Lý Tuần đứng chết trân tại chỗ, chân tay luống cuống.
Phía sau không ngừng vang lên tiếng nước chảy, vị giai nhân sau màn sương kia vẫn chưa dừng lại động tác, còn đang vẩy nước để tẩy rửa.
Lý Tuần nghe vậy có chút choáng váng, mặc dù hắn đối với khác giới không có hiểu biết toàn diện, nhưng giống như vị phía sau này, có thể nhàn nhã tắm ở bên cạnh nam nhân, có phải hơi hiếm thấy hay không?
Dù sao Lý Tuần không ngốc, lúc này hắn cũng đã hiểu, giờ đối mặt với một vị tuyệt đối không thể động tới, trước mặt loại nhân vật cường thế này, làm một hài tử ngoan, mới là thông minh nhất!
Mặc dù hắn đã quay lưng lại, nhưng vẫn nhắm chặt mắt, rất sợ trong lúc vô tình lại mạo phạm nhân gia, chuyện này không liên quan đến đạo đức phong hóa, chỉ là vì bảo trụ mạng nhỏ mà thôi.
Xác nhận hết thảy đều đã ổn thỏa, lúc này hắn mới lắp bắp mở miệng: "Xin. . . xin lỗi, ta không phải. . . cố ý!"
Đối phương cũng không lập tức trả lời, Lý Tuần chỉ nghe được tiếng nước ào ào, mỗi một tiếng động, đều đang tàn phá ý chí của hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nữ tử sau màn sương mù lên tiếng: "Nói thật, lại hà tất giả vờ khẩn trương? Sự tình không phải tùy theo từng người, một người thông minh cùng một kẻ ngốc, đều phải gánh vác hậu quả như nhau."
Lý Tuần nhất thời á khẩu không trả lời được.
Nữ nhân đằng sau màn sương mù này, đích thực quá đáng sợ.
Hơi ngừng một chút, nữ tử này lại nói: "Thấy ngươi tu vi không cao, cũng Ngự không được kiếm, làm sao lên được đây?"
Lý Tuần thốt lên: "Bò lên!"
"À?" Trong giọng nói của nữ tử lần đầu tiên có tồn tại cảm xúc, tuy chỉ là một tia kinh ngạc nhàn nhạt, nhưng cũng làm cho Lý Tuần cảm thấy tự hào. Chỉ nghe nàng hỏi: "Ngươi là đệ tử của Minh Tâm Kiếm Tông?"
Đây coi như là gặng hỏi thân phận rồi. May mắn đầu tiên của Lý Tuần lúc này là hình thức nội tức lưu chuyển, là đích truyền Minh Tâm Kiếm Tông chánh tông. Bằng không, U Minh Khí vừa ra, e rằng người đối diện sớm đã bổ chưởng hắn!
Trong may mắn, đầu óc của hắn vòng vo mấy vòng, suy nghĩ mọi mặt hậu quả một lần, cuối cùng quyết định "Dựa vào sự thực" để báo cáo.
"Xấu hổ, chỉ là một đệ tử thấp hèn không ra gì. . ."
Lý Tuần dùng những lời này làm giảm xóc, lập tức nói từ thân thế của mình, rồi nói thẳng đến những điều đã xay ra trong bảy năm đăng sơn.
Đương nhiên, uy hiếp tử vong liên quan đến Huyết Tán Nhân, cùng với 《 U Minh Lục》vừa lấy được trong mấy ngày gần đây… đều bỏ bớt không đề cập tới. Chỉ nói là mình nhất tâm hướng đạo, sau đó bị loại bỏ, liền bò đến Tọa Vong Phong để kiểm chứng kỳ tâm, v.v...
Đoạn văn này vốn là sau khi hắn suy tính thật lâu, chuẩn bị sử dụng làm lí do để đối phó, tuy chưa bao giờ nói với người khác, nhưng trong bụng đã cự kỳ thuần thục.
Lúc đầu mở miệng, tuy từ ngữ còn có chút trúc trắc, nhưng càng về sau, lại càng vô cùng lưu loát, rất nhiều từ ngữ không cần nghĩ, cũng đã thốt ra, nhưng thế lại càng thêm "Chân thành".
Hắn vừa mở miệng, nói chừng một khắc, trong khoảng thời gian này, nàng kia cũng tỉ mỉ hỏi vài câu, nhưng cũng đều nằm trong kế hoạch của Lý Tuần, đáp lại cũng có chút thông thuận.
Như vậy, đợi lúc hắn kể khổ xong, nữ nhân kia lại nói một câu làm cho hắn kinh ngạc: "Bây giờ lại cũng có nhân vật như vậy!"
Giọng nói tuy vẫn bình bình đạm đạm, như đang trần thuật một chuyện vô cùng bình thường không có gì lạ, nhưng ý tứ thương hại trong đó cũng lộ rõ. Lý Tuần mừng thầm, đương nhiên còn muốn mở miệng cảm ơn.
Nữ tử cũng không để ý hắn phản ứng ra sao, chỉ lại nói một câu: "Ngươi một mình đăng sơn bảy năm, hành trình hơn hai trăm ngàn dặm, có thể chịu đựng khổ sở như vậy, coi như là kiệt xuất trong loài người. Ta đối với ngươi như vậy, ngược lại có chút bất kính, ngươi hay đi lên bờ qua bên trái trăm bước, đợi ta mặc quần áo chỉnh tề, sẽ gặp lại ngươi."
Lý Tuần tất nhiên là lập tức làm theo, leo lên bờ, cũng không dám nói nhiều, chỉ cung kính đứng tại chỗ, nét mặt cực kỳ nghiêm túc.
Cũng chỉ trễ hơn hắn thời gian mấy hơi thở, một đạo nhân ảnh từ trong sương mù chậm rãi đi tới, sương mù lưu động, bóng ảnh chập chờn, mặc dù nhưng không thấy rõ diện mục, nhưng nàng Lăng Ba Vi Bộ, quần dài chập chờn quanh thân thể, cũng đã làm cho Lý Tuần nhìn no mắt, chỉ cảm thấy cuộc đời này chưa từng thấy người như vậy.
Trong lúc mơ hồ, dường như có một tiếng chuông như có như không, chậm rãi thấm vào trong hơi nước, hòa vào bầu không khí mờ sương, phát ra tiếng run nhỏ mỏnh, kỳ quái chậm rãi hòa vào thân ảnh này, giam hãm tâm thần của Lý Tuần.
Mà khi hơi nước trước mắt tan hết, Lý Tuần ngay cả hô hấp cũng ngừng lại. Đây là giai nhân mê người dường nào?
Lý Tuần chỉ cảm thấy trước mắt là dung nhan diễm lệ tinh khôi không dính chút bụi trần, tựa như một đóa thủy tiên tỏa sánh trên mặt nước, trong thanh lệ có cao ngạo, trong thanh thản lại thấy chút u buồn.