Chương 305:
Khi cô còn nhỏ, lúc nhìn thấy anh ta, dáng vẻ rõ ràng là thẹn thùng lại còn ra vẻ bình tĩnh vờ như hào phóng, ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương”.
Cô không biết cô như vậy có bao nhiêu đáng yêu đâu.
Làn da của cô rất trắng, đôi mắt là mắt đào hoa tiêu chuẩn, cho dù nhìn ai đều giống như đang quyến rũ, màu môi đỏ tươi, sống mũi cũng rất xinh đẹp.
Anh ta nhận ra, cô gái nhỏ ngọt ngào gọi anh ta là “anh Tiến Dương” đã thật sự trưởng thành rồi, trở thành một người phụ nữ xinh đẹp thành thục.
Mà sau khi anh ta đồng ý chuyện Diệp Yến Nhi nhắc tới muốn tổ chức hôn lễ, phản ứng đầu tiên thế nhưng lại là đến tìm Diệp Du Nhiên.
Mặc dù Diệp Du Nhiên bày ra dáng vẻ không muốn để ý đến anh ta, nhưng anh ta vẫn không muốn đi: “Du Nhiên, em sống có tốt không?”
Cuối cùng Diệp Du Nhiên cũng quay đầu nhìn anh ta thêm một cái: “Rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn.”
“Khoảng thời gian trước, em…”
“Tổng giám Diệp.”
Vào lúc này, có người đến đây gõ cửa.
Diệp Du Nhiên nhíu mày nhìn Huỳnh Tiến Dương.
Diệp Du Nhiên quay đầu ra cửa kêu một tiếng: “Vào đi.”
“Phó Tổng giám đốc nói bây giờ phải…” Người đi vào là trợ lý của Diệp Nguyên Minh, cô ta đẩy cửa vào nhìn thấy Huỳnh Tiến Dương cũng ở đây thì hơi ngơ ngác, đáy mắt hiện lên nghi ngờ.
Diệp Du Nhiên cũng không quan tâm cô ta nghi ngờ cái gì, lên tiếng hỏi: “Phó Tổng giám đốc nói cái gì?”
Phó Tổng Giám đốc nói lập tức triệu tập hội nghị khẩn cấp.” Trợ lý nhìn về phía Diệp Du Nhiên, sau khi nói xong lại không nhịn được liếc mắt nhìn thoáng qua Huỳnh Tiếng Dương.
Huỳnh Tiến Dương bình tĩnh ung dung ngồi ở đó, giống như không cảm thấy anh rể đột nhiên tìm em vợ có vấn đề gì.
Diệp Du Nhiên nhíu nhíu mày, quay đầu gật đầu với trợ lý: “Tôi sẽ đến ngay.”
Đợi đến khi trợ lý rời đi, Huỳnh Tiến Dương lập tức mở miệng nói: “Em đi họp trước đi.”
Diệp Du Nhiên nhìn dáng vẻ thấu hiểu lòng người của anh ta, đáy lòng chợt dâng lên cảm giác chán ghét, ngay cả qua loa cũng lười, xoay người lập tức rời đi.
Đây là hội nghị triệu tập lần đầu tiên sau khi Diệp Nguyên Minh trở lại tổng bộ, chắc là người mới nhậm chức đưa ra kế hoạch mới.
À, không đúng, trước kia Diệp Nguyên Minh đã từng làm việc ở tổng bộ rồi, cũng không tính là người mới nhậm chức, nhiều lắm chỉ là củng cố địa vị Phó Tổng Giám đốc của mình một chút mà thôi.
Bây giờ ông ta chính là người gần với Diệp Thành nhất trong công ty.
Diệp Du Nhiên đến khá sớm, sau khi đi vào thì chỉ im lặng ngồi ở đó, đợi cuộc họp bắt đầu.
Diệp Nguyên Minh vừa đi vào, liếc mắt một cái đã chú ý thấy Diệp Du Nhiên ở trong đám người.
Giống y như người ba ngồi tù của cô, đi đến đâu cũng có thể dễ dàng khiến người bên ngoài chú ý.
Ông ta có chút không vui nhíu mày, mới nhấc chân đi qua: “Bây giờ bắt đầu cuộc họp.”
…
Lúc cuộc họp kết thúc, sắc mặt của Diệp Du Nhiên không tốt lắm.
Vì nhiệm vụ Diệp Nguyên Minh giao cho cô rất nặng, có thể nghĩ, một tháng sau này, cô phải liên tục tăng ca, cho dù vậy vẫn chưa chắc có thể hoàn thành mục tiêu.
“Du Nhiên, cố gắng thật tốt nhé, tôi rất xem trọng cháu!” Diệp Nguyên Minh chú ý thấy sắc mặt của cô không đúng, rất bình tĩnh vỗ vỗ bả vai của cô, giọng điệu hiền từ.
Trên mặt Diệp Du Nhiên tràn đầy lạnh lùng, cong môi cười: “Biết rồi, tôi sẽ cố gắng.”