Lúc này, cho dù là kẻ ngốc cũng biết, Thanh Hư đã có thành kiến đối với hắn, bị một tiền bối trong tông môn "ghi nhớ " như vậy, Lý Tuần ngay cả ý muốn tự tử cũng có luôn rồi.
Mà càng làm cho hắn cảm thấy buồn bực chính là cho đến giờ, hắn còn không biết mình rốt cuộc lộ ra sơ hở ở chỗ nào.
Hắn dù sao tuổi cũng còn nhỏ, chỉ cảm thấy tiền đồ xa vời, sinh tử chưa biết, bất giác muốn khóc thành tiếng, toàn bộ dựa vào nội tâm quật cường chống đỡ. Ánh mắt hắn đã có chút mơ hồ lại nhận thấy trên mặt Thanh Hư khẽ nhúc nhích, dường như không còn lạnh lùng cứng rắn như lúc trước.
Chẳng lẽ còn có duyên cớ khác?
Cũng chính một ý nghĩ chợt lóe lên này, Lý Tuần gần như theo bản năng điều chỉnh cơ mặt —khóe môi hơi trùng xuống, hai gò má nhẹ nhếch lên, bày ra một vẻ mặt trẻ con quật cường lại ủy khuất.
Tuyệt vời nhất chính là vẻ mặt này cũng chỉ là lộ ra hai ba phần, có thể nói không mặn không nhạt, vừa vặn, không có một chút làm bộ.
Lần điều chỉnh này thật sự là cực kỳ vi diệu, nhưng Linh Cơ ở một bên, lại hoàn toàn không thể nào hiểu được chuyển biến rất nhỏ này, chỉ lờ mờ cảm thấy bầu không khí nơi này thay đổi, gã tuy rằng tính cách thành thật, nhưng bị bầu không khí này ảnh hưởng, cũng cảm thấy có phần không được thoải mái. Ngẩng đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy lông mày Thanh Hư hơi nhíu lại.
Nhìn thấy biểu tình của Lý Tuần, Thanh Hư bỗng nhiên cảm thấy, thái độ vừa rồi của mình có chút không ổn.
Trên đời này người giống người có rất nhiều, mình cũng không nên đem sự chán ghét đối với người nọ gán lên trên thân đứa nhỏ này, tâm niệm vừa chuyển, liền có chút áy náy.
Chẳng qua, nghĩ lại một chút, y lại cảm thấy, đứa nhỏ trước mắt này xác thực cũng thông minh quá mức, chính mình bất quá chỉ là thoáng lộ ra một chút ý tứ xa lánh, liền bị hắn nhận ra. Mới vừa rồi đối với mình nhìn mặt nói chuyện, lại nắm bắt rất chuẩn xác, không thẹn là xuất thân từ dòng dõi đế vương...
Mấy ý niệm trong đầu xen lẫn cùng một chỗ, bóng người đã lâu không gặp kia lại hiện rõ ở trong đầu, trong lòng hắn lại sinh ra phiền muộn đã mấy trăm năm không có này. Lại nhìn thoáng qua Lý Tuần, hắn rốt cục quyết định nói mấy câu với đứa nhỏ này:
"Lý Tuần. ”
"Có đệ tử!"
Âm thanh đáp lời của Lý Tuần có chút thấp, Thanh Hư đương nhiên nghe ra được, nhưng y cũng không thèm để ý, mà là nói tiếp: "Ta hỏi ngươi. Tu tiên chi đạo, cơ duyên, tâm trí, căn cốt, ba thứ không thể thiếu một, ngươi có biết không? ”
Lý Tuần cẩn thận nói:
"Đệ tử biết. ”
"Vậy ngươi cảm thấy, ba thứ này lấy cái nào làm đầu?"
"Cơ duyên! Cơ duyên là bắt đầu của tiên đạo. ”
Thanh Hư gật gật đầu, rồi nói:
"Không sai, nếu như đã đến nơi này, chính là có cơ duyên. Vậy ngươi cảm thấy, hai cái sau cái nào nên lấy trước? ”
Lý Tuần đang muốn mở miệng, bỗng dưng giật mình, hắn vốn định nói "tâm trí", nhưng hắn lại cảm giác được, Thanh Hư tiên sư trước mặt, dường như có chút không thích tâm cơ phức tạp của hắn, nếu thật sự nói ra miệng, nói không chừng lại chọc giận hắn. Thế nhưng, nếu muốn nói là "căn cốt", lại là miệng không thật lòng, khó bảo đảm đối phương nhìn không ra.
Trong lúc nhất thời, hắn đúng là tiến thoái lưỡng nan. Mới giật mình một hồi, lại đột nhiên tỉnh ngộ — hỏng rồi!
Vấn đề mà Thanh Hư đưa ra, đáp án vốn là đơn giản nhất, cơ duyên thứ nhất, tâm trí thứ hai, căn cốt thứ ba. Trong đó tâm trí cũng không phải là xảo trá quỷ quyệt, mà là bao gồm môt loạt nhân tố như ngộ tính, nghị lực, kiên trì, ...
Bất luận một đệ tử cấp thấp nào cũng có thể nói ra trôi chảy.
Nếu như hắn thật sự tâm tư thuần phác, lòng không tạp niệm, tất nhiên là buộc miệng nói ra, không cần suy nghĩ. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn ném chuột sợ bình, lâm trận do dự, bỏ lỡ cơ hội tốt, sợ sớm bị Thanh Hư đạo nhân nhìn thấu, vì vậy dù nói gì nữa thì cũng đã muộn!
Lý Tuần trong lòng thầm hận thế nhưng tiến thoái lưỡng nan, vuột mất cơ hội, vừa tức vừa sợ, nhất thời há mồm líu lưỡi, nói không nên lời.
Thanh Hư thấy dáng vẻ của hắn như vậy, trong lòng sáng tỏ, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: "Phúc họa bổn vô môn, duy nhân tự chiêu. ”(phúc họa vốn không cửa, chỉ do người tự tìm)
Lý Tuần muốn mở miệng, nhưng dưới ánh mắt của Thanh Hư đạo nhân, chỉ cảm thấy nói cái gì cũng không thể che lấp ý niệm trong đầu, sức lực toàn thân, trong phút chốc bị quét sạch, hai chân mềm nhũn, vội quỳ trên mặt đất, trong miệng ngập ngừng nói:
"Đệ tử, đệ tử..."
Thanh Hư lạnh lùng hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi còn có ý nghĩ cầu may trong lòng? Ngụy biện vừa rồi thật sự là không biết nói gì? ”
"Đệ tử biết sai, không nên giờ trò khôn vặt..."
Thần sắc trên mặt của Thanh Hư thoáng giãn ra, nhưng nhìn thấy thần sắc quen thuộc trên mặt của Lý Tuần, lại lên tiếng:
"Nhìn mặt biết người, hai người này giống nhau như thế, tâm tính có lẽ cũng không khác nhau là mấy, cũng không cần nuôi ra một con sói con nữa! ”
Trong lòng đã tính toán xong, sắc mặt y lại trầm xuống:
"Tuổi còn nhỏ, đã dùng tâm cơ đối với sư trưởng! Tâm như thế đã sớm lệch khỏi chính đạo, ngươi cho dù có tu đạo, cũng chỉ sẽ nhập vào ma đạo! Còn ở đây làm gì nữa? ”