CHương 402:
Tuy không phải cố ý đi nghe ngóng, nhưng cô nghe thấy rất nhiều người đang bàn luận về chuyện này.
“Cô cả nhà họ Diệp và cậu chủ nhà họ Huỳnh đã hủy hôn, có nghe về chuyện này chưa?”
“Hôm qua thấy báo đăng rồi, cô cảm thấy là thật sự chia tay trong hòa bình chứ?”
“Không thể nào trùng hợp như vậy đâu, trước kia chẳng phải cô Diệp từng ra nước ngoài vài tháng sao? Chắc không phải cô ta ở bên ngoài… nên mới…”
Diệp Du Nhiên đi ngang qua, những cuộc nói chuyện này cứ như vậy lọt vào tai cô.
Nói ra thì, những phỏng đoán có phần ý của những người không liên quan lại khiến trong lòng Diệp Du Nhiên có một cảm giác thoải mái âm ỉ.
Có điều, cô cũng khá tò mò với lý do thật sự mà Huỳnh Tiến Dương và Diệp Yến Nhi chia tay.
“Chào giám đốc Diệp!”
Mấy nhân viên nữ đang tám chuyện, nhìn thấy Diệp Du Nhiên, liền không nói gì nữa, lên tiếng chào cô.
Diệp Du Nhiên khẽ gật đầu, xem như đáp lại.
Sau đó, cô vừa trở về đến phòng làm việc, Diệp Thành đã gọi điện thoại đến.
“Đến công ty chưa? Đến rồi thì đến phòng làm việc của ông một chuyến, ngay bây giờ!”
Giọng nói của Diệp Thành vẫn nghiêm nghị như mọi khi, nói xong cúp máy luôn.
Diệp Du Nhiên không để ý lắm, cất điện thoại lại rồi đứng dậy đến phòng làm việc của Diệp Thành.
Lúc đến cửa phòng, cô bình tĩnh gõ cửa, được sự đồng ý của Diệp Thành, mới mở cửa bước vào.
Sau khi bước vào, cô phát hiện Diệp Yến Nhi cũng ở đó.
Có điều, sắc mặt của Diệp Yến Nhi không tốt lắm.
Cô tự động phớt lờ Diệp Yến Nhi, mỉm cười, nhìn Diệp Thành: “Ông nội, tìm cháu có việc gì thế ạ?”
Không ai đánh người đang cười, dù Diệp Thành đang vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Ngồi đi, có chuyện muốn hỏi cháu.”
Diệp Du Nhiên lùi về phía sau một bước, ngồi xuống đối diện Diệp Yến Nhi: “Ông hỏi đi ạ.”
Diệp Thành thấy dáng vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra của Diệp Du Nhiên, khẽ híp mắt lại, hỏi cô: “Có phải cháu lén lút qua lại với Tiến Dương không?”
“Cháu không hiểu rõ ý của ông nội.” Diệp Du Nhiên tỏ vẻ nghi vấn, tuy cô nói không hiểu, nhưng trong lòng đã nghĩ đến điều gì đó.
Cuối cùng, không đợi Diệp Thành mở miệng, Diệp Yến Nhi ngồi đối diện đã cướp lời: “Du Nhiên, chị không biết em vẫn luôn thích Tiến Dương, nếu như em nói sớm hơn một chút, chị sẽ rút lui, nhưng bây giờ em lại làm như vậy, khiến chị rất khó chịu…”
Nói đến đây, Diệp Yến Nhi đột nhiên nghẹn ngào, dáng vẻ như vô cùng buồn bã, không thể nói tiếp nữa.
Ánh mắt của Diệp Du Nhiên trở nên lạnh lẽo.
Rõ ràng trong lời nói của Diệp Yến Nhi có ý khác.
Diệp Du Nhiên không lập tức mở miệng, chỉ quay sang nhìn cô ta, rồi nhìn sang Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn thấy hết dáng vẻ dửng dưng của Diệp Du Nhiên, trên mặt dần xuất hiện sự tức giận.
Diệp Yến Nhi là đứa cháu gái mà ông yêu quý, mong mỏi nhiều, vốn dĩ hôn sự của nó và Huỳnh Tiến Dương không hề có chút sai sót nào, vậy mà đến cuối cùng còn xảy ra việc như này.
Diệp Thành nhìn Diệp Du Nhiên, giọng điệu cũng không ôn hòa, nói: “Du Nhiên, cháu có biết cho dù Tiến Dương không cưới Yến Nhi, cũng sẽ không thể cưới cháu!”
Lúc này Diệp Du Nhiên đã hiểu hết mọi chuyện.