Cũng bởi vì điều này, trong vòng tròn quan hệ nhỏ hẹp của Lý Tuần, mọi người đều trở nên khó thích ứng. Tuy là thái độ của hắn vẫn trước sau như một, hòa nhã thân thiện, tuy nhiên đã một thời gian dài không còn qua lại chơi đùa với nhóm bạn cũ, gặp nhau chào hỏi rồi thôi, mối quan hệ với mọi người khó tránh khỏi càng thêm xa cách.
Với những chuyện này, Lý Tuần không bao giờ để ý.
Cuộc sống của hắn giờ chỉ xoay quanh một mục tiêu duy nhất ── Tọa Vong Phong!
Chính xác là đỉnh núi cao không thể chạm trên Tọa Vong Phong!
Theo thời gian trôi qua, câu chuyện Lý Tuần bị Thanh Hư Tiên sư lệnh cho xuống núi, đại đa số mọi người trên núi đều biết. các vị Đốc đạo tiên sư (Quản lý giám sát việc tu hành trên núi) lới lỏng ước thúc với hắn, hắn không còn phải đổ đầy vạc nước lớn trên núi mỗi ngày, cho dù một hai ngày không quay về núi, cũng không gặp phải chỉ trích.
Lý Tuần mừng thầm trong lòng, bèn từng bước thăm dò giới hạn châm trước của các vị Đốc đạo tiên sư, ở xác nhận chính mình đã gần đạt đến mức tự do không ai thèm quản, Lý Tuần bèn tăng tốc việc dò xét Tọa Vong Phong.
Xuân dắt Hạ qua, Thu đến rồi đi, thời hạn một năm chớp mắt đã qua hơn phân nửa, ở trên Liên Hà Sơn đang đón một mùa đông sắp tới.
Lý Tuần rất có lòng tin, mùa đông này sẽ không phải mùa đông cuối cùng mà hắn đón nhận ở nơi đây!
Vào một ngày nọ, Lý Tuần trèo lên trên một tảng đá lớn, từ trên cao đưa mắt quan sát hoàn cảnh bốn phía xung quanh.
<Cám ơn bạn đọc đã quan tâm bộ truyện Tiên Đồ - Dịch & biên Taotao3839 – Nhóm dịch ‘Giáo viên Bình’ - Bạch Ngọc Sách>
Từ trên tảng đá lớn, hắn ngước nhìn lên đỉnh núi, trong lòng đầy ước vọng. Gần bên cạnh nơi hắn đứng, có hàng trăm bức tượng điêu khắc gỗ, phía xa xa, có một dải màu xanh lục từ cây cối, vắt ngang qua Tọa Vọng Phong đầy tuyết trắng như vạch rõ ra một ranh giới giữa sinh cơ và tử vong.
Những ngày gần đây, Lý Tuần dồn tất cả tinh lực quan sát ranh giới này, cũng chỉ khi vượt qua nó, mới thật sự tính là tiếp xúc chân chính với Tọa Vong Phong.
Ở nơi đó quần thể động thực vật, phần nhiều Lý Tuần cũng chưa từng nhìn thấy, thậm chí có những dị loại hắn còn chưa nghe qua, từ đó quy luật phân bố của chúng rất khó để có thể nắm bắt, Lý Tuần bỏ ra rất nhiều thời gian, đi vòng quanh chân núi nhiều lần, mới tổng kết ra một ít manh mối mơ hồ.
Trong vài ngày tới, mục tiêu ngắn hạn của hắn là thử leo núi, nghiệm chứng lại những manh mối mà mình đã tổng kết, từ đó sửa đổi bổ sung thông tin cho thích hợp.
Lý Tuần đi tới ranh giới kia, kiểm tra lại trang bị mang theo, rồi mới bắt đầu khởi hành, chính thức bước vào một mảnh thiên địa kỳ diệu mà phàm nhân khó lòng tưởng tượng.
Nơi đây không khí mỏng manh, hắn vận nội tức dẫn động thiên địa nguyên khí, bổ sung thể lực đã tiêu hao, cước đạp tuyết địa, còn uyển chuyển mềm mại hơn cả linh miêu, chỉ để lại những dấu chân mờ nhạt trên mặt tuyết, những cơn gió lạnh thổi nhè nhẹ, xóa đi toàn bộ vết tích mờ nhạt còn lại.
Bộ dáng hiện tại của Lý Tuần giống như u linh trong tuyết địa, trang bị tốt nhất của hắn là "Vân bào" màu trắng đang tung bay trong gió. Đơn Trí đưa tặng bộ “Vân bào” này, quả nhiên xứng đáng "Linh vật", đao kiếm chém vào không lưu vết, không thấm nước, không bắt lửa, lại có thể cảm ứng hòa hợp cùng trời đất rồi sinh ra một tia linh khí mong manh, giúp Lý Tuần tiết kiệm rất nhiều khí lực.
Tuyết địa nhiều linh thú, cho dù ít có hung vật, Lý Tuần cũng không dám mạo hiểm trêu chọc, tránh được là tránh, tốc độ cũng vì vậy mà chậm đi không ít. Khi mặt trời bắt đầu lặn, hắn mới chỉ vượt hơn cực hạn lần trước thêm mười dặm đường lên núi.
Thời khắc này Lý Tuần đang phủ phục trên tuyết địa, nấp ở sau một gốc cây bị đóng băng, trời lạnh nhưng mồ hôi vẫn nhễ nhại trên mặt, hắn đã dừng ở chỗ này nửa giờ, không dám nhúc nhích di chuyển mảy may.
Thì ra phía trước mặt của hắn khoảng chừng ba mươi bước chân, có một con báo tuyết, khá giống với tư thế của hắn, nó cũng nằm bò trên mặt tuyết, không nhúc nhích. Tuy nhiên, việc nằm bò trên mặt tuyết như vậy là tự nó chủ động, hai con mắt của mãnh thú đang nhìn chòng chọc vào một con gấu ngựa khổng lồ cường tráng cách đó không xa!
Phải nói rằng con gấu ngựa này là con thú lớn nhất mà Lý Tuần từng thấy, khi nó chồm người lên, còn cao hơn năm trượng (3,33 m x 5 = 16,65 m), mạnh mẽ và hung bạo vô cùng, nhìn là biết đó là một hung thú tuyệt đối không thể trêu chọc!
Nhưng con báo tuyết trước mặt của Lý Tuần cũng chẳng phải một con báo bình thường ở thế tục, không chỉ nhanh như chớp, nanh vuốt sắc bén, dường như còn có năng lực đặc thù nào đó.
Ở một lần lên núi trước đó, Lý Tuần đã từng tận mắt thấy con báo tuyết này từ trên ngọn cây cao phóng xuống bay là là trên mặt đất, như một con đại bàng phiên bản rừng xanh, vồ lấy một con thỏ đang nhảy nhót, khiến cho hắn nhìn thấy mà choáng váng.
Cho nên, ngay khi hắn phát hiện ra nó, một mối nguy hiểm đã bập bùng trào dâng trong lòng, vội vàng thu liễm khí tức, phong bế đến tận từng lỗ chân lông, không lộ ra nửa điểm dấu vết, thân thể tận lực ẩn nấp, chỉ mong cầu may mắn không bị hai con ác thú phát hiện.
Lý Tuần không dám thở mạnh, tập trung tinh thần chú ý tình huống chung quanh, chuẩn bị sẵn sàng để bỏ chạy bất cứ lúc nào. Vẫn biết ‘Tọa sơn quan báo gấu đấu nhau’ mặc dù là tốt, nhưng nếu vạ lây người không liên quan thì thật tội tình quá!