Ổn trọng như thế, dù là tiên sư tu đạo thành công cũng hơn phân nửa có chỗ không bì kịp, mà đây chính là chỗ mà Lý Tuần hơn người khác.
Đợi lúc nghĩ thông suốt một trắc trở nho nhỏ, thì đã là giữa trưa. Hắn thu sách, không nhanh không chậm đi trở về. Trên đường có không ít sư huynh sau khi thấy hắn, ánh mắt cứ nhịn không được chuyển động ở trên người hắn, chắc là phiền phức bởi vì hành động bảy năm leo sơn của hắn gây ra.
Lý Tuần lại cũng không để ý, hắn luôn giữ lễ nghĩa với mọi người, chưa từng đắc tội với ai. Nói hắn ôn hòa cũng tốt, khéo léo cũng được, phương thức này, cũng phù hợp nhất với sinh hoạt trên thế gian, đây cũng chính là đạo xử thế của Lý Tuần.
Trên núi đều là hạng người tu vi có thành tựu, ích cốc có đạo, mỗi ngày một bữa, nước trong hoa quả tươi là đủ, Lý Tuần thuận tay cầm một trái cây ước lượng ở trong tay, cũng không gấp ăn, chỉ đang suy tính điều cần làm vào buổi chiều.
Buổi chiều có giờ học của Minh Tùng đạo nhân --- một trong "Liên Hà Thất Kiếm", chắc là giảng pháp các loại thuật ứng dụng, tới nghe một chút cũng đuợc, nhưng nói không chừng Đơn Trí cũng tới, bảy năm tìm không thấy, cũng không biết gã đã thành ra như thế nào.
Đơn Trí đối với Lý Tuần mà nói, còn có chỗ hữu dụng, đương nhiên cần dốc sức kết giao, mà giao du với người như thế, nhất định phải lấy lòng.
Lý Tuần biết rõ, thời gian bảy năm, đủ để khiến cho tính cách con người thay đổi rất nhiều, nhất là ở trên Liên Hà Sơn, nghe thấy nhìn thấy đều là thần tiên chi lưu, thay đổi một cách vô tri vô giác thật không thể khinh thường.
Hắn nghĩ thu thập đầy đủ tình báo trước, mới gặp lại người nọ, nhưng lại cảm thấy dường như làm vậy thì không tốt.
"Ngô. . . không thể làm quá mức lộ liễu, vẫn nên sau khi cẩn thận quan sát, lại tính toán cũng không muộn!" Lúc này, trong lòng của Lý Tuần đã có quyết định.
Vì vậy hắn quyết định buổi chiều sẽ đi nghe giảng bài, nhưng trước đó, chi bằng cứ đi nghiên cứu các loại thủ pháp cấm chế một chút, tránh lãng phí thời gian.
Trong lòng đã có tính toán, hắn xoay người liền đi. Nhưng mới đi ra khỏi hai bước, trên bầu trời lóe lên kiếm quang, hiện ra một người, người nọ mở miệng liền hỏi: "Tuần sư đệ? Bên kia chính là tuần sư đệ sao?"
Thanh âm này nghe tới quen tai, Lý Tuần ngẩng đầu nhìn lên, cũng là ngẩn ra: "Đơn Trí sư huynh?"
Lão thiên gia dương như rất muốn trêu đùa hắn, vừa nghĩ đến người này, liền đưa gã đến trước mặt hắn.
Nhưng sự cố bất ngờ chỉ là làm cho hắn ngẩn ra, tiếp đấy nghĩ lại, trên mặt hắn lập tức hiện lên biểu cảm kinh hỉ lúc nhìn thấy cố nhân, cực kỳ sinh động.
Trên bầu trời vang lên một trận cười dài, Đơn Trí nhẹ nhàng nhảy xuống, vỗ bả vai của Lý Tuần.
Biến hóa của Đơn Trí trong bảy năm này quả nhiên không nhỏ, giờ gã còn cao hơn Lý Tuần nửa cái đầu, khuôn mặt ngay ngắn, mắt phượng môi mỏng, hiện ra vài phần thanh tú, dáng dấp trở nên tốt hơn so với khi còn bé không ít, nhưng đường nét vẫn còn, cho nên Lý Tuần liếc mắt vẫn nhận ra được.
Bề ngoài của Đơn Trí thay đổi lớn, biến hóa của tâm cảnh cũng không nhỏ, chí ít lúc này nhìn qua, không còn dáng dấp thèm khát hư vinh như khi còn bé, lúc chào hỏi Lý Tuần có chút nhiệt tình thẳng thắn, xem ra bảy năm luyện tâm, cũng luyện ra chút thành quả.
Gã quan sát Lý Tuần mấy lần, lúc này mới cười nói: "Hảo tiểu tử, khỏe mạnh hơn nhiều rồi! Quả thực giống như một con báo! Đâu còn có thể nhìn ra là một tiểu vương gia? Chỉ là da vẫn trắng như vậy, gương mặt tuấn tú không hề thay đổi!"
Lời này của gã là thực, Lý Tuần ở trên núi bảy năm, da tuy luôn phơi nắng song không đen, song vóc người cũng đã cao lớn hơn, cơ bắp lộ vẻ, lại không quá mức khoa trương, mà là tràn đầy dẻo dai mạnh khoẻ, thực sự là giống như con báo.
Trên mặt mọc ra chút râu mép, cũng chưa hết dáng vẻ trẻ con, nhìn trong thanh tú mang theo ngây ngô, biến hóa không lớn so với bảy năm trước, tựa như là mặt con nít trời sanh.