Chương 365:
Mộ Tấn Dương cũng nghĩ đến điều này, anh khẽ nhíu mày: “Chúng ta chuẩn bị quay về thôi.”
“Được.” Nam Sơn đáp lại rồi quay người về phòng mình.
Lúc anh về phòng, Diệp Du Nhiên đã thức dậy, vừa rửa mặt xong, đang từ phòng tắm đi ra.
“Xảy ra chuyện gì thế? Mới sáng sớm đã không cho người ta ngủ, sau này không tới suối nước nóng này nữa.”
Mộ Tấn Dương chỉ “ừm” một tiếng với lời phàn nàn không vui của cô.
Anh ngồi trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Cô nói xong thì ôm quần áo vào phòng tắm thay đồ.
Mộ Tấn Dương cũng không để ý, thấy cô đi vào phòng tắm thì bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lúc Diệp Du Nhiên ra ngoài, anh đã thu dọn gần xong rồi.
Cô ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay phải về sao?”
Cô còn nghĩ rằng đến chiều mới về chứ.
Mộ Tấn Dương điềm tĩnh nói: “Ăn sáng xong, chúng ta sẽ đi.”
Lần này đi cùng cô tới đây chỉ là nhất thời hứng thú lên, không ngờ lại gặp chuyện này, mặc dù không liên quan đến bọn họ, nhưng anh không thích bị những chuyện không quan trọng này ảnh hưởng.
***
Lúc mấy người cùng tới nhà hang thì đúng lúc gặp nhóm người ở tập đoàn Diệp thị.
Bọn họ đã ngồi mấy bàn với nhau rồi, vừa nhìn đã biết công ty tập trung lại.
Nhóm người Diệp Du Nhiên tìm một chỗ ngồi khá xa.
Nhìn qua đầu người, và các bàn trống, Diệp Du Nhiên chạm phải ánh mắt của Dương Linh, bà ta đang nghe điện thoại.
Bà ta chỉ liếc cô vẻ khinh thường rồi rời mắt đi, không biết người trong điện thoại nói gì, bà ta nở nụ cười hài lòng đến khác thường.
Cô thu tầm mắt, gọi bữa sáng, không nhìn mấy người đó nữa.
Cô còn chưa ăn xong đã có cảnh sát đi tới đây.
“Chúng tôi là cảnh sát!” Cảnh sát tới thẳng bàn ăn bọn họ ngồi, giơ thẻ chức vụ lên rồi nói: “Diệp Du Nhiên, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.”
Người cảnh sát đó nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, làm Diệp Du Nhiên khẽ nhíu mày: “Xin hỏi anh cảnh sát, tôi đã phạm tội gì?”
Không đợi cảnh sát lên tiếng, Mộ Tấn Dương đã lên tiếng trước: “Có thể để vợ tôi ăn xong bữa sáng không?”
Giọng nói của anh vừa lạnh lẽo lại trầm thấp, mang theo uy nghiêm không thể diễn tả khiến người khác không thể ngó lơ, hiển nhiên viên cảnh sát kia không thích thái độ này của anh.
“Diệp Du Nhiên là người cuối cùng đã gặp Từ Du Nhiên trước khi chết, cho nên cô là một trong nghi phạm của vụ án này!”
“Cho dù là nghi phạm cũng cần phải ăn.” Mộ Tấn Dương ngước mắt lạnh lùng nhìn cảnh sát, toàn thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Cô mơ hồ hiểu ra chuyện gì đó, lên tiếng hỏi: “Từ Du Nhiên là ai?”
Cảnh sát đưa cô một tấm hình, trong mắt tràn đầy nghi ngờ: “Cô không quen cô ấy sao?”
Cảnh sát thấy ánh mắt tràn đầy dò xét của cô thì nghiêm túc nói: “Chúng tôi đã xem camera, người cuối cùng Từ Du Nhiên gặp trước khi chết là cô.”
Diệp Du Nhiên không nói gì nữa, cầm bức hình lên xem, khi cô thấy rõ khuôn mặt của cô gái trong tấm hình, mắt mở lớn: “Cô ấy tên là Từ Du Nhiên à?”
Tối qua lúc cô gặp cô gái tên Từ Du Nhiên này, cô ấy vẫn rất tốt, không nhìn ra có dấu hiệu muốn tự tử.