Lời vừa nói xong, hơn mười người cùng nhau "Ồ" lên một tiếng.
Lý Tuần ngồi trong nước, ngửa đầu nhìn người trên bờ kia, người nọ cũng nhìn về phía hắn, chớp chớp mắt mấy cái, liền phát ra một tiếng kinh nghi: " Hả ? Là tiểu thế tử à..." Tiếng nghi ngờ cất lên, nghe thấy còn khá là tự nhiên, nhưng câu tiếp theo, lại cố ý kéo dài giọng điệu, giọng điệu quái dị, có chút nói không nên lời.
Lý Tuần lộ ra nụ cười ôn hòa: "Thì ra là Đan sư huynh! Đă lâu không gặp ! " Dáng vẻ bây giờ của hắn thảm hại, ngồi ở chỗ nước cạn bên bờ, chỉ mặc một cái quần đùi, lại toàn thân ướt đẫm, tóc tai rối bời không tả nổi.
Vị Đan sư huynh này, lại mặc một thân đạo bào không biết dùng loại tơ gì dệt thành, màu sắc xanh nhạt, bên trên thêu mấy đóa vân văn. Nhìn kỹ lại, vân văn này hình như còn chậm rãi lưu động, bảo quang mơ hồ.
Lý Tuần một chút cũng không che dấu cảm xúc ngưỡng mộ trong mắt, cứ như vậy ngồi trong nước, chăm chăm đánh giá bộ áo bào này, mà quên cả đứng lên.
Trên bờ Đan sư huynh tự nhiên cũng nhìn ra ánh mắt của hắn, trong lòng không khỏi vui vẻ, cười nói: "Tiểu thế tử, sao ngươi còn ngồi dưới nước vậy ? Ta thấy hôm nay trời cũng đâu có nóng! ”
Lý Tuần nghe xong lời trêu chọc này, mới như trong mộng tỉnh lại, trên mặt đỏ lên, liền vội vàng đứng dậy, có chút ngượng ngùng nói: "Đan sư huynh đã có thể giết chết ta, từ khi vào sơn môn, cách xưng hô thế tục kia đã không còn ý nghĩa gì nữa, còn nói mấy lời này làm gì. ”
"Ồ? Sư đệ ngươi nghĩ như vậy, cũng đúng! ”
Đan sư huynh đánh giá vị tiểu thế tử trước kia này, bây giờ là sư đệ, trên mặt tròn lộ ra nét cười, so với vừa rồi càng thêm đắc ý.
Đan sư huynh tên là trí, năm nay mười lăm tuổi, là người lên núi cùng lúc với Lý Tuần, xác thực hơn mà nói, là thư đồng nô bộc trong phủ Lý Tuần.
Vốn định để chiếu cố Lý Tuần ở trên núi một chút, Coi như là Đan Trí hữu duyên, lúc lên núi, lại gặp phải người nổi bật của thế hệ đệ tử đời thứ hai trong tông môn, một trong liên hà thất kiếm...."Động huyền kiếm" Minh Tùng đạo nhân.
Y thấy Đan Trí căn cốt thượng giai, lại cực kỳ phù hợp với một môn công phu do y sáng lập ra, không khỏi mừng rỡ, cũng mặc kệ ý tứ của Lý Tuần như thế nào, liền đem Đan Trí thu làm đệ tử, nhảy lên trở thành tông môn dòng chính, địa vị vượt xa những đệ tử cấp thấp như Lý Tuần.
Thân phận hai người, lập tức xảy ra nghịch chuyển long trời lở đất. Đường đường vương hầu thế tử, lại trở thành đạo đồng gánh nước, còn tên thư đồng bưng trà đưa nước, lại trở thành tu sĩ tu tiên luyện đạo, thế sự kỳ lạ cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi.
Lên núi khoảng chừng ba tháng, trong khoảng thời gian này, sự khác biệt giữa hai người lại bắt đầu kéo giãn ra. công phu luyện khí trúc cơ của Lý Tuần vừa mới bắt đầu, Đan Trí đã có thể ngự kiếm phi hành, tuy rằng trình độ còn rất vụng về, nhưng chênh lệch như vậy, chính là một người ở trên trời, một người ở dưới đất.
Chẳng qua trong lòng của Đan Trí, vị "chủ tử" này là đại biểu cho những việc cực kỳ không vinh quang trước đây. Nghĩ đến sau này có thể sẽ có người nói xấu sau lưng, cộng với ngay cả chính mình cũng không hiểu rõ suy nghĩ trong lòng, thật ra Đan Trí vẫn rất chán ghét Lư Tuần.
Cho nên trong ba tháng nay, cho dù rảnh rỗi, hắn cũng không muốn thấy mặt của Lư Tuần.
Mà lần này xuất phát từ sự ngoài ý muốn, để cho hai người mặt đối mặt chạm nhau, nghe giọng điệu khiêm tốn ôn hòa của đối phương, ngẫm lại tình cảnh ở chung trước kia, hắn bỗng cảm thấy, Lý Tuần này kỳ thật cũng không tệ. Hiểu biết lễ nghĩa đúng mực, làm người cũng chân thành, chính mình từng muốn nghĩ cách làm thế nào để làm nhục hắn, tựa hồ có vẻ có chút quá đáng.
Suy nghĩ của thiếu niên là dễ thay đổi nhất, vừa rồi còn cảm thấy người trước mặt nhìn thế nào cũng không vừa mắt, hiện tại lại cảm giác, người này còn đáng giá để kết giao.... ít ra, lúc không có việc gì nghe hắn nịnh hót một chút cũng tốt. Tâm niệm vừa chuyển, nụ cười trên mặt liền dày thêm vài phần.
"Kiến thức của sư đệ so với ta cao hơn nhiều, ngươi nói cái gì thì là cái gì đi. Ai..., thật có lỗi, mấy tháng nay, mấy bài học của sư phụ thật sự rất nghiêm ngặt, cho dù muốn đến thăm sư đệ cũng không có thời gian, nếu sau này có thời gian rảnh rỗi, ta nhất định đến chỗ đệ một chút. Ách, thuận tiện mang theo mấy viên đan dược, để sư đệ dễ bề chuẩn bị trúc cơ. ”
Lý Tuần nghe vậy mừng rỡ, vội vàng hành lễ nói: "Đa tạ sư huynh hậu ái! ”
" Đâu có, đâu có ! Ặc, sư đệ bây giờ ngươi..." Đan Trí thấy bộ dáng Lý Tuần, không khỏi ngạc nhiên nói.
Nghe Đan Trí nghi ngờ hỏi đến cách ăn mặc của mình, Mặt Lý Tuần liền đỏ lên, cười nói: "Sư huynh chê cười rồi, ta chỉ là muốn đến trong đầm nước ngồi tĩnh tọa, mượn sức ép từ nước luyện tập công phu, cho nên mới mặc thành như vậy. ”
" Ồ, Cái đầm nước trên núi này lãnh lẽo vô cùng, sư đệ ngươi phải bảo trọng thân thể nha. Đúng rồi, sư đệ ngươi thấy bộ 'vân bào' trên người ta như thế nào? ”
Lý Tuần cực kỳ hâm mộ nói: " Cho dù là trong nhà đế vương ở nhân gian, cũng không có loại bảo bối như thế này đâu! ”
Đan Trí nghe vậy lộ vẻ vui mừng : "Ánh mắt sư đệ quả thật không tồi, vân bào này chính là từ tơ tằm trên đỉnh núi hàn ngọc dệt thành, thủy hỏa bất xâm, trên thêu vân văn, càng là một loại cấm chế phòng hộ cực kỳ lợi hại. Chư vị sư huynh trên núi khi ở nhà đều mặc cái này, ở đây ta cũng có mấy bộ như vậy, chi bằng tặng sư đệ một bộ như thế nào? ”
Lý Tuần vui mừng đến mức lập tức bật dậy : "Lời này của sư huynh là thật ? ”
- Là thật, đương nhiên là thật !
Nhìn thấy ánh mắt gần như ngưỡng mộ của Lý Tuần, một tia hư vinh trong lòng Đan Trí nổi lên, tựa như quả bóng bay được bơm khí, nhanh chóng bành trướng, chẳng những lấp đầy hố đen tâm lý to lớn do trước kia tự ti mặc cảm sinh ra, còn đưa sự tự tin của hắn nâng lên tận trời.
"Được rồi! Đêm nay ta sẽ đem đến cho ngươi, sau này có việc gì, cứ việc tìm sư huynh! Qua mấy năm nữa, chờ công lực của ngươi đủ rồi, ta sẽ nói sư phụ thu ngươi làm đồ đệ, đến lúc đó, chúng ta thật sự chính là sư huynh đệ rồi ! Ha ha ha..."
Lý Tuần mặc dù cũng đang cười, nhưng hắn còn chưa thể thả lỏng, trong nụ cười còn có vài phần ngượng ngùng.
Càng như thế, Đan Trí càng có thể cảm nhận được khoái cảm của cường giả này, trong lòng đối với Lý Tuần mức độ hài lòng cũng càng cao. hắn vươn tay, vỗ vỗ bả vai Lý Tuần nói: "Sau này còn phải cố gắng nhiều hơn nữa! Thời gian học tập của Sư huynh đến rồi, tạm thời sẽ không qua, buổi tối ta lại đến chỗ ngươi! ”
Ngay lúc thanh âm Lý Tuần thiên ân vạn tạ, thì hắn nhảy lên cười to, tiếp đó kiếm quang chợt hiện, mang hắn bay lên trời, hướng lên trên núi bay nhanh mà đi.
Chỉ là ngay lúc này, hắn cũng không quên nhìn xuống phía dưới một cái, không ngoài dự đoán, hắn thấy vẻ mặt tràn đầy hâm mộ trong mắt Lý Tuần.
Hắn nhịn không được lại nở nụ cười, Nhất Chấn Kiếm Quyết, tốc độ tăng thêm mấy phần, trong nháy mắt bóng dáng đã mất hút khỏi cái đầm nước nhỏ này.