Ở tông môn trong đám tiểu bối đệ tử, bắt đầu lưu truyền tin tức như sau ── "Ngươi có biết Lý Tuần không?"
"Ngươi nói là vị tiểu vương gia vừa mới lên núi kia?"
"Chính là hắn! Hắn gần đây đã tẩu hỏa nhập ma!"
"Tẩu hỏa nhập ma? Nghiêm trọng vậy sao?"
"Không nghĩ tới, hắn tu luyện đến điên rồi, giống hệt như tẩu hỏa nhập ma! Bộ dáng kia, chậc chậc... Đúng là tự hành hạ mình!"
"Tại sao có thể như vậy? Hắn không phải vẫn chưa tới thời điểm khai sơn sao?"
"Đúng vậy! Tuy vậy, theo như Linh Cơ kể lại, sau khi Thanh Hư Tiên sư nói với hắn vài câu rất nghiêm khắc, hắn bị dọa cho khiếp sợ, mới thành ra bộ dạng thế này!"
"Nhưng bộ dạng của hắn như vậy... Cũng quá chăm chỉ đi!!"
"Chăm chỉ? Là điên hẳn rồi mới đúng! Lý Tuần này ta cũng đã gặp, vốn là một tiểu tử hòa nhã, làm sao lại thành ra như vậy chứ? Thanh Hư Tiên sư cũng thật là, lão nhân gia nói xong vội đi bế quan, hại người ta ở chỗ này tự mình làm khổ mình... Ôi chao, kìa đó không phải là Lý Tuần sao?"
Lý Tuần thở hồng hộc xách hai cái thùng sắt, từ một con đường trên núi chạy qua, đây đã là lần thứ năm trong ngày hôm nay hắn đi tới đi lui như vậy, vạc nước lớn đặt trên núi đã sớm đầy, nhưng hắn cũng chưa từng dừng lại, tiện tay đổ nước một cái, rồi lại lần nữa xuống núi.
Người trên núi vốn không có nhiều lắm, cho dù trên đường thỉnh thoảng gặp phải vài người, dù khi bọn họ chào hỏi đều nhìn hắn ánh mắt kỳ quái, nhưng hắn cũng không bận tâm.
Đến mạng còn không giữ được, rảnh đâu mà để ý nhiều?
Địa phương nơi hắn múc nước cũng đã thay đổi, so với lộ trình ban đầu thì xa hơn nhiều lắm, độ khó khi lấy nước cũng nhiều hơn mấy lần. Hắn muốn dùng loại phương pháp tàn khốc này để rèn luyện thân thể và tôi luyện ý chí.
Cho dù hắn biết, phương pháp rèn luyện này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, nhưng vì đã gặp phải một đả kích lớn, hắn chỉ có thể dùng loại phương pháp tự ngược như vậy, để bảo trì bề ngoài bình tĩnh, gột bỏ đi sự ngột ngạt, tuyệt vọng trong lòng.
Tuyệt vọng chắc chắn là phải có, nhưng hắn cũng không hề buông xuôi từ bỏ. Mặt khác, hắn còn dựa vào tất cả các mối quan hệ trên núi của hắn để thu thập thêm thông tin về Linh Tê Quyết.
Chỉ còn thời gian là một năm, dù cho hy vọng có xa vời, dù chỉ còn sót lại một cọng rơm cứu mạng, hắn cũng sẽ gắt gao nắm lấy.
Nhưng mà, trong những mối quan hệ đó, người có giai tầng cao nhất mà hắn biết cũng chỉ là Đơn Trí mới nhập môn.
Khi giao lưu cùng với Đơn Trí, thái độ không thể quá mức cao ngạo, cũng không thể quá khúm núm, phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều làm cho hắn khá khó chịu.
Lý Tuần cũng không thích tiếp xúc nhiều cùng với Đơn Trí. Từ sau lần gặp mặt bên đầm nước đó, Đơn Trí bèn thích đến chỗ của hắn, mỗi ngày đều khoe khoang hiểu biết, lấy le bằng những công pháp mới học.
Thỉnh thoảng Lý Tuần có hỏi những sự tình liên quan đến Linh Tê Quyết, gã lại nói năng bừa bãi, ra vẻ sĩ diện, úp úp mở mở, thật ra cũng chẳng đưa ra được thông tin gì có giá trị.
Lý Tuần cảm thấy phiền muộn, thậm chí đã xem Đơn Trí như một kẻ gây họa, nhưng lại không thể trở mặt, gã thường tới vào buổi tối, vốn là thời điểm nghỉ ngơi trong ngày, thời khắc phải nghe gã nói nhảm còn khổ hạnh hơn cả lúc tu luyện vào ban ngày.
Thời gian cứ thế trôi qua, ngày qua ngày như thoi đưa…
Đã qua hai tháng…
Qua mấy chục ngày, Lý Tuần lại cao thêm nửa tấc thân thể đã cứng cỏi thêm không ít, xách theo hai thùng sắt đầy nước đi trên đường núi gồ ghề mà như đi trên đường bằng, tuy vậy vẫn là một dáng dấp thư sinh trắng trẻo, cơ bản là nội tu diệu dụng (tác động sau khi tu luyện vào hết trong thân thể không biểu lộ ra ngoài).
Bởi vì đã đủ tuổi, nên Linh Cơ mấy ngày nay đã chuẩn bị tiến hành "Khai sơn ". Khoảng thời gian vô ưu vô lo đã phải kết thúc, cũng có khả năng chính vì như vậy nên Linh Cơ càng thương cảm với tao ngộ của Lý Tuần, càng trò chuyện gần gũi với hắn, đều đặn vào mỗi buổi tối sẽ nói chuyện với Lý Tuần cho tới tận nửa đêm.
Hôm này, khi Lý Tuần mới vừa rửa mặt xong, đầy mệt mỏi đặt lưng nằm vật xuống sàn, Linh Cơ đã vội nhảy tới bên cạnh hắn bắt đầu than vãn.
Lý Tuần lật người, đang muốn giả bộ ngủ né tránh, Linh Cơ cảm khái quá mức: "Tuần sư đệ, nhìn ngươi tu luyện khắc khổ như vậy, rốt cuộc làm thế nào chống đỡ? Qua mười mấy ngày nữa, trong vòng mười năm tới, mỗi ngày ta đều phải khổ như ngươi vậy, ta sợ không chịu nổi, tâm tư chạy trốn ta cũng đã nghĩ đến!"
"Ngươi tưởng ta nguyện ý như vậy hay sao? Ngươi nếm thử tư vị Huyết Yểm Phệ Tâm xem?"
Trong lòng của Lý Tuần oán thầm, ngoài mặt thì không thể nói ra, đành cố gắng đáp: "Việc chịu khổ, cũng chỉ là một thói quen mà thôi. Sư huynh mấy ngày đầu có thể thấy khổ sở, nhưng lâu dần, cũng sẽ thấy bình thường."
Hắn dừng một chút, nói: "Huống chi, về sau ta có muốn chịu khổ, chỉ sợ cũng không được!"
Linh Cơ trầm mặc một lát, bỗng nói: "Lẽ nào lời Thanh Hư Tiên sư nói, không thể thay đổi sao?"
"Hả?" Lý Tuần nghe giọng điệu của Linh Cơ, không khỏi hiếu kỳ.
Linh Cơ chậm rãi nói: "Thật ra, từ ngày Thanh Hư Tiên sư ra lệnh cưỡng chế ngươi xuống núi, ta bèn bắt đầu lưu tâm... Không sợ ngươi chê cười, nhưng ta cảm thấy ngươi và ta có duyên phận, ta muốn tìm một biện pháp có thể giúp ngươi lưu lại… "
"... Đa tạ ngươi, Linh Cơ sư huynh!" nghe được Linh Cơ nói lời này, Lý Tuần không khỏi chua xót ngồi dậy.
Tuy là tiếng ‘đa tạ’ hắn nói có chút giả tạo, nghe cũng không quá rõ ràng, nhưng thanh âm cuối cùng lại nghẹn ngào làm cho trong lòng của Linh Cơ thấy ấm áp, vội vàng lên tinh thần nói: "Chỗ huynh đệ không cần phải nói vậy! Chúng ta đã có duyên phận, hỗ trợ giúp đỡ nhau là điều tất nhiên... ta mới vừa nói đến chỗ nào rồi nhỉ?"
"À, đúng rồi! Nói tới biện pháp, ta có nghe Minh Ngạn tiên sư nói về một sự việc, dường như có liên quan tới ngươi!"