Chương 337:
“Nếu bây giờ anh không dẫn tôi đi, không cần Hồng Trường Sinh làm gì anh, tôi sẽ giết anh trước.” Vẻ mặt Mộ Tấn Dương lạnh lùng thâm hiểm nhìn anh ta, trong con ngươi hoàn toàn tăm tối.
Người phục vụ không hề nghi ngờ, nếu anh ta không dẫn người đàn ông này đi tìm Hồng Trường Sinh, người đàn ông này thật sự có thể giết chết anh ta mất.
…
Trong thang máy, Diệp Du Nhiên bị Hồng Trường Sinh đấm một phát vào bụng, cô đau đến mức cúi gập người, một lúc lâu cũng không động đậy.
Hồng Trường Sinh không phải là người thương hương tiếc ngọc, một cú đấm này rất mạnh.
Diệp Du Nhiên cảm thấy hình như hắn muốn đấm thủng bụng cô vậy, cảm giác rất đau.
Nhưng nỗi đau này cũng làm cho cô tỉnh táo hơn, trong tầm mắt có thể nhìn thấy rõ ràng hơn rất nhiều.
“Đinh…”
Cửa thang máy mở ra.
Hồng Trường Sinh kéo cô đi thẳng vào phòng.
Cả đoạn đường, Diệp Du Nhiên không hề chống cự lại, một là bởi vì cô đau bụng, hai là vì ở đây không có ai, cô chạy cũng chỉ uổng công.
Sau khi bị Hồng Trường Sinh ném vào phòng, cô dần dần tỉnh táo, cảm giác say cũng bị dọa cho chạy mất hơn nửa.
Sau khi Hồng Trường Sinh ném cô xuống đất liền xoay người đóng cửa.
Diệp Du Nhiên che môi giả vờ nôn khan vài tiếng rồi đứng lên chạy vào phòng tắm bên cạnh.
Cũng may phòng tắm không phải loại trong suốt, cô khóa trái cửa và ôm lấy bồn rửa tay nôn, còn cố ý phát ra lớn tiếng.
Hồng Trường Sinh ở bên ngoài nghe được tiếng động này thì nhướng mày, lại muốn đẩy cửa đi vào trong. Kết quả hắn phát hiện ra cửa bị khóa trái. Nhóm lên chính trên app truyệnhola nhé cả nhà!
Hồng Trường Sinh cười lạnh: “Cô tưởng khóa cửa lại thì tôi sẽ không vào được à?”
“Ngài Hồng, ngài tạm thời đừng vào đây. Bây giờ tôi nôn ra đầy đất, trông rất khó coi, chờ tôi rửa sạch hãy vào…”
Diệp Du Nhiên lau mặt và nhìn dáng vẻ chật vật của mình trong gương, tim cũng muốn vọt lên tới cổ họng rồi.
Hồng Trường Sinh nghe cô nói vậy thì tưởng một đấm của mình đã dọa cho cô sợ nên cũng không nghĩ nhiều: “Nhanh lên, Hồng gia sẽ làm cho cô thoải mái, cô tắm xong thì ngoan ngoãn đi ra đi.”
Bình thường hắn đã làm chuyện ép buộc phụ nữ như vậy không ít lần, phần lớn thời gian, những người phụ nữ kia đều sợ bị đánh, cho nên hắn đương nhiên cho rằng Diệp Du Nhiên cũng sợ bị đánh.
Diệp Du Nhiên nghe hắn nói vậy thì cố ý nũng nịu nói: “Được, ngài Hồng chờ một lát…”
Cô nói xong chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn tới mức khó chịu, sau đó “ọe” một tiếng, thật sự nôn ra.
Sau khi nôn loạn một lúc, cô mới tỉnh táo hơn.
Cô nhìn quanh một vòng, phát hiện trong phòng tắm chỉ có vòi hoa sen có thể dùng làm vũ khí.
Cô tốn chút sức lực mới vặn được đầu vòi hoa sen xuống, lại dùng nước lạnh rửa mặt rồi đi tới sau cửa và mở khóa ra.
Sau đó, cô lùi sang bên cạnh, nũng nĩu nói: “Ngài Hồng có muốn vào tắm uyên ương không?”
Hồng Trường Sinh vừa nghe liền trợn tròn mắt. Không ngờ con đàn bà này lại không biết xấu hổ như vậy. Lúc này hắn mở cửa đi vào trong, nhưng sau khi bước vào lại phát hiện trong phòng tắm căn bản không có người nào.
Trong lúc Hồng Trường Sinh đang thất thần, Diệp Du Nhiên cầm đầu vòi hoa sen đập mạnh vào đầu của Hồng Trường Sinh.
Nhưng cô cũng không phải đập lung tung, cô đập chính là phần giao giữa gáy và cổ.