• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới đỉnh Liên Hà Sơn, lúc này đã là buổi sáng.

Có hai tiểu đồng gánh thùng nước, đang lắc lư đi tới.

Hai tiểu đồng này đều khoản tám chín tuổi, khoác trên người một bộ đạo bào thô, vẻ mặt thơ ngây, người hơi cao, da dẻ trắng nõn, mi thanh mục tú, trên mặt lại dính mấy vết tro đen, trông có vẻ có chút buồn cười.

Đồng bạn của hắn thì có phần đen gầy, tuổi tuy nhỏ nhưng một khuôn mặt trời sinh khổ sở, nhìn qua, giống như trong lòng có rất nhiều nổi khổ.

Hai người mỗi người một đòn gánh chỉ ngắn hơn bọn họ vài phần, nhưng lại gánh một cặp thùng lớn, đi lắc lư trên đường núi, hai cái thùng thỉnh thoảng va vào nhau, phát ra tiếng kim loại, thì ra những thùng lớn này được đúc bằng sắt!

Bộ dáng hai người mặc dù chật vật, nhưng trên mặt lại không có mồ hôi, nhìn bộ dạng cũng không có cố hết sức, vả lại còn thừa sức mà nói chuyện phiếm.

Lúc này tiểu đồng mặt khổ kia mở miệng, lời còn chưa nói ra, tiếng than thở đã đến trước: " Ôi..., lại đã qua thêm một tháng, chẳng qua là từ bổ củi đổi thành gánh nước mà thôi, ước chừng qua ba tháng nữa, sẽ phải đi khai sơn đi. Khai sơn mười năm, lại đến 'Khởi Nguyên Đường', tiếp theo chịu đựng thêm mười năm, xem xem có vị tiên sư nào, thu ta làm đồng tử bưng trà rót nước không..."

- Khi đó, ngươi đã không còn nhỏ nữa rồi!

Người bạn đồng hành nhắc nhở hắn ta một câu, nhưng đổi lại là ánh nhìn khinh bỉ của hắn : "Ta biết! không làm được đồng tử, nhưng làm gã sai vặt cũng có thể nha! Này, gã sai vặt... Gã sai vặt cũng mạnh hơn ta bây giờ gấp trăm lần... Ặc, Tuần sư đệ, ngươi không tức giận chứ! ”

Đứa nhỏ này mơ hồ cảm thấy mình dường như đã nói sai, nhưng nhìn trên mặt bạn ḿnh lại không có biểu tình khó chịu gì, mới dần dần yên tâm.

Nào ngờ, ngay khoản khắc hắn vừa nói ra, trên mặt người kia liền trắng bệch vài phần, chỉ là chớp mắt đă khôi phục như thường, bộ dáng thản nhiên như không có việc gì.

Thùng sắt của hai người va vào nhau một tiếng "Đương", trong tiếng ong ong, Tuần sư đệ cười nói: "Tức giận? Linh Cơ sư huynh, ngươi đây là muốn ta nói thật lòng, hay là nói dối? ”

Linh Cơ thấp thỏm nói: " Đương nhiên là nói thật... Ách, không bằng vừa giả vừa thật nói cùng lúc thế nào ? ”

Tuần sư đệ cười hì hì, xoay lại nghiêm mặt nói: "Đan sư huynh thiên tư tuyệt hảo, huynh ấy có thể thoát khỏi nô dịch, đăng tiên đạo, cũng là thiên đại cơ duyên, con đường tiên đạo, cơ duyên cũng chỉ là dũng nghị* mà thôi ( dũng cảm và nghị lực ). hơn nữa nghe đạo có trước sau, nghề nào cũng có chuyên môn, nếu như không rõ đạo lý này, luôn tính toán chi li, vậy ta ở lại trên núi này có ích lợi gì? ”

Đoạn diễn thuyết chính khí lẫm liệt này làm cho Linh Cơ nổi lên lòng kính trọng, bất quá, rất nhanh hắn lại nghi ngờ nói: "Đây... là lời thật hay là nói dối? ”

Tuần sư đệ lại cười mà không trả lời, chỉ là bước nhanh hơn đi về phía trước, phía trước khe suối trong vắt róc rách, chảy vào đầm nước khoảng mấy chục trượng cách đó không xa, tiếng nước chảy thánh thót, không dứt bên tai, cạnh đầm nước đã có hơn mười đạo đồng sớm ở nơi đó đùa giỡn với nhau, tiếng người ồn ào.

Phía sau, Linh Cơ đi nhanh thêm mấy bước, vội vàng chạy tới, hắn vô tâm vô phế mà kêu to: "Tuần sư đệ, hôm nay đệ nhất định phải nói rõ ràng cho ta, lời kia là thật hay giả a! ”

Hắn kêu to như vậy, nhóm đạo đồng cạnh đầm cũng nghe được rõ ràng, liền có một người cười hì hì nói: "Linh Cơ, chớ nóng vội nha! Hình đường sắp mở ra rồi đây....."

Người nọ kéo dài giọng, mấy tiểu đồng "ha ha" cười thành tiếng, rồi từng người một gánh thùng sắt, vác đá, ngồi lên chỗ cao, bày ra vẻ mặt, giống như đám tiểu quỷ dưới trướng Diêm Vương, những người còn lại chờ ở một bên, hi hi ha ha xem náo nhiệt.

Đợi đến khi Tuần sư đệ cùng Linh Cơ tới, mấy người liền cùng nhau hô: "Người dưới đường* (đường là công đường, nơi xét xử phạm nhân thời xưa), có oan tình gì, mau chóng báo lên đây ! ”

- Đại lão gia, oan uổng quá ! Linh Cơ cũng góp vui, thật sự bày ra cái khuôn mặt khổ sở kia, bộ dáng khóc lóc: "Lý Tuần hắn lừa ta... Không, ý của ta là, Hiện giờ ta không biết liệu hắn có gạt ta hay không ! ”

Lời vừa nói ra, ngay tức thì, mấy kẻ góp vui đều ôm bụng cười như điên, có một tiểu đồng cười đến trượt té xuống thùng, làm cho tiếng cười lại càng lớn hơn.

Hình Đường có vẻ là không mở được nữa rồi, bên này Linh Cơ sớm đã bị buộc đem đoạn đối thoại lúc trước nói lại lần nữa, trí nhớ của hắn khá tốt, đem đoạn đối thoại kia nói không sai một chữ, nhất là đoạn Lý Tuần kia, càng ngay cả giọng điệu cũng mô phỏng cực kỳ giống.

Lý Tuần để mặc hắn ở đó nói, chính mình nhấc lấy thùng đi đến cạnh đầm rửa sạch, vừa mới buông thùng xuống, sau lưng liền có mấy người tiến lại gần, một người lắm chuyện liền nói:

"Tuần sư đệ, lời kia của ngươi rốt cuộc là thật hay giả a? Ngươi là một Thánh nhân à? ”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK