Chương 392:
Bùi Chính Thành chú ý tới động tác của anh, giật mình một cái: “ Anh đã gửi cái gì?”
Mộ Tấn Dương vẻ mặt bình tĩnh, trả lời: “Tôi giúp cậu xoay chuyển càn khôn.”
Nói xong còn quay đầu nhìn anh ta một cái, sau đó lại chuyển sự chú ý vào màn hình điện thoại.
An Hạ ở bên kia đang xem tin tức trên điện thoại, còn tưởng mình nhìn nhầm.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, chụp màn hình trước, sau đó mới trả lời: “Tôi và Du Nhiên đang đi mua đồ để về nấu cơm, tôi đã chụp lại rồi, anh đợi múa thoát y đi.”
***
An Hạ vô tình nói hành tung ra, Mộ Tấn Dương ở bên kia nhìn tin nhắn cô gửi tới, mặt mày mới hơi giãn ra.
Có thể ra ngoài mua đồ ăn, chắc cơ thể không sao.
Trong lòng Bùi Chính Thành vẫn luôn lo lắng, nhân lúc Mộ Tấn Dương không chú ý thì cướp lại điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Mộ Tấn Dương giúp anh gửi đi: “Chỉ cần cô nói cho tôi biết bây giờ cô đang làm gì thì tôi sẽ thực hiện lời mình đã nói.”
Bùi Chính Thành thử nhiều lần muốn xóa tin nhắn kia, kết quả đều là thông báo “Xóa bỏ thất bại, thời gian gửi tin nhắn vượt quá hai phút.”
Bùi Chính Thành phát điên quay đầu gào to với kẻ cầm đầu: “Mộ Tấn Dương! Anh như vậy sẽ mất đi người bạn là tôi đó!”
“Tôi cảm thấy việc khẩn cấp bây giờ là cậu nên đến phòng tập thể hình rèn luyện một chút, nếu không đến lúc đó cô An sẽ cười nhạo dáng người của cậu không đẹp.”
Mộ Tấn Dương nói rõ ràng, sắc mặt hoàn toàn bình tĩnh giống như một người chưa từng uống rượu.
Mặc dù Mộ Tấn Dương càng nói càng khiến Bùi Chính Thành nóng ruột, nhưng anh ta thấy Mộ Tấn Dương nói rất có lý, không cách nào phản bác lại được.
Dù gì thì cũng chết, ít nhất cũng phải chết trong tư thế đẹp trai nhất!
Không quan tâm trong lòng Bùi Chính Thành đấu tranh mấy trăm hiệp, Mộ Tấn Dương cầm áo khoác đứng dậy đi ra ngoài.
Bùi Chính Thành nằm nghiêng trên sofa, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, luôn cảm thấy mình có thể nghĩ ra một cách thành công tránh né kiếp nạn này.
***
Mộ Tấn Dương ra khỏi phòng bao, vừa kéo cà vạt vừa đi đến phòng vệ sinh.
Đi đến chỗ rẽ thì thiếu chút nữa đụng phải người đối diện đi tới.
Mộ Tấn Dương phản ứng nhanh nhẹn nghiêng qua một bên, người đối diện kia lập tức nhào tới, ngã xuống mặt đất.
Nhìn kỹ thì là người quen.
Sau khi thấy người kia là Huỳnh Tiến Dương, Mộ Tấn Dương lạnh mặt muốn rời đi, lại không ngờ Huỳnh Tiến Dương run rẩy đứng lên kéo anh lại.
Mộ Tấn Dương chỉ nhìn anh ta một cái rồi rời mắt đi: “Buông tay.”
Sau khi đứng vững lại, Huỳnh Tiến Dương, híp mắt nhìn rõ người trước mắt, sau đó bật cười một tiếng: “Mộ Tấn Dương! Là anh…”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng hất tay anh ta ra, chuẩn bị nghiêng người rời đi thì nghe thấy Huỳnh Tiến Dương vừa cười vừa nói: “Ngày mai tôi… sẽ… hủy bỏ hôn ước, sau đó tôi sẽ theo đuổi Du Nhiên… Còn anh…”
Mộ Tấn Dương không cho anh ta có cơ hội nói câu tiếp theo.
Mộ Tấn Dương túm áo Huỳnh Tiến Dương, lên gối đá mạnh vào bụng anh ta. Huỳnh Tiến Dương đau đến nhăn nhó mặt mày, một câu cũng không thốt nên lời.