• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hả?" Con ngươi của Lý Tuần trong đêm tối như lóe sáng chập chờn.

Linh Cơ cười nhẹ: "Là một lần kia, ngẫu nhiên Tôn Hoàn nhắc tới ngươi, nói ngươi chịu nhiều khổ cực, Minh Ngạn tiên sư bèn cười nói ‘ngươi có lòng nhiệt tình và quyết tâm, so với những đệ tử gia cảnh bần hàn còn hơn nhiều, không biết đã thử trèo lên đỉnh Tọa Vong Phong chưa?’"

"Trèo lên đỉnh Tọa Vong Phong? Ta nào có khả năng này ?" Lý Tuần vẫn tự biết mình.

Theo người xưa tương truyền, có tam giới là nhân gian giới, Thông Huyền giới và Tiên giới.

Có người nói Liên Hà Sơn Tọa Vong Phong, là nơi câu thông Thông Huyền giới với Tiên giới, là một trong Thông thiên tứ trụ, ở đó có lưu lại tuyệt đại bí ẩn.

Những bí ẩn này, đám tiểu bối như bọn họ còn chưa tiếp xúc tới, nhưng Tọa Vong Phong cao như thế nào, thì bọn họ đều biết.

Từng nghe, dù là tông chủ Thanh Minh ngự kiếm phi hành, đi lên đỉnh núi rồi vòng xuống, cũng phải tốn thời gian tới một ngày đêm!

Trong tông môn, một ít Tiên sư đều có động phủ ở trên núi này, dường như ở nơi đó có lợi cho việc tinh tiến tu hành.

Lý Tuần cũng từng có ý niệm là tới nơi này tu luyện trong đầu, chỉ là nơi ở của đệ tử bối phận thấp cách xa Tọa Vong Phong mấy chục dặm đường núi, muốn đến đó cũng phải mất tới ba canh giờ, vì vậy chỉ đành đè xuống ý niệm này.

Linh Cơ nghe Lý Tuần tự nhận mình yếu kém, bèn than thở: "Ta cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên, phía sau mới là trọng điểm, Minh Ngạn tiên sư có nói ‘tông môn có một quy củ, nếu đệ tử bối phận thấp có thể dựa vào đại nghị lực, dùng tay không trèo lên đỉnh núi, liền có thể trở thành là đệ tử thân truyền của chưởng môn, dù chỉ là bò lên đến giữa sườn núi, cũng có thể được đưa vào dòng chính của tông môn!"

Lý Tuần nghe được, sững người, khẽ nói: "Điều này là thật sao?"

Linh Cơ bị phản ứng của hắn dọa sợ, cũng thẳng người nói: "Nghe ta nói này tiểu vương gia, chẳng lẽ ngươi thật muốn leo lên đỉnh Tọa Vong Phong! Ta vừa nói như vậy, cũng không phải muốn để cho ngươi đi chịu chết! Ta nghe ra ý của Minh Ngạn tiên sư bèn suy nghĩ không biết tông môn có còn quỷ củ nào khác tương tự hay không.”

"Chúng ta có thể thử quấy rầy Minh Ngạn tiên sư mấy lần, thỉnh y nói cho ngươi nghe chút lời tham khảo, cũng là một biện pháp tốt. Còn Tọa Vong Phong... Dù là chỉ tới sườn núi, cũng cao tới mấy trăm ngàn dặm so với mực nước biển! Leo mất tám năm, mười năm thời gian, chỉ riêng hung hiểm trên núi cũng đủ khiến ngươi chết một vạn lần!”

"Minh Ngạn tiên sư còn nói, ‘quy củ này tuy là thật nhưng cũng rất hại người, từ khi thành lập tông môn đến nay, người đi thử qua cũng không ít, nhưng chỉ có một người không bỏ dở giữa chừng lại vẫn còn sống mà quay về, một người duy nhất!’"

Lý Tuần hỏi: “Là người nào?"

"Còn có thể là ai? Chính là tông chủ đời thứ ba của Minh Tâm kiếm tông chúng ta, đã phi thăng Tề Trọng tiên sư! Nghe nói, ngày trước tiên sư đã mất mười bảy năm, mới leo đến đỉnh núi, dọc đường leo núi, còn được một vị tiên nhân đạo thống nào đó, chỉ giáo pháp quyết, bởi vậy công lực đại tiến.

"Chậc chậc, sau đó, lão nhân gia được công nhận là đệ nhất nhân của Thông Huyền giới! Minh Tâm kiếm tông của chúng ta đứng vào hàng đông phương đệ nhất tông, đều là công lao của lão nhân gia... Cho nên một số vị tiên sư, nếu không bận việc gì đều chạy đi Tọa Vong Phong, cơ bản là muốn lây dính chút ít tiên khí!"

Nói xong, Linh Cơ lại phát hiện trong mắt của Lý Tuần dường như có ánh sáng lóng lánh, y muốn tự vả miệng mình, vội cầm lấy cánh tay của Lý Tuần: "Tuần sư đệ, nghe sư huynh khuyên một câu, đừng làm chuyện điên rồ nha! Ngươi là Vương Hầu công tử, dù không làm thần tiên, cũng sẽ hưởng không hết vinh hoa phú quý.”

"Ngươi mà đi leo Tọa Vong Phong chính là cửu tử nhất... Không phải, nói đúng là mười phần chết chắc cả mười, nơi đó là tử địa! Ngươi nếu có chuyện bất trắc gì, người sư huynh là ta sẽ cả đời khó chịu không yên!"

Nhưng lới nói phía sau của Linh Cơ, chẳng lọt vô tai của Lý Tuần, hắn chỉ trả lời một cách lơ đễnh, trong lòng mơ hồ bắt đầu có tính toán riêng, chỉ là, còn cần phải tỉ mỉ chuẩn bị...

Trong mấy ngày kế tiếp, Lý Tuần biểu hiện vô cùng ngoan ngoãn. Chí ít, là ở trong mắt của Linh Cơ, hắn không lộ ra nửa điểm ý tứ muốn đi Tọa Vong Phong chịu chết, dường như tình huống buổi tối hôm đó chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi.

Qua một thời gian, Linh Cơ cũng không để bụng chuyện này, bình thường còn hay chạy lại chỗ Minh Ngạn tiên sư, giúp Lý Tuần tìm hiểu những biện pháp khác.

Nhưng mà cuộc sống như vậy cũng chỉ tiếp diễn hơn mười ngày, bởi vì sau đó Linh Cơ phải đi khai sơn, y phải dọn đi “Vạn Tiên Đài” cách nơi ở cũ mấy trăm dặm đường núi, rồi Trúc Cơ tại đó ít nhất mười năm. Về sau cơ hội để y gặp mặt Lý Tuần như bằng không rồi.

Trước khi chia tay, y ôm chặt Lý Tuần, cười miễn cưỡng, nói rằng: "Hy vọng huynh đệ chúng ta sớm có cơ hội gặp lại ở Vạn Tiên Đài... "

Lý Tuần cũng lộ ra nụ cười, không thể không thừa nhận, vị sư huynh hàm hậu lớn hơn hắn một tuổi trước mặt này, đã để lại cho hắn nhiều ấn tượng tốt, đã có thể xưng là bằng hữu! ...

Hắn đáp lại nói: "Nếu không được, chờ ngươi xuất sư, rồi đến nhân gian giới tìm ta, có thể lúc đó ta không còn nhớ rõ ngươi, tuy nhiên ngươi có thể tặng ta tiên đan, linh dược, giúp cho ta sống lâu trăm tuổi, tận hưởng vinh hoa phú quý."

Linh Cơ rốt cuộc không nhịn được mà rơi lệ, y chầm chậm từng bước rời đi. Bỏ lại sau lưng những kỷ niệm hồn nhiên tốt đẹp khi tuổi còn nhỏ, cũng tạm thời bỏ lại vị bằng hữu sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc đời y tương lai.

Nhìn bóng lưng của Linh Cơ dần biến mất ở trên con đường núi gập ghềnh, Lý Tuần ngẩng đầu, hướng tầm mắt ra xa rồi tập trung ánh nhìn thẳng vào đỉnh Tọa Vong Phong cao vút đến tận trời, nét cười trên mặt từ từ thu lại, nghiêm mặt tự nói: "Hiện tại, chỉ còn lựa chọn duy nhất!"

Ngay ngày hôm sau, không ít các đệ tử đã nhận ra "Tẩu hỏa nhập ma" Tuần sư đệ lại một lần nữa cải biến phương pháp tu luyện.

Hắn không còn một ngày xách nước mười chuyến, mà mang theo hai cái thùng sắt lớn, chạy hơn mười dặm đường núi, thẳng tới chân Tọa Vọng Phong, cho đến lúc chạng vạng, bầu trời dần đen kịt, mới xách nước trở về.

Như vậy tiêu hao thể lực so với quá khứ càng nhiều hơn, làm cho người bên ngoài nhìn vào không khỏi cảm thán: "Không cho Lý Tuần đi ‘khai sơn’, thật là nhân tài mà không được trọng dụng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK