Nhưng con gấu ngựa này chỉ hành động vòng quanh một gốc cây khô, dường như nó đang bị vật gì đó hấp dẫn, nên mới không quá để ý đến một con ác thú cũng đã xuất hiện ở chỗ này. Tuy vậy con gấu ngựa cũng đã phát hiện ra con báo tuyết, nó gầm nhẹ đe dọa.
"Vụt" một tiếng, con báo tuyết chọn thời cơ mở màn cho cuộc chiến dự đoán sẽ đầy khốc liệt này, từ trên mặt tuyết nó bật mình lao nhanh ra ngoài, đôi móng vuốt sắc bén hướng thẳng phía con gấu ngựa như đáp lại lời đe dọa.
Báo tuyết có tốc độ thật sự là quá nhanh, Lý Tuần chỉ thấy một bóng trắng lóe lên, máu trên đầu của con gấu ngựa văng khắp nơi, nó đau đớn điên cuống gầm lên.
Nhưng sau khi công kích con báo tuyết cũng không chiếm được tiện nghi gì, cái eo thon bị tay gấu to lớn tát mạnh, mặc dù không có đánh trúng chỗ hiểm, mới chỉ sượt qua một chút, nhưng dường như nó đã bị thương, tốc độ khi nó quay lại giữ khoảng cách vị trí với con gấu ngựa đã chậm chạp đi nhiều.
Hai con ác thú vừa di chuyển theo vòng tròn vừa gườm nhau, rồi đột nhiên cả hai đồng thời rống to một tiếng, cùng xông vao quần nhau thành một khối, bụi tuyết bắn lên trắng xóa.
Lý Tuần vừa quan sát cuộc chiến vừa đánh giá, rõ ràng là một cuộc chiến là không chết không thôi, đây hẳn là lão thiên có mắt rủ lòng thương xót cho cố gắng của hắn, tặng cho hắn một phần hậu lễ, tiện nghi cho hắn ‘ngư ông đắc lợi’.
Hắn hận tại sao cuộc chiến giữa hai con ác thú vẫn chưa diễn ra kịch liệt hơn gấp trăm lần nữa, tốt nhất là hai con ác thú đều chết cùng một lúc, hắn bèn có thể thu được nhiều lợi ích.
Đang trong lúc suy nghĩ xem sau khi cuộc chiến giữa hai con ác thú kết thúc thì nên xử lý thu thập chiến lợi phẩm như thế nào, thì từ xa trong không trung có hai âm thanh như tiếng huýt sáo phá không vọng đến, Lý Tuần chỉ cảm thấy như hai đạo lôi điện vọt qua đầu, thanh thế uy mãnh, dư ba mới chỉ xẹt qua, chấn động khí huyết của hắn như sôi trào.
Lý Tuần không khỏi sợ hãi, là tu chân cao thủ ngự kiếm tới!
"Chẳng lẽ là tới bắt ta?"
Nhưng ý niệm này chỉ vừa nảy thoáng chốc, hắn bèn nở một nụ cười khổ: "Đúng thật là có tật giật mình, cổ nhân không gạt ta."
Khí thế kinh thiên này vừa tới, hai con ác thú đang vật lộn sống mái sinh tử, lại trở nên nhu thuận hơn cả mèo chó trong nhà, tách nhau ra và quỳ rạp trên mặt tuyết, hai chi trước ôm đầu, để lên trên gáy như tù nhân bó gối không dám nhúc nhích, Lý Tuần thấy mà nghẹn họng nhìn trân trối.
Bầu trời kiếm quang chớp động, như vây lấy mảnh tuyết địa.
Kiếm quang trong đêm đen đặc biệt rực rỡ và lộng lẫy, từng đợt từng đợt uy áp của kiếm khí, không ngừng không nghỉ, vỗ vào đầu hai ác thú, bọn nó chịu không nổi uy áp cường đại, bi thương gào lên hai tiếng, con nào con nấy quay đầu chạy như điên, mỗi con một hướng, thoắt một cái đã không thấy tăm hơi.
Lý Tuần chết lặng tại chỗ, nghỉ bổ đầu cũng không ra, tại sao lại đối xử với hắn như thế, vịt đến tay còn bay mất!
Trong khi hắn đang phẫn hận, từ trên không trung truyền tới tiếng nói cười của một nam nhân: "Sư muội quả là lòng dạ bao dung, hung vật nhường này thường ngày không biết đã tàn sát bao nhiêu sinh linh nhỏ yếu, hôm nay cuối cùng mới tao ngộ tử địch, lẽ ra phải nên ứng kiếp, ngươi cần gì phải phát thiện tâm này?"
Lý Tuần cảm thấy thanh âm này quá mức lạ lẫm, chắc là đệ tử tông môn dòng chính, chưa từng gặp qua. Ngay sau đó, lại nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ của nữ nhân: "Việc đổ máu, luôn là một sự tình bất hảo. Nếu có thể dễ dàng tách bọn nó ra, hà cớ gì mà không làm?"
Nam nhân cười lanh lảnh, thân hình nhoáng một cái vội đứng trên một cành cây, nữ nhân kia cũng đáp xuống bên cạnh y, chỗ đó cách chỗ Lý Tuần ẩn nấp chỉ khoảng hai mươi bước chân.
Lý Tuần biết rõ dù cho bọn họ phát hiện ra hắn thì cũng không có trở ngại gì, nhưng hắn không muốn hai người kia biết bộ dạng xấu hổ chật vật của hắn, đành tận lực thu liễm, thậm chí ngay cả mắt cũng nhắm lại, chỉ sợ hai người kia cảm ứng phát hiện. Tuy vậy cuộc đối thoại của hai người vẫn lọt vào tai của hắn.
Nam nhân kia ôn hòa nói: "Sư muội, lần này hẹn ngươi tới, là ta xin lỗi. Ngày hôm trước ta mới vừa nhận được dụ lệnh của sư tôn, muốn ta tới nhân gian giới thực hiện nhiệm vụ, sợ rằng không thể cùng ngươi đi núi Ủy Vũ."
Nữ nhân kia thở dài một tiếng: "Ta biết, ngươi là đại đệ tử của Nhị sư bá, thường ngày tạp vụ bộn bề, lúc trước quấn quít lấy ngươi, là ta không đúng... "
Thanh âm của nữ nhân này nhu uyển và tao nhã, phi thường dễ nghe, lại còn chân thành, cho dù sự việc không liên quan đến mình, tâm vô tha niệm (trong lòng không mê gái), Lý Tuần vẫn cảm thấy có chút ngây dại.