• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người tiểu bối muốn làm lệch trọng tâm của cuộc trò chuyện, đứng ra nói cợt nhả: "Minh Ngạn sư thúc, chúng con đều biết lỗi rồi, hay là lão nhân gia ngài rủ lòng từ bi, kể cho chúng con nghe một ít cố sự về Thông Huyền Giới, chúng con nghe xong liền lên đường."

Lời này vừa nói ra, hai mắt của lão đạo sĩ như tỏa sáng, không để ý xung quanh, đám tiểu bối đều che miệng cười.

Ai ai cũng biết, vị Minh Ngạn sư thúc này bình sinh thích nhất là tâm sự, kể chuyện bốn phương, kể đến mê mẩn, chuyện trời, chuyện đất, chuyện từ cổ chí kim, từ chuyện danh nhân đến bình dân… Tuy vậy lão đạo sĩ đã kể chuyện thì chuyện đó phải là chuyện thật hay hoặc thật bí ẩn.

Cho dù là những cấm kỵ của tông môn không được phép nói, lão đạo sĩ cũng tìm đủ trăm phương nghìn kế dò xét cho rõ ngọn ngành đầu đuôi, rồi sau đó sẽ trắng trợn truyền bá, thậm chí là bị tông chủ trách phạt, vẫn không sợ không chán, đây cũng là nguyên nhân lão đạo sĩ được chúng đệ tử có bối phận thấp hoan nghênh nhất.

Một khi lão đạo sĩ bắt đầu kể chuyện, thì ít nhất hơn nửa canh giờ mới có thể dừng, vừa thỏa mãn tâm ý của lão, vừa đúng tâm nguyện của đám tiểu bối, vẹn toàn cả đôi, như thế chẳng tốt hơn sao!

Lão đạo sĩ nheo mắt lại, vuốt nhẹ những sợi râu vàng mọc lưa thưa dưới cằm, "Ai!" một tiếng, trước thì lắc đầu, sau lại không thể cưỡng lại sở thích lớn nhất của đời lão, ra vẻ ‘không tình nguyện’ mà gật đầu đồng ý cái rụp.

Đám tiểu bối bèn hoan hô hứng khởi, nhưng khi lão đạo sĩ vừa quét ánh mắt tới, lại ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ngay ngắn, khiến lão đạo sĩ rất hài lòng.

Lão đạo sĩ hít sâu một hơi, khuôn mặt có biểu tình như vừa được uống quỳnh tương ngọc dịch, như say, như mê, nói: "Thôi được, đám tiểu bối các ngươi dù sao cũng đã mệt mỏi, cho các ngươi thêm chút thời gian điều tức, tiện đó, ta sẽ kể cho các ngươi nghe một chút đại sự phát sinh những ngày gần đây của Thông Huyền Giới!"

"Trong mấy tháng qua, Minh Tâm Kiếm Tông chúng ta, cùng ba mươi hai tông môn khác ở Thông Huyền Giới, chẳng phân chính tà, đều tụ tập đầy đủ trên một ngọn núi lớn, vì gì ư? Là vì một yêu vật đã tu luyện mấy ngàn năm đang tung hoành thế gian, một trong vũ nội thất yêu ── Thiên Yêu Phượng Hoàng!"

Hơi dừng lại một chút, lão đạo sĩ liếc mắt nhìn bộ dáng của đám tiểu bối đang nín thở đợi chờ mong, lão đạo sĩ cảm thấy bồng bềnh sướng khoái, như thần như tiên, khuôn mặt của lão có biểu cảm vui vẻ như kiểu ‘Thiên địa càn khôn chỉ mình ta hiểu’. Lão đạo sĩ thuận tay chỉ vào một người tiểu bối, cười nói: "Nói cho ta biết? Cái gì gọi là yêu?"

Tiểu bối được lão đạo sĩ chỉ vào, vội vàng ưỡn ngực đáp: "Sư phụ từng nói, yêu quái có cầm thú, cây cỏ, lệ khí. . . "

Còn chưa nói hết, đã bị lão đạo sĩ vung tay cản lại, trách mắng: "Nhảm nhí!"

Thấy khuôn mặt của lão đạo sĩ ra vẻ coi thường, mọi người vội vã chăm chú lắng nghe.

Lão đạo sĩ hừ một tiếng: "Dài dòng phức tạp? Nhớ kỹ câu này, thấy vật đó thông minh không kém các ngươi, không phải là người, thì đó chính là yêu!"

Giải thích thế này lời ít mà ý nhiều, khiến cho đám tiểu bối hai mắt nhìn nhau.

Lão đạo sĩ rít lên mắng to một tiếng: "Ngu ngốc!" Đám tiểu bối nghe mắng chỉ đành gượng cười.

May cho bọn họ là lão đạo sĩ chỉ mắng như vậy rồi thôi, rất nhanh lại nhớ tới chủ đề chính: "Ài, yêu phượng này vốn là tiên cầm thượng giới, lại nhiễm bụi trần gian, hóa thành yêu."

"Tuy là yêu, nhưng thường ngày không làm điều ác, không gây thù chuốc oán với ai, chỉ đơn giản tiêu dao tự tại. Đáng lý ra, cũng không có can hệ gì với các tông môn, nhưng hết lần này tới lần khác chúng ta đều dốc toàn bộ lực lượng, giết tới. . . "

Lời nói của lão đạo sĩ còn chưa dứt, một tiểu bối lanh mồm lanh miệng chen ngang: "Là do đại sư bá. . . "

Tiểu bối nọ vừa buột miệng nói ra mới biết không ổn, nhìn những tiểu bối bên cạnh có biểu tình hả hê, y há to miệng mà chưa kịp ngậm lại, một chữ ‘Bá’ vừa thốt ra, lời nói phía sau ngay lập tức nuốt lại.

Lão đạo sĩ cất tiếng cười to: "Tinh minh nhất vẫn phải là đám tiểu quỷ các ngươi! Trên núi đã nghiêm lệnh phong tỏa tin tức không lọt ra ngoài, vậy mà các ngươi vẫn có thể thăm dò!"

Nhìn lão đạo sĩ cười hí hửng, tiểu bối nhanh nhảu bèn ngậm chặt miệng, lui người hẳn về phía sau, y hạ quyết tâm, trong ngày hôm nay tuyệt nhiên sẽ không nói thêm lời nào nữa!

Lão đạo sĩ cười cho đã rồi mới nói: "Sợ cái gì? Đây cũng chẳng phải chuyện gì lạ lẫm, không phải chỉ là Lâm sư huynh cùng yêu vật kia lén lút tằng tịu với nhau sao? Sợ rằng cả Thông Huyền Giới đều đã biết!"

Đám tiểu bối nuốt nước miếng một cái, rắm cũng không dám thả. Chỉ thấy Minh Ngạn lão đạo sĩ nước miếng tung bay: "Việc này từ mười năm về trước, mọi người đều biết. Yêu vật kia nói như thế nào cũng từng là loài thượng tiên, dù cho đã là yêu quái, chưa chắc đã không xứng với đại sư huynh."

"Tuy là nhân yêu khác biệt, dù sao cũng là thiên địa cộng sinh, nếu có thể kết làm đạo lữ, bù đắp cho nhau, sau này đăng lên đại đạo, cũng là một câu chuyện đẹp! Cho nên đoạn tình cảm lưu luyến này mọi người đều hiểu nhưng cũng không nói rõ ra, coi như là chiếu cố mặt mũi của Lâm sư huynh!"

Đám tiểu bối nghe được mà miên man mơ tưởng, đúng lúc này, lão đạo sĩ cất cao giọng nói: "Nhưng ba tháng trước, chợt xuất hiện một chuyện đặc biệt ── yêu vật này, đã có cốt nhục của Lâm sư huynh!"

Mười mấy người tiểu bối nghe vậy, không khỏi sửng sốt.

Minh Ngạn lão đạo sĩ hai tay múa may trên không trung, cảm tình dào dạt thuyết giảng một phen: "Tuy đều là thiên địa sinh ra, nhưng dù sao vẫn có khác biệt, coi như yêu vật có thể biến hóa hình người, nhưng sao có thể âm dương cảm ứng, sinh sôi nảy nở? Đây rõ ràng là tà đạo không phải thiên đạo!

"Dốc lòng điều tra do thám, tháng trước, rốt cục cũng lần ra manh mối. . . Thì ra yêu vật này có thể mang thai sinh nở, là bởi vì Chủng ngọc ma công!"

"Chủng ngọc ma công?" Cùng thời, có mấy tiểu bối kêu lên: "Lợi hại lắm sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK