Chương 393:
Mộ Tấn Dương nhìn dáng vẻ đau đớn của anh ta, sắc mặt lạnh lẽo: “Chỉ bằng anh?”
“Từ nhỏ Du Nhiên đã… thích tôi…”
Huỳnh Tiến Dương chịu đựng cơn đau đớn ở lồng ngực, giọng nói dần vững vàng, thấy đáy mắt Mộ Tấn Dương dần hiện lên sự tàn ác, anh ta lộ vẻ đắc ý.
“Tôi hiểu rõ Du Nhiên, mẹ cô ấy khó sinh mà chết nên cô ấy trời sinh sợ chuyện này, tôi không tin cô ấy sẽ đồng ý sinh con cho anh…”
Huỳnh Tiến Dương vốn cũng uống chút rượu, bây giờ lại tỉnh táo lạ thường.
Anh ta nhìn sắc mặt thay đổi của Mộ Tấn Dương, giống như hiểu ra điều gì, càng cười to hơn, nói với vẻ khinh thường: “Lúc trước tôi cũng đã nói, mặc kệ anh có tin hay không, đây cũng là sự thật.”
Huỳnh Tiến Dương càng nói càng tự tin, sắc mặt Mộ Tấn Dương thì đã u ám đến đáng sợ.
Trong hai mươi bảy năm cuộc đời của Mộ Tấn Dương gần như không gặp được ai xứng là đối thủ, anh cũng chưa từng xem Huỳnh Tiến Dương là đối thủ.
Chỉ là hôm đó vô tình nghe chuyện Huỳnh Tiến Dương muốn hủy bỏ hôn ước, lại đúng lúc gặp Huỳnh Tiến Dương.
Huỳnh Tiến Dương uống say nói linh tinh, Mộ Tấn Dương trực tiếp cho người ném anh ta ra ngoài, nhưng những lời đó lại bắt đầu lên men trong đầu anh.
——Du Nhiên yêu tôi, cô ấy không yêu anh.
——Cô ấy sẽ không đồng ý sinh con cho anh.
——Cô ấy nhất định sẽ trở lại bên cạnh tôi.
Cầu hôn, hôn lễ, sinh con. Tải appt ruyệnhola đọc nhiều khích lệ nhóm nhé!
Ý tưởng thực hiện những chuyện này trong một thời gian ngắn lập tức xuất hiện trong đầu Mộ Tấn Dương.
Từ trước đến nay anh không phải là người lỗ mãng, sau khi nghe thấy Huỳnh Tiến Dương nói những lời này, anh giống như bị trúng tà, hết mua nhẫn, rồi trang trí phòng…
Anh muốn tạo một bầu không khí lãng mạn.
Anh cho rằng cảnh tượng như vậy sẽ khiến Diệp Du Nhiên vui vẻ, mỉm cười gật đầu, mọi người đều vui.
Mặc dù để chuyện này vào danh sách những việc quan trọng sẽ làm rối loạn kế hoạch đã định trước, nhưng anh tin mình có thể xử lý tốt.
Nhưng kết quả cuối cùng khiến anh bất ngờ.
Mộ Tấn Dương trước giờ chưa bao giờ tính sai, lần đầu tiên anh nghi ngờ bản thân mình.
Mộ Tấn Dương thất thần một lúc bỗng lấy lại tinh thần, nhìn Huỳnh Tiến Dương đang cười, trong lòng dần bình tĩnh lại.
Mộ Tấn Dương cười lạnh: “Sự thật?”
Anh nói xong thì vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi rồi xoay người rời đi.
Anh sẽ làm cho Huỳnh Tiến Dương biết cái gì mới là sự thật.
Huỳnh Tiến Dương nhìn bóng dáng của Mộ Tấn Dương, vẻ mặt lướt qua một tia nham hiểm.
Anh ta tự cho rằng, bản thân là Diệp Du Nhiên cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất sâu đậm, Mộ Tấn Dương sao có thể so sánh được. Cho nên anh ta rất tự tin về việc theo đuổi lại Diệp Du Nhiên.
***
Còn về Diệp Du Nhiên, cô và An Hạ vừa mới lên xe, An Hạ đã ôm điện thoại cười như nắc nẻ.
Diệp Du Nhiên báo địa chỉ cho tài xế rồi mới hỏi cô ấy: “Làm sao vậy?”