"Hôm nay thật là ngày hoàng đạo sao?" Lý Tuần mơ mơ màng màng thầm nghĩ.
Trước lúc hắn bất tỉnh, những hình ảnh cuối cùng lóe lên trong đầu của hắn là < U Minh Lục > cùng với "Bích Âm đan".
"Nếu như bị tiên sư phát hiện, nên làm thế nào cho phải?" mang theo điểm sầu lo, tâm thần của hắn phải dần dần mới yên tĩnh lại, cũng không biết trải qua bao lâu, một điểm bạch quang từ chỗ nào không hiểu rõ bắn thẳng xuống, chiếu sáng linh đài của hắn, tạo thành một mảnh sáng oánh khiết.
(Linh đài: một huyệt vị sau trái tim)
Loáng thoáng qua một khoảng thời gian, hắn cảm giác được có vật gì từ bên trong lòng hắn xuyên ra, nhưng tỉ mỉ lĩnh hội, lại là trống rỗng.
Tựa như từ một nơi bí mật nào đó tìm được một hàng chữ khắc trên đá, thiên tân vạn khổ đánh lửa chiếu sáng, ngắm nhìn những hàng chữ đó thì lại phát hiện ra những chữ đó đã bị mài mòn đi rồi, chỉ còn tình cờ vài cái đoạn chữ viết ngắn, mới có thể chứng minh hàng chữ đó đã thực sự từng tồn tại.
Không có những vết tích còn sót lại này có khi lại tốt, đôi khi chính vì có mấy thứ này, thỉnh thoảng những cảm thụ không hiểu, như quen thuộc mà lại vô cùng xa lạ, đều sẽ dẫn phát những tâm tình khó hiểu, một lúc sau lại không tìm thêm được nửa điểm đầu mối, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu, không thở nổi.
Trong đầu bỗng có thanh âm vang lên, thân thể hắn chấn động, tỉnh táo lại. Hắn bèn tỉnh lại trong nháy mắt, kèm them tiếng chuông là một thân ảnh huyết hồng như có như không lướt qua trong đầu hắn, rồi lập tức vỡ vụn thành trăm nghìn mảnh, cũng không còn nhìn thấy thêm được nữa.
Hắn la to lên một tiếng, xoay người ngồi dậy, lại phát hiện sắc trời đã tối đen, chính mình lại quay trở lại bên bờ nước. Chợt nhận thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy đang có hai người, dường như đang dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.
"Thanh Ngâm tiên sư… Thanh Hư Tiên sư!"
Không nghĩ tới, vừa mở mắt bèn nhìn thấy người đầu sỏ gây nên bảy năm đau khổ của chính mình, trước đó không lâu hắn còn nghiến răng nguyền rủa người này. Bảy năm không gặp, người này phong thái như trước, rất nhanh hình tượng trước mắt cùng ký ức hòa làm một, cứ như vậy trùng kích tận đáy lòng, trong lúc nhất thời, hắn đúng là đã bị ngây người.
Mà Thanh Ngâm, Thanh Hư cũng không để ý bộ dáng của hắn, Thanh Ngâm vẫn trước sau như một với vẻ đạm nhiên, mà trong mắt của Thanh Hư lại thoáng có hàm ý thương hại.
Cuối cùng vẫn là Thanh Hư mở miệng trước: “Lý Tuần..."
"Có đệ tử!"
"Ngươi đã trải qua bảy năm cực khổ, người khởi xướng là ta, ta cũng không ngờ rằng, ngươi lại cam nguyện chịu đựng loại ma luyện cực khổ này, kiên trì bảy năm như một, leo được hai mươi bảy vạn dặm đường núi cao cheo leo và hiểm trở. Sau khi biết được việc này, ta cũng có chút trấn an."
Trong lòng của Lý Tuần cũng sinh ra cảm giác kỳ dị, hắn không dám trả lời, chỉ là im lặng lắng nghe.
Thanh Hư đoán biết được ý nghĩ trong đầu của Lý Tuần, nhưng chắc bởi mới vừa có chuyện nào đó xảy ra ảnh hưởng, khiến cho y đã không quan tâm để ý đến suy nghĩ của Lý Tuần.
Huống hồ, nếu Lý Tuần đã có thể trở thành tông môn đệ tử, sau này sẽ có rất nhiều thời gian bù đắp quan hệ, cũng không để ý điểm tâm tư này.
Y nói tiếp: “Ngươi đã được xếp vào tông môn, hôm nay bèn theo ta xuống núi, đi Khải Nguyên Đường đợi! Không bao lâu nữa, ta sẽ vì ngươi giới thiệu một vị minh sư!"
Lý Tuần vội vã khấu tạ, mặc kệ trong lòng đang nghĩ như thế nào, bộ dáng hắn dùng "Dập đầu đại pháp" cũng càng ngày càng thành thạo, cho nên sau khi mạnh mẽ dập đầu khấu tạ, ngay cả chính hắn cũng không biết trong lòng mình là cảm tạ thật hay giả.
Tuy nhiên, lúc này hắn lại nghe được tiếng thở dài như có như không của Thanh Hư. Lý Tuần bỗng nhiên nghĩ đến những thuyết giảng của Thanh Ngâm về công năng của ‘tọa vong thạch’, hắn nhịn không được hỏi: “Đệ tử ngu muội, vừa mới rồi Thanh Ngâm tiên sư có dùng tọa vong thạch đối với đệ tử, không biết có hiệu quả gì?"
Lời này vừa nói ra, Thanh Ngâm và Thanh Hư liếc nhìn nhau, thần sắc đều có chút kỳ quái, cuối cùng vẫn Thanh Hư nói: “Ngươi xem đi!!"
Y vung ống tay áo lên, cuốn lấy một ít nước tới trước mặt, thi triển pháp quyết, diễn hóa thành một thủy kính, thủy kính đó rơi vào trên tay của Lý Tuần.
Y lại dùng pháp thuật rọi sáng bốn phía, nói rằng: “Quan sát trán của ngươi xem."
Lý Tuần ngây ngốc nhìn vào thủy kính, chỉ nhìn thấy trên trán ngoài nước da trắng của hắn cũng chẳng có cái gì cả.
Thanh Ngâm ở một bên nở nụ cười: “Chúng ta ngược lại đã quên mất, ngươi còn không hiểu linh mục thuật, trước tạm học một đoạn pháp quyết này đã..."
Nàng nói ra một đoạn pháp môn vận khí khá đơn giản, chủ yếu là hướng dẫn Lý Tuần vận khí lên mắt như thế nào, đồng thời cũng mở ra một khiếu huyệt.
Đến khi Lý Tuần hoàn toàn học được pháp quyết sau đó nhìn lại thủy kính, quả nhiên có điểm bất đồng.
Dựa theo pháp quyết mà Thanh Ngâm truyền thụ cho hắn, linh mục của hắn mở rộng ra, nhìn kỹ những đường nét da thịt trên trán của mình, thời gian sau mấy hơi thở, chợt thấy có một đồ án kỳ quái từ trên trán nổi hằn lên.