Chương 336:
Diệp Du Nhiên không chống cự nổi anh ta, anh Hồng bình thường dáng vẻ cao lớn, nên cô dễ dàng bị kéo đi.
Diệp Du Nhiên ý thức được nguy hiểm, nhưng lại không giãy giụa được, bắt đầu đấm đá lên người anh Hồng.
Người uống rượu say đánh người, sức lực đặc biệt lớn.
Anh Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, đấm một quả vào bụng cô: ”Ngoan ngoãn một chút.”
Trong gian phòng riêng của câu lạc bộ.
Mộ Tấn Dương dựa lưng vào thành ghế, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại.
Người bên cạnh giơ cốc rượu nhìn Mộ Tấn Dương nói: “Tổng giám đốc Mộ, tôi mời anh một cốc.”
Mộ Tấn Dương ngước mắt thản nhiên nhìn người kia, giọng nói rõ ràng: “Sao ngài Hồng còn chưa trở lại vậy?”
“Để tôi gọi điện thoại cho ngài Hồng hỏi thử.” Người kia thấy vẻ mặt Mộ Tấn Dương không vui thì vội vàng lấy điện thoại di động ra và đi sang một bên bắt đầu gọi điện thoại.
Gương mặt Mộ Tấn Dương lạnh lùng bình tĩnh, mở khóa màn hình điện thoại bấm một dãy số. Anh suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn gọi đi.
Anh chính là bấm số điện thoại trong nhà, cũng không biết Diệp Du Nhiên có nghe lời anh mà tự mình về nhà hay không nữa.
Trước đó anh nói những lời kia không chỉ muốn thăm dò sự kiên trì của cô mà còn có một nguyên nhân nữa, trường hợp ngày hôm nay không thích hợp để cô ở lại.
Đây vốn là một cuộc Hồng Môn Yến, một mình anh tới có thể xử lý tốt, nếu dẫn theo Diệp Du Nhiên đên đây thì sẽ rắc rối hơn.
Ngoài mặt thì Bùi Chính Thành mở công ty đầu tư nhưng còn ngầm làm một vài kinh doanh bất hợp pháp.
Có đôi khi có người tìm tới muốn hợp tác, Bùi Chính Thành không tiện xử lý, sẽ bảo Mộ Tấn Dương tới làm.
Sau một lát, người gọi điện thoại cho ngài Hồng kia trở lại, trên mặt tươi cười đầy ẩn ý: “Bây giờ ngài Hồng đang có việc, có thể phải chờ lát nữa mới quay lại được.”
Mộ Tấn Dương liếc nhìn anh ta và khẽ nhíu mày. Anh rất không thích giao tiếp với những người này, nhưng anh đã nhận lời Bùi Chính Thành nên không thể từ chối được.
Đúng vào lúc này, có người phục vụ đi qua gõ cửa.
“Thật ngại quá, tôi xin phép làm phiền một chút, đây là túi của quý cô mới vừa đi cùng với ngài Hồng.” Người phục vụ cầm một túi trong tay và đi đến.
Mộ Tấn Dương không để ý nhiều tới lời người phục vụ nói. Vừa rồi khi Hồng Trường Sinh tới không dẫn theo bạn gái, không ngờ nửa đường thậm chí còn chưa nói được câu nào đã bỏ đi tìm gái.
Mộ Tấn Dương lại nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần mười giờ rồi.
“Ồ, cái túi này không tệ đâu. Lần này ngài Hồng tìm được người phụ nữ giàu có à?”
Mộ Tấn Dương nghe vậy liền quay đầu nhìn qua. Khi anh nhìn thấy rõ cái túi xách kia, đồng tử của anh đột nhiên co lại, trên người lộ ra sự lạnh lùng.
Anh đứng dậy và bước nhanh tới, kéo người phục vụ lại, sắc mặt cực kỳ hung ác: “Hồng Trường Sinh ở đâu?”
“Ở… ở trên tầng…” Người phục vụ bị vẻ mặt hung dữ của Mộ Tấn Dương làm cho hoảng sợ đến mức bối rối, run lẩy bẩy chỉ tay lên trên tầng.
Anh ta còn chưa nói hết lời, Mộ Tấn Dương đã kéo người ra ngoài: “Phòng nào, anh dẫn tôi tới đó.”
“Anh… Anh muốn làm gì? Ngài Hồng lại…” Người phục vụ bị khí thế trên người Mộ Tấn Dương chấn áp nhưng vẫn run rẩy muốn nói cho anh biết ngài Hồng gia không phải là người bọn họ có thể động vào được.