Lão đạo lặng lẽ cười nói: "Tạo hóa ma anh, chuyển chất hóa hình, thôn thổ đại hoang, liệt không tế nhật! Các ngươi nói nó lợi hại hay không? "
Bọn tiểu bối nghe được nửa hiểu nửa không, nhưng điều này cũng không trở ngại trí tưởng tượng của bọn họ rong ruổi bốn phương, nghĩ đi nghĩ lại, bèn bị dọa sợ không nhẹ.
Minh Ngạn nhìn thấy vậy biết đã đến lúc, vỗ mạnh xuống đất, hô to: "Thì ra yêu vật kia cùng Lâm sư huynh kết hợp lại, cũng chỉ vì tu luyện chủng ngọc ma công! Nếu thật để cho yêu vật kia tu luyện thành công, thiên hạ sinh linh đồ thán, lỗi chẳng phải là ở Minh Tâm kiếm tông của chúng ta sao?
"Vì vậy, chưởng môn sư bá mới phát xuống thiên la kiếm lệnh, lần lượt mời các tông môn cùng cử hành đại hội, nhất định phải bắt yêu vật kia lại!"
Đám tiểu bối, sớm đã nhiệt huyết sôi trào, có mấy người thậm chí còn nhảy dựng lên, chửi ầm ĩ, tuy là câu chửi không đa dạng lắm, nhưng cũng đã mắng đến kinh thiên động địa, sảng khoái tràn trề.
Lão đạo sĩ ở một bên cười tủm tỉm lắng nghe, sự tình này nằm trong dự liệu của lão, xem tâm tình của đám tiểu bối đã phát tiết không sai biệt lắm, lão ho khan một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng, từ nơi khóe mắt, bỗng nhiên có một đạo quang ảnh hiện lên.
Đó là một quang ảnh lạnh lẽo có sắc đỏ, ở thời khắc quan trọng này, mọi hiện tượng xung quanh đều khiến lão đạo sĩ trở nên mẫn cảm.
Khiến đám tiểu bối giật mình, lão đạo sĩ bỗng nhảy dựng lên, hướng về phía quang ảnh vừa lóe lên, nhìn xung quanh, đập vào trong mắt của lão chỉ là những mảng tuyết trắng lóa.
"Chẳng lẽ là ảo giác?"
Lão ngưng tụ tâm thần, "Lưu Hỏa Xích Kim Đồng" pháp lực toàn bộ được triển khai, tình hình trong vòng mười dặm thu vào trong mắt, nhìn không sót một thứ gì, nhưng vẫn không thấy điểm gì khác lạ.
Còn đang phân vân lưỡng lự, chợt có một thanh âm vang lên, thanh âm trong trẻo, tựa như chim hót trên núi vắng, mong manh như tơ nhện, nhưng trong băng thiên tuyết địa này lại tuần hoàn dội đến, không ngừng không nghỉ.
Khuôn mặt gầy gò già nua của Minh Ngạn nhăn lại, toàn thân đều căng thẳng.
Lão đạo sĩ ngoái đầu nhìn lại, nhìn thấy những khuôn mặt mờ mịt của đám tiểu bối, trong lòng vừa lo vừa tức: "Đều là do cái đám không có chí tiến thủ này! Vì chuyện nhỏ mà rước lấy phiền toái đến vậy!"
Suy nghĩ trong đầu của lão đạo còn chưa dứt, lại có một thanh âm khác vang lên! Lúc này đây, thanh âm đó phảng phất như băng lăng phá toái, thanh âm không dài nhưng bén nhọn, đâm thẳng vào màng nhĩ của lão.
Khoảng cách chênh lệch tu vi lúc này đã hiển lộ rõ ràng, lão đạo sĩ kêu lên một tiếng đau đớn, màn chắn tạo ra từ kiếm khí lập tức vỡ vụn, lại tựa như có người đã đánh mạnh một quyền vào đỉnh đầu, làm lão đạo choáng váng, trời đất điên đảo, hai mắt tối sầm.
Còn đang choáng váng, trong lòng của lão đạo bỗng hiện nghĩ tới một bóng người, nghĩ tới quá khứ hiển hách đầy hung uy của đối phương, lão đạo cảm thấy lạnh cả người, tận lực hét lớn: "Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm! Chúng tôi là môn hạ Minh Tâm kiếm tông Liên Hà Sơn, Cổ tông chủ chớ nổi giận, cho chúng tôi một cơ hội giải thích!"
Ở trên mặt tuyết trống trải, thanh âm của lão đạo sĩ truyền đi rất xa, không lâu sau bị cuồng phong gào thét phá tan tành.
Nhưng chỉ như vậy cũng đủ rồi, từ một nơi rất xa, truyền đến một tiếng hừ nhẹ giọng, một thoáng sau, mọi tiếng động đều tĩnh lặng xuống.
Toàn bộ băng nguyên như biến thành một thế giới không có âm thanh, biến hoá kỳ lạ mà tà dị, tạo lên một không gian âm u khó hiểu.
Lão đạo sĩ ngồi bệt mông xuống đất, há to miệng thở dốc, đám tiểu bối, đã sớm bị sức ép đến phô thiên cái địa làm cho ngất đi, nhưng như thế có khi lại đỡ bị không gian âm u này dằn vặt.
Cuồng phong xung vẫn cuộn thành từng vòng, nhưng lại không hề tạo nên một chút âm thanh nào, điều này đã trái với quy luật bình thường, lão đạo sĩ giật mình thon thót.
Dù sao người đang đứng ở nơi xa kia, có thể nói là tông sư âm luật số một số hai Thông Huyền Giới, ngoại trừ nàng ấy và thúc phụ của nàng, trên đời này còn có ai có thể so sánh, về việc sử dụng thuần thục âm sát biến hóa chi đạo?
Âm cổ của Diệu Hóa Tông chủ, quả nhiên danh bất hư truyền!
Minh Ngạn, lão đạo sĩ cường ngạnh đè xuống khí huyết sôi trào trong lồng ngực, cũng không để ý xem Diệu Hóa Tông chủ đang thực sự ở chỗ nào, lập tức dùng công phu vận lực qua vòm họng, há miệng, thuật lại sự tình đám tiểu bối không biết tốt xấu, vì ham chơi mà xâm nhập nơi đây, sau đó chính bản thân mình phải đi đón về... kể lại tất cả mọi chuyện một lượt.
Lão đạo sĩ vốn là người có ngôn từ linh hoạt, ở chỗ này, vào thời khắc sinh tử, thủ đoạn diễn tả càng vượt xa người thường, ngôn từ khẩn thiết, tạ lỗi thỉnh tội, càng là lấy các loại phụng nghênh thuật, quanh co mà nói, khua môi múa mép không ngừng.
Những lời nói lưu loát này, đã là cảnh giới ngôn ngữ cao nhất trong kiếp này của lão đạo sĩ, nếu như vậy vẫn không thể đả động đối phương, thì lão cũng chỉ có thể nhắm mắt đợi chết, máu nhuộm băng nguyên mà thôi.
Trên băng nguyên tĩnh lặng, sau thời gian mấy hơi thở, cũng không có tiếng động nào thêm. Minh Ngạn chờ đến hết hồn, nhưng lại không dám mở miệng nữa, chỉ cảm thấy phía sau mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, đạo bào dính sát lên trên người, cực kỳ khó chịu.
Không biết qua bao lâu, khi mà tâm thần của lão đạo sĩ đã sắp sửa tan vỡ, hận không thể lập tức chạy trốn, thì từ xa lại truyền tới một thanh âm nữa, thanh âm này hư hư thực thực, càng ngày càng lan ra xa, không hề dội lại, tiến vào khắp nơi trên băng nguyên, rồi biến mất không một vết tích.
Bỗng nhiên, tiếng cuồng phong gào thét lần thứ hai vang lên, nhũng cơn gió lạnh từ bốn phương hợp lại thổi qua tai của lão đạo sĩ Minh Ngạn. Hồn phách của lão tại thời khắc này mới miễn cưỡng trở về, mặc kệ gió lạnh, lão đạo chậm rãi ngồi xuống mặt tuyết.
Lão biết, vị ma đầu kia đã đi xa.
Cuối cùng, nhân gia ngay cả một lời cũng lười nói, trên thực tế, Minh Ngạn cũng không có tư cách đó.
"Thực sự là may mắn, may mắn thay. . . Chỉ cần xảy ra va chạm nhỏ, thân già của lão làm gì còn cơ hội ngồi ở nơi này?"
Lại một đợt gió to gào thét mà đến, thổi cho đầu tóc của lão tung bay, lão giật mình, trong đầu trống rỗng, lão quay sang nhìn đám tiểu bối nằm lăn lộn lung tung trên mặt tuyết, khuôn mặt của đám tiểu bối vẫn đang co quắp: "Tốt nhất, vẫn nên mau chóng rời đi, không nên cho ma đầu kia cơ hội đổi ý, thật là muốn lấy tính mệnh của ta mà!"
Nghĩ tới đây, ống tay áo của lão đạo sĩ bỗng phồng lên, khuôn mặt gầy đét bỗng đỏ bừng, lão đang vận công lực, rồi bật dậy, tóm lấy đám tiểu bối, lướt đi trên mặt tuyết.
Mấy hơi thở sau đó, những bông tuyết lạnh lẽo bay múa không ngừng, điểm rơi cuối cùng của bông tuyết là phủ lên trên mặt tuyết trắng, chúng xóa đi những dấu chân mà đám đạo sĩ từng lưu lại... dần dần không còn một chút dấu vết nào trên vùng băng nguyên mênh mông.
Phảng phất như nơi đây chưa bao giờ từng có người nào đến.