Trên hoang nguyên gió tuyết mênh mông, có khí lạnh như cắt da cắt thịt, lan tràn bốn phía, từng ụ tuyết trắng xếp chồng tầng tầng lên nhau, âm u lạnh lẽo, thỉnh thoảng lại có những cơn gió to cuộn lên trời những hạt tuyết trắng, chúng va vào nhau kêu lên tiếng “đinh đang!” giống như tiếng chuông bằng băng, kêu gọi những âm hồn xuống địa ngục băng hàn.
Xuyên qua không gian như một tấm lụa đen, quan sát thật kỹ sẽ thấy một hàng dài hơn mười người đang đi trong gió tuyết…
"Sư thúc à, chúng ta đi cũng đã ba bốn canh giờ rồi đấy ạ!"
Một người trẻ tuổi mặc áo đạo bào màu xanh nhẹ giọng nhắc nhở một người khác đang cúi đầu bước rất nhanh ở phía trước - Một lão đạo sĩ với bộ dáng còm nhom và lom khom.
Lão đạo sĩ nghe thấy, bèn quay đầu lại, khuôn mặt gầy gò nhưng lại có vẻ rất linh lợi, một đôi con ngươi hơi đảo nhanh một vòng, nhìn thế nào cũng không giống như một người trưởng bối ổn trọng.
Tuy nhiên, nếu thật sự để ý, sẽ có thể phát hiện ra, trong đôi con ngươi đó có một đôi đồng tử lấp lánh màu đỏ thẫm, lúc thì co lại, lúc thì giãn ra, di chuyển không ngừng vòng quanh đôi con ngươi. Lão đạo sĩ này có tu vi "Lưu hỏa xích kim đồng", đã đạt tới cảnh giới cao đoạn "Ánh mắt như kiếm, cắt đứt kim thiết".
Nhìn lướt qua đoàn người phía sau, lão đạo sĩ quan sát thấy sắc mặt trắng xanh của từng người tiểu bối trong đoàn, biểu hiện ra thể lực của bọn họ đã đến cực hạn. Không còn gì để nghi ngờ nữa, vừa phải chống lại cái lạnh khiến cơ thể như muốn đông cứng, vừa phải nhanh chóng di chuyển trong một quãng thời gian dài, quả thật là đã làm khó cho những tiểu bối này.
Lão đạo sĩ lắc đầu: " Thôi! Dừng lại, mọi người nghỉ ngơi một khắc, điều tức, rồi tiếp tục lên đường!"
Đám tiểu bối kêu thảm cùng một lúc: "Minh Ngạn… sư thúc!”
Lão đạo sĩ này thường ngày lôi thôi lếch thếch, hay cùng các tiểu bối nói chuyện, cười đùa, già mà không kính, tuy là thân thiện dễ gần, nhưng uy nghiêm so với các vị trưởng bối khác thì chẳng kém một chút nào, những tiểu bối bình thường cùng lão đạo sĩ hồ nháo thành quen, lúc này đều dùng toàn bộ khí lực còn sót lại, mà lớn tiếng năn nỉ, muốn xin thêm thời gian nghỉ ngơi lâu hơn một chút.
Chỉ là không như bọn họ mong muốn, lần này lão đạo sĩ có tên Minh Ngạn lại cực kỳ dứt khoát.
Lão đạo sĩ vung ống tay áo, một luồng kiếm khí vô hình kèm theo thanh âm "Xoạt xoạt!" vẽ ra trên không trung một vòng tròn lớn, rồi lướt trên mặt tuyết, bọc lại tất cả mọi người, ngăn trở gió tuyết từ bốn phía ập đến, không để khí lạnh xâm nhập làm ảnh hưởng tới những người bên trong.
Lão đạo sĩ hừ một tiếng rồi đĩnh đạc ngồi xuống, đắc ý nói: "Nhanh điều tức đi, một khắc là một khắc, đừng có kì kèo!"
Có mấy người tiểu bối tính tình thành thật đã vâng lời lão đạo ngồi xuống điều tức, nhưng hầu hết thì lại không, bọn họ chen chúc nhau, bước tới trước mặt của lão đạo sĩ, trơ mặt ra cầu xin: "Sư thúc, nghỉ thêm một lát đi mà..." Lão đạo sĩ liếc mắt xem thường nói: "Đây là chuyện sinh tử, một lát cũng không được!"
Cái liếc mắt có vẻ sắc lạnh quái quái, một điểm uy nghiêm cũng không có, khiến đám tiểu bối cợt nhả nói: "Chuyện sinh tử ở đâu ra thì chúng con không biết? Trái lại, sư thúc giục chúng con đi đường khổ muốn chết!"
"Đã biết rõ nơi này rét lạnh căm căm, lại không cho chúng con ngự khí phi hành, bằng không ngàn dặm đường này, cũng chỉ tốn thời gian chưa đến ‘một nén nhang’ là tới! Chúng con khổ quá mà! Sư thúc!”
Lão đạo sĩ cười nhạt: "Thật sao? Các ngươi nói như thể, ta đây muốn hại các ngươi vậy! Cái đám này... ngày thường đứa nào đứa nấy trước mặt sư phụ nghiêm chỉnh, đoan chính, tại sao đối với một đạo sĩ già nua cô quanh như ta, lại chẳng chút khách sáo, ta nói không nghe phải không? Đều ngồi xuống hết cho ta!"
Tiếng quát cuối cùng của lão đạo sĩ quán khí đan điền, liệt hầu mà ra, đám tiểu bối hồ nháo đều bị chấn động làm cho khí huyết sôi trào, chân tay mềm nhũn, đành phải ngồi xuống điều tức. Những tiểu bối thành thật đã ngồi xuống từ trước cũng bị tiếng quát này làm cho run sợ, đang điều tức bèn định thần lại, mở to hai mắt, mờ mịt nhìn về phía lão đạo sĩ.
Một lúc sau, bên trong màn chắn do kiếm khí vô hình tạo thành đã lặng ngắt như tờ, ánh mắt của lão đạo sĩ không ngừng đảo quanh, ánh sáng đỏ trong mắt lập lòe chớp tắt, rất khác biệt với vẻ nội liễm ngày thường.
Thấy đám tiểu bối tâm thần đã loạn, lão đạo sĩ cũng hiểu việc điều tức đã không thể giúp họ tĩnh tâm lại. Lão đạo sĩ thở dài một tiếng, cất giọng chầm chậm: "Đám tiểu bối này, không biết trời cao đất rộng cũng thôi đi, việc học có lúc ngoan lúc nghịch ta cũng không quản; nhưng chẳng nhẽ sư tôn của các ngươi không nói qua, phải biết rằng chủ nhân của Bắc Cực Dạ Ma này cực kỳ lợi hại?"
Đám tiểu bối nghe được giọng nói của sư thúc, vội thở mạnh, có người cơ linh, còn nói theo lão đạo sĩ: "Có chứ ạ, chúng con đều biết, đó là Cổ ma đầu Ngọc Tán Nhân, còn có chất nữ của gã, tông chủ của Diệu Hóa Tông ── 'Thất Sát Cầm' âm cổ, đều là cao thủ hiếm có ở Thông Huyền Giới."
"Biết! Biết cái đếch gì! Đã biết sao còn chạy đến nơi này tìm chết, chỉ vì muốn bắt một con cáo đen nho nhỏ!" Lão đạo sĩ lừ mắt, khiến cho đám tiểu bối lanh chanh phải quẫn bách không còn lời nào biện minh.