• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy vậy hắn rất nhanh ổn định lại tâm thần, vị "Đại đệ tử của Nhị sư bá" kia, chắc tên là Văn Hải, một trong Liên Hà Thất Kiếm, đứng hạng thứ hai xưng danh "Huyền Minh Kiếm " là ái đồ của Lạc Nam Xuyên.

Đơn Trí từng nói qua về y, y tu đạo đã hơn hai trăm năm. Trong hàng đệ tử đời thứ hai, "Thiên Tâm Kiếm" người đứng đầu trong Liên Hà Thất Kiếm - Lâm Các không thu đồ đệ, cho nên Văn Hải có thể nói là đại đệ tử đứng đầu trong thế hệ đệ tử đời thứ ba, địa vị cao cao tại thượng.

Mà nữ nhân kia, tên gọi là Kỳ Bích, là “Lạc Hà Kiếm” trong Liên Hà Thất Kiếm, đệ tử của Minh Như, nàng và Văn Hải là người yêu của nhau cả núi đều biết, chỉ cần hai người hạ quyết tâm sẽ kết thành song tu đạo lữ, việc này chư vị trưởng bối đều coi trọng.

Lý Tuần thầm kêu không tốt, chính mình lại đang ở nơi bọn họ hẹn hò gặp mặt, nhỡ không may bị phát giác, bản thân xấu hổ là chuyện nhỏ, bọn họ xấu hổ diệt khẩu lại là chuyện lớn, nên làm thế nào cho phải đây?

Hắn vẫn còn nấp ở bên này lấy lòng tiểu nhân đo lòng yêu đương nam nữ, bên kia đôi nam nữ đang tình chàng ý thiếp, huynh huynh muội muội, nói những lời mặn nồng, Lý Tuần nghe mà khó thể hiểu nổi.

Thật ra, Lý Tuần không còn ngây thơ trong chuyện nam nữ, tuổi tác của hắn không lớn, nhưng sinh ra và lớn lên trong hoàng thất, đối với chuyện nam nữ nhục dục thì hẳn chẳng xa lạ gì.

Nhưng là, hắn không hiểu nổi, cứ nói đi nói lại những điều tầm thường, tâm sự những chuyện vụn vặt vô căn cứ, thì tốn công ra đây hẹn hò làm gì lại còn tỏ ra thái độ yêu thương mặn nồng như vậy? Đều đã đạp chân lên tiên đạo làm tu sĩ, còn lưu luyến tình cảm hồng trần, không ảnh hưởng tới đạo tâm tu luyện hay sao?

Đang suy nghĩ, bỗng hắn nghe đến một đoạn, làm cho hắn phải tập trung dỏng tai hóng hớt.

Kỳ Bích hỏi: "Sư huynh hạ giới để làm gì?"

Văn Hải than thở: "Còn không phải là tiễn những đệ tử bị loại bỏ xuống núi trở về sao! Xem bọn hắn có vì thiếu sót ký ức mà gặp rắc rối gì không, nhiệm vụ này không mệt cũng không khó, nhưng lại tốn thời gian, nhanh cũng phải mấy tháng mới có thể quay lại!"

"Khi nào huynh đi?"

"Khoảng bảy, tám ngày nữa! Từng đệ tử trong số này đều được tông chủ thi pháp qua để đảm bảo an toàn."

Trong đầu của Lý Tuần ầm ầm chấn động, trái tim như ngưng đập trong nháy mắt, hết nháy mắt, hắn đã lại khôi phục trạng thái bình thường, khóe môi lại vẽ lên một vòng cung: "Việc phải đến, sẽ đến thôi!"

Đoạn đối thoại tiếp sau đó của hai người, hắn chẳng còn tâm tình gì để nghe tiếp, sau thời gian một nén nhang hai người ngự kiếm ly khai chỗ này, hắn xoay người đứng dậy, xem ra không thể thử trèo thêm lên núi rồi, hắn vội chuẩn bị xuống núi để thu thập hành lý.

Mới đi mấy bước, hắn chợt nhớ ra, có… còn có thu hoạch, tí thì quên, hắn bèn chạy nhanh đến chỗ gốc cây khô mà con gấu ngựa bị thu hút, ngắm nghía một lúc, hắn thử đào đất phía dưới gốc cây, bèn phát giác hình như vướng phải vật gì.

Vội vàng đào vật đó lên nhìn, thì ra là một hòn đá tròn, bề ngoài nhẵn bóng, nhưng nhìn kỹ lại lộ ra những vân đá như là những văn thư thiên nhiên tự sản sinh.

Lý Tuần thấy lạ, cầm hòn đá để trên lòng bàn tay, vốn định lau đi cáu bẩn rồi kiểm tra lại lần nữa, kết quả vừa mới lau hai cái, thì bỗng nhiên hòn đá trong lòng bàn tay phóng xuất ra quang hoa trong suốt, mấy trượng phương viên bao quanh Lý Tuần, đều bao phủ trong một tầng ánh sáng mờ mịt.

Lý Tuần gặp tình huống này thì hoảng sợ, vội vàng cất hòn đá vào trong áo. Nhưng nói ra cũng kỳ quái, ánh sáng từ hòn đá kia xuyên thấu qua y phục, rồi tiến nhập vào trong ngực của hắn, dần dần mọi quang hoa đều biến mất, đến khi lấy ra, đã hoàn toàn khôi phục lại dáng dấp ban đầu, quang hoa đâu rồi?

Khi Lý Tuần cảm thấy món đồ gì kỳ lạ, thì chắc chắn món đồ đó không thể là Phàm vật, vì vậy hắn nhanh bỏ hòn đá vào trong áo, gia tăng tiến độ, cấp tốc chạy nhanh xuống núi.

Vừa vội vã, hắn vừa tính toán nhẩm lại những đồ đạc cần thu thập. Một thân Vân bào, mấy viên linh đan, một dao găm phòng thân, đây cũng là toàn bộ gia sản hiện tại của hắn, đều là do Đơn Trí đưa tới với mục đích khoe khoang khoác lác, sau đó Lý Tuần tỉ mỉ thu lại.

Lý Tuần lẩm bẩm nói: "Nếu như có thể còn sống, ta gọi ngươi một tiếng Đơn Trí sư huynh thì có làm sao?"

Phát sinh một tiếng cười nhẹ khàn khàn, tốc độ của hắn lại tăng nhanh ba phần, xuyên qua núi rừng hôn ám, hắn vội chạy băng băng xuống núi.

<Cám ơn bạn đọc đã quan tâm bộ truyện 'Tiên Đồ' - Dịch & biên Taotao3839 – Nhóm dịch ‘Giáo viên Bình’ - Bạch Ngọc Sách>

Từ đây đến mấy năm sau, Liên Hà Sơn sẽ không còn thấy hình bóng người này ── một Phúc Vương thế tử nhân gian giới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK