• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ranh giới nghiệt ngã - chương 4

Vừa nghe Thành nói như vậy vợ Thành đã nhảy cẫng lên như ai dẫm phải đuôi.

- cái gì ? Anh dám so sánh tôi với một con phò á? Anh bị điên rồi.

- Cô nhìn lại mình đi xem cô tư cách đến mức nào ? Con đang ở trong phòng tôi không muốn lớn tiếng ảnh hưởng đến nó , cô đừng có làm những chuyện khiến cho tôi phải mất kiểm soát.

Thành đã cố gắng nhẫn nhịn rồi, đi làm kiếm tiền để nuôi một người đàn bà không chung thủy với mình là thứ khiến cho anh cảm thấy cay đắng nhất . Cô ta cầm tiền của anh nhưng lại đi tiêu cùng một thằng nào đó , miệng nói yêu anh thương anh lắm nhưng rồi sao? Làm gì có người nào muốn dùng những lời lẽ như thế để tổn thương người đầu ấp tay gối với mình, là do nó vượt quá sức chịu đựng, không thể nào chấp nhận được. Sau đó Thành đi làm , đến tận tối Thành mới trở về nhà.

Anh ăn cơm ở bên ngoài rồi, nghĩ con đã ngủ nên anh định vào phòng khách ngủ thì đứa bé chạy ra tay ôm theo con gấu bông.

- Bố ơi bố về rồi à ? Sao bố không vào phòng con ? bố đi đâu đấy ?

- à.... Bố tưởng con ngủ rồi.

- bố ơi.

- Có chuyện gì không con ?

- Con buồn ngủ rồi, bố với mẹ vào trong phòng đọc sách cho con để con ngủ nhé ?

- chuyện này không được sao hả bố ?

Vợ Thành ở đâu đi tới ngay lập tức vui vẻ đáp.

- Tất nhiên là được rồi, con muốn gì cũng sẽ được.

Rồi cô ta cười niềm nở với Thành.

- mình đi thôi anh , đừng để con nó đợi.

Thành chán ngán với cái vẻ mặt của cô ta, người ta thường nói cá chuối chết đuối vì con, câu nói này ở trong trường hợp này thực sự rất đúng. Anh vì thương đứa trẻ nên không muốn làm nó tổn thương, anh sợ con bơ vơ, nếu con ở với anh thì sẽ không có mẹ, anh chỉ biết thở dài.

Ba người đi vào trong phòng , thằng bé vui vẻ vì nó có biết chuyện gì xảy ra đâu, nó mới là đứa đáng thương nhất, vì nó không biết là mình sẽ trở thành trẻ mồ côi lúc nào khi có một người mẹ như vậy . Một ngày nào đấy khi cô ta tìm được chỗ dựa vững chắc hơn, một ngày nào đó cô ta cũng sẽ dứt áo ra đi mà thôi, giang sơn dễ đổi nhưng bản tính thì không, một lần cặp bồ được thì sẽ có nhiều lần.

Thành lắc đầu xua đi những suy nghĩ không hay ấy, bây giờ anh có nghĩ gì thì con anh cũng còn nhỏ quá, anh bắt buộc phải chấp nhận, bắt buộc phải ngậm trái đắng này mà nuốt xuống.

Con nằm ở giữa , hai người ngồi hai bên , cô ta không đọc sách cho thằng bé nghe mà thủ thỉ với nó , mục đích cũng là để cho Thành nghe thấy.

- Mẹ hỏi con một chuyện nhé ? Con trả lời cho mẹ biết được không ?

Thằng bé hào hứng trả lời.

- mẹ hỏi đi mẹ ?

- có phải trên đời này tất cả mọi người đều sẽ làm sai một việc gì đó không ?

Thằng bé suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

- con cũng đã từng nói dối mẹ , lúc ấy Mẹ bảo con ngủ chưa nhưng con không muốn ngủ , sau đấy Con đã trả vờ ngủ để đánh lừa mẹ. Như thế là sai phải không mẹ ?

Cô ta gật đầu rồi lại hỏi tiếp.

- vậy sau đó Mẹ có phạt con không ?

Thằng bé lắc đầu.

- không có, mẹ chỉ ôm con vào lòng rồi bảo con ngủ thôi.

Nghe đến đây Thành không thể nào chấp nhận được . Lẽ nào cô ta muốn nói với Thành là sau khi phát hiện cô ta đi ngoại tình thì Thành phải ôm lấy cô ta rồi nói với cô ta là lần sau em đừng đi ngoại tình nữa nhé à ? Khó thế mà cũng nghĩ ra được. Đúng là nực cười. Thành cắt ngang câu chuyện.

- con đi ngủ đi, lát nữa bố còn phải làm việc.

Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng nếu con ngủ rồi thì không có cớ gì để nói chuyện với Thành nữa nên cô ta nói với thằng bé.

- Bây giờ còn sớm mà, nói chuyện thêm một lúc nữa rồi hãy đi ngủ.

- Tôi còn phải làm việc, cô muốn thì ở đây nói chuyện với con một mình đi.

- Ơ kìa anh ? Có con ở đây sao anh lại xưng hô như thế ? Lỡ con nó hiểu lầm tình cảm vợ chồng mình thì sao ?

Thành không muốn nói chuyện với cô ra thêm một câu nào nên dặn dò thằng bé mấy lời rồi đi ra khỏi phòng, sống với cô ta từng ấy năm vậy mà Thành lại không nhận ra cô ta là một con người trơ trẽn đến mức không thể chấp nhận như vậy.

Thành đi rồi cô ta vẫn gieo rắc vào đầu đứa trẻ những thứ không ra gì.

- con phải ngoan nghe chưa ? Nếu không bố sẽ bỏ rơi con đấy.

Thằng bé mếu máo.

- con ngoan mà, sao bố lại muốn bỏ rơi con ?

- vì bây giờ bố không còn yêu mẹ nhiều nữa, có lẽ Bố đã có người khác rồi.

- người khác là như thế nào hả mẹ ?

- là một kẻ chen ngang Vào Hạnh phúc gia đình người khác.

- người đó thật đáng ghét, con không thích người đó chút nào.

- con không thích đúng không ? Vậy mẹ sẽ chiều theo ý con cho người đó một bài học nhé.

- mẹ biết người đó à ?

- bây giờ thì chưa biết, nhưng chỉ cần điều tra là được mà.

Cô ta cười, nhìn cô ta lúc này chỉ thấy đầy sự tính toán và giả tạo , thật không thể có từ ngữ nào chuẩn xác để miêu tả về con người cô ta, nó quá sức tưởng tượng của một con người.

Lúc này tại nhà Vân, cô vẫn ở trong trạng thái mệt mỏi , cả người rã rời không thiết làm bất cứ việc gì.

Lan nhìn thấy Vân như vậy liền trêu.

- hôm qua mạnh bạo lắm hay sao mà bây giờ trông có vẻ mệt mỏi thế ?

- ừ.

- được nhiều không ?

- đủ để gửi về quê cho ông ấy.

- cũng hào phóng đấy . Thế mà lại không chấm tao.

- không biết nữa.

- Sao nhìn mày buồn thế ?

- tự nhiên tao muốn bỏ nghề quá.

- cái gì ? Đừng nói là anh ta rao giảng đạo lý gì khiến cho mày cảm thấy muốn hoàn lương nhé ?

- làm cái nghề bẩn thỉu thấp mạt nhất xã hội rồi thì có quay lại được không ?

- Tất nhiên là quay lại được . Ví dụ bây giờ mày bỏ nghề rồi đi làm công nhân đi , tăng ca cả tháng vật vã mày được 10 triệu, rồi với số tiền đó mày có thể làm gì ?

- ở bên ngoài kia còn có nhiều người số phận khổ sợ hơn nhiều, họ vẫn lựa chọn công việc sạch sẽ.

- Đúng vậy, tất nhiên là mỗi người một sự lựa chọn. Nhưng mà mày khác với nhiều người đấy, mày còn một đứa em mỗi tháng ít nhất là 10 triệu để chữa bệnh . Một thằng được gọi là bố lúc nào cũng mòi tiền . Rồi còn tiền ăn tiền uống của mẹ mày với em này chưa tính . Bản thân mày chắc uống nước lã qua ngày sống hả ? Mày nghĩ với cái mức lương 10 triệu làm công nhân có đủ để lo không ?

Mấy lời nói của Lan giống như đẩy Vân vào bức tường của sự tuyệt vọng, Vân khóc nức nở.

- hay là tao chết nhé ? Như vậy sẽ không cần phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa .

Nhìn thấy Vân khóc như vậy Lan hơi sợ, bình thường vẫn mạnh mẽ lắm, cho dù có những lúc gặp chuyện khó khăn cũng không bao giờ rơi nước mắt, Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra khiến cho Vân yếu đuối như vậy ? Lan ôm lấy bờ vai đang run của Vân.

- đừng khóc mà, tao xin lỗi vì đã nói ra mấy lời như thế.

- ....

Vân không nói gì chỉ khóc, lúc này cô cảm thấy rất tuyệt vọng, không biết phải sống như thế nào ở những ngày tháng tiếp theo. Chỉ là một kẻ sống để mua vui cho người khác rồi cầm tiền lo lắng lại cho những người khác nữa , cuộc đời của cô nhưng lại không thể sống theo ý muốn của cô, rốt cuộc sinh ra để làm gì vậy ? Để gánh vác hết những đau khổ này đúng không ?

Lan không thể cứ ngồi mãi bên cạnh Vân được, Lan cũng phải đi làm để lo cho cuộc sống của Lan, Lan đi rồi chỉ còn mỗi Vân ngồi trong góc phòng , cô lại lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm, nhìn những bóng đèn sáng phía xa xa, đó là thứ tự do duy nhất mà cô luôn muốn nhìn, luôn muốn với tới.

Cho cô yếu đuối nốt ngày hôm nay nhé, ngày mai rồi mọi thứ sẽ ổn thôi . Nếu là một kệ đã chạm dưới đáy xã hội rồi thì cũng chẳng thể nào rơi xuống đâu sâu hơn được nữa . Phải không ?

Vân lấy chai rượu trong tủ rồi uống đến mức say mèm , trong cơn say ấy cô vô thức nhớ tới người đàn ông không chạm một lần tới người mình nhưng vẫn trả tiền . Cô đã từng nghĩ là anh ta cũng như bao nhiêu người đàn ông khác, chỉ cần bước chân ra khỏi phòng là sẽ không còn nhớ mặt, nhưng không, ngay lúc này cô nhớ rõ ràng nét khổ sở trên gương mặt anh ta , ngay lúc này cô nhớ đến anh ta nói anh ta khao khát muốn trở về nhà, ngay lúc này cô thấy anh ta đáng thương giống như mình.

" Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau, tôi sẽ nói cho anh biết, anh đau khổ vì bị người mình yêu cắm sừng , còn tôi.... đau khổ vì bản thân không đủ tư cách để nói yêu một ai đó , chúng ta thật giống nhau"

Nửa đêm có người mò mẫm ra ngoài xe của Thành, cô ta lén lút mở hộp đêm để xem hôm nay người ngồi chung xe với Thành là ai. Nhìn thấy rõ ràng nét mặt của Vân mà cô ta tức đến mức người run lên bần bật như đang ở giữa mùa đông giá rét, tay cô ta nắm chặt lại.

- anh lại dám làm chuyện đó ngay vào thời điểm này. Anh cũng chỉ là loại ngoại tình bẩn thỉu như tôi thôi, có cái gì hơn tôi mà tỏ vẻ thanh cao chứ ? Tôi sẽ cho anh biết thế nào là đẹp mặt.

Cô ta lưu tất cả mọi thứ vào trong điện thoại rồi chạy lên trên phòng gõ cửa. Lúc này thành vẫn chưa ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa anh ra mở , nhìn thấy cô ta tâm trạng không vui chút nào.

- cô lại có chuyện gì ?

Cô ta đẩy Thành vào trong phòng rồi đóng cửa lại, lúc này cô ta gào toáng lên.

- con phò hôm qua ngồi trên xe anh là con nào ? Sung sướng quá nhỉ ? đưa nhau thẳng đến nhà nghỉ cơ đấy. Chắc là phải 5 , 7 hiệp đúng không ?

- cô lại lục lọi cái gì của tôi rồi đúng không ? Hộp đen hay cho người điều tra ?

- Anh không cần biết, tôi chỉ hỏi anh nó là con nào thôi.

- cô hỏi để làm gì ? Sau cái giây phút cô lên giường cùng với thằng khác thì cô đã không còn tư cách để chất vấn tôi nữa rồi.

- Nếu vậy thì tôi sẽ đưa tất cả những thứ này cho bạn bè đồng nghiệp của anh, cho gia đình họ hàng của anh xem . để xem họ nghĩ gì về một con người mà lúc nào cũng tỏ ra đĩnh đạc .

Thành cười nhạt.

- Cô nghĩ tôi coi trọng người khác nghĩ gì về tôi lắm à ? Chẳng phải cô vẫn nói tôi là một con người không sạch sẽ gì hay sao ? Chính là một kể có thể dùng tất cả mọi thủ đoạn để đạt được thứ mình muốn đấy. Nếu như không phải cô là mẹ của con tôi thì cô không còn sống để há miệng ra nói năng ngông cuồng như thế đâu . Tôi còn cố gắng kiềm chế thì nên biết điều, nếu không...

Lúc này tay Thành đã nằm ở cổ cô ta, lực cũng không nhẹ.

- Tốt nhất là đừng có làm gì cả, loại người như cô chỉ là một con kiến dưới chân tôi thôi, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể khiến cho cô không cử động.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK