Gương mặt với râu quai nón phủ kín cả mặt, sắc tựa như châm, cặp mắt lưu chuyển huyết quang, nhìn như yêu ma, đột nhiên cười lên, mở miệng nói chuyện, âm thanh như chuông lớn:
"Mùi vị của Huyết Yểm như thế nào? Còn nữa, Linh Tê Quyết đâu? Còn không giao ra đây! Nếu trong vòng mười năm ngươi không giao ra, Huyết Yểm sẽ xóa đi thần trí của ngươi, làm nguyên thần của ngươi tan vỡ, vĩnh viễn không được siêu sinh!”
"Trong mười năm này, mỗi ngày đều sẽ có Huyết Yểm phệ thân, khiến cho ngươi lúc nào cũng nhớ rõ, tính mạng của ngươi nằm trong tay ta. Muốn ngươi sống thì sống; muốn ngươi chết thì chết!”
"Đừng vọng tưởng tới những phương pháp mật báo cầu sinh kia nữa. Huyết Yểm chi thuật được gieo trong tâm khảm, liên kết với Nguyên Thần, gắn bó chặt chẽ với tính mạng của ngươi, ngoại trừ Hóa Tâm Đại Pháp của ta, không ai giải được! Cho dù là tông sư khắp thiên hạ tề tụ về đây, cũng không cứu được ngươi! A ha ha ha ha..."
Tiếng cười điên cuồng khiến cho trời đất cũng lay động.
Lý Tuần hét lớn, giật mình tỉnh lại, trạng thái nội tức đột nhiên bị đánh vỡ, lập tức sặc một ngụm nước lớn, suýt chút nữa thì chết đuối tại chỗ.
Hắn vội vàng điều chỉnh nội tức, phát hiện thân thể đã khôi phục lại. Trạng thái thậm chí còn tốt hơn, hắn thở phào, nhưng trong lòng cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào.
Lý Tuần không rõ là đã qua bao lâu, cũng không dám trì hoãn ở dưới nước nữa, vội xách hai cái thùng sắt nhanh chóng nổi lên. Chỉ trong hai ba hơi, liền phá tan mặt nước.
Trên bờ yên tĩnh lạ thường, Lý Tuần nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy Linh Cơ đang hướng về phía hắn nháy mắt ra hiệu. Những tiểu đồng khác đều đã rời đi, bên cạnh Linh Cơ có một đạo sĩ trung niên mặc một thân đạo bào, mặt trắng như ngọc, dáng người tuấn lãng, phong thái kinh nhân, có cảm giác ngạo nghễ xuất trần. Y đang vuốt râu nhìn về phía Lý Tuần, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì.
Lý Tuần rùng mình, chỉ cảm thấy thần thái lưu chuyển trong mắt đạo sĩ kia biến hóa, huyền diệu khó lường. Bị y liếc mắt giống như bị dội một gáo nước đá, hàn ý từ đỉnh đầu dồn thẳng xuống đan điền, đảo loạn nội tức, khiến hắn suýt chút nữa hụt hơi. Hắn cảm thấy cho dù có bị sặc nước, cũng không bằng chịu loại ánh mắt khó chịu này.
Đạo sĩ khẽ "ồ" lên, thu lại quang mang trong mắt, gật đầu mở miệng khen:
"Nội tức vững chắc, Trúc Cơ thành công, xem ra cũng có dụng tâm.”
Cho đến tận lúc này, Lý Tuần mới có thể tỉ mỉ quan sát người trước mặt, vừa nhìn liền cảm thấy gương mặt có chút quen mắt, khi nhìn lại lần nữa, hắn lập tức mở to hai mắt, kêu lên: "Thanh Hư tiên sư!"
Đạo nhân trung niên này chính là cao thủ cùng thế hệ với tông chủ Thanh Minh đạo nhân — Thanh Hư chân nhân. Hắn là một trong những người có bối phận tôn quý nhất trong Thông Huyền giới, ở trong tông môn, địa vị cũng chỉ ở dưới Thanh Minh đạo nhân.
Vị tiên sư này lạnh lùng cổ hủ, Lý Tuần được hắn khen ngợi, đã là vui mừng ngoài ý muốn, lúc này sao dám chậm trễ? Vội vàng bơi lên bờ, buông thùng sắt xuống, thi lễ nói: "Xin kính chào Tiên sư, đệ tử Lý Tuần bái kiến."
Thanh Hư chân nhân đáp một tiếng, để cho hắn đứng lên, lại đánh giá hắn vài lần, chợt nhíu mày, trong miệng lẩm bẩm nói: "Ngược lại giống như một vị cố nhân..."
Lý Tuần và Linh Cơ nghe không rõ, cũng không dám tùy tiện ngẩng đầu, chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.
Thanh Hư trầm ngâm một hồi, lệnh cho Lý Tuần ngẩng đầu lên. Lý Tuần trong lòng khẩn trương, vội vàng âm thầm hít sâu hai hơi, mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau, đáy lòng hắn lại chợt lạnh lẽo.
Chỉ thấy trên mặt Thanh Hư tuy rằng bình thản, nhưng ánh mắt lại lạnh như sương tuyết. Không khí xung quanh lại bởi vậy lưu động một tia lạnh lẽo, dán lên da của Lý Tuần, thấm vào tim phổi.
Lý Tuần trong lòng có quỷ, cho dù ngoài mặt biểu hiện tốt hơn nữa, chung quy vẫn cảm thấy khó chịu, không khỏi tránh đi ánh mắt của hắn. Mà dư quang trong khóe mắt lại vừa hay nhìn thấy khóe miệng của Thanh Hư vừa hiện lên vẻ cười gằn chợt tắt.
Trong lòng y trầm xuống, vội vàng thu lại ánh mắt, thanh hư không nhìn hắn nữa, mà là chuyển sang Linh Cơ nói: "Ngươi tâm tính thuần phác, điều này rất tốt. Mấy tháng sau liền phải học công khóa "Khai Sơn" rồi, nhớ kỹ cần phải rèn luyện tâm chí, không thể vọng tưởng vào may mắn, chỉ cần tuần tự tiến lên là được. ”
Linh Cơ lúng túng trả lời, không biết nên nói cái gì cho phải. Lý Tuần ở một bên nghe được cũng là trong lòng rúng động, chỉ cảm thấy lời thanh hư nói, ngược lại có hơn phân nửa là nói với mình, cái gì rèn luyện tâm chí, cái gì vọng tưởng may mắn, từng câu từng chữ đều có ý riêng. không lẽ hắn nhận ra được cái gì rồi?
Nghĩ tới đây, trái tim hắn không ngừng đập thình thịch, dẫu thế nào cũng không áp chế được. Mà tất cả đều bị Thanh Hư nhìn thấy rõ ràng, hắn hướng Lý Tuần bên này quét mắt qua, chỉ liếc một cái, lập tức làm cho toàn thân Lý Tuần tê dại.