• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thanh Hư vuốt râu mỉm cười: “Nhân thể tràn đầy khí, lại hư mà không thật, có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không thể trường sinh, đây là cửa ải thứ nhất trên con đường tu đạo.”

"Nếu như không có một tầng pháp quyết chỉ điểm, vẫn bảo trì ở trình độ này, lâu ngày gân cốt sẽ mềm yếu, nội tức sôi sùng sục, lại lâu không có khí bên ngoài vào, âm dương không hòa hợp, tựa như lồng trúc thịnh hỏa, lâu tất tự thiêu. Cái này gọi là 'Tục nhân đỉnh', thuật vận chuyển nội tức cơ bản của tông môn chúng ta cũng chỉ có thể đạt được tới cảnh giới này thôi.

"Nếu nội tức của ngươi đã lâu không tiến cảnh, sôi sùng sục mà không có lối thoát, hẳn là đã bị phong bế ở chỗ này."

Lý Tuần trừng mắt ngạc nhiên, "Tục nhân đỉnh" này dường như chính mình vẫn chưa gặp phải, chẳng lẽ là bởi vì hắn tu luyện còn chưa tinh thông? Nhưng ngẫm lại thấy không đúng, nếu quả thật chưa tinh thông, Thanh Ngâm tuyệt sẽ không truyền cho hắn khẩu quyết tâm pháp tầng kế tiếp, lại khiến cho hắn tiến cảnh nhanh như vậy.

Nếu đã không nghĩ ra, chỉ có thể đẩy vấn đề về lại cho Thanh Hư, Thanh Hư nghe vậy ngạc nhiên, bất chợt nói: “Tập trung nào!" Y vươn một chỉ một, điểm về phía đầu vai của Lý Tuần.

Lý Tuần biết y là đang khảo nghiệm thử trình độ tu luyện của mình, nhưng lại bị dọa làm hoảng sợ, đầu ngón tay điểm nhẹ, vô cùng đơn giản, nhưng uy áp lại làm cho hắn ngay cả giơ tay lên cũng khó.

Hắn mất bảy năm khổ tu, đã tôi luyện tâm chí cứng rắn như bàn thạch, lập tức cố đè nén áp lực trong lòng, hướng lòng tay lên trên không trung vẽ một đồ hình, nét vẽ như quen thuộc đã lâu, trôi chảy tự nhiên, "Vân văn" cấm chế diễn hóa dần dần lộ ra chỉ qua vài thủ pháp này thời đã bị hắn diễn hóa thành một loại thủ pháp.

Thanh Hư nhất thời không chú ý, bị khí tức nhu hòa khẽ động, đầu ngón tay lại trật đi nửa tấc, đặt tại trên vai của Lý Tuần, kình lực lập tức tự tiêu tan.

Trong thời khắc này, hai người, một tiên sư, một tiểu đệ tử cùng thời ngơ ngẩn.

Qua một lát, Thanh Hư vỗ tay hoan nghênh nói: “Rất đẹp! Đạo vân văn vừa diễn sinh, ngươi từ nơi nào học được?"

Lý Tuần đương nhiên không dám nói sự thật là do xông phá cần tu khổ luyện, chỉ là nói “Vân văn” bắt nguồn từ linh cảm thu được trên "Vân bào", lại với trên đường leo núi phát hiện một ít động phủ, từ cấm chế trong động phủ lĩnh hội mà đến. Chín phần thật, một phần giả, đủ để Thanh Hư cũng không phân biệt được.

Thanh Hư nghe xong, không khỏi vỗ tay thán phục, lại nghe được trong bao đồ của Lý Tuần còn nhiều bản "Tác nghiệp" khác, từ trong đó bèn lấy ra một phần đắc ý nhất của Lý Tuần, ngắm nhìn một cách tinh tế.

Chỉ thấy khắc họa những ‘Vân văn’ này tùy tâm sở dục, không chỗ nào câu nệ, lại tự có một phen khí tượng sâm nghiêm, hiển nhiên người khắc đã học thấu "Vân văn", mới có thủ pháp tốt như vậy.

"Thì ra là thế, thì ra là thế!" Thanh Hư vuốt ve những hình khắc trên phiến đá, liên tục tán thán: “Trách không được ngươi không có chạm tới ‘Tục nhân đỉnh’, Minh Cơ chính là bởi vì vân văn khí cơ này, từ ngoài vào trong, ảnh hưởng dòng chảy nội tức, tự hành điều chỉnh, phù hợp với trí đạo, phạm trù đã vượt qua thuật vận chuyển nội tức cơ bản nhiều lắm!

"Thanh Ngâm truyền cho ngươi hóa khí thiên, có chỗ thỏa đáng. Tuy nhiên... ừm, nhìn nét vẽ này xem, như đám mây cô độc rời núi, đường lối sáng tạo, quả nhiên hay lắm. Chỉ là có chút không được ổn trọng! Tại sao không làm thế này nhỉ?"

Y trong lúc nhất thời hứng thú quá độ, dẫn theo Lý Tuần, tới nghiên cứu và thảo luận trên vân văn trên phiến đá, đối với lần này Lý Tuần chính là cầu còn không được.

"Vân văn" này, chính là thu hoạch đắc ý nhất của Lý Tuần trong những năm gần, khi này có thể nhận được vài phần tôn trọng của Thanh Hư, tự nhiên là vui mừng quá đỗi.

Hắn biết cơ hội này là khó được, bèn đưa ra những nan đề tích lũy trong bảy năm qua, lại cũng nói ra những lĩnh ngộ của chính mình, nhiều điểm then chốt mong Thanh Hư có thể kiểm chứng, thời gian nước mây trôi, không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy lúc tu học cùng Thanh Ngâm vui vẻ biết bao nhiêu.

Thuật cưỡi mây phi hành, so với ngự kiếm chậm đi không ít, cho nên xuống dưới chân núi, đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Lý Tuần đắm chìm trong những tâm đắc, những lời kiểm chứng của Thanh Hư, tấm màn ác mộng bao phủ tâm thần hắn trong bảy năm, vào thời khắc này đã được kéo xuống.

Cho đến lúc nghe thấy tiếng chuông của tông môn ngân vang, dư âm lượn lờ trên cửu tiêu, hắn mới đột nhiên định thần trở lại hiện thực. Nhìn xuống phía dưới thời, chỉ thấy mái đình nhà viện tông môn, quần sơn thấp thoáng như ẩn như hiện, thỉnh thoảng có một hai thân ảnh, điểm xuyết nhấp nhô trên sườn núi, bé xíu như sâu kiến lang thang đi lại, lại thêm mấy đạo kiếm khí trùng tiêu, phóng lên thiên không rồi biến mất.

Cảnh tượng như thế lọt vào tai mắt của hắn, phá vỡ nhận thức nhân gian, dường như một chiếc búa lớn gõ mạnh trong đầu làm hai chân của hắn mềm nhũn, khuỵu hai đầu gối quỳ ở trên đám mây trắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK