc anh nghiêm túc, cô cũng sẽ sợ, nhưng mà trước mặt anh, cô luôn coi trời bằng vung.
Điều này rất khác thường.
Diệp Du Nhiên nghe vậy, đôi mày thanh tú khẽ chau lại: “Anh nói thật à?”
Mộ Tấn Dương không thích cái vẻ mặt “cẩn thận từng li từng tí” của cô khi nói chuyện với anh.
Anh chồm người qua, nắm lấy cằm cô, ép cô hơi hé miệng ra, sau đó anh hôn cô.
Hai tay Diệp Du Nhiên đặt trên vai anh, thuận thế tiếp nhận nụ hôn đó.
Cô không biết là Mộ Tấn Dương rất thích bộ dạng ngoan ngoãn này của mình, đáng yêu nghe lời giống mấy thú cưng nhỏ, muốn ôm trong lòng vuốt ve trêu chọc, sau đó nhìn bộ dạng cô xù lông lên.
Anh thật sự đã làm như vậy.
Diệp Du Nhiên nhớ ra bọn họ vẫn còn đang ở cổng công ty, mặt đỏ tới mang tai, cô khẽ đấm anh một cái: “Tránh ra.”
Bị cô chặn lại, Mộ Tấn Dương vẻ mặt ấm ức ngước lên nhìn cô, nhớ ra bọn họ đúng là vẫn đang ở bên ngoài, đành phải nhịn lại.
Trong lòng anh thầm tính toán, có lẽn, nên tuyển một tài xế…
Diệp Du Nhiên tức giận trợn mắt nhìn anh một cái.
Mộ Tấn Dương cảm nhận được ánh mắt của cô, không quay đầu lại mà vừa khởi động xe vừa nói: “Đừng nhìn anh như thế, đi một lúc là về tới nhà thôi. Không cần vội, ngoan.”
Diệp Du Nhiên không nhịn được nữa liền lớn tiếng quát anh: “Mộ Tấn Dương!”
“Ừ.” Mộ Tấn Dương mặt mày thư giãn, khóe mắt hiện lên ý cười.
Như vậy mới đúng, động chút là lớn tiếng quát nạt anh, động chút là ầm ĩ lên với anh, đây mới là Diệp Du Nhiên mà anh quen biết.
Diệp Du Nhiên: “…”
Lúc trước cô có đọc được một câu hỏi ở trên mạng.
Hỏi: Gặp phải một người mặt dày thì phải làm sao?
Câu trả lời nhiều nhất là: Phải mặt dày hơn kẻ đó.
Đọ da mặt dày với anh? Cô muốn thắng lại một ván chắc là không có khả năng rồi.
Diệp Du Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi thẳng người, hai mắt nhìn về phía trước: “Chúng ta qua xem Thịt Bò một lúc đi. Nó ở trong bệnh viện chắc đang nhớ chúng ta lắm.”
Nói xong, cô còn mất tự nhiên ho khan hai tiếng.