Chương 306:
“Thế thì tốt! Có những lời này của cháu, tôi yên tâm rồi.” Diệp Nguyên Minh cười cười: “Mọi người cũng nhau cố gắng nhé.”
Diệp Du Nhiên mệt mỏi trở về văn phòng, phát hiện Huỳnh Tiến Dương đã không còn ở đây nữa, tâm trạng mới tốt hơn một chút.
Vì nhiệm vụ Diệp Nguyên Minh giao cho cô có chút nặng nề, cho nên Diệp Du Nhiên bắt đầu phải tăng ca từ hôm nay.
Người trở nên bận rộn thì sẽ quên rất nhiều chuyện, ví dụ như Diệp Du Nhiên dứt khoát quên mất Mộ Tấn Dương từng dặn dò cô, bảo hôm nay cô tan tầm trở về sớm một chút.
…
Mộ Tấn Dương về đến nhà, nhìn biệt thự không có một bóng người, sắc mặt lập tức trở nên nặng nề.
Rất tốt, xem ra cô vợ nhỏ của anh hoàn toàn không để lời anh nói ở trong lòng.
Mộ Tấn Dương mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, sắc mặt vốn đã khó coi bây giờ càng u ám hơn.
Thảm bị xé thành mấy miếng, giày rơi khắp nhà…
Cả phòng khách lộn xộn giống như vừa bị cướp vậy.
Mà người gây chuyện kia, vừa nhìn thấy Mộ Tấn Dương đã chạy đến, xoay vòng vòng xung quanh anh, miệng còn kêu to “hu hu”, hoàn toàn quên mất chuyện Mộ Tấn Dương làm với nó hôm qua.
“Thịt Bò.” Mộ Tấn Dương rũ mắt nhìn nó, giọng nói lạnh đến đáng sợ.
“Hu~”
Thịt Bò lập tức ngoan ngoãn ngồi yên, không hề lộn xộn, xoay xoay tròng mắt vô tội nhìn Mộ Tấn Dương.
“Mắc sai lầm còn không chịu nhận?”
Mộ Tấn Dương nhíu chặt mi tâm, ngồi xổm xuống trước mặt Thịt Bò: “Hôm nay không có ai bảo vệ con đâu.”
“Bịch” một tiếng,hịt Bò sáp đến liếm mặt Mộ Tấn Dương, sau đó nghiêng đầu cọ cọ trên người anh.
“…”
Mộ Tấn Dương cứng người ngồi xổm tại chỗ, sau một lúc lâu mới từ từ vươn tay, khi sắp đụng trúng Thịt Bò lại kịp thời rụt về.
Dường như Thịt Bò cảm nhận được nguy hiểm nào đó, rụt rụt về phía sau, trốn sang một bên cẩn thận nhìn Mộ Tấn Dương.
Kết quả người đàn ông thô bạo ném nó ngày hôm qua lại chỉ bình tĩnh đi lên lầu tắm rửa, rồi đi xuống lầu bắt đầu dọn dẹp phòng khách.
Toàn bộ quá trình Thịt Bò đều theo sau mông anh, anh nhặt một chiếc giày lên, nó lại tha ra, kết quả ánh mắt Mộ Tấn Dương vừa đảo qua, nó lập tức sợ tới mức làm rớt giày.
Lúc anh sửa sang phòng khách được một nửa, Nam Sơn đã đến đây.
Anh ta nhìn phòng khách bừa bộn, rất xấu xa nở nụ cười: “Thịt Bò thật sự là một tay phá nhà rất giỏi.”
Lúc đầu khi mang Thịt Bò về, Nam Sơn thường xuyên chăm sóc nó, cho nên nó có ấn tượng với Nam Sơn.
Nó chạy đến trước mặt Nam Sơn, nâng chân trước lên vắt trên người anh ta.
Anh ta ngồi xổm xuống ôm lấy Thịt Bò, xoa đầu nó: “Vui vẻ vậy à, có thể nghe hiểu ta đang khen mi hả?”
Vừa nói ra, Nam Sơn lập tức cảm thấy ánh mắt lạnh lùng âm u của ông chủ lướt đến đây.
Nam Sơn run rẩy một cái, thả thịt bò xuống dưới, cầm đồ mình mang đến vào trong: “Ông chủ, thứ anh dặn dò tôi, tôi đều mang đến đây rồi.”
“Để đó đi.” Mộ Tấn Dương còn đang dọn dẹp phòng khách, chỉ thản nhiên lên tiếng, cũng không nói thêm gì khác.