Nhưng lúc này, Thanh Hư lại muốn nói sang khía cạnh khác, bắt đầu lắc đầu: “Ngươi phải nhớ kỹ, chúng ta nói giúp ngươi hiểu rõ về vô thượng đại pháp của tông môn, không phải để cho ngươi mơ tưởng xa vời, tu vi đột tiến mạnh mẽ. Mà là để cho ngươi minh bạch, linh tê bí quyết nhập môn chậm nhất, muốn thành phải hết sức chuyên tâm bỏ một phen công phu tu tập.”
"Phải ma luyện tâm chí, mới có thể sử dụng xảo hiểm mà không nảy sinh tâm ma. Nếu ngươi có thể nhập môn linh tê bí quyết lại tiêu tốn trăm năm công phu khổ tu, ngày khác trong số anh kiệt tông môn, tất không thể thiếu ngươi!"
Nghe y nói nhiều những lời này, Lý Tuần mặc dù cũng không nghe lọt bao nhiêu, nhưng bởi vì thời gian đoạn thoại này không ngắn, tâm tình của hắn bình phục lại không ít. Thừa dịp y ngắt câu, hắn khom người đáp lại, làm bộ dáng hít thật sâu, mới nói: “Đệ tử... Tất sẽ không phụ kỳ vọng của chư vị tiên sư!"
Nói xong lời cuối cùng, khả năng khống chế của hắn đã đến cực hạn, cuối cùng nhịn không được ở những âm thanh cuối cùng thoát ra khỏi họng có phần nghẹn ngào, tuy là chỉ thoáng qua nhưng vẫn giật mình, cũng rất khó bình thường trở lại.
May mắn, Thanh Hư chỉ cho là hắn là bởi vì khổ tẫn cam lai, hay là thất thố bởi vì bảy năm qua ủy khuất, làm thế nào cũng không nghĩ đến, hắn là bởi vì tìm được đường sống trong chỗ chết, vui sướng muốn khóc.
Khóe môi của Thanh Ngâm mơ hồ vẽ nên nụ cười, nàng cũng không nói thêm gì, xoay người sang chỗ khác, biến mất ở chỗ sâu trong rừng, Lý Tuần vội vàng nói lời tống biệt: “Đệ tử lúc khác rảnh rỗi, sẽ lại leo lên phong, tạ ân tiên sư chỉ điểm!"
Cũng không biết Thanh Ngâm có nghe được hay không, chỉ có một hồi tiếng gió như có như không đang vang lên, truyền đến, cho dù hiện tại Lý Tuần vì chuyện linh tê bí quyết khiến cho tâm thần kích động không yên, thấy tình huống như thế, trong lúc nhất thời cũng cảm giác như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.
Thanh Hư thu lại hết thảy ở trong mắt, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nói một tiếng: “Chúng ta xuống núi đi thôi!"
Lý Tuần theo phản xạ định lên tiếng vâng lệnh, lập tức lại sửa lời nói: “Mời… tiên sư chờ một lát, đệ tử ở bên kia bờ hồ còn có ít đồ vật..."
Thanh Hư khó chịu nhướng mày lên: “Định thu thập vật gì?"
Lý Tuần tâm niệm chuyển động, ngoài miệng nhanh nhảu dựa vào sự thật mà đáp: “Là phiến đá đệ tử thường dùng ghi nhớ hàng ngày, đệ tử thầm nghĩ muốn lưu lại làm kỷ niệm."
Thanh Hư "À" một tiếng, dường như cũng có chút ngạc nhiên, trong mắt có thần quang lưu chuyển, đảo qua màn sương, nhân tiện nói: “Là ở nơi đó!"
Lý Tuần còn chưa kịp phản ứng, thấy hắn phất tay áo một cái, lập tức hai chân như tê dại ,suýt nữa lảo đảo, lại ngước mắt lên nhìn, khẽ kêu một tiếng ── cảnh vật trước mắt hắn đã thay đổi rồi. Địa phương này, không phải là nơi ban đầu hắn rơi xuống nước sao?
Cách đó vài thước, bọc đồ của hắn vẫn y như cũ ở nơi đó.
Không hề làm ra vẻ, trên mặt hắn hiện rõ vẻ thán phục, khoảng cách mấy trăm trượng, còn dắt theo một người, lại vừa niệm, động cái liền tới, tu vi của Thanh Hư đã đến mức siêu phàm, nghĩ đến chắc cũng phải là "Chân nhân" dạng nhất lưu.
Hắn liền vội vàng cầm lấy bọc đồ ở trong tay, cũng không quên tạ ơn một tiếng. Thanh Hư chỉ mỉm cười, lập tức ống tay áo lại triển khai một thủ pháp khác, chỉ thấy chung quanh mây trắng ngưng tụ, dâng sát cạnh chân, Lý Tuần cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đã bị một đám mây trắng nâng lên, từ từ bay lên.
Thanh Hư đứng sóng vai với hắn, vẻ mặt thong dong, nhìn Lý Tuần ngây ngốc, tuy biết trong đó biểu hiện có phần hơi quá, nhưng vẫn cười một tiếng: “Đây là thuật cưỡi mây, so sánh với ngự kiếm bay trên trời có thể chậm hơn chút, nhưng thắng ở chỗ bình ổn, lại so với ngự kiếm có thể thêm phụ trọng, thời điểm khi ngươi có thể thần hóa anh nhi, bèn có thể sử dụng!"
Lý Tuần dần dần bay lên cao, lại nhìn đám mây trắng dưới chân, nghe trong tai những lời ‘Ác nhân’ kia đã từng một lần đoạn tuyệt mọi hy vọng của hắn, quay sang nhìn thấy nụ cười hòa ái của Thanh Hư đạo nhân, chỉ cảm thấy bảy năm qua như hư như ảo, như vừa bừng tỉnh sau một giấc mộng dài.
Đợi bay lên đến độ cao nhất định, gió mạnh táp qua mặt, mũi và miệng của Lý Tuần đã bị gió thổi đông cứng lại, nội tức đã tự phát lưu chuyển, giúp hắn ngăn trở những cơn gió mạnh, thật đúng là hắn đã tự động chuyển vào trạng thái hô hấp bên trong ngay lập tức.
Khi này trong mắt của Thanh Hư như sáng lên nói: “Thanh Ngâm nói đạo mà ngươi tự học thành, đã pha trộn được nhiều điểm tinh diệu, nguyên bản ta còn chưa tin, nhưng nhìn phản ứng này của ngươi, có thể nhận định là đã tu đến tận đạo nội tức rồi!"
Ở nơi cao gió lớn như này, Thanh Hư tựa như vẫn có thể nói chuyện bình thường, cũng không thấy khó khăn hơn chút nào, thế nhưng Lý Tuần đã là nói không ra lời, hắn chỉ đành gãi đầu, làm một biểu tình ngượng ngùng.
Cũng kỳ quái, không biết là Thanh Hư đang hối hận vì sự tình bảy năm trước, hay là bởi vì Lý Tuần đã nhập tông môn, thương hại hắn mang thân "Cô Sát", so sánh cùng thời điểm bảy năm trước, vô luận là giọng nói hay thái độ, đều đã ôn hòa rất nhiều, cử chỉ cũng có chút chiếu cố.
Y vung tay lên, bên ngoài đám mây tự sinh ra bình chướng, chặn lại những luồng gió mạnh như bão trên trời cao, Lý Tuần lúc này mới có thể mở miệng: “Tiên sư minh giám, đệ tử đối vợi vận chuyển nội tức vẫn chỉ là kiến thức nửa vời, lại không biết cái gì gọi là 'tận đạo' ?"