Lời này vừa nói ra, Lý Tuần quả thật như bị sét đánh trúng, thoáng chốc trống rỗng, toàn thân hắn mềm nhũn, đã nằm trên mặt đất, chỉ biết khóc nói:
"Tiên sư từ bi! Tiên sư từ bi! ”
Linh Cơ ở bên cạnh nhìn không hiểu gì cả, chỉ nghe hai người nói mấy câu đầu trâu không đúng miệng ngựa, Tuần sư đệ lại giống như tìm chết tìm sống mà gào khóc, đây rốt cuộc là huyền cơ gì?
Thanh Hư ngữ khí chậm lại :
"Ngươi đến cũng phú quý, đi cũng phú quý, há chẳng phải so với những người kia mạnh hơn nhiều lắm, cần gì phải làm ra cái dáng vẻ này! ”
Lý Tuần cũng không trả lời, chỉ dập đầu như giả tỏi. Lúc này, hắn nửa điểm tâm cơ cũng không dám động, mỗi cái đều thành thành thật thật, chỉ dập đầu vài cái, liền bị sỏi đá đụng rách trán, nhất thời máu tươi chảy ròng ròng.
Linh Cơ thấy thế đã bị dọa cho choáng váng, gã cũng run rẩy quỳ xuống, tuy chỉ dựa vào chút nghĩa khí, nhưng trên mặt vẫn tràn đầy hồ đồ.
Thanh Hư thấy Lý Tuần như thế, trên mặt lại càng không đổi sắc, trong lòng y mặc dù cũng có chút tiếc nuối cái loại tư chất hoàn mỹ này, nhưng y tu đạo đã ngàn năm, quyết định đã đưa ra tuyệt đối sẽ không tùy tiện thay đổi, Lý Tuần phản ứng như thế, khiến ý niệm trong đầu y càng thêm kiên định.
Y thở dài nói:
"Tâm xảo trá không trừ, liền sinh ma chướng, cho dù có đạo đức giáo hóa, cũng chưa chắc có thể giữ được. Hài nhi ngươi, tuy rằng là anh tài khó có được, thế nhưng..."
Ngoài miệng thì y nói một cách ôn hòa bất đắc dĩ, thế nhưng lại có một loại ý tứ kiên quyết không thể làm trái.
Lúc này, đầu óc của Lý Tuần đã trống rỗng, chỉ biết dập đầu không ngừng, lực đạo còn không thấy giảm bớt, cho đến khi rách da lồi thịt, cũng không dừng lại.
Thanh Hư nhìn thấy vậy, hơi lắc đầu, phất tay áo phát ra một cỗ ám kình, ngăn lại hành động tự làm hại của hắn, Lý Tuần toàn thân nhũn ra, ngồi trên mặt đất.
Thấy hắn ngồi xuống, Thanh Hư đạo nhân xoay người rời đi, đi được hai bước, chợt mở miệng nói:
"Thấy ngươi vẫn còn tâm hướng đạo, ta cũng không muốn ép buộc ngươi, liền lưu ngươi lại một năm thời gian, để ngươi rèn luyện thể phách, suy nghĩ thoáng ra, cho dù trở lại thế tục, ở trên triều đình cũng có thể vì thiên hạ vạn dân mưu cầu phúc lợi, ngươi phải nắm chắc cho tốt. ”
Ngay trong ánh mắt tuyệt vọng của Lý Tuần, thân hình Thanh Hư đạo nhân đột nhiên biến mất, tựa như một cái bong bóng hư ảo không thật, "Ầm" một tiếng, liền hóa thành hư vô.
Hắn thật sự hy vọng, chuyện mới vừa xảy ra, chỉ là một giấc mơ mà thôi!
Vào núi chưa được ba tháng, Lý Tuần chỉ vì một lần gặp gỡ bất ngờ, mà đánh mất cơ hội tiếp tục tu tiên đạo.
Mà cái mạng của hắn, từ nay về sau cũng sẽ bị ác ma hung hăng thôn phệ...
Linh Cơ mở to hai mắt, nhìn Lý Tuần toàn thân vô lực quỳ rạp xuống đất, trên người vẫn còn đang phát run, từng giọt từng giọt mồ hôi từ trán rơi xuống, thấm ướt một mảnh bùn đất bên cạnh đầm nước.
Linh Cơ bị hắn dọa cho giật nảy mình, vội vàng chạy tới đỡ hắn dậy, nhìn thấy trên mặt Lý Tuần tái nhợt như người chết, trong con ngươi cũng là một mảnh tro tàn, hẳn là tuyệt vọng đến cực điểm.
"Tuần sư đệ, ngươi làm sao vậy? Đừng làm ta sợ nha! lúc nảy các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Thanh Hư tiên sư sao lại đuổi ngươi đi? Chuyện kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? ”
Lý Tuần hiện tại nào còn lòng dạ mà trả lời hắn, mạnh mẽ hất tay, đẩy Linh Cơ sang một bên, chính mình thì lung lay đứng lên, đi hai bước, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trước mắt tối sầm lại ngã xuống đất.
Trong mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng kêu kinh hoảng thất thố của Linh Cơ.
Trong lòng của Lý Tuần dâng lên tư vị chua xót, chuyển động trong lòng, rồi vọt lên cổ họng, hắn thở dài một hơi, cứ như vậy ngất đi.
Đêm đã khuya. Linh Cơ bởi vì lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, cực kỳ mệt mỏi, đã say ngủ, mà lúc này Lý Tuần lại chậm rãi tỉnh lại.
Trải qua một đoạn thời gian hôn mê, đầu óc hắn còn có chút không rõ ràng, trợn tròn mắt suy nghĩ hơn nữa ngày, mới nhớ ra, trước khi ngất xỉu đã xảy ra chuyện gì.
Có lẽ do đã một lần bị thương nặng, giờ Lý Tuần cũng không còn bị loại đả kích như sóng lớn vỗ bờ lúc ban ngày kia nữa. Nhưng tâm tư tiêu cực nồng đậm này, lại trong lúc vô thanh vô tức từ từ tích lũy, nổi tuyệt vọng trong lòng cũng càng lúc càng nặng nề hơn, cuồn cuộn như sương mù, đè ép hắn căn bản không thở nổi.
Hắn nằm ngửa mặt, trong đầu hỗn độn mơ màng, mặc cho thời gian trôi qua, suy nghĩ chất chứa trong đầu đã dần dần được loại bỏ, còn lại chính là cảnh tượng rõ ràng nhất, nhưng cũng đáng sợ nhất.
Bốn tháng trước, hắn còn là tiểu thế tử được sủng ái nhất trong Phúc vương phủ, ngoại trừ mỗi ngày buồn bực đọc sách trong cung, cùng với mấy bài tập nghiêm khắc của phụ thân sau khi hồi phủ ra, cũng không có chuyện gì không vừa lòng.
Nhưng một sát thần lại từ trên trời giáng xuống, chế trụ hắn, sau đó bống dưng bắt cho hắn bái sư.
“Tại sao tta phải bái ngươi làm sư phụ?”